Sau khi nghe cô đọc tên khách sạn, thấy cũng gần đây nên Bạch Tử Hàn quyết định sẽ đi bộ.
Trên con đường dài vắng bóng người qua, một trước một sau tiến về phía trước.
Phương Linh đi ở phía sau, vẫn cảm thấy hơi không được tự nhiên, dù sao bọn họ cũng không quen biết gì nhờ anh đưa về thế này thật sự có hơi ngại.
Nhưng biết sao giờ, nếu cứ giữ cái sĩ diện đó thì cô sẽ phải ở đây cả đêm mất.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp, trong lòng cô thầm nghĩ, nếu là Gia Mỹ chắc cô ấy sẽ sướng phát điên mất.
Vừa được đi gần thần tượng, lại còn được thần tượng đưa về nhà, là một fan girl không nhảy cẫng lên mới lạ đấy.
Thật muốn biết phản ứng của Gia Mỹ khi nghe cô kể chuyện tối hôm nay cho cô ấy.
Đang mải nghĩ, nên khi Bạch Tử Hàn đột nhiên dừng lại cô liền đập mặt vào tấm lưng cứng rắn của anh.
Phương Linh vội lui ra sau vài bước, ôm lấy cái mũi nhỏ đáng thương của mình.
"Anh dừng lại làm gì vậy?" Phương Linh vừa xoa mũi vừa hỏi anh.
"Tôi sợ cô bị bỏ lại phía sau?" Bạch Tử Hàn cho tay vào túi quần thản nhiên nói.
"Tôi có phải rùa đâu mà bị bỏ lại." Phương Linh liếc anh một cái rồi đi vượt qua anh.
Bạch Tử Hàn nhún nhún vai rồi lại tiếp tục bước đi, lần này cô ở trước, anh đi theo phía sau.
Nhưng khi đến ngã ba Phương Linh liền không biết phải đi hướng nào, nên lại đành phải cầu cứu Bạch Tử Hàn.
Bạch Tử Hàn làm như không thấy, đứng đó nhìn cô.
Bạch Tử Hàn chính là đang chơi khó cô mà, đồ nhỏ mọn.
"Đi...hướng nào?" Phương Linh ngập ngừng lên tiếng.
"Hả? Cô nói gì?" Bạch Tử Hàn nghiêng nghiêng đầu ra vẻ không nghe thấy cô nói gì.
Phương Linh hít sâu một hơi, nghiến răng nói lớn.
"Tôi không biết đi đường nào, anh dẫn đường giúp tôi."
"Nể tình cô là fan của tôi đấy nhé!" Bạch Tử Hàn đi vượt qua cô, rồi rẽ sang bên tay phải.
Phương Linh bĩu môi, ai thèm làm fan của anh.
Không ngờ một nghệ sĩ nổi tiếng như anh ta lại có cách hành xử trẻ con như vậy đấy, lại còn hay chấp nhặt.
Ngoài vẻ đẹp trai, với giọng hát hay ra thì có cái gì đây chứ.
Bách Tử Hàn đi được một đoạn, cảm thấy ai đó vẫn đứng tại chỗ, anh quay người lại nhìn về phía cô, cất giọng nhàn nhạt.
"Có muốn về không đây, hay tôi để cô tự về nhé"
Phương Linh vội chạy đến chỗ anh, lần này bọn họ đi ngang hàng với nhau.
Về đến khách sạn, tâm trạng thấp thỏm mới hoàn toàn biến mất.
Cô không bị lạc, cũng không bị mất ví nữa rồi.
Người có công lớn nhất đương nhiên chính là Bạch Tử Hàn.
Cô liền cúi người cảm ơn anh ta lần nữa.
"Thật sự cảm ơn anh rất nhiều, nếu không có anh tôi không biết phải làm thế nào nữa." Phương Linh nói những lời thật lòng.
"Được rồi, chỉ cần cô không nói chuyện này ra ngoài là được." Bạch Tử Hàn kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai trên đầu xuống, thấp giọng nói với cô.
Phương Linh lập tức gật gật đầu, cô biết người nổi tiếng thì không thể bàn tán lung tung.
Bạch Tử Hàn chỉ không muốn các fan biết anh ở đây, khi đi diễn anh rất chào đón fan của mình, còn khi trở về nhà anh chỉ thích sự yên tĩnh, một thế giới hoàn toàn thuộc về mình.
Phương Linh chào tạm biệt Bạch Tử Hàn, rồi lập tức đi vào khách sạn.
Bạch Tử Hàn thấy cô đã an toàn đi vào trong, lúc này mới quay người rời đi.
Phương Linh vẫn quyết định kể chuyện này cho Gia Mỹ nghe, cô cứ nghĩ cô ấy sẽ hét lớn hoặc làm hành động quá khích nào đó, nhưng không...cô ấy khóc!
Danh Sách Chương: