Hi Hoa đến đầu giường tìm túi Càn Khôn của mình, đứng lục lọi một hồi thì lấy ra một lọ ngọc nhỏ, y đi đến ngồi cạnh Nguyệt Liên đưa: "Đây là tiên đơn mà ta cùng Dược vương chế tạo ra để các binh lính uống không bị nhiễm độc kia.
Các binh lính đã được phân phát xong, riêng lọ này là của ngươi.
Đặc biệt là ta có rót vào đó ít linh lực, ngươi bây giờ uống trước một viên, vài viên còn lại khi nào thấy không được khỏe hay mất sức thì dùng nó.
Ngày mai ta phải về rồi không thể bên cạnh chăm sóc ngươi nữa, ngươi phải tự mình chăm sóc bản thân.
Nào, uống đi."
Hi Hoa đổ ra một viên tiên đơn vàng óng, thoang thoảng nghe mùi mật đào.
Nguyệt Liên nhìn nó, lại xoay mặt chán ghét: "Ta không thích tự uống thuốc"
Hi Hoa chớp mắt, bất lực nói: "Ngươi xem ngươi có khác đứa bé năm tuổi không?"
Y đưa thuốc đến bên miệng Nguyệt Liên, hắn lại cật lực tránh né nhất quyết không chịu nuốt viên thuốc cầm trên tay.
Hi Hoa thở ra đặt lọ ở án thư, ngày mai y về rồi nhưng trong tâm thật không nỡ đi, y sợ sẽ nhớ hắn đến phát điên mất.
Nhưng hắn nơi này còn phải chịu khổ dài dài, chút chiều chuộng này y cũng không muốn keo kiệt với hắn.
Hi Hoa đặt viên thuốc ở đầu lưỡi, tay kia kéo mặt Nguyệt Liên về, chủ động bóp miệng hắn mà hôn lên.
Viên thuốc thoải mái được đẩy vào miệng của Nguyệt Liên, vị mật đào lập tức lan tỏa ra khoang miệng.
Hắn vui vẻ nuốt xuống, bàn tay nhanh chóng niết lấy gáy Hi Hoa giữ lại, môi lưỡi triền miên, vị ngọt lan tỏa nhẹ nhàng.
Hi Hoa là người thu hồi trước, hơi thở cả hai đều nóng cả lên.
Y có chút ngại ngùng nói: "C..
chỉ lần này thôi, lần sau tự uống.
Ngươi cũng không được để người khác làm với ngươi như vậy."
Nguyệt Liên li3m nhẹ môi dưới khẽ cười, kéo Hi Hoa lại ngồi trên đùi mình.
Ngực cả hai như thể dán vào nhau, Hi Hoa vòng tay ôm cổ hắn, cằm kê lên vai hắn khẽ thở một hơi dài.
Nguyệt Liên vuốt tóc y hỏi: "Không nỡ xa sao?"
Hi Hoa gật đầu, ừ một tiếng bằng giọng mũi.
"Ta cũng vậy!".
Nguyệt Liên nhẹ nhàng nói, hắn nghiêng đầu hôn lên tóc y.
Đôi tay ôm eo của Nguyệt Liên thêm chặt, đầu hắn đặt ở vai y, ánh mắt di xuống lưng Hi Hoa, nghĩ lại chuyện vừa rồi hắn đắn đo một lúc rồi mưới cất giọng nói: "Có chuyện này, ta vừa mới phát hiện.
Ngươi có biết vì sao nhiệt cơ thể ngươi lại nóng như vậy đặc biệt là vùng lưng không?"
"Vì sao? Là do ta đang mang ngọc long khí, hỏa thủy hòa hợp sao?".
Hi Hoa ngồi dậy nhìn Nguyệt Liên hỏi.
Nguyệt Liên mím môi, có chút chần chừ rồi nói: "Hi Hoa..
Lưng ngươi, có một ấn hoa bỉ ngạn lạ, lúc ẩn lúc hiện.."
Hi Hoa sững người đưa tay ra sau lưng hoang mang nhìn Nguyệt Liên, y hỏi: "Ấn hoa..
Ấn hoa gì? Sao ta không biết.."
Nguyệt Liên với lấy bút lông, bày ra trang giấy, hồi tưởng lại từng chi tiết mà vẽ lại ấn hoa đó.
"Lúc nãy khi ngươi tắm ta đã thấy nó ẩn hiện lạ thường, cứ nghĩ mình hoa mắt nhưng lúc nãy độ hàn khí cho ngươi ta lại thấy nó xuất hiện.
Ngươi, không biết ấn hoa đó từ đâu sao?"
Hi Hoa lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào bức họa của Nguyệt Liên.
Từng nét từng nét rất quen, nó làm Hi Hoa hồi tưởng lại khi ở Tây Hoang, trong mộng cảnh y gặp cái tên vô diện kia, đóa hoa nhuốm tử khí trên tay hắn giống như trong bức họa kia.
Khuôn mặt Hi Hoa bỗng thất thần làm Nguyệt Liên lo lắng lay.
Hi Hoa mím môi, giọng có chút run nói:
"Ở Tây Hoang ta có gặp một kẻ.
Ta đã thấy hắn tạo ra loài hoa này.."
"Hi Hoa.".
Nguyệt Liên giữ mặt Hi Hoa lại đối diện với mình như thể cố trấn tỉnh y, hắn trầm giọng hỏi: "Hắn như thế nào? Hắn lúc đó có làm gì, có chạm vào ngươi không?"
Hi Hoa lắc đầu, việc cơ mật của Hoa giới y chưa thể cho Nguyệt Liên biết.
Y nhỏ giọng nói: "Hắn không có khuôn mặt, nhìn vào chỉ là một hõm đen đầy tử khí, hắn cũng không làm gì ta cả.
Ta chỉ thấy hắn, rồi tỉnh dậy mới phát hiện đó là mộng cảnh."
Nguyệt Liên hít một hơi sâu, nhẹ giọng nói: "Không sao! Ngươi trước tiên giữ bình tĩnh.
Nghe ta nói, để có thể xâm nhập vào mộng cảnh của thượng thần thì người đó chắc chắn tu vi rất lớn.
Ngươi sau khi trở về Hoa giới hãy nói với Hoa Đế, có lẽ ngài ấy sẽ giúp đỡ ngươi."
Nói rồi Nguyệt Liên nắm lấy cổ tay Hi Hoa điểm chú.
Nơi cổ tay men theo cánh tay đến cổ rồi đến ấn hoa trên trán Hi Hoa hiện lên vài đường xanh lu mờ.
Hi Hoa cảm nhận được một luồng linh lực lạnh xuyên qua kinh mạch của y.
Nguyệt Liên thả tay, nghiêm túc nói: "Là một ít thần thức của ta, nó sẽ ẩn ở ấn hoa trên trán của ngươi.
Theo những gì ta quan sát được, ấn hoa sau lưng ngươi khắc với khí hàn của ta nên sau này nếu nó có hiện lên làm ngươi khó chịu, khí hàn của ta ở hồng tâm ngươi sẽ tự phân tỏa giảm bớt cho ngươi."
Hi Hoa gật đầu, trong lòng lại bồn chồn khó tả.
Nguyệt Liên ôm lấy y, hai tay đặt ở mông y bế sốc y lên rồi ôm Hi Hoa dang còn hoang mang đến giường rồi đặt xuống, nhẹ nhàng nói: "Tuy không biết nó xuất hiện từ bao giờ nhưng ngươi cũng đừng quá hoang mang.
Trước giữ tịnh tâm từ từ tìm hiểu, sau khi về Hoa giới tra ra hãy thông linh với ta, không được giấu ta."
"Ta biết rồi."
Nguyệt Liên phất tay, sáp nến liền tắt.
Hi Hoa lùi vào trong nằm xoay lưng lại với Nguyệt Liên, lúc này đầu y chỉ có những lời nói của tên vô diện ấy.
Nguyệt Liên xoay người ôm lấy y nhỏ giọng nói: "Ta không biết vì sao những kẻ đó lại luôn hướng đến ngươi mà tấn công nhưng ngươi yên tâm, qua đợt này ta sẽ trở về, sẽ ở cạnh ngươi, bảo vệ ngươi.
Tuyệt sẽ không để ai tổn hại đến ngươi.
Hứa với ta, trong khoảng thời gian này, bảo vệ cho bản thân và ngọc long khí thật tốt, được không?"
Hi Hoa rũ mắt, tay nắm lấy bàn tay Nguyệt Liên đặt ở môi mình.
"Nếu không có việc quan trọng, ta sẽ ở Hoa giới chờ ngươi về."
Nguyệt Liên mỉm cười ôm chặt y, trong lòng cả hai đều có những suy nghĩ riêng, từng giây từng phút trôi qua đều là bao bộn bề ngoài kia, thân tâm chỉ mong rằng mãi được êm đềm hạnh phúc như lúc này.
Hi Hoa xoay người vùi mặt vào hõm vai Nguyệt Liên, có lẽ y đã tạo thành thói quen mất rồi.
Một mình thì rất mạnh mẽ đối đầu sự việc, còn bên Nguyệt Liên chỉ thấy mình thật như một đứa trẻ, chỉ thích được hắn bảo vệ và ôm ấp vì ở bên cạnh hắn, y thấy được sự an toàn và bình yên, ở cạnh hắn mọi thứ đáng sợ kia dường như hóa mây khói, không ồn ào, không thị phi, không sợ hãi.
Nằm trong lòng Nguyệt Liên một lúc, Hi Hoa nhỏ giọng hỏi: "Tiểu tâm can, ngươi ngủ chưa?"
"..."
"Ta không ngủ được."
Hi Hoa ngước mặt nhìn liền đối mặt với đôi mắt lưu ly của Nguyệt Liên, ánh mắt này đối với mọi thứ đều sắc lạnh, một hạt cát cũng không để vào, đối với y lại nhu thuận yêu chiều.
Hi Hoa cười mỉm, đầu lưỡi đưa ra nhẹ nhàng lướt trên yết hầu của Nguyệt Liên.
"Shhh..".
Nguyệt Liên như bị một giọt điện làm tê rần người, hắn kiềm nén hơi thở ngắt quãng của mình, hắn lấy tay đẩy mặt Hi Hoa ra, khuôn mặt đã đỏ lên mà nói:
"Thật..
sự không..
ngủ được?"
Hi Hoa chớp mắt nhìn cả khuôn mặt mình bị bàn tay Nguyệt Liên bao gọn.
Lần đầu tiên thấy Nguyệt Liên bị mình làm cho e thẹn nên Hi Hoa có chút hứng thú.
[email protected] muốn của người Long tộc rất cao, đó cũng chính là nam nhân Long giới đa phần theo chế độ đa thê.
Nguyệt Liên thuộc bậc đế vương, linh lực lại dồi dào, nhìn yết hầu nhô rõ đường nét kia cũng đủ hiểu như thế nào.
Có thể hắn sau này sẽ giống đại thống lĩnh Phong Miên Hạo duy nhất yêu thống lĩnh phu nhân Tư Duệ nương nương, chỉ như vậy đủ biết tình cảm dành cho người mình yêu lớn đến nhường nào.
Hi Hoa khẽ cong miệng, nhẹ đưa đầu lưỡi di ở lòng bàn tay hắn, ý muốn đều bày ra rõ ràng.
Nguyệt Liên giật bắn người, rụt tay về và bật dậy, tiểu bảo bối chủ động câu dẫn làm hắn bất ngờ.
Hắn hít một hơi sâu rồi nói: "Bây giờ nếu không muốn ngủ vậy thì đêm nay sẽ không được ngủ nữa.
Ngày mai sẽ rất mệt mỏi."
"Vậy bây giờ ta đi ngủ."
Hi Hoa kéo chăn xoay lưng lại phì cười, ai không biết ngày mai y trở về phải ngồi ở cỗ xe mây, đường đi xa xôi, Nguyệt Liên đương nhiên sẽ không để y chịu khổ trong quãng đường dài.
Bỗng chăn bị sốc lên, Nguyệt Liên liền chồm lên người Hi Hoa.
Hi Hoa phì cười đang định nói, bỗng ánh mắt liền di đến thứ đang ngẩn lên sau lớp trung y của Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên khẽ cười nói: "Họa từ mình chuốc lấy.."
Cả lều trại đều hiện lên nhiều tầng lớp kết giới.
Hi Hoa nhìn nó, ánh mắt có chút khiêu khích, y nhẹ nhàng vòng tay qua cổ của Nguyệt Liên, y sẵn sàng rồi.
Nguyệt Liên trực tiếp hôn môi Hi Hoa.
Bàn tay nhanh chóng giải khai toàn bộ trung y của cả hai.
Đôi môi của Hi Hoa bị hắn cắn m*t không thương tiếc, khi rời ra thì đã thấy sưng lên.
Vài hôm trước chỉ tập trung phát ti3t vì cơ thể Hi Hoa toàn vết thương.
Đến bây giờ vết thương đã lành, trên người không còn băng bó nữa khiến Nguyệt Liên tha hồ bỡn cợt.
Từ cần cổ, yết hầu đến xương quai xanh, từng chút gặm nhắm mà lưu luyến.
Nơi kia rất nhanh bị xâm nhập, Hi Hoa khẽ r3n rỉ, phần ngực cũng căng ra không ít.
Nguyệt Liên ban đầu còn nhẹ nhàng, càng sau lại như con hổ đói, thúc đẩy không ngừng nghỉ, từ từ tiến vào hoàn toàn ra sức mà trừu sát làm Hi Hoa phát khóc.
"Đừng..
đừng cắn..
đau.."
Nguyệt Liên hôn lên mắt Hi Hoa, Hi Hoa nhìn thấy d*c tình trong ánh mắt Nguyệt Liên chứa sự thích thú, y chỉ biết khóc ròng, đúng là không nên khiêu khích d*c vọng của rồng mà.
Nguyệt Liên cứ thế mà đi vào nơi sâu nhất, thoải mái nhất mà tung hoành.
Từng tiếng giao nhau vang lên không ngừng.
Mặt cho Hi Hoa khóc lóc cấu lưng mình, Nguyệt Liên hắn nhất quyết cũng không ngừng.
Cổ y, thân y, chân y phải in thật đậm, thật nhiều vết h0an ái, vết cắn của hắn để lại mới thõa mãn hắn.
Hắn thích nhìn Hi Hoa vừa đau lại vừa sướng mà r3n rỉ, thích những khoảnh khắc y ngửa cổ th ở dốc để hắn tùy tiện ngậm yết hầu của y.
Hắn thích thứ chạm vào bụng hắn, đỉnh đầu lại phủ đầy chất lỏng trắng, thích nhìn đôi chân trắng kia bị làm đến vô lực đặt trên vai hắn.
Thích bàn tay thon dài kia nắm chặt ga giường đến nỗi gân xanh đều nổi hết lên.
Đặc biệt là thích nhìn đôi mắt tím biếc đẫm hơi sương đầy câu dẫn hắn kia, vô lực đến nỗi chỉ biết dùng ánh mắt mà cầu xin.
Đời nãy hắn chỉ yêu duy nhất một người thế nên tất cả đều đặt lên người đó.
Mọi thứ tốt đẹp ngoài kia cũng không bằng y ở trước mặt mình mỉm cười.
Những lúc này chính là lúc hạnh phúc, được ôm trọn y vào lòng, được hôn lên cánh môi mềm của y hoặc thậm chí là tất cả nơi thuộc về y.
Từng cảm giác nóng bỏng trong người y đều làm hắn thích thú, nếu như có thể hắn chỉ muốn nhốt y ở riêng một tẩm cung nguy nga, ngày ngày ôm hôn y, không để ai có thể làm phiền cả hai nữa.
Người hắn yêu luôn khiến hắn không cầm cự được bản thân, khiến hắn chỉ muốn yêu thương y thật lâu, mỗi lần đều tràn đầy tình thú.
Nếu nói thật lòng, đối với Nguyệt Liên mà nói Hi Hoa một đêm có cho hắn bao nhiêu cũng không đủ để bày tỏ được sự khao khát chiếm hữu của hắn.
Đó cũng chính là lí do hắn càng ngày càng yêu y hơn và mãi mãi sau này hắn cũng chỉ yêu mỗi mình y, y phải là của hắn cả một kiếp này..
Thời gian cứ trôi qua đến khi bên ngoài có chút ánh sáng hiện lên, mọi việc mới dừng lại.
Nguyệt Liên thanh tẩy cho cả hai xong liền mang y phục chỉnh tề vươn vai vận động: "Thuốc của Xuân Thần khiến ta tinh lực dồi dào."
Nói xong hắn cố tình liếc mắt về con người đang cuộn tròn mình trong chiếc chăn, có lẽ đang thút thít khóc.
Nguyệt Liên phì cười đi đến tung chăn nắm hai tay Hi Hoa kéo dậy thúc giục:
"Dậy đi, trời sáng rồi!"
Khuôn mặt Hi Hoa sa sầm nhìn con người trước mặt xong lại ngã ầm xuống giường.
Giọng nói đã lạc đi mà oán trách: "Rồng tồi"
Nguyệt Liên phì cười khoanh chân ngồ bên cạnh giường, tay mò ở đầu giường lấy ra viên thuốc nhỏ đặt ở đầu miệng cho Hi Hoa ngậm lấy, sau lại dùng cao dược thoa cho y.
Bên ngoài có tiếng của thủy binh bẩm báo.
Hi Hoa liếc mắt nhìn Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên ho vài tiếng nói với thủy binh kia vài câu.
Hi Hoa chống đỡ khó khăn mà ngồi dậy, y nghe tiếng xương cốt ở eo vang lên.
Đôi môi không tự chủ bặm lại uất ức.
Nguyệt Liên đưa tay nhéo má y yêu chiều nói: "Cái miệng nhỏ này hại thân lắm nha.
Sau này phải phát huy hơn."
Nói xong hắn đứng dậy lấy y phục mang cho Hi Hoa.
Ngắm nghía một chút thấy y đứng chưa vững đành đẩy y về lại giường, trung thành bóp chân và xoa bóp cho y: "Giận ta rồi sao?"
"Giận ngươi có lợi gì cho ta?"
Nguyệt Liên phì cười hôn lên má Hi Hoa một cái rồi tiếp tục xoa bóp cho y.
Bên ngoài bỗng nghe tiếng gọi của Phượng Minh.
"Ta vào được không?"
"Vào đi."
Phượng Minh phe phẩy phiến bước vào, hướng Nguyệt Liên nói trước: "Kính Văn tìm ngươi ở lều của ta.
Ngươi qua đó đi, ta có chuyện muốn nói với Hi Hoa."
Nguyệt Liên nheo mày một cái cũng đứng lên vác áo ra ngoài, Hi Hoa nghiêng đầu nhìn nét mặt của Phượng Minh liền ngỡ ngàng nói: "Huynh làm gì Kính Văn rồi sao?"
Phượng Minh cười bối rối đi vội đến ngồi cạnh Hi Hoa, có chút đắn đo nói: "Thực sự, chưa làm cái gì cả nhưng mà ta có chuyện nhờ đệ này.
Ví dụ..
chỉ là ví dụ mà Kính Văn hắn có giận ta, đệ nể tình giúp nghĩa huynh ta giải tỏa cơn giận của hắn được không?"
Hi Hoa không hiểu hỏi: "Muốn giải tỏa phải hiểu vấn đề, hai người đã xích mích chuyện gì.
Hay là..
lại nghe theo lời của Nguyệt Liên mà..
này, huynh đừng nói."
"Không có..
ta..
ta không cho phép mình quá phận khi không có sự đồng ý..
Ta, thực ra..
ây mà thôi, vẫn nên tự ta giải quyết sẽ tốt hơn."
Phượng Minh buồn rầu than thở.
Hi Hoa phì cười nói: "Ta cứ nghĩ huynh sẽ chôn giấu mối tình này, bây giờ nghe được động lực mà tiến triển cũng không phải là ý xấu.
Nhưng huynh đã chuẩn bị đối mặt với khó khăn trước mắt chưa?"
Phượng Minh thở ra, hai tay chống phía sau suy tư nói: "Ta thì như thế nào đều được.
Đệ và Nguyệt Liên như vậy là quá tốt rồi, ta cũng muốn tộc của Kính Văn giống như của Nguyệt Liên.
Nhưng mà..
thật sự ta vẫn chưa nghĩ đến việc cùng y tiến triển."
Hi Hoa chống cằm lên tay nhìn Phượng Minh, hắn đã có dự tính vẫn sẽ yêu đơn phương Kính Văn cho đến sau này.
Dù Kính Văn có kết hôn với ai, Phượng Minh vẫn sẽ như là một bằng hữu bên cạnh mọi lúc mọi nơi.
Hắn chọn làm bằng hữu hơn là tình nhân.
Hi Hoa nhẹ giọng nói: "Huynh cứ như vậy e là sẽ tự nhận đau khổ cho mình.
Sao huynh không thử một lần lấy hết can đảm nói thẳng ra, dù kết quả thế nào thì đó cũng đều mang lại tốt đẹp cho huynh.
Thà biết rõ ràng hơn là day dưa, ta không tin huynh chưa lần nào tự hỏi Kính Văn đối với huynh có yêu hay là chỉ ở mức bằng hữu."
Phượng Minh mím môi không trả lời, đúng như Hi Hoa nói đôi khi hắn cũng muốn đứng trước Kính Văn nói ra tất cả để biết Kính Văn có từng đối với hắn trên mức bằng hữu chưa.
Hắn muốn biết rõ ràng hơn dây dưa..
Chỉ là hắn không dám, hắn sợ sẽ mất luôn cả tình bằng hữu này.
"Nhưng ta có cách này nếu huynh muốn biết rõ Kính Văn đối với huynh ở mức nào mà không cần huynh phải nói."
"Cách gì?"
Hi Hoa hớn hở nói: "Nguyệt Liên có nói với ta nếu biết Kính Văn thật tâm như thế nào chỉ cần cho huynh ấy uống rượu là được, càng say càng nói"
Phượng Minh xoa cằm nói: "Từ trước đến giờ ta chỉ thấy hắn uống rượu trái cây và trà..
A! Ý đệ là để hắn tự mình nói sẽ tốt hơn ta hỏi đúng không? Cách này cũng không tồi nha.."
Hi Hoa có chút lưỡng lự nói: "Nhưng nếu sử dụng cách đó thì Kính Văn sẽ nói ra sự thật, dù sự thật mất lòng huynh cũng phải cố chịu đựng!"
Phượng Minh phe phẩy quạt, thở dài nói: "Dù sao cũng phải nghe, có đau lòng cũng nghe.
Sau lần này ta trở về, cũng phải nghe một câu từ hắn."
Chiếc quạt nhẹ nhàng phe phẩy, Phượng Minh khẽ cười nhẹ, chợt nhìn thấy Hi Hoa mặt nhắn nhó chống eo mình, hắn nghiêng đầu hỏi: "Đệ sao vậy?"
Hi Hoa khẽ cứng người rồi cười trừ đáp: "Hôm qua tắm, không cẩn thận trượt chân té vào cạnh thùng nước?"
Phương Minh nhắn mặt, rồi cũng ừ ừ vài tiếng, một lúc hắn lại moi ra một số thuốc xoa bóp cho Hi Hoa, còn có ý định giúp y nhưng y vội từ chối, y không có thứ gì che nổi cái mặt của y.
Lều trại trước mặt im ắng đến lạ thường, Nguyệt Liên thở ra vén lều đi vào, lập tức liền né được một tấu sớ bay thẳng vào mặt.
Hắn cúi xuống nhặt lên, cau mày nói: "Ngươi nổi cáu chuyện gì?"
"Đến giờ ngươi còn giả ngơ.
Rốt cuộc ngươi với Phượng Minh thông đồng điều gì?"
Kính Văn nét mặt vẫn bình thản nhưng răng đã cắn chặt lại.
Nguyệt Liên suy tư rồi hớn hở chạy lại trước án thư: "Đêm qua có chuyện gì vui sao?"
Kính Văn cố hít một hơi thật sâu, giật lại tấu sớ không trả lời.
Đêm qua chẳng có gì xảy ra như bên lều kia cả.
"Hôm qua cái con chim lửa kia ngủ mớ, đem toàn bộ sự thông đồng xấu xa của hai người nói toẹt ra hết.
Nguyệt Liên, ngươi rốt cuộc có phải là bằng hữu của ta không?"
Nguyệt Liên cười khù khờ xong lại ho vài cái nói: "Ngươi tin gì mấy lời mớ của tên đó..
haha"
Kính Văn vẫn nở nụ cười, thân làm bằng hữu lâu năm Nguyệt Liên biết ẩn sau nụ cười đó là bao nhiêu ổ ong không nên chọc.
Một vị tiên tử tròn mười vạn tuổi có thể vươn lên đứng đầu cầm bút sinh tử của thần tiên thì đủ hiểu kinh khủng đến nhường nào.
Nguyệt Liên tránh né nụ cười, hắn biết là hậu phương hắn vẫn còn Hi Hoa, Kính Văn mà nổi cáu có khi không đánh hắn thì cũng quay sang cắn Hi Hoa cho hả giận.
Y mà quẹt bút một cái coi như tình hai đứa không cắt cũng tự đứt là xong đời.
Nguyệt Liên thu liễm nghiêm nghị nói:
"Quân tử đặt chữ tín lên đầu.
Ta với hắn chỉ là có qua có lại mới toại lòng nhau mà thôi.
Hắn giúp ta đến với Hi Hoa..
Thì bây giờ ta giúp hắn."
Kính Văn nhăn mặt nói: "Ngươi điên rồi!"
Nguyệt Liên mờ ám phản bác: "Ta còn tỉnh hơn ngươi nhiều.
Hai người các ngươi mới có vấn đề, đều có tình cảm với nhau mà lại chọn con đường ngược tâm nhau.
Ngươi có chắc trước mặt ta nói ngươi không có cảm tình với Phượng Minh.
Ngày ngày nhìn hắn qua Ảnh Kính, trao đổi với ta xem hắn ở đây có tốt không, đó là tình thương mến thương sao?"
Kính Văn hừ một tiếng không nói.
Nguyệt Liên tặc lưỡi nói tiếp: "Ta làm như vậy cũng chỉ tốt cho hai ngươi.
Ngươi rõ biết Phượng Minh thích ngươi nhưng tại sao ngươi lại cố phản lại sự thật.
Dù ngươi có sống trong dòng tộc gia giáo nhưng ít ra ngươi vẫn biết sống thế nào cho hợp tình hợp nghĩa.
Nếu mối quan hệ này ngươi xác định không thể tiến đến dài lâu thì nên một lần nói chuyện cho rõ ràng để không còn day dưa với nhau nữa.
Biết rõ ý muốn đối phương càng khiến mình dễ giải quyết hơn là ngồi đoán non đoán già, tiếp tục hay không cả hai quyết định là xong."
Nguyệt Liên uống ngụm trà, cố ý quan sát sắc mặt của Kính Văn.
Hắn biết Kính Văn đến giờ yêu không nói nhưng cũng không dám cắt đứt quan hệ, có lẽ là muốn níu giữ hoặc là muốn nghe lời thật lòng của Phượng Minh.
Con người Kính Văn nếu thật sự bảo hắn thoát khỏi sự gia giáo thì thật khó, chi bằng để hắn tự chọn sẽ tốt hơn.
"Ta không giống ngươi." Kính Văn thở dài đầy nặng nề, Nguyệt Liên hừ một tiếng rồi chợt nói:
"Nếu ngươi không can đảm nói thẳng thì dùng mưu đi.
Ép Phượng Minh uống say rồi để hắn nói ra sự thật giống như lần trước vậy."
Kính Văn phẩy tay nói: "Chỉ sợ ta đã say trước hắn.
Thôi không nói chuyện này nữa.
Chút nữa ta cùng Hi Hoa phải trở về, có lẽ ta sẽ dồn đầu vào việc ở Thiên Cửu.
Ngươi nên căn dặn Hi Hoa tự chăm sóc đi.
Ngày ngươi trở về không xác định, ta có xem qua sách, tháng càng nhiều, Ngọc long khí càng cần linh lực để phát triển nên việc linh lực của đệ ấy đôi lúc gián đoạn rất dễ xảy ra."
Nguyệt Liên gật đầu nói: "Ta sẽ căn dặn y..
Nhưng nói gì thì nói, ta chờ tin của ngươi đấy, nếu như..
ta nói nếu như mọi chuyện tốt đẹp thì ngươi hãy chọn lựa sao cho rạng mặt chúng ta, ây."
Kính Văn đã cầm sẵn bút sinh tử, Nguyệt Liên vội đứng dậy chạy về, một lời cũng không dám nói nữa.
Cỗ xe mây đã được chuẩn bị sẵn, Hi Hoa và Kính Văn cáo từ Vạn Uyên rồi trở vào cỗ xe.
Nguyệt Liên đỡ Hi Hoa lên cỗ xe xong liền dặn dò lại vài câu.
Phượng Minh đứng bên cửa hướng Kính Văn vẫy tay mãi.
Cuối cùng phải để Vạn Uyên can thiệp lôi hai người ra thì cổ xe mới bay được, nếu không thì có xế tà mới được đi.
Cỗ xe mây theo đường lưu quang dần dần biến mất mà hai con người ấy cứ đứng dõi theo, Vạn Uyên e hèm vài tiếng rồi nói: "Người đi cũng đã đi rồi, sau này về liền gặp chứ có phải không được gặp nữa.
Hai ngươi đứng đó đến chiều họ cũng không quay lại đâu.
Đừng có đứng như thê tử dõi theo phu quân ra chiến trường như vậy!"
Hai con người mặt như cái bánh thiu lủi thủi lều ai người đấy về.
Vạn Uyên hướng Giản Thu hỏi: "Ta nói gì sai sao?"
"Cái này..
Sư phụ lập gia thất xong mới hiểu được ạ.
Hay để trò ví dụ.
Ở Côn Luân trước có bày tiểu tiên vui đùa làm ầm ĩ cả núi, lúc đầu có chút phiền nhưng sau lại quen, đôi khi nhìn chúng vui đùa cũng cảm thấy thoải mái theo.
Nhưng sau đợt tiến công của quỷ dơi tộc, đám tiểu tiên biến mất trả lại sự tĩnh lặng, nên có chút thấy trống vắng ạ."
Vạn Uyên nghe Giản Thu nói vậy thì cũng có chút cảm giác trống vắng.
Đám tiểu tiên đó đến giờ không biết đang ở phương nào, chắc hẳn cũng đang yên ổn.
"Đúng là có chút trống vắng."
Bầu trời đêm nơi doanh trại có chút tĩnh mịch nhưng rất huyền ảo mê luyến tầm nhìn, nó thu hút ánh nhìn của chúng tiên ở dưới nó nhưng đêm nay ngồi ngắm bầu trời lại là hai tên một rồng một phượng nhìn như không nhìn, một chút cảm nhận vẻ đẹp cũng không lọt qua ánh mắt, họ không hẹn nhau mà thở dài một tiếng.
Phượng Minh mặt không cảm xúc hỏi: "Ngươi vì sao chưa về nghỉ ngơi?"
Nguyệt Liên buồn chán nói: "Giường trống quá ta ngủ không được..
Tay để không cũng không biết làm gì! Còn ngươi?"
"Giống ngươi."
Cả hai một lần nữa đồng lòng thở dài, người tới như gió mà đi lại như bão làm người ở lại một thân cô quạnh.
Thật không muốn ở lại cái nơi này nữa..
Danh Sách Chương: