Kết giới tra tội kia đã được mở ra, hôm nay đã là ngày thứ ba Thành Cơ bị giữ lại trong chính điện Huyết Hàn Cung, Nguyệt Liên đi qua đi lại trong phủ đến phát chán liền ẩn thân chạy đi tìm Bạch Tỏa Tình đang dưỡng thương ở khách lâu.
"Bạch Tỏa Tình."
Bạch Tỏa Tình nghe gọi liền nhìn ra cửa sổ, Nguyệt Liên sớm đã leo vào trong nhìn y cười.
Bạch Tỏa Tình vì mang mặt nạ nên Nguyệt Liên không thấy sau nó là y nhíu mày lạnh giọng nói: "Tên của ta mà một thủ vệ như ngươi có thể tự tiện gọi sao?"
"Ta cho ngươi cái này, coi như thay lời cảm tạ hôm trước.".
Nguyệt Liên không để ý đến sự lạnh nhạt của Hi Hoa phiên bản Bạch Tỏa Tình này, hắn nghĩ y lúc này rất giống lúc y với hắn chưa thành đôi, trong mắt một nửa hình bóng cũng không có nên vẫn như cũ, dùng mặt dày vô liêm sĩ mà đeo theo, chí ích cũng phải biết được nhiệm vụ y cần phải hoàn thành là gì.
Nguyệt Liên tặng cho Bạch Tỏa Tình một lọ nhỏ bằng ngọc, vui vẻ nói: "Nhị thiếu chủ nói Thiên Bạch cung rất ưa chuộng phấn hoa và tinh hoa thuần.
Coi như thay lời cảm tạ ta tặng ngươi tinh hoa của loài hoa Sương Hoa, vừa có thể chữa bệnh vừa giữ hương thơm cho cơ thể.
Ngươi xem hợp với ngươi không?"
Đúng như lời Thành Cơ, Bạch Tỏa Tình sớm đã bị thu hút bởi mùi hương này, y mở lọ ngửi thử, ánh mắt có chút lay động: "Ta chưa từng thấy loài hoa Sương Hoa.
Không nghĩ nó có mùi thơm như vậy, rất hợp với mùi hương ta tìm kiếm.
Đa tạ ngươi."
Nguyệt Liên phì cười chống cằm nhìn Hi Hoa, bỗng nụ cười lại thu về, nếu Hi Hoa thực tại có thể một lần nữa có lại khướu giác thì tốt biết mấy..
là một Xuân Thần mà không ngửi được hương thơm của Bách Hoa thật thiệt thòi biết bao.
"Tỏa Tình..
Ngươi, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?".
Nguyệt Liên bất chợt hỏi làm Bạch Tỏa Tình hơi ngạc nhiên, y cất chiếc bình nhỏ một bên, bình thản nói: "Một lọ đã đủ lời cảm tạ rồi, ngươi không cần phải làm nhiều việc để chuộc lỗi.
Ta vốn không phải là người có lòng dạ hẹp hòi."
Nguyệt Liên lắc đầu nói: "Không.
Ta chỉ đang hỏi ngươi thôi, ngươi hiện giờ địa vị công danh đều có, người người kính ngưỡng, cầu được ước thấy.
Vậy có còn điều gì chưa hoàn thành không?"
Căn phòng bỗng trở nên im lặng, Bạch Tỏa Tình pha cho Nguyệt Liên chén trà rồi đáp: "Thiên Bạch Cung yên bình, chỉ còn tâm nguyện đó."
Nguyệt Liên thở dài nhấp chén trà, Bạch Tỏa Tình chắc chắn chính là phiên bản Hi Hoa thượng thần chính hiệu, chỉ cần chúng sanh an ổn, một đời đều vì con dân, một con người như vậy sống rất cô đơn.
Bạch Tỏa Tình chỉ cười nhạt, y biết suy nghĩ của Nguyệt Liên, người khác đối với y đều nghĩ như vậy nhưng thật sự trước mắt y chỉ muốn hoàn thành bí thuật để tạo nên một kết giới bình an cho Thiên Bạch cung không bị tà ác xâm nhập, nó cũng sắp hoàn thành rồi, chỉ là sau khi hoàn thành nó, tâm nguyện tiếp theo của y là gì thì y không biết nữa..
Bởi vì đó vốn dĩ chỉ là một nhiệm vụ bắt buộc y phải làm.
Nguyệt Liên đặt chén trà rồi đứng dậy nói: "Nếu có khó khăn, ngươi chỉ cần nói một tiếng ta sẽ giúp.
Ta đi đây."
Thoáng Nguyệt Liên đã biến mất bên khung cửa sổ, Bạch Tỏa Tình uống cạn chén trà, ánh mắt chợt hướng về phía cửa sổ sau lại nhìn bình ngọc nhỏ, tên Hàn Tô ấy vì sao luôn khiến y có cảm giác khác lạ..
vừa quen lại vừa xa, thật khó tìm lời giải thích.
Nguyệt Liên vừa hạ xuống phủ thì bị một người dùng ánh mắt giết người nhìn xuyên thủng, hắn nhíu mày nhìn người ngồi ở lưỡng đình, hừ một tiếng ngồi xuống đối diện.
"Bảo sao Thành Cơ muốn ta đi lạm sát, đều là do tên đần thối nhà ngươi cả.".
Ninh Kỳ khoanh tay, hai chân kê lên bàn vốn không câu nệ hình tượng.
Nguyệt Liên chẹp miệng nói: "Có chuyện cần bàn bạc thôi.
Ây mà sao ngươi lại ở đây, Thành Cơ đâu?"
Ninh Kỳ chán nản ngáp một cái nói: "Ở Huyết Hàn Cung chứ đâu, y phát hiện kết giới trong phủ có vấn đề nên đâm ra lo lắng ngươi gặp chuyện.
Vì không thể rời đi nên trong lòng không yên, ta vì thế mà bị đánh thức nên tìm cơ hội trốn ra ngoài cho y yên tâm.
Vừa hay phát hiện tên đần thối nào đó đang phong lưu bên ngoài nên trở về đây chờ."
Nguyệt Liên cười khổ nói: "Cái gì mà phong lưu, chỉ là tặng quà cảm tạ mà thôi."
Ninh Kỳ bĩu môi, sau lại trưng vẻ mặt chán đời nói: "Dù sao việc của ngươi ta cũng chẳng thèm quan tâm.
Sau này có đi phong tình thì bí mật một chút, đừng để Thành Cơ biết hại ta đang ngủ cũng không được yên."
Nguyệt Liên chống cằm nhìn Ninh Kỳ, xem xem có thê tử nào dặn phu quân của mình đi trêu hoa ghẹo bướm không chứ.
"Sao ngươi không tách ra sống độc lập, cứ nương nhờ Thành Cơ để làm gì?"
Ninh Kỳ cười khinh thường: "Ngươi nghĩ ta óc heo sao.
Muốn tách ra làm hồn riêng thì cũng phải đủ phần con và phần người.
Lão tử đây chỉ là một tâm ma kí sinh, vì sự sống nào dám mơ vọng tượng."
Nguyệt Liên cười lắc đầu, nói chuyện với Ninh Kỳ thật giải trí, đây có thể là điều mà Hi Hoa thực tại không có, nhưng hắn mong là Hi Hoa đừng học cách nói chuyện này, hắn sẽ xỉu tại chỗ mất.
Tuyết dần dần rơi nhiều, Nguyệt Liên không muốn dầm tuyết, lại nghĩ lúc này có Ninh Kỳ, hỏi chuyện một chút cũng tiện: "Này, Ninh Kỳ, ta hỏi ngươi vài việc nhé.
Ngươi từ lúc nào đã ở trong Thành Cơ..
Ngươi ở trong y chỉ là vì muốn tồn tại thôi sao?"
Ninh Kỳ tựa thành ghế nhìn tuyết rơi một lúc rồi mới đáp: "Chí ít cũng được bốn năm..
Là sau lần Thành Cơ được đưa ra từ Hắc lao, ta không biết vì sao đã ở trong y.
Ngẫm thấy ở trong y cũng rất tốt, được ăn uống, được ngủ, được cảm nhận cảm giác tồn tại, ta cũng không có ý định bỏ đi, ngươi hỏi ta như vậy nhưng ta nói trước muốn đuổi ta cũng khó, ngươi không có bản lĩnh đâu."
Nguyệt Liên xoa cằm, có khi nào tâm niệm của hồn này là mong có một thể xác không, nhưng nơi này là một viễn cảnh, không thể tìm thể xác cho một chân hồn huống hồ qua cách trả lời, Ninh Kỳ có vẻ rất an phận sống trong Thành Cơ.
"Vậy..
Việc phát bệnh mỗi tháng của y, là do ngươi sao?"
Ninh Kỳ nhún vai thu chân xuống: "Không phải ta nhưng lúc phát bệnh thì ta là người điều khiển thân thể y."
"Nói rõ một chút."
Ninh Kỳ như suy tư, hình như y trong có vẻ là người không thích suy nghĩ nhiều cũng như giải bày ý nghĩa của mình: "Ngươi cứ hiểu như là, Thành Cơ có một thế lực nào đó thao túng ý thức, những lúc đó ta sẽ thay y tiêu khiển thân thể vì ta vốn không bị thế lực kia điều khiển.
Thế lực đó muốn y giết người, ta cản y bằng cách tự đả thương y để y sớm thanh tỉnh."
Nguyệt Liên à một tiếng, lần trước Thành Cơ phát bệnh, hắn phát hiện y đang rạch tay mình, cái đó là Ninh Kỳ làm để Thành Cơ tỉnh táo, còn việc chém giết thì do thế lực kia điều khiển..
Vậy là còn kẻ đứng sau sao?
Ninh Kỳ chơi đùa lọn tóc, bất giác ngửa cổ nói: "Thành Cơ về rồi kìa!"
Nguyệt Liên hướng thấy Thành Cơ che ô đi từ cổng vào, lại nhìn Ninh Kỳ bình thản ngồi chơi đùa, hắn thắc mắc hỏi: "Ngươi và Thành Cơ giống nhau như hai giọt nước như vậy tại sao không ẩn đi, không sợ y phát hiện sao?"
Ninh Kỳ nhíu mày, lại khoanh tay trên bàn ánh mắt nghi ngờ nhìn Nguyệt Liên hỏi: "Con mắt nào của ngươi thấy ta và Thành Cơ giống nhau?"
Nguyệt Liên ngớ ngẩn lại bật cười nói: "Ngươi thật thích chọc người khác, ta nói là vậy, ngươi không lẽ không có phản ứng gì khi ngươi, Thành Cơ và Bạch Tỏa Tình có khuôn mặt giống nhau sao?"
Ninh Kỳ tỏ vẻ không hiểu, nhếch nửa miệng khinh thường: "Cả cơ thể ngươi chỗ nào cũng hỏng rồi sao.
Nói ta giống Thành Cơ xem như tạm lấy lí do ở gần quá lâu nên có nét giống nhau, vì cớ gì còn lôi cả Bạch Tỏa Tình..
Thành Cơ và Bạch Tỏa Tình điểm nào giống nhau, lấy cà rốt so sánh củ cải, ngoài cùng là củ ra thì có gì giống, tên điên!"
Nguyệt Liên nghe Ninh Kỳ nói lại càng hoang mang, chưa kịp nói ra thì Thành Cơ đã bước đến: "Nhị thiếu chủ.".
Nguyệt Liên đứng dậy chào hỏi, ánh mắt có liếc qua nhìn Ninh Kỳ.
Thành Cơ gật đầu rồi ngồi xuống cạnh Ninh Kỳ, giống như không biết sự hiện diện của tiểu quỷ kia.
"Lúc nãy cảm thấy kết giới trong phủ có biến động, thì ra là ngươi ra lưỡng đình ngồi."
"Hắn đi phong tình, rảnh gì mà ra đây ngồi."
Ninh Kỳ ngồi một bên kể tội, Nguyệt Liên chẹp miệng cười, ánh mắt vẫn trừng Ninh Kỳ: "Ra ngoài thoải mái một chút thôi.
Để ngươi lo lắng rồi."
Nói xong hắn pha trà cho Thành Cơ, Thành Cơ gật đầu nhận lấy uống.
Ninh Kỳ một bên cười khinh bỉ: "Thứ ngu muội."
"..."
Nguyệt Liên hầm mặt, thê tử tin phu quân, gia đình hạnh phúc, cớ sao vợ ba của hắn khó quản thế nhỉ.
"Nhị thiếu chủ vất vả rồi, ta đưa ngươi về dùng bữa, rảnh rỗi kể ta nghe vài chuyện đi.".
Nguyệt Liên đứng dậy bung ô, Thành Cơ cũng đứng dậy đi.
Nguyệt Liên thừa cơ Thành Cơ không để ý liền đưa tay ra sau vỗ đầu Ninh Kỳ, Ninh Kỳ vô duyên bị đánh liền trừng mắt nhìn Nguyệt Liên.
Thành Cơ thấy Nguyệt Liên đứng yên liền hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nguyệt Liên lắc đầu cười nói: "Không có, phủi tuyết mà thôi.
Đi"
Từ "đi" vừa nói với Thành Cơ vừa nói với Ninh Kỳ.
Ninh Kỳ hậm hực đứng phắt dậy, nhanh chóng nhập vào người của Thành Cơ khiến y chao đảo, cũng may Nguyệt Liên vội vàng đỡ y nên y mới không té.
Nhưng mà nhập vào thì sao, ô trên tay của Nguyệt Liên bị giựt lấy khiến hắn ngỡ ngàng, Thành Cơ liếc hắn một cái đẩy hắn ra rồi một mạch rời đi để lại một mình hắn vừa giận lại vừa cười bất lực..
Tại sao hắn có cảm giác hắn có tận ba phi tử như vậy, mà người nào hắn cũng đều cưng chiều hết.
Thì ra cảm giác đa thê là vậy..
Bẵng đi một tuần thì đã bắt được năm kẻ bị nghi ngờ.
Nguyệt Liên có chút ngạc nhiên, sau mới phát giác có thể họ là tay sai cho kẻ đứng sau thế lực mà Ninh Kỳ nói.
Đưa tay gác lên trán suy nghĩ, hắn lại nhìn Hi Hoa đang nằm ngủ say giấc bên cạnh, trong lúc này không biết Hi Hoa là Thành Cơ hay là Ninh Kỳ nữa, có hôm lại ôm hắn ngủ, có hôm thừa cơ mà đánh hắn cắn hắn như thâm thù đại hải vậy.
Không biết đêm nay ngủ với ai đây hahaha..
"Ta phát hiện ngươi có tư tình với Thành Cơ."
Nguyệt Liên bị câu nói làm cho giật mình, quay sang thấy Hi Hoa mở mắt, nằm nghiêng nhìn hắn.
Hắn vội bật cười đáp: "Dựa vào đâu?"
Ninh Kỳ đáp: "Nếu không có tư tình sao lại tình nguyện phò tá y..
Tất cả việc ngươi làm cho y ta là người biết rõ nhất, ngươi không cãi được đâu!"
Nguyệt Liên nghiêng người đối mặt với Ninh Kỳ, mỉm cười nói: "Vậy Thành Cơ có tình cảm với ta, ngươi biết điều đó đúng không?"
Ninh Kỳ gật đầu, lại bồi thêm một câu: "Y là thứ ngu muội."
"..."
Ninh Kỳ trưng vẻ mặt chán ghét nói: "Vì ngoài có tư tình với Thành Cơ, ngươi còn để mắt đến Bạch Tỏa Tình..
Tra nam."
T..
r..
a..
n..
a..
m! Ta quan tâm các ngươi như vậy mà lại bảo ta là tra nam, à mà trong tình cảnh này quả thực có chút giống tra nam.
Nhưng cũng đâu có gì lạ..
Nguyệt Liên lại mỉm cười trầm giọng nói: "Ngươi kể vẫn còn sót một tên nữa, ta còn để ý đến một người."
Bàn tay Nguyệt Liên vòng qua eo của Ninh Kỳ, cười gian khi thấy Ninh Kỳ giật mình một cái: "Tiểu quỷ Ninh Kỳ ngươi, ta cũng để tâm lắm."
Chát! Boong!
Đau!
Nguyệt Liên bị Ninh Kỳ đánh cho úp mặt vào gối.
Ninh Kỳ bật dậy leo lên giường nhíu mày nói: "Sớm muộn người như ngươi ta cũng sẽ băm thành trăm mảnh, bi3n thái..
sau này đừng mơ đến gần Thành Cơ..
Cút về phòng!"
Nguyệt Liên xuýt xoa ngồi dậy bật cười hỏi: "Tay đau không?"
Ninh Kỳ không đáp nằm trên giường không cử động, tay giấu trong chăn đang đau đến phát run, tên kia sao đi ngủ cũng mang mặt nạ thế kia.
"Ninh Kỳ, xuống đây nằm.
Thành Cơ không muốn ngủ trên giường đâu!"
Im một chút lại thấy y mò xuống nằm cách xa hắn một đoạn, hắn bật cười an ổn nằm xuống, thở ra một tiếng mới trầm tư nói: "Có những việc, không thể nói rõ ràng được.
Ngươi sau này trong lúc không có ta thì phải bảo vệ Thành Cơ chu toàn, bảo vệ y chính là bảo vệ ngươi..
hiểu không?"
Ninh Kỳ không đáp vội, một lúc mới mò qua nằm gần Nguyệt Liên nói: "Thành Cơ ở bên ngươi mới chính là an toàn, ngươi..
tính rời bỏ y sao?"
"Ngươi đừng đi.."
"Thành Cơ sẽ buồn.."
Ninh Kỳ nói ngắt đoạn khiến Nguyệt Liên mỉm cười nhẹ rồi quay sang chậm rãi kéo Hi Hoa về phía mình mà ôm.
"Không đi..
sẽ không đi.."
Thật sự trong thân tâm của Hi Hoa, y đã khắc cốt một bóng hình nên khi ở viễn cảnh này, cho dù có phân hồn y ra làm ba, những hồn ấy cũng sẽ có hình bóng của Nguyệt Liên mặc dù không nhận ra đó là ai.
Hoa Đế từng nói với Nguyệt Liên, trong viễn cảnh, giảm mức tối thiểu để lộ thân phận cũng như một số việc liên quan đến thực tại, như vậy Hi Hoa sẽ hoàn thành tốt việc phải làm.
Nhưng Nguyệt Liên không biết phải như thế nào mới có thể hoàn thành giúp Hi Hoa, vừa hợp ý với linh tinh hoa gì kia.
Cho đến giờ một chút cũng không rõ ràng được.
Ngày hôm nay khác biệt với ngày thường, Nguyệt Liên được chứng kiến cảnh trừng trị những tên tình nghi đó, chúng rất sợ hãi nhưng không một tên nào đáp trả, có kẻ rướn họng kêu nhưng lại không phát ra tiếng, là bị uống thuốc phế thanh quản, có kẻ muốn vùng vẫy phản khán nhưng không nhúc nhích được, là bị đình thuật.
Tại sao lại như vậy?
Bạch Tỏa Tình đứng cạnh hắn, nhàn nhạt nói: "Nhận tội thay sao."
Nguyệt Liên cũng nghĩ là vậy, nhưng cách này trong có vẻ lộ liễu.
Bạch Tỏa Tình lại cười nhạt: "Căn bản mọi người đều vì cuồng hận muốn tìm thủ phạm che mờ mắt, đâu ai để ý chúng muốn nói gì.
Huyết Hàn Cung thật biết cách nắm bắt."
Nguyệt Liên nghiêng đầu nhìn Bạch Tỏa Tình, xung quanh không ai đứng gần y ngoài hắn, hắn liền tự nhận định y đang nói chuyện với hắn liền trả lời: "Vậy ngươi đoán ai là người đứng sau, chí ít kế sách này đưa ra một là do Thành Luân cung chủ, hai là tấu sớ dâng lên được Thành Luân cung chủ đồng ý."
Bạch Tỏa Tình thở dài một tiếng xoay lưng rời đi.
Nguyệt Liên nhìn lại thấy Ninh Kỳ từ lúc nào ngồi sau Thành Cơ trên đài cao, y cũng đang nhìn hắn với vẻ mặt rất rất khinh thường.
Nguyệt Liên dùng khẩu hình nói với Ninh Kỳ nhớ bảo vệ Thành Cơ, Ninh Kỳ xua tay đuổi hắn, hắn liền mỉm cười đi theo Bạch Tỏa Tình.
Lúc này có Ninh Kỳ bên cạnh bảo vệ cho Thành Cơ làm hắn vô cùng yên tâm, chí ít vợ ba của hắn rất rất được việc á nha.
"Bạch Tỏa Tình."
Bạch Tỏa Tình dừng bước đứng bên cầu nhìn dòng suối đã bị đóng băng như dừng lại chờ Nguyệt Liên.
Nguyệt Liên đuổi tới, không vội mà tựa thành cầu hỏi: "Ngươi, biết kẻ đứng sau mọi chuyện đúng không?"
Bạch Tỏa Tình mặt không đổi sắc đáp: "Ta biết kẻ đánh lén ta hôm đó là ngươi..
Ngươi đồng phạm với Thành Cơ, ra tay sát hại người của Diệp gia."
Nguyệt Liên thở ra, lại hỏi: "Ngươi biết chuyện này..
là ai nói cho ngươi biết?"
"Ta đương nhiên biết.
Kẻ đánh ngươi hai lần, ngươi không nhận ra sự quen thuộc thì đúng là một tên đần."
Bạch Tỏa Tình vẫn thản nhiên đáp, Nguyệt Liên đương nhiên biết Bạch Tỏa Tình không phải tên đần nhưng mà việc hắn để tâm nhất..
Làm sao biết Thành Cơ là người ra tay với Diệp gia, là có tâm linh tương thông giữa các chân hồn sao?
Bạch Tỏa Tình đưa mắt nhìn Nguyệt Liên, hỏi lại: "Ngươi đi theo ta như vậy không sợ Thành Cơ nơi đó gặp chuyện sao?"
"Ta lo cho ngươi hơn.".
Ấn mày Nguyệt Liên nhíu lại, giọng có chút lạnh hẳn.
Bạch Tỏa Tình nghe vậy liền bật cười: "Ba lần bảy lượt muốn giết ta, nghe ngươi nói thật khiến bổn công tử lo lắng.
Vừa hay nơi này không có ai..
Rất hợp trong việc ra tay trừ khử hậu quả."
Nguyệt Liên lắc đầu nói: "Tên ngốc nhà ngươi, kẻ nói chân tướng sự việc chắc chắn có ý đồ, ngươi lại không đứng trước đám đông vạch tội hai ta lại cố tìm nơi bí mật tiết lộ.
Là Bạch Tỏa Tình ngươi đang muốn nhắc nhở sự an toàn của Thành Cơ?"
"Nếu biết vậy, sao còn đứng đây?".
Bạch Tỏa Tình chỉnh sửa mặt nạ, lại xoay người đi nhưng trên trời bỗng nghe tiếng kéo gió.
Nguyệt Liên vội kéo y lại ôm trong lòng, tay kia rút kiếm chắn lại những phi tiêu kia.
"Ngươi không vạch trần thì cũng có kẻ khác vạch trần.
Nhưng mạng ngươi khó mà chu toàn, huống hồ bí thuật Thiên Bạch cung còn nhiều kẻ [email protected] muốn.
Nếu hôm nay ngươi vạch trần tội của Thành Cơ thì sẽ có chuyện Huyết Hàn Cung bày biện bênh vực Thành Cơ..
Lúc đó tình thế đảo ngược, người bị vấy bẩn có khi lại là ngươi."
Nguyệt Liên kéo Bạch Tỏa Tình ra sau lưng mình, lại hướng nhìn về phía xuất hiện phi tiêu.
Bạch Tỏa Tình không hiểu hỏi: "Ngươi là đang phản bội Huyết Hàn Cung?"
Nguyệt Liên cười nhếch mép nói: "Ta phò tá Thành Cơ, không phò tá Huyết Hàn Cung.
Bảo vệ ngươi cũng chính là bảo vệ Thành Cơ."
Nói xong Nguyệt Liên dùng kiếm đâm thẳng về hướng đó, sau thu kiếm về chỉ lưu được chút ma khí.
Hắn nhíu mày, vội nắm tay Bạch Tỏa Tình kéo đi, Huyết Hàn Cung lúc này căn bản không an toàn: "Tỏa Tình..
Là ai nói cho ngươi biết mọi chuyện?"
Bạch Tỏa Tình không đáp, một mực giữ im lặng cho đến hội trường Huyết Hàn Cung.
Quả nhiên mọi việc diễn ra vô cùng nhanh, lúc Nguyệt Liên cùng Bạch Tỏa Tình đến thì ở hội đài người người đã đứng yên như tượng, trên người toát ra những lưu khí tím mà những lưu khí đó lại tập trung lại đỉnh Huyết Hàn Cung.
Nguyệt Liên hướng lên cao đài, không còn thấy Thành Cơ đâu nữa.
Bạch Tỏa Tình bước đến kiểm tra người Thiên Bạch cung, lúc sau mới quay lại nói:
"Lấy oán khi làm vật hấp thụ.
E là Cùng Kì Đao đang được đặt ở đỉnh Huyết Hàn Cung."
"Cùng Kỳ Đao?".
Nghe tên thật lạ nhưng có lẽ là một vật rất mạnh.
Nguyệt Liên nhìn xung quanh, lấy oán khí làm thứ để hấp thụ thì đó không phải vật tầm thường gì, hắn quay lại hỏi: "Có cách nào dừng chuyện này lại không?"
Bạch Tỏa Tình trả lời có nhưng lại hướng chính điện Huyết Hàn Cung đang đóng kín mít, bên ngoài còn trùm kết giới mà đi: "Ta sẽ lo liệu chuyện này nhưng bây giờ có những thứ cần nằm rõ hơn, đi theo ta."
Nguyệt Liên theo Bạch Tỏa Tình vượt qua nhiều mái ngói, cuối cùng là dừng ở đỉnh chóp cao nhất.
Khả năng tiến vào điện là không có vả lại còn gây hại cho mình, cả hai quyết định nghe lén một chút rồi bàn kế hoạch sau.
Nguyệt Liên niệm thuật thả một đóa hoa vào khe ngói, lập tức trên khe liền xuất hiện một chiếc gương ma thuật chiếu rõ mọi thứ phía trong điện.
Bạch Tỏa Tình áp tay một bên, chiếc vòng đầu lâu sáng lên, thoáng đã nghe được tiếng nói chuyện ở bên trong.
Trong điện có người Huyết Hàn Cung, Thành Cơ, Diệp gia và nhiều kẻ khác, ai cũng ngồi ở bàn, chăm chăm hướng chính giữa là Thành Cơ, là đang tranh cãi điều gì đó, Thành Cơ trong có vẻ rất tức giận.
Bất giác Nguyệt Liên liếc nhìn về phía Diệp gia, Diệp Tư An lúc nào đã bình phục, lành lặn ngồi phe phẩy quạt lông thế kia!
"Nghe nói Diệp Tư An đã dùng mắt của một nô tỳ thay cho hắn, vết thương còn lại trên mặt là được Huyết Hàn Cung chữa trị."
Nguyệt Liên hừ một tiếng lại nhìn Bạch Tỏa Tình cười nói: "Ngươi thật hiểu suy nghĩ của ta..
Nhưng ta thật muốn biết, đối diện với việc này ngươi làm sao mà bình tĩnh được như vậy?"
"Bình tĩnh suy xét mới giải quyết mọi chuyện được.
Huống hồ chuyện này, ta là người nhận nhiệm vụ xử lí mà."
Bạch Tỏa Tình đáp làm Nguyệt Liên ngỡ ngàng, thầm ca ngợi trong lòng, thì ra Bạch Tỏa Tình làm gián điệp xử tội Huyết Hàn Cung, vậy mà hắn cứ tưởng y là người bị hại.
"Vậy là ngươi tiếp cận Thành Cơ?"
"Ta là muốn bảo vệ đệ ấy..
Huyết Hàn Cung và đệ ấy căn bản không được xếp chung."
Nguyệt Liên ngồi xuống ngói, giữ lại nét mặt nghiêm nghị hỏi: "Ngươi đảm nhận việc này xem ra đã nắm khá câu chuyện.
Ngươi có thể nói cho ta được không?"
Tay Bạch Tỏa Tình chỉ vào gương rồi nói: "Ngươi có biết vì sao Thành Cơ lại đứng chính giữa điện giận dữ không?"
"Là y có ý kiến trái với mọi người."
Bạch Tỏa Tình gật đầu: "Nói về Thành Cơ trước, từ khi y sinh ra đã định phải đối đầu với Huyết Hàn Cung.
Huyết Hàn Cung, một cái tên nói lên tất cả, người nơi đây dựa vào sự tàn ác, độc chiếm, mưu kế, sức mạnh mà sống nhưng khi Thành Cơ sinh ra, nơi quanh năm tuyết rơi này lại hóa thành một nơi tràn ngập ánh sáng và hoa sắc.
Đối với những người nơi khác, đây là vận tốt nhưng đối với Huyết Hàn Cung lại là điều xui rủi muốn chèn ép họ."
Đó cũng là lí do vì sao từ bé y chịu đủ mọi bất hạnh nhưng không ai đứng ra bảo vệ y hay dạy dỗ y thành một con người sống thế nào là lương thiện.
"Năm y chưa được mười lăm, trong buổi họp mặt các thế gia, y đã dâng những tấu sớ cải thiện cuộc sống thần dân khiến các thế gia cũng như Thiên Bạch cung rất vừa ý.
Lúc đó Thành Cơ cứ như một tiểu thiên sứ, luôn nở nụ cười tươi, ai nhìn cũng mến cũng yêu thích..
Chỉ là không hiểu y lại vướng vào tội danh, trong một đêm ở hắc lao, bao nhiêu điều tốt đẹp về đệ ấy đều đỗ vỡ.
Ta không tin đệ ấy sẽ như vậy nên vẫn hay đến bầu bạn nhưng mỗi lần gặp, ta lại cảm nhận đệ ấy dường như khác hẳn, vẫn là đệ ấy nhưng sự thật lại giống như đệ ấy đang bị thứ gì đó điều khiển, khó mà phân bày."
Nguyệt Liên lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy ngươi nghĩ, ai là người muốn y trở thành kẻ tội đồ, tàn ác."
Bạch Ức Tình mím môi, đáp: "Thành Luân."
Nguyệt Liên hít một hơi sâu, trong tình cảnh lúc này, người nghi ngờ đầu tiên vẫn là Thành Luân.
Một người là cung chủ dựa vào sự tàn ác để cai trị thì làm sao chịu nổi nhìn con trai sống lương thiện.
Nguyệt Liên cười khinh bỉ nói: "Cha mẹ dạy con cái sống đẹp sống tốt, ai dạy con giết người, sống nham hiểm."
Bạch Tỏa Tình gật đầu, lại nói: "Ta còn nhớ năm đó Thành Cơ được cha ta để ý, muốn thu nhận làm đồ đệ nhưng Thành Luân tức khắc chối từ, có lẽ tâm niệm lấy ác thuần dâng cho Cùng Kỳ Đao sớm đã hình thành trong ông ta."
Nguyệt Liên lúc này mới nhìn lên đ ỉnh điện, nơi ù ù ma khí kia xuất hiện mập mờ những hình khắc quỷ dị làm tâm hắn lạnh đi, Thành Luân muốn biến Thành Cơ nhập ma đạo.
Bất ngờ Bạch Tỏa Tình giật ống áo của Nguyệt Liên, bảo hắn lắng nghe bên trong.
Tiếng của Thành Cơ nói lớn, trên nét mặt đã không mấy sự hòa hợp: "Phụ thân, đây là việc sai trái, tại sao người lại vì lợi của mình mà hại nhiều mạng người như vậy."
Thành Luân ngồi ở tọa kỷ, hừ một tiếng rồi đáp: "Ngươi thật không có tiền đồ, muốn thống trị thì phải dẫm lên xác người máu tanh.
Vốn dĩ đưa ngươi vào đây là muốn ngươi phò tá ta, không nghĩ ngươi lại làm mất mặt Huyết Hàn Cung như vậy."
"Ta thà ở ngoài đó bị oán linh cắn nuốt còn hơn vào đây nghe những âm mưu độc ác của các người."
Thành Cơ phất tay áo toan đi ra ngoài nhưng lại bị đánh bật vào trong mà ngã ra nền.
Thành Lăng cười ha hả giễu cợt: "Ngươi nên biết an phận đi, ngươi nên nhớ là ai nuôi dạy ngươi khôn lớn.
Nếu không phải ngươi có ích trong việc triệu Cùng Kỳ Đao thì sớm đã bị xuất khỏi Huyết Hàn Cung rồi, ai lại cần một kẻ tâm sáng đồi bại như ngươi."
Xung quanh liền phát ra nhiều tiếng cười.
Bàn tay trên nền của Thành Cơ siết chặt, bên tai lại nghe người người giễu cợt, bảo y nên chấp thuận, bảo y nên ngoan ngoãn làm vật hiến cho Cùng Kỳ Đao đi..
Tất cả đều muốn lợi dụng y..
Y giận dữ mà hét lớn..
phút chốc một tản ma khí xuất ra từ người y, nhanh chóng chém đứt cổ một tên cười lớn ở gần đó.
Mọi người hoảng sợ đứng hết dậy, Thành Luân lại đỗi ngạc nhiên mà vui mừng: "Tốt..
phải là ma khí thuần mới tốt."
Nhưng nói đoạn, nụ cười liền mất đi.
Thành Luân nhíu mày nhìn một bóng hình xuất hiện từ đám ma khí đó chắn trước Thành Cơ.
Nguyệt Liên đang bị Bạch Tỏa Tình cản không cho vào liền bất ngờ thốt lên: "Ninh Kỳ!"
Thành Cơ bên trong cũng rất bất ngờ nhìn tên hắc y trước kia đã từng đánh nhau với y, từ lúc nào đã xuất hiện chắc chắn trước nhìn.
Bỗng y đưa tay nhìn lại mình, lại nhìn người trước mặt, hắc y đó là từ người y mà xuất ra sao.
"Ngươi là ai?".
Thành Luân hỏi, ánh mắt vẫn không ngừng đánh giá Ninh Kỳ.
Ninh Kỳ cười nhạt đáp:
"Là ông nội của ngươi đây.
Cũng vì thấy cách sống bần hèn của con cháu nên phải bật sống dậy để rèn lại, tránh hư hỏng một thế hệ."
Nguyệt Liên dần buông lỏng người, lại khẽ cười: "Quả nhiên, đúng là khí chất tiểu tổ tông vợ ba của mình rồi."
Bạch Tỏa Tình không hiểu nhìn hắn, hắn quay sang cười khan rồi lại thu về nét mặt nghiêm nghị tiếp tục theo dõi.
"Hỗn xược!".
Cung chủ phu nhân giận dữ, lại hướng với Thành Luân nói: "Kẻ này danh tính không rõ, lại ăn nói hàm hồ.
Phu quân, chàng nên xử lí hắn tránh gây hậu họa."
"Khoan!".
Ninh Kỳ giơ tay ra hiệu ngừng, lại cúi người kéo Thành Cơ đứng dậy phủi phủi vạt áo cho y rồi nói: "Thành chủ phu nhân, có gì thì từ từ nói, hở ra là chém giết thì lấy đâu ra công đức tích cho con cháu sau này.
Hôm nay lão tử xuất hiện, chính là muốn nói cho đã miệng, không đã miệng thì hãy tính tới việc đánh nhau."
Thành Cơ có chút không hiểu, thấy Ninh Kỳ nhìn y, lại lè lưỡi trêu chọc y một cái khiến y ngơ ngác đứng yên.
Ninh Kỳ khoanh tay nói: "Trước tiên ở đại điện này..
Ta cũng nói luôn sự thật mà bao lâu nay các người đang tìm kiếm.
Kẻ ra tay giết người Diệp gia, phế tu vi Diệp cung chủ, hủy dung, móc mắt Diệp Tư An, đốt Huyết Hàn Cung chính là do nhị thiếu chủ Thành Cơ một tay làm ra."
"Cái gì?"
Diệp Tư An là người nói lớn nhất, nhìn Thành Cơ với vẻ mặt bất ngờ sau lại giận dữ.
Mọi người bắt đầu ồn ào còn Thành Cơ lại trợn mắt bất động, hắn nói bậy..
không phải ta..
"Nhưng Là ta điều khiển y làm những việc đó."
Diệp cung chủ ngồi trên ghế, nghiến răng nói: "Không biết Diệp gia đã có thù hằn gì với ngươi khiến ngươi mượn tay Thành Cơ ám hại Diệp gia..
Nhưng cho dù có nhiều lí do gì đi nữa, đụng vào người Diệp gia thì ngươi chắc chắn là đang tìm đường chết.."
Ninh Kỳ cười hắc, nhún vai nói: "Cái này thì phải hỏi cung chủ Thành Luân rồi.
Ta làm việc nào tính chuyện tư, đều là chuyện công cả, mà công này đều tính cho Thành Luân cung chủ.
Ta nói nhé, thứ nhất Thành Luân cung chủ muốn nhị thiếu chủ Thành Cơ trở thành một kẻ tàn bạo, một kẻ máu lạnh đặc biệt, ta giúp ngài thực hiện.
Thứ hai, hiện nay để thực hiện kế hoạch Cùng Kỳ Đao thì có Huyết Hàn Cung cùng Diệp gia, các người hợp sức.
Nhưng mà có chắc khi nhận thành quả là chia đều không, để Diệp cung chủ mất hết tu vi, bình phàm làm kẻ phế nhân..
không phải Huyết Hàn Cung sau này dễ thâu tóm sao? Thành Luân cung chủ, ta giúp ngươi nhiều việc như vậy, có nên khen thưởng cho ta một câu không?"
"Ngươi!".
Diệp cung chủ trợn mắt chỉ thẳng Ninh Kỳ lại quay phắt sang nhìn Thành Luân nghiến răng hỏi: "Theo lời hắn nói là sao, Huyết Hàn Cung muốn lừa gạt người sao?"
Thành Luân híp mắt, trầm ổn đáp: "Diệp cung chủ chớ bị kẻ mồm mép điêu ngoa làm lay động mà vỡ kế hoạch lâu dài.
Tên dưới kia, ngươi rốt cuộc có ý gì?"
Ninh Kỳ khoanh tay cười khinh bỉ mà không nói.
Ngón tay Thành Luân nhấc lên, Chung Uyển Vệ mang theo thủ vệ liền tấn công.
Thành Cơ vội rút kiếm chắn lại, còn Ninh Kỳ lại để mặc cho đao kề cổ.
Nguyệt Liên cảm thấy không ổn liền muốn lao xuống nhưng đều bị Bạch Tỏa Tình đưa tay cản lại.
"Chưa phải lúc này, Thành Cơ và người đó sẽ ổn."
Bạch Tỏa Tình biết suy tính và nắm bắt tình hình, lúc này đây Thành Luân e là chỉ muốn bắt họ lại bởi Thành Cơ là người rất quan trọng với ông ta.
Bạch Tỏa Tình lại tạo thuật chú, một lượng bột hoa bay khắp nơi phủ xuống hội trường, sau lại hóa thêm rất nhiều gương thông linh trên không trung.
Nguyệt Liên không được vào liền bắt ấn niệm thuật chú, lập tức ngọc bội trên tua kiếm Thành Cơ phát sáng, tức khắc đánh bật chúng ra xa, ai cũng bị ảnh hưởng mà lùi lại.
Ninh Kỳ tò mò hỏi: "Hàn Tô cho ngươi?"
Thành Cơ giữ tua kiếm trong tay, cảm thấy một sự an toàn tuyệt đối nên gật đầu một cái, Ninh Kỳ trông có vẻ khá hài lòng, lại quay sang Thành Luân nhìn, bất ngờ hỏi Thành Cơ: "Ngươi cần người phụ thân trước mặt không? Lão ta tính đem ngươi hiến tế cho Cùng Kỳ Đao."
Thành Cơ im lặng, bàn tay nắm tua kiếm càng thêm chặt, một lúc mới nhỏ giọng nói: "Ngày hôm nay, nên trả lại tất cả."
Ninh Kỳ nhếch môi: "Đúng vậy.."
Y nhìn về phía Thành Luân, cao giọng nói: "Vậy ta thay ngươi cắt đứt mối quan hệ giả nhân giả nghĩa này.
Thành Luân, hôm nay ta muốn nói chuyện tư, thay Thành Cơ cắt đứt tình nghĩa với ngươi, chắc ngươi không ngần ngại nghe chứ?"
Thành Lăng rút kiếm hướng Ninh Kỳ chĩa thẳng: "Ngươi ahihi là cái thá gì dám đắc tội với Huyết Hàn Cung.."
"Là cái thá gì miễn tốt hơn ngươi là được, câm cái miệng lại đi cái tên chỉ biết sống dưới cái bóng cùng tài danh của người khác."
Mặc cho Thành Lăng bị nói cho đỏ mặt tím tái, Ninh Kỳ cũng không quan tâm, hướng Thành Luân nói: "Tất cả các ngươi đều cùng một giuộc, có bày biện kể tội cũng vô ích nên ta chỉ muốn nói riêng với ngươi, Thành Luân.
Lúc nãy tên Thành Lăng kia có nói Thành Cơ sống đến giờ là do ai dạy dỗ.
Đúng, là do ngươi dạy dỗ chăm sóc nên y mới khổ sở cho đến bây giờ.
Ngươi dạy y bằng roi vọt, bằng lời nói đay nghiến, bằng những việc làm thất nhân thất đức.
Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, ngươi là người cũng không bằng con thú, vì y sinh ra là điềm tốt mà lại đay nghiến đẩy y vào con đường tà đạo, có thể bất chấp thủ đoạn mà hại y thân bại danh liệt, biến y thành kẻ vô tâm lạnh nhạt..
Kể ra càng thấy đau lòng."
Cung chủ phu nhân lại hất cằm quát lớn: "Ăn nói hàm hồ, ngươi dựa vào đâu mà nói như thể mình từng trải qua.
Thành Cơ, ngươi suốt ngày miệng nói lời văn vẻ đoan chính, hôm nay phụ thân ngươi bị kẻ khác tạt nước bẩn, ngươi lại trơ trơ đứng nhìn sao..
đúng là nuôi ong tay áo, dưỡng ra kẻ phế vật mà."
Ninh Kỳ lại cười: "Cần gì hỏi y, nhìn ta là đủ biết.
Ta xuất hiện từ lúc nào? Đến từ đâu? Không phải từ y mà ra sao..
Tính khí ta trái với y, mấy kẻ đầu óc ngu muội như các ngươi hẳn cũng đoán được ta là gì của y rồi chứ?"
Lại có tiếng ồn ào, trong đó lại có người nói: "Thân thể tràn ngập ma khí, lướt đi như gió mịt mù..
là, là tâm ma..
Chỉ có tâm ma mới khiến người thay đổi."
Ninh Kỳ cười tươi tán thành: "Đúng vậy..
Ta là tâm ma của, vậy các ngươi xem, một người như y rốt cuộc vì cái gì mà có tâm ma, mà lại là tâm ma của sự đau khổ, gặp người liền giết người.."
Ấn đường Thành Luân dần đen lại, cảm thấy người bên dưới bắt đầu hoang mang mà dần trở nên mất kiềm chế.
Thành Cơ hít một hơi lạnh, nhàn nhạt nói giữa đánh đông: "Đến nhi tử của người, người còn không tha thiết đưa nó làm hiến tế cho Cùng Kỳ Đao thì đối người ngoài như các ngươi có lí do gì phải đối đãi đàng hoàng.."
"ĐỦ RỒI!"
Chiếc bàn dưới tay Thành Luân bị đánh cho vỡ đôi, lòng bàn tay ông liền tụ một đám ma khí đỏ chói.
Ninh Kỳ cùng Thành Cơ liền lùi lại, một cổ áp bức lan khắp nơi khiến ai ai cũng cảm thấy nghẹt thở.
"Nghiệt đồ ngươi..
thật phí tâm của ta, cho dù thế nào bất luận ta cũng sẽ dạy dỗ lại ngươi!"
Thành Cơ rút kiếm chắn trước Ninh Kỳ, ánh mắt kiên định đáp: "Nếu có thể, đành kết thúc ngay tại đây đi!"
Thành Luân tức giận liền ra tay nhưng đạo khí ra được nữa đường liền bị phá đôi, một tiếng nổ lớn vang lên, nền nhà nứt vụn, người người tản ra xa ngỡ ngàng.
"Hàn Tô!"
Nguyệt Liên chắn trước Thành Cơ, chậm rãi đưa tay thu kiếm đang ghim dưới nền về: "Cứu giá chậm trễ, nhị thiếu chủ thứ tội."
Thành Cơ mỉm cười, Ninh Kỳ đứng sau chán nản nói: "Giả anh hùng, đứng ngoài nãy giờ nói đại đi..
đần thối."
"Ngươi phối hợp một chút không được sao?".
Nguyệt Liên bất lực đáp, sau lại nói nhỏ: "Bảo vệ Thành Cơ cho tốt, mọi chuyện còn lại giao cho ta!"
Ninh Kỳ nhún vai nói: "Lão tử mệt rồi, giao sàn lại cho ngươi đó!"
Mọi người lại xì xầm hỏi Nguyệt Liên là ai.
Thành Luân nhìn hắn, lạnh nhạt nói: "Từ ngày ngươi vào Huyết Hàn Cung ta đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta? Hhhh..
Hàn Tô, thủ vệ nhị thiếu chủ Thành Cơ.".
Nguyệt Liên cao giọng đáp, Thành Lăng vì thế giận càng thêm giận: "Chính là cùng một giuộc..
Đều là tư thông muốn hãm hại Huyết Hàn Cung."
"Hãm hại?".
Nguyệt Liên bỗng chốc bật cười một tiếng.
Không khí xung quanh dần lạnh đi, áp bức cả mùi ma khí của Thành Luân.
"Thay vì là hãm hại..
ta đây là đang ăn miếng trả miếng cho những gì các ngươi đã làm với nhị thiếu chủ nhà ta."
Nguyệt Liên lại trầm ngâm đánh giá một phen, trước hết bỏ qua những kẻ hắn không quen biết mà nhìn thẳng trên bậc cao: "Cái chết của nhị phu nhân, cung chủ đại phu nhân chắc không quên, thừa cơ Thành Luân cung chủ đi vắng đã tự tay đẩy ngã nàng ấy xuống giếng, sau lại cho người lôi lên dùng hình thức lăng trì giữa tuyết mùa khí Đại Hàn.."
Cung chủ phu nhân như không biểu hiện vẻ sợ hãi liền đáp: "Nàng ấy phạm vào gia quy Huyết Hàn Cung, đáng phải nhận hình phạt như vậy."
Nguyệt Liên nhếch mép: "Chứ không phải xuất thân cung chủ phu nhân là một con cáo tinh, vì hại người không xuể mà bị oán linh cắn nuốt..
thường xuyên phải tìm tim người ăn để duy trì dáng vẻ sao.
Nhị phu nhân là người thuần khiết, bà ăn vào ắt sẽ không cần dùng tim kẻ khác trong một thời gian, nhưng nói ăn tim không cũng không phải là tốt gì.
Ăn trộm thần vật Huyết Hàn Cung bị nhị phu nhân phát hiện nên lập tức ra tay sát hại nàng, cuối cùng một tim một thánh vật hấp thu vào người, vừa hay hạ được cây gai trong mắt."
Lại một làn bất ngờ, cung chủ phu nhân không phải người tộc tiên sao, từ lúc nào chân thân lại là cáo tinh rồi.
Cung chủ phu nhân trợn mắt quát lớn: "Ngươi nói bậy, ngươi lấy cái gì chứng minh chứ..
khi đó rõ ràng.."
"Rõ ràng trưng bày kế hoạch lừa người, nói nhị phu nhân trộm thánh vật để chữa bệnh cảm hàn cho nhị thiếu chủ.
Nhưng sự thật thì sao, Thành Cơ nếu dùng thánh vật thì nào có bị nhiễm hàn mỗi năm, nào có mỗi tháng bạo bệnh một lần.
Ta không biết bà trưng cầu như thế nào nhưng trước khi tình nghĩa phụ thân cắt đứt, ta vẫn muốn vạch trần, nhị phu nhân hoàn toàn trong sạch dù biết bây giờ nói ra cũng chẳng phải làm gì.
Ta chỉ muốn.."
Nguyệt Liên nhìn lại Thành Cơ đang run bần bật vì tức giận phía sau, hắn thả giọng nói: "Chỉ muốn xóa tội danh có mẫu thân là kẻ phạm tội của nhị thiếu chủ."
Nguyệt Liên quay lại nhìn Thành Luân lại cười: "Nghe nói thánh vật đó vốn là giành cho Cùng Kỳ Đao, nào ngờ vô cớ bị sử dụng cho một đích khác nên Cung chủ rất giận dữ, nghe theo sự phô bày của người khác mà nghĩ Thành Cơ đã dùng thánh vật đó nên cứ đem y làm vật hiến tế cho Cùng Kỳ Đao.
Ông sai rồi, người ngồi bên cạnh mới hợp với ý muốn của ông hơn."
Thành Luân liếc sang nhìn phu nhân của mình, bà ta sợ hãi lùi ra xa, miệng lắp bắp: "Kh..
không phu quân.."
"Nếu muốn ngài có thể thử, ba ngày nhốt vào Hắc lao có định chú xem bà ta và Thành Cơ, ai là người chết trước thì sẽ rõ..
Ây nhưng mà đâu được, nghe nói Thành Luân cung chủ đã phải mất công mỗi tháng dưỡng khí tức của Thành Cơ trở nên thuần ma..
Từ khi đó tới giờ cũng đã bốn năm, mỗi năm mười hai lần.
Bây giờ sự thật người cần bồi lại là bà vợ chăn gối của mình, nói không chừng, Cung chủ phải dưỡng lại từ đầu rồi.".
Ninh Kỳ đưa ra ý kiến một cách thống khoái, điều này làm tất cả những kẻ đặt tâm huyết cho lần triệu Cùng Kỳ Đao này trở nên mất kiên nhẫn, thay phiên nhau vấn tội Huyết Hàn Cung.
Thành Luân vẫn không quan tâm, một mực hướng Nguyệt Liên mà nhìn.
Nguyệt Liên lại bật cười: "Ta đã nói, ta chỉ muốn rửa sạch tội cho Thành Cơ nên hôm nay sự thật phơi bày, hậu quả còn lại ngài vẫn nên tự thu dọn."
Phút chốc thân ảnh Nguyệt Liên biến mất, bên kia liền lập tức xuất hiện, đưa tay siết lấy cổ Diệp Tư An, mọi người đều bị dọa cho kinh hồn nhưng dù muốn chạy đến cứu thì cũng không có ai có gan dám đến, họ đều thấy cái áp bức của Nguyệt Liên lan tỏa.
Diệp Tư An bị siết cổ đến ngạt thở, vùng vẫy rất yếu ớt.
Nguyệt Liên nghiêng đầu, ánh mắt lạnh đi hẳn: "Nói đến Thành Cơ bị hủy hoại, thân bại danh liệt thì phải bắt đầu từ đây.
Ai nói kẻ trước mặt là kẻ bị hại, rõ ràng hại người ta mà giả vờ thương xót.
Diệp Tư An ngươi coi bộ cũng biết cách diễn thật.
Diệp Tư An..
Ta đã từng cứu một mạng của ngươi từ biển lửa, ta cứu được, thì cũng giết được.
Ta muốn hôm nay ngươi trước mặt mọi người nói rõ sự tình, dối trá một điều để ta biết được, chưa nói đến việc móc mắt hủy dung, phanh thây ném nội tạng cho chó ăn ta sẽ từ từ cho ngươi nếm thử.
Ngươi nên biết thời, mở mắt mà nhìn xung quanh, những kẻ ngày ngày tán dương ngươi chỉ biết rụt đầu nhìn ngươi cận kề cái chết kia."
Nói xong liền vung tay ném Diệp Tư An xuống, Diệp Tư An hít lấy không khí vội vã để cứu vớt mạng sống của mình, cả người run rẩy nhìn Nguyệt Liên, từ lúc nào đã nổi lên sự sợ hãi đối với mặt nạ của hắn.
"Tha cho ta đi.."
"Ngươi thành thật nói, ta sẽ suy xét."
Diệp Tư An sợ hãi run bần bật ngồi dưới chân Nguyệt Liên, sau lại run rẩy chỉ tay về phía Cung chủ Phu nhân nói: "B..
Bà ấy nói..
chỉ cần hợp sức diễn một vở kịch thì có thể khiến ta kéo dài thêm tuổi thọ..
Lúc đó ta vốn là đang trúng độc nặng, khả năng sống không quá một năm nên ta mới.."
"Vở kịch gì?".
Nguyệt Liên không quan tâm lí do, hắn chỉ muốn nghe lời minh bạch cho Thành Cơ.
"Là..
là phá hủy thanh..
thanh danh trong sạch của nhị thiếu chủ Thành Cơ..
Ép y mang tiếng xấu giở trò..
c**ng bức..
ta..".
Danh Sách Chương: