Ở trong tòa điện tối tăm, Thành Cơ bị trói trên một cột đá điêu khắc kinh dị, xung quanh toàn mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi.
Y mơ màng tỉnh dậy và nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Từ ngày y và Hàn Tô thành công lẻn vào tòa thành cũng đã được mười ngày, cả hai dần xác định được vài chỗ sơ hở và nơi đặt Cùng Kỳ Đao kia.
Nhưng vừa kịp báo hết tin thì bị Diệp Tư An vô tình phát hiện, rốt cuộc hai người phải chia nhau làm hai hướng trốn thoát.
Y là người đánh lạc hướng hung thi, không nghĩ trong lúc không để ý mà rơi vào trận pháp cấm, đến khi tỉnh dậy thì đã bị trói ở nơi này.
Không biết Hàn Tô có sao không nữa..
Thành Cơ đưa mắt nhìn, nơi này có ánh sáng duy nhất chính là từ một lỗ hỏng trên cao rọi thẳng xuống nơi y bị trói, xung quanh là một màu đen mù mịt.
Y khẽ cử động, xiềng xích kia rất chắc chắn chậm rãi vang lên vài tiếng cô động.
"Tỉnh rồi sao?".
Trong bóng tối, Thành Cơ nghe một giọng nữ tử yếu ớt vang lên, y nghi ngờ hỏi: "Mẫu hậu?"
"Hừm..
Đến lúc này còn gọi ta là mẫu hậu sao.
Là hận ta đến vậy?"
Bất chợt những ngọn đuốc tường được thắp sáng, cả tòa điện liền hiện ra.
Thành Cơ trơ mắt nhìn đối diện với mình, cung chủ phu nhân, cũng là kế mẫu của y cũng đang bị trói trên thân cột, nhưng bà thật thảm hại đến nhường nào, thân thể nhày nhụa máu, đầu tóc rối bời, khóe miệng còn lưu lại vết máu khô, khác nhau một trời một vực với hình tượng cao cao tại thượng lúc trước.
Xung quanh đều là dụng cụ tra tấn và xác người..
Cảnh tượng thật khiến người người hoảng sợ.
Thành Cơ nuốt nước bọt, hỏi: "Như vậy..
đã xảy ra chuyện gì?"
Du phu nhân bật cười, nói: "Ngươi không nghĩ ra sao? Bao nhiêu vật phẩm tốt đều đã đưa vào ngươi rồi.
Mọi thứ xấu tệ còn lại thì ta phải nhận thôi.
Người phụ thân tốt của ngươi, cho ta nuốt tim và uống máu người.
Oán khí sẽ bám vào ta và dùng ta thay thế thánh vật, hahaha..
Thứ cẩu.."
Thành Cơ nhìn qua, trên nền ít nhất là hai mươi người, đều là những tiểu tiên tu thành người..
Vậy ra để dùng Cùng Kỳ Đao thống trị các thế gia, Thành Luân đã không ngại dùng đến cách tàn ác này.
Thành Cơ bất giác rùng mình, lại lo lắng Hàn Tô ngoài kia cũng là một hoa tiên, nếu hắn bị bắt chỉ e sẽ có kết cục giống hai chục người nằm dưới kia.
"Thành Cơ..
Ngươi hả hê không?"
Du phu nhân chợt hỏi, Thành Cơ không đáp, nói y hả hê lúc này thì thật không có, nhưng y cảm thấy bà ấy đáng nhận như vậy.
Việc bà ấy làm đều sẽ ác giả ác báo.
"Vậy bà cứ thử hỏi mình..
Lúc bà giết được mẫu thân ta, bà có hả hê không?"
Du phu nhân im lặng, chốc lại cười một cách điên dại: "Đó là việc mà ta chưa từng hối hận.
Thành Cơ à, ngươi còn quá non để hiểu hết mọi chuyện, ngươi..
Chưa từng yêu ai thì làm sao biết.
Như mẫu thân ngươi năm đó, cũng không biết gì mà yêu trúng Thành Luân, cô ta cần một mái ấm, ta cũng muốn có, nhưng mà mọi thứ của ta đã bị cô ta đánh sụp đổ.
Ta luôn thấy mình không sai, là cô ta, người khiến gia đình ta tan rã, người đáng hận là cô ta mới phải."
Du phu nhân ngừng cười, ánh mắt vô hồn nhìn vào đống xác chết: "Thân đàn bà ích kỷ nhất chính là chia hạnh phúc gia đình của mình cho người khác.
Ta hỏi ngươi, nếu ngược lại, ta là người được phụ thân ngươi cưới về sau mẫu thân ngươi, là người dành hết sủng ái của mẫu thân ngươi khiến cô ta ngày đêm sống trong sự chờ đợi, cô quạnh..
ngươi có hận không?"
Thành Cơ không trả lời, Du phu nhân cười nhạt:
"Vì ngươi không hiểu.
Một người nam tử có thể khao khát mọi thứ, từ tiền bạc, gia đình, địa vị, quyền lực nhưng một người nữ tử..
Chỉ khao khát được hạnh phúc từ người mà mình yêu mà thôi.
Thứ hạnh phúc đó vốn từ đầu là của riêng ta, là ta cùng Thành Luân vun vén thành mà tại sao mẹ con các ngươi lại phá vỡ nó, tại sao ta không được dành lại thứ vốn dĩ đó là của mình.
Ta không hối hận..
Chính là không hối hận."
Thành Cơ cắn răng không đáp, Du phu nhân thở ra một tiếng, sau lại hạ giọng nói: "Nhưng mà..
ta và cô ấy, kết cục cũng có khác gì nhau.
Cũng đều là thứ có cũng được mà không có cũng không sao, suy cho cùng người đáng hận là Thành Luân mới phải.
Thành Cơ, bây giờ cho dù ta và Ngươi có ghét nhau đến mấy, gặp lại trong hoàn cảnh này cũng coi như là có duyên.
Ngươi nhìn về phía kia xem, cái lò đồng kia."
Thành Cơ nhìn theo, phía tay trái y không xa là một lò bát quái, phía trong đang đốt thứ gì đó mà tạo nên đám lửa xanh yêu mị.
"Mỗi ngày bọn chúng sẽ đến lấy oán khí từ ta và thả vào đó.
Ma khí sẽ từ lò bát quái chuyển cho Cùng Kỳ Đao.
Nếu ngươi thoát ra thì hãy dùng mọi cách chặt đứt liên kết này, giết ta cũng được, hoặc phá hủy toàn bộ..
tùy ý ngươi."
Thành Cơ nhìn chằm chằm lò bát quái, lại không chắc chắn lời của Du phu nhân là mấy.
Du phu nhân thở ra một tiếng mệt mỏi rồi ngửa cổ nhìn lỗ hỏng trên trần:
"Ngươi bất tỉnh cũng được ba ngày rồi.
Khoảng thời gian nhìn Thành Luân bước vào liếc nhìn ngươi vài cái nhưng cũng không có ý làm cho ngươi tỉnh, quay lại nhìn ta thì thiếu điều một đao xiên chết, thật chạnh lòng.
Nhưng thật công nhận, ngươi càng lớn càng giống hắn, hắn cứ thế cho ngươi là người kế truyền, mọi thứ đều áp đặt lên ngươi, mảy may không để ý gì đến con trai ta.
Nói ngươi bị hành hạ thống khổ đến kia, ngươi cũng đâu biết mẹ con ta cũng khổ sở đến nhường nào.
Giờ thì, đứa con yêu quý của ta cũng không thoát khỏi bản tính thối tha của cha nó, ta cũng không còn thiết sống làm gì.
Chi bằng một điểm dứt khoát, chết đi cho nhẹ lòng."
Thành Cơ không biết chuyện gì đã xảy ra với Thành Lăng nhưng theo lời nói của Du phu nhân, e là hắn lành ít dữ nhiều, đến mức Du phu nhân không còn thiết sống nữa.
"Bà có nghĩ đến nếu bà chết đi, oán linh của bà sẽ góp cho kế hoạch của ông ta sớm thành công."
Du phu nhân nét mặt vẫn điềm đạm nhưng ánh mắt đã lộ rõ căm phẫn: "Chết..
mà có thể trả thù, thì ta nguyện được chết."
Dứt lời đôi mắt bà sáng lên, khuôn mặt dần hiện nguyên hình là mặt một con cáo, bà nhe răng phun ra rất nhiều thứ sắt nhọn về phía Thành Cơ.
Từng tiếng leng keng vang lên, Thành Cơ nhìn lại những chiếc răng sắt nhọn đã ghim vào xiềng xích cạnh y, nó từ từ tan thành bọt ăn mòn xiềng xích đó.
Du phu nhân trở về mặt người rồi gục xuống th ở dốc.
Thành Cơ không hiểu hỏi: "Nếu có thể làm như vậy thì tại sao bà không giải thoát mình."
"Ngươi xem trên người ta còn chỗ nào lành lặn, muốn thoát cũng thoát không được.
Chi bằng đợi thời cơ mà dùng thôi, ngươi đợi một lúc tháo được xiềng xích thì nên đi đi.."
Bỗng dưng bên ngoài có tiếng động, Du phu nhân trợn mắt nhìn Thành Cơ rồi cử động miệng, đuốc trên tường đều tắt hết, ánh sáng ở lỗ hỏng kia cũng bị che đi.
Cánh cửa được mở ra, Chung Uyển Vệ bước vào, từng bước từng bước đi đến chỗ Du phu nhân.
Du phu nhân ngạc nhiên lại bật cười: "Xém chút nữa không nhận ra, tên chó trung thành ngươi sao lại tàn tạ như vậy?"
Chung Uyển Vệ bây giờ đầu tóc không gọn gàng, râu cũng mọc đầy trên mặt, nét mặt vô hồn nhìn Du phu nhân, sau lại xoay lưng hướng về phía Thành Cơ.
Du phu nhân lên giọng nói, bà sợ hắn sẽ phát hiện ra Thành Cơ đang tỉnh và đang thoát khỏi xiềng xích:
"Chung Uyển Vệ, ngươi dù gì cũng là thủ vệ đắc lực bên cạnh Thành Luân, sao bây giờ lại bị đối xử như vậy.
Ngươi không phiền tâm sự cho ta nghe chứ, ta thật muốn biết đến ngay vợ con mình lão còn bỏ huống chi ngươi chỉ là một con chó bên chân lão, muốn giết lúc nào thì giết."
Chung Uyển Vệ dừng chân, ánh mắt đỏ ngâu quay lại nhìn Du phu nhân.
Thành Cơ thầm mắng không hay, chỉ sợ càng nói càng khiến Chung Uyển Vệ nổi điên mà giết cả hai mất.
Chung Uyển Vệ bỗng dưng bật cười, hướng Du phu nhân nói: "Ta sớm biết lão bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục đích nên cũng đã tìm đường thoát cho mình.
Nhưng mà ta nghĩ Du phu nhân sẽ vui vì điều đó.
Lão ta đã bị ta nhốt ở hắc lao rồi."
Cái gì!
Bàn tay Chung Uyển Vệ tụ một đám ma khí, có thể ngửi thấy một mùi tanh nồng cực độ.
Du phu nhân run rẩy nói: "Vậy là hôm nay ngươi đến là muốn gì.
Muốn giết ta?"
Chung Uyển Vệ lắc đầu nói: "Cùng Kỳ Đao không cần nhận gì nữa, giữ bà cũng vô dụng nhưng giết bà thì thật vô vị.
Du phu nhân nghĩ thế nào khi ta cho bà vào chăm sóc Thành Luân ở hắc lao?"
Du phu nhân không nói, bỗng dưng một ngọn đuốc phát sáng, Chung Uyển Vệ lại hướng Thành Cơ đang tháo xiềng xích kia cười quỷ quyệt: "Ta chỉ cần nhị thiếu chủ thôi."
Chung Uyển Vệ bước đến trước mặt nhìn Thành Cơ, sau lại hất tay một cái xiềng xích liền rớt khỏi người y.
Thành Cơ triệu kiếm tránh khỏi Chung Uyển Vệ.
"Ngươi có ý gì?"
Chung Uyển Vệ nhìn tua kiếm của Thành Cơ, ánh mắt lại càng trở nên dữ tợn.
Gã điều ma khí trên tay, lập tức những xác người dưới đất cử động rồi đứng dậy, phút chốc lao thẳng đến Thành Cơ.
Đám xác chết cứ ào ạt đến, Thành Cơ cũng không nghĩ ngợi mà ra tay chém giết, nhờ tiên khí trên tua kiếm mà không xác chết nào đụng vào y được.
Chung Uyển Vệ chau mày nhấp chân phóng tới, trực tiếp giao chiến với Thành Cơ, gã vốn đã nhận được sức mạnh từ Cùng Kỳ Đao nên chiêu nào chiêu nấy đều mang sát khí nặng nề.
Qua một lúc thì rơi vào thế yếu, Thành Cơ chỉ biết chống đỡ.
Du phu nhân thấy không ổn liền muốn đánh lén Chung Uyển Vệ những gã nào để bà ta thành công, dứt điểm một cú xuyên tim bà rồi ném vào lò bát quái.
Thành Cơ trợn mắt muốn cản nhưng tất cả đã trễ rồi.
Y cắn răng hỏi: "Rốt cuộc..
Là vì chuyện gì mà ngươi lại trở nên như vậy?"
Chung Uyển Vệ đánh một chưởng vào ngực Thành Cơ khiến y văng vào thành lò bát quái, cả tấm lưng chạm vào thành đồng nóng rát, Thành Cơ la một tiếng, cảm giác nóng rát và mùi tanh sau lưng khiến y đau đớn choáng váng không thôi.
Chung Uyển Vệ bước đến lật y lại, trực tiếp ngồi lên người y, gã rút ra một vật, dứt khoát ghim thẳng vào giữa lòng bàn tay của Thành Cơ, máu theo đó mà tuôn ra.
Thành Cơ la lên, máu từ miệng cũng tràn ra, y nhìn về phía bàn tay mình, thứ ghim giữa bàn tay lại là một cung tên mang hoa văn của Thiên Bạch cung, của Bạch Tỏa Tình.
Khuôn mặt Chung Uyển Vệ dữ tợn, tay nắm chặt cung tên xoáy điên cuồng vào lòng bàn tay của Thành Cơ, tay còn lại siết lấy cổ y, gã gầm lớn:
"Là do ngươi..
chính ngươi mang hắn đến đây, chính ngươi không quản được con chó dưới chân mình, để con chó đó nó đi gây rối cho người khác.
ahihi, chính hắn đã giết Bạch Tỏa Tình, ngươi và hắn mau trả Bạch Tỏa Tình về đây cho ta."
Thành Cơ cảm thấy khó thở và đau đớn, nhưng y đủ tỉnh táo để hiểu ý tứ trong lời của Chung Uyển Vệ.
Thành Cơ trừng mắt, khó khăn nói: "Hàn Tô..
Là người.
Ngươi nên biết..
phân biệt, người giết Bạch Tỏa Tình..
Là ngươi!"
Chung Uyển Vệ tát mạnh Thành Cơ một cái, như không thỏa cơn giận lại liên tiếp đấm vào ngực, miệng không ngừng chửi rủa.
Thành Cơ bị đánh đến muốn chết đi nhưng y vẫn cố vơ lấy kiếm đâm vào vai của gã.
Gã ngã qua một bên, nửa mặt lại áp vào thành lò, một tiếng cháy vang lên, gã ôm mặt la hét.
Thành Cơ nhổ cung tên trên tay mình ra, dùng hết sức bò dậy để chạy đi.
Nhưng cuối cùng vì thương thế mà không thể gượng ép, Chung Uyển Vệ lao tới túm lấy tóc y, nửa gương mặt gã bê bết máu và sưng phồng, gã nở nụ cười, dứt khoát đập đầu Thành Cơ xuống nền, Thành Cơ cảm thấy đầu mình muốn nổ tung, sau cùng trở nên vô tri vô giác, lúc ấy chỉ kịp nắm chặt tua kiếm mà thôi.
Bên ngoài, Thiên Bạch cung đã công kích mạnh mẽ vào thành.
Ninh Kỳ tâm can như lửa đốt đứng trong đoàn người quan sát, tâm y không ổn nghĩa là Thành Cơ xảy ra chuyện rồi.
Ninh Kỳ muốn xông vào đó sớm nhưng lại không biết phải tìm họ ở đâu, chỉ hướng trưởng bối Thiên Bạch cung hối thúc: "Thành Cơ không ổn rồi..
phải mau mau phá trận pháp."
Ninh Kỳ cố gắng thông linh với Thành Cơ nhưng không có một câu trả lời nào, y lại nghĩ nếu Thành Cơ có mệnh hệ thì ngoài y và Hàn Tô ra chắc sẽ không còn ai quan tâm đâu, y liền hét to:
"Cùng Kỳ Đao đã nhận ma khí đủ rồi, nó sắp chui khỏi thành để tàn sát, các người phải nhanh lên."
Quả nhiên nhắc đến Cùng Kỳ Đao, công suất giải quyết tăng càng thêm tăng, kết giới kia cũng đã xuất hiện vết nứt.
Nhưng có lẽ tiểu quỷ y vốn là tà khí, nói bâng quơ vậy mà thành sự thật.
Cả tòa thành kia rúng động, một mũi đao to bằng hai mươi người ôm từ từ nhô lên, toàn thân tràn đây sát khí.
Miệng thối!
Nguyệt Liên chao đảo chạy khắp nơi, gặp thứ gì liền giết thứ đó.
Hắn một thân nhuộm máu, đầu tóc rối bời, đi đến đâu đều khàn giọng gọi: "Thành Cơ! Thành Cơ, ngươi đâu rồi, Thành Cơ!"
Hắn và Hi Hoa đã lạc nhau tận ba ngày, điều đó càng khiến hắn điên đảo chạy đi tìm y mặc cho sự vây chặn của hung thi, mặc cho sức lực bị Cùng Kỳ Đao chèn ép.
Hắn chém giết ba ngày không ngừng nghỉ trên mọi đường ngóc ngách của tòa thành.
Nhưng mà Hi Hoa của hắn, hắn gọi mãi vẫn không thấy xuất hiện, mà y không xuất hiện chính là khiến hắn lo lắng và sợ hãi tột cùng.
Đến khi Cùng Kỳ Đao xuất hiện, khắp nơi đổ vỡ, lửa nổi khắp nơi.
Lúc này đứng ở khoảng đất đầy vách tường đổ nát, Nguyệt Liên điêu đứng nhìn Hi Hoa trong thân phận Thành Cơ bị treo trên thân Cùng Kỳ Đao, cả người không chút toàn vẹn, gương mặt đầy máu, tay chân mỗi thước đều bị đinh sắt đóng vào.
"Hi Hoa!"
Nguyệt Liên cật lực leo qua đống đổ vỡ, nhảy lên từng mái ngói gần đó để chạy đến Thành Cơ nhưng Thành Cơ đã bị đưa lên cao, mái ngói hắn đang đứng cũng bị bỏ một khoảng xa.
Nguyệt Liên liếc mắt nhìn Chung Uyển Vệ đứng dưới chân Cùng Kỳ Đao hấp thụ ma khí vào người, có lẽ sau cùng kẻ đáng sợ nhất là gã mới đúng.
Gã thành ra như vậy, có khi là do cái chết của Bạch Tỏa Tình.
Nguyệt Liên cắn răng dốc sức đuổi kịp Thành Cơ nhưng đến mái ngói cao nhất thì Thành Cơ gần như không còn thấy rõ hình dạng.
Nhìn cảnh tượng Hi Hoa bị treo như vậy khiến tâm Nguyệt Liên đau đớn, hắn niệm thuật, dưới chân Hi Hoa liền hiện ra hai đóa Sương Hoa làm điểm đứng cho y.
Nguyệt Liên cảm thấy tức ngực, hắn đã quá gần với Cùng Kỳ Đao nên linh lực đều bị đình trệ.
Hắn th ở dốc từng bước tiến đến, tay nhẩm thuật mở cầu thang hoa dẫn hắn đến đó, lúc này ngự kiếm đối với hắn là rất nguy hiểm.
"Hàn Tô!"
Nguyệt Liên giật mình quay lại thì thấy Ninh Kỳ đang leo lên mái phía sau gọi hắn.
Nguyệt Liên khựng người, trong tình cảnh này Ninh Kỳ không thể đến đây, Thành Cơ hiện giờ sống chết ra sao chưa biết, y đến đây chính là nguy hiểm.
"Hàn Tô!"
Ninh Kỳ chạy đến liền bị Nguyệt Liên giữ lại, y rối loạn nói: "Chúng ta phải cứu Thành Cơ.
Chung Uyển Vệ gã đang dùng Thành Cơ để duy trì Cùng Kỳ Đao.
Chưa kể gã một phần còn muốn giết ngươi, lúc nãy ta nghe gã hét muốn giết ngươi.
Hàn Tô, Phải làm sao bây giờ?"
Nguyệt Liên không biết vì sao Chung Uyển Vệ lại là người trấn áp Cùng Kỳ Đao nhưng hắn biết gã nhất định muốn giết hắn.
Nguyệt Liên mím môi lại quay sang nhìn Ninh Kỳ, y đến được đây chắc chắn khổ cực cũng không ít, áo quần mặt mày đều lem luốc hết, hắn cười an ủi đưa tay lau mặt cho y rồi kéo y ôm vào lòng.
Ninh Kỳ bị dọa đứng nên không biết làm gì, bên tai lại nghe Nguyệt Liên nói: "Đi đi, bảo vệ mình thật tốt.
Tìm một nơi trốn đi, không để Chung Uyển Vệ, không để người Huyết Hàn Cung tìm thấy."
Ninh Kỳ đẩy Nguyệt Liên, chợt ấm ức muốn khóc nói: "Tại sao ta phải đi..
ngươi có phải sợ ta hại chết Thành Cơ như hại Bạch Tỏa Tình không?"
Nguyệt Liên lắc đầu giữ vai Ninh Kỳ lại, giọng run rẩy nói: "Không phải, Ninh Kỳ..
Coi như ta cầu xin ngươi, ngươi mau rời khỏi đây đi, ta cứu Thành Cơ xong sẽ đến tìm ngươi.
Ngươi phải đi, ngươi không thể ở nơi này, nó sẽ khiến ta phân tâm nhiều hơn."
Bàn tay Nguyệt Liên ôm trọn mặt của Ninh Kỳ, như cầu xin y hãy rời đi.
Hắn lúc này chỉ muốn Ninh Kỳ an toàn, hắn sợ y sẽ có một kết cục xấu, hắn sợ thấy Hi Hoa thứ hai của hắn biến mất.
Thành Cơ nơi đó chỉ cần hắn là đủ, nếu xảy ra chuyện gì ít ra, Thành Cơ vẫn có Ninh Kỳ hỗ trợ từ xa.
"Ninh Kỳ, ta hứa với ngươi sẽ sớm tìm lại ngươi.
Ta không cầu ngươi làm gì, chỉ cầu ngươi an lành khi ta gặp lại ngươi.
Thời gian không còn nhiều, Thành Cơ không biết như thế nào, ta phải sớm đi cứu y.
Ninh Kỳ, ta xin người đó, làm ơn đi đi.
Ta không muốn khi ta không có bên cạnh ngươi sẽ bị thương..
Ninh Kỳ."
Ninh Kỳ như hiểu được từng câu lời của Nguyệt Liên, bất giác y một lần nữa khóc, y nhỏ giọng nói: "Ngươi từng nói..
Ngoài Bạch Tỏa Tình, Thành Cơ ra thì còn để tâm đến ta..
có phải thật không?"
Nguyệt Liên đưa tay lau nước mắt rồi khẽ hôn nhẹ lên trán Ninh Kỳ.
"Vậy ta..
chờ ngươi và Thành Cơ trở về."
Ninh Kỳ rời khỏi tay Nguyệt Liên mà rời đi.
Nguyệt Liên nhìn bóng dáng Ninh Kỳ dần khuất sau đống đổ vỡ rồi mới quay lại nhìn Thành Cơ, ánh mắt càng trở nên kiên định.
Cũng không biết động lực nào hắn tạo ra từng bậc thang hoa hướng thẳng đến nơi Thành Cơ.
Hắn khó khăn đạp lên những linh tính hoa mà chạy về phía Thành Cơ, càng đến gần, hắn càng thấy khó thở, trong phút chốc còn thấy đôi chân mình dần mờ đi nhưng đây không phải lúc hắn nghĩ về điều đó, hắn muốn đến nơi cứu lấy Hi Hoa xuống.
Đến nơi, Nguyệt Liên đau đớn nhìn hai tọa hoa dưới chân Thành Cơ tràn đầy máu, hắn ôm lấy mặt Thành Cơ sợ hãi gọi y nhưng y mãi không tỉnh, mạch đập lại còn rất yếu.
"Thành Cơ..
Thành Cơ, tỉnh lại đi, ta đến rồi..
ta đem ngươi xuống!"
Nguyệt Liên nhổ từng gốc đinh ghim trên tay Thành Cơ nhưng chạm vào thân đinh, bàn tay Nguyệt Liên như bị bỏng, máu nhày nhụa loang lỗ nhưng hắn vẫn cắn răng chịu, rút ra rồi rút ra, tim hắn đau thắt đến nỗi nước mắt ứa ra, không phải vết thương mình nhận về mà là sự đau xót thay cho Hi Hoa..
Hắn vừa thầm gọi tên Hi Hoa, vừa cầu xin vô vị, một tên cao ngạo như hắn trước giờ lại cầu xin bất kể ai đó đừng làm tổn thương Hi Hoa của hắn nữa, hắn thật sự rất đau..
"H..
Hàn Tô..
A Tô.."
"Ta đây..
ngươi cố gắng một chút, ta sẽ đem ngươi xuống.."
Thành Cơ vì đau mà tỉnh, nhìn Hàn Tô trước mặt lại càng đau hơn.
Y nấc nghẹn: "Ta cảm thấy mình.."
"Ta sắp cứu được ngươi rồi..
Thành Cơ cố lên.".
Nguyệt Liên hạ người rút đinh ở chân y ra, tay đã không còn lành lặn nữa nhưng hắn vẫn mặc kệ.
Thành Cơ lúc tỉnh lúc mê nhưng cũng vì hành động ấy của Hàn Tô mà bật khóc: "Hàn Tô..
Ta xin lỗi..
ta không đánh thắng được Chung Uyển Vệ, hắn đã giết tất cả mọi người.
Cả Thành Luân, Du phu nhân.."
"Thành Cơ, Ngươi còn có ta.
Ngươi đừng từ bỏ, ngươi phải bên cạnh ta..
ta..".
Nguyệt Liên chưa kịp nói hết câu đã nhận một chưởng từ sau mà rơi từ trên cao xuống.
"Hàn Tô!"
Nguyệt Liên giữa không trung phun ra máu, lại ép mình tỉnh táo để giữ mạng mình khi rơi xuống, cuối cùng cũng an ổn mà lăn từ mái nhà xuống đất, một tiếng rắc vang lên, mặt nạ của hắn đã xuất hiện vết nứt.
Nguyệt Liên khó khăn ngồi dậy, ngẩng mặt nhìn Chung Uyển Vệ toàn thân bộc lộ ma khí, nhìn hắn không chớp mắt.
Nguyệt Liên ôm ngực đứng dậy triệu kiếm bên tay, mọi nội thương đều dồn ép xuống.
Chung Uyển Vệ nâng mắt chào hỏi: "Cuối cùng vẫn gặp lại ngươi!"
Nguyệt Liên lau máu trên miệng nghiêng đầu nói: "Cuối cùng cũng gặp được ngươi."
Dứt lời cả hai đều vào thế giao chiến đến long trời lở đất.
Khắp nơi hung thi vùng dậy chém giết mà quạ khắp nơi bay tứ tung, người Thiên Bạch bận lo phá vòng vây nên không để ý bên này.
Trong không trung ấy không ai để ý, Ninh Kỳ đã quay trở lại, từng bước đạp trên linh tính hoa chạy về phía Thành Cơ.
Nhưng y cũng bị đàn quạ vô cớ tấn công, y đưa tay tung chưởng, quạ liền tản ra.
"N..
Ninh Kỳ..".
Thành Cơ mải chú ý đến Hàn Tô, đến khi nghe động tĩnh liền gặp Ninh Kỳ.
Ninh Kỳ cuối cùng cùng đến bên Thành Cơ vội vàng nói: "Ta giúp ngươi xuống, ngươi chịu đau một chút."
Đôi môi Thành Cơ run rẩy, hướng Ninh Kỳ nói: "Ta không sao..
Hàn Tô, hắn cần ngươi hơn."
Ninh Kỳ rút được cây đinh to ra Thành Cơ liền cắn răng chịu đựng, điều này càng làm Ninh Kỳ sợ hãi muốn khóc.
Thành Cơ run giọng an ủi: "Đừng khóc, ta không sao?"
Ninh Kỳ liền bặm môi, lúc sau lại nấc nhẹ nói: "Là ta vô dụng, ta không thể làm gì được tên Chung Uyển Vệ kia, ta chỉ có thể cứu ngươi."
"Đồ ngốc..".
Thành Cơ cười an ủi nhưng thực sự y đã muốn cạn kiệt sức rồi, khuôn mặt y trắng bệch ra, mắt thấy Ninh Kỳ đã không còn rõ nữa.
Ninh Kỳ rút hết đinh ra liền nhìn lên sợi xiềng xích, nhưng lần này y tự khắc hiểu liền lấy túi thơm mà Bạch Tỏa Tình cho ra chà chà lên xiềng xích, xiềng xích theo đó mà bị tan từ từ.
Thành Cơ như cố gắng hết sức, hụt hơi nói:
"Đừng dùng hết.
Cùng Kỳ Đao Sẽ hại ngươi..
Ninh Kỳ..".
Nói xong Thành Cơ liền gục xuống, cả người như vô tri vô giác nhưng trong tâm trí vẫn nghĩ: Hàn Tô..
Ngươi sao rồi..
"Thành Cơ! Ngươi không được ngủ..
ta..
ngươi phải cố gắng..
Ngươi tỉnh táo được không!"
Ninh Kỳ tăng tốc độ, lại loạn lên lay Thành Cơ dậy: "Ngươi tỉnh táo, ta có chuyện muốn nói với ngươi..
Ngươi..
Ngươi, ngươi mà chết thì Hàn Tô cũng đừng mong được ta cho hắn sống yên ổn..
Ngươi hiểu ý ta mà đúng không, ngươi có thể bỏ mặt người khác nhưng ta chắc chắn ngươi sẽ không bỏ mặt Hàn Tô.
Ngươi phải mở mắt nhìn Hàn Tô dưới kia đang cố gắng ngăn Chung Uyển Vệ hại ngươi kìa.
Hàn Tô hắn..
Hàn Tô hắn thật sự..
Thật sự yêu ngươi.."
Yêu ta..
Hàn Tô, yêu ta..
Là ta vô duyên.
Không được hưởng phúc rồi..
Nguyệt Liên dưới này bị hành thừa sống thiếu chết mà tên Chung Uyển Vệ kia mảy may cũng chỉ trào ra vài ba bụm máu.
Gã như một con thú khát máu hướng tới hắn một miếng thịt mà sâu xé.
"Sao nào, đứng lên đi chứ! Ta còn chưa chơi đủ mà, ta còn chưa hả hê mà."
Nguyệt Liên chống kiếm đứng dậy, đúng vậy, gã chưa hả hê thì hắn đương nhiên phải sống tiếp, sống đến độ giết cái gọi là hả hê kia đi.
Chung Uyển Vệ thấy hắn còn đứng dậy liền xông tới muốn phế hai chân hắn nhưng gần sát đến nơi liền bị một sát khí chắn lại, móng tay dài của gã chỉ cách tim Nguyệt Liên gang tấc nhưng tất cả đều bị linh khí thần long chặn lại.
Đồng ngươi Chung Uyển Vệ co rúm, Nguyệt Liên giơ nắm đấm đấm vào mặt Chung Uyển Vệ khiến gã bay ra xa, nhìn kĩ lại thì nơi bị đấm, con mắt bên nửa mặt phải bị bỏng gần như bay ra ngoài.
Gã nằm bất động trong đống đổ vỡ.
Nguyệt Liên khụy xuống ho ra máu, hắn liếc nhìn bàn tay mình, nó đã có lúc mờ nhạt gần như trong suốt hẳn, lúc nãy để hiện ra chân thân đã lấy đi gần hết linh lực còn lại của hắn.
Không được..
Phải nhanh một chút, cố gắng một chút..
Nguyệt Liên nhìn về phía trên cao, bất ngờ khi thấy Ninh Kỳ đã xuất hiện bên cạnh cứu Thành Cơ nhưng cảm giác của Nguyệt Liên bây giờ là vui là sợ lẫn lộn, hắn muốn đến đó, cùng đem hai người xuống.
Nguyệt Liên đứng dậy, lảo đảo chạy đến nơi có thể leo lên mái nhà.
Hắn thật sự không còn sức chạy nhảy nữa rồi, trong mắt hắn lúc này chỉ còn hai hình bóng trên cao kia.
Nhưng mà, một đạo quang bay xẹt qua đã gần như muốn gi3t chết hắn, hắn thấy Ninh Kỳ quay đầu, thấy y sợ hãi vô vàng, thấy sát khí bay qua mình, thấy nó bay lên cao và hướng đến Thành Cơ.
Nhưng rốt cuộc lại đâm vào thân ảnh chắn trước Thành Cơ, Ninh Kỳ trợn to mắt, trong lúc ma khí còn xoáy sâu, khóe miệng y trào ra máu và giống như Nguyệt Liên..
Từ trên cao rơi xuống..
"Ninh Kỳ!".
Nguyệt Liên hét lớn chạy đến, hai tay vươn lên cao, và trong khoảng khắc đó, hắn đón được Ninh Kỳ, những cũng là lúc giữa ngực mình bị một mũi tên xuyên qua.
Hắn ngã xuống đất, miệng trào máu còn Ninh Kỳ nằm trên người hắn.
Trong tức khắc ấy mắt hắn chỉ còn lại màu đỏ bao vây.
Hắn trưng mắt nhìn bầu trời đêm, tro tàn bay xung quanh bọn họ như tuyết đêm đầy lạnh lẽo, hắn khó khăn thu một hơi thở yếu ớt rồi gắng sức đưa tay đặt lên lưng Ninh Kỳ gọi: "N..
Ninh Kỳ.."
Không có tiền trả lời, chỉ có tiếng thở nặng nề: "A..
Kỳ!..
Tiểu..
quỷ.."
Hắn run giọng gọi, máu đã làm cổ hắn cô đặc lại, từng tiếng như yếu ớt phát ra.
Hắn cảm nhận phần áo trước ngực và bụng mình ướt đẫm.
Không biết là máu của hắn.
Hay là máu của cả hai.
"Ta đã nói..
ngươi chờ ta tìm ngươi..
Tại sao..
Tại sao..".
Nguyệt Liên nấc nhẹ, máu ở miệng vẫn cừ trào ra, viễn cảnh này hại hắn thật thê thảm.
"Ninh Kỳ! Trả lời ta..
được không?"
Nguyệt Liên không nghe câu trả lời nhưng hắn nghe được tiếng thở rất nhỏ và tiếng nấc, góc áo của hắn được bàn tay Ninh Kỳ nắm chặt: "Ở lại..
với Thành Cơ.."
Một câu nói ngắt quãng truyền vào tai hắn nhưng mà rất nhanh sau đó hắn không còn cảm nhận được gì nữa, hắn thấy trước mặt là những đốm sáng đỏ bay lên, tay hắn dần mất cảm giác đang chạm vào thân thể Ninh Kỳ.
Nguyệt Liên chỉ biết trơ mắt nhìn, thầm khẽ gọi tên Ninh Kỳ nhưng người hắn bỗng nhẹ tênh, Ninh Kỳ đã tan thành những đốm sáng bay đi, Nguyệt Liên đưa tay muốn níu giữ nhưng rốt cuộc.
Không thể nắm được nữa..
chỉ còn một giọt nước mắt trong những đốm sáng đó rơi xuống mặt nạ của hắn như tiếng tim hụt đi một nhịp.
"Ninh..
Kỳ.."
Nguyệt Liên vô thức đưa tay níu giữ những đốm đó giữa không trung.
Một lần nữa hắn ọc máu ra, từng giọt nước mắt cứ theo khóe mắt mà chảy xuống.
Rốt cuộc hắn cũng đã thất bại thêm một lần rồi, Hi Hoa của hắn một lần nữa..
rời đi rồi...
Danh Sách Chương: