• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hơn một tuần đi sâu vào trong rừng ma Ylain.

Hiện tại vẫn còn đang là buổi sáng, đoàn người di chuyển một cách nhanh nhẹn nhưng không kém phần cẩn thận. Bọn họ không có ý định dừng lại nghỉ trưa mà chỉ ăn lương khô đã chuẩn bị trước, mỗi ngày chỉ đến chiều tối mới dừng chân hạ trại.

Các chiến sĩ và thợ săn chia nhau ra bảo vệ trước sau và xung quanh đoàn thám hiểm, đội trinh sát thì đã đi trước cách họ rất xa và luân phiên nhau báo cáo tình hình phía trước về cho đoàn. Trong cương vị đội trưởng đội trinh sát Kiba cũng không hề xao nhãng nhiệm vụ của mình. Kể từ khi Quân lưu ý mọi người chuyện bất thường trong rừng và nhất là khi đoàn thám hiểm đã bắt đầu tiến vào sâu bên trong, Kiba luôn lựa chọn đi trước hết để thám thính tình hình.

Lúc này các cô gái chuyên trách hậu cần đang ngồi trong xe và trò chuyện với nhau, cố gắng hết sức để không quá làm ồn.

Meirin là nhân vật trung tâm của cuộc thảo luận.

"Này này, cậu còn biết gì thêm về anh ấy nữa không ?" – Một cô gái sốt sắng hỏi.

Meirin là người duy nhất trong số mọi người đến từ thị trấn Somo, cũng vì vậy cô biết nhiều chuyện về Kiba hơn tất cả những người khác. Mặc dù chỉ là tin đồn thôi nhưng với những cô gái thì tin đồn cũng có sức hấp dẫn không thể nào chống lại rồi.

"Mặc dù chưa có ai từng thấy anh ấy trực tiếp ra tay bao giờ, nhưng mà chắc chắn là anh ấy rất mạnh." – Meirin mơ màng nói.

Một số cô gái không cho điều đó là đúng, bọn họ thích vẻ ngoài đẹp mã của Kiba nhưng cũng không phải là quá mức mù quáng.

"Có thể mạnh được đến thế nào ? Dù gì cũng đâu có kình lực đâu cơ chứ..."

Nhiều cô gái gật gù đồng ý với lời nói trên, dù sao quan niệm của họ lâu nay cũng khó mà nhất thời thay đổi được.

"Không có kình lực thì sao nào ?! Chẳng phải Grey cũng không có kình lực đấy thôi." – Meirin phản đối, cô không chấp nhận người khác hạ thấp Kiba trước mặt mình.

"Grey là trường hợp đặc biệt. Anh ấy là thiên tài đã được mọi người công nhận, không chỉ trinh sát mà khả năng chiến đấu cũng không kém gì chiến sĩ bình thường." – Một người khác chống chế.

"Chính Grey cũng đã tự nhận không bằng Kiba bằng cách cam chịu nhường lại vị trí đội trưởng cho anh ấy đấy thôi !"

"Không rõ chuyện gì xảy ra trong rừng nhỉ, bọn họ so tài như thế nào ?"

"Grey còn phải chấp nhận thua kém, hơn thế nữa lại là thợ săn cao cấp có thể săn được cả những sinh vật như Zephyr, Chồn Lửa... không mạnh thì thế nào mới được gọi là mạnh ?" – Meirin trợn mắt.

Sau đó cô nàng nhanh chóng bổ sung.

"Hơn nữa kỹ năng chiến đấu cũng chắc chắn là rất cao. Một mình anh ấy từng đánh bại hơn một trăm tên lưu manh trong thị trấn. Tôi chính mắt nhìn thấy bọn lưu manh ấy toàn thân đầy thương tích vừa chạy vừa khóc sau khi bị anh ấy đánh một trận..." – Meirin đắc ý kể, thần sắc vô cùng đáng tin cậy.

Các cô gái che miệng kinh hãi khi nghe Meirin nói. Một mình đánh bại những một trăm người ? Cho dù có là người có kình lực đi nữa đối phó với mười người thường thì cũng là cả một vấn đề, đừng nói tới cả trăm.

Tiếng xuýt xoa trầm trồ lại tiếp tục vang lên khắp nơi. Bỗng nhiên một cô gái than thở.

"Tiếc là người ta đã có chủ rồi. Nghe đâu anh ấy là người làm trong trang trại Sherry thì phải."

Meirin cũng tiếc nuối gật đầu. Chuyện đó thì cả thị trấn Somo đều biết chứ không phải là tin đồn. Hơn nữa gần đây trang trại Sherry cũng là điểm nóng của thị trấn, nhất là khi trưởng trấn mới – một trong ba truyền nhân Thánh tộc – cũng sống ở đó.

Nghĩ đến Sherry, các cô gái đều im lặng không lên tiếng. Có thể Kiba thì gần đây mới được một vài người biết đến, nhưng Sherry thì từ lâu đã nổi danh là đệ nhất mỹ nữ của lãnh địa Thánh tộc. Không ít công tử giàu có, chiến sĩ ưu tú... đều có chung một mơ ước là ôm được cô nàng vào lòng, trở thành chủ nhân của trang trại Sherry. Vừa đẹp lại còn có gia sản kếch xù, còn gì nữa để mà ý kiến chứ.

Đặc biệt gần đây còn xuất hiện thêm em gái của Sherry, mặc dù chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng đã lộ ra tiềm năng không thua kém chị mình rồi. Với hai chị em này ở đó, làm gì có đàn ông nào mà không bị chinh phục cơ chứ.

"Thánh nữ Vân cũng có thiện cảm với anh ấy lắm." – Một cô gái không kìm được bổ sung vào.

Ánh mắt của mọi người lại sáng lên, chủ đề này chắc chắn là không bao giờ nhàm chán rồi. Ai trong đoàn thám hiểm cũng nhận ra ngoại trừ thời gian làm việc, còn lại thì Vân lúc nào cũng ở cạnh Kiba nói chuyện gì đó với anh. Bảo không có chuyện có quỷ mới đi tin.

"Thánh nữ Vân mặc dù không phải là người đẹp nổi danh gì, nhưng mà uy vọng và vị thế của cô ấy trong Thánh tộc thì lại cực cao. Tính tình cũng rất dễ thương hiền hòa không ra vẻ cao ngạo bao giờ." – Một cô gái rõ ràng là người hâm mộ Vân lên tiếng.

"Liệu anh ấy sẽ chọn bên nào nhỉ ? Một bên là sắc đẹp và tiền bạc, một bên là quyền lực. Ái chà, cũng hơi bị khó khăn quá..."

"Xì, liên quan gì đến chúng ta. Ít ra anh ấy chắc chắn không chọn cậu !"

Các cô gái vừa hào hứng thảo luận vừa cười đùa trêu ghẹo nhau, không ai để ý đến đôi mắt Meirin hơi thoáng qua nét buồn. Đúng vậy, cho dù có gì đi nữa thì anh Kiba hẳn sẽ không bao giờ ngó ngàng gì đến những cô thôn nữ bình thường như cô.

Đúng lúc này, âm thanh huyên náo từ bên ngoài vọng vào trong xe khiến các cô gái im bặt. Một số người thò đầu ra ngoài xem xét tình hình.

"Có chuyện gì vậy ?" – Meirin hỏi, trong đầu cô vẫn chưa xua đi hết những ý nghĩa tự ti vừa rồi.

Cô gái vừa xuống xe hỏi han đã quay lại, nét mặt xanh mét.

"Đội trinh sát đã trở lại, có người bị thương !"

Mọi người ngay lập tức cảm thấy sợ hãi, chuyến đi này cho đến giờ vẫn quá yên bình khiến cho các cô gái có ảo giác là mình rất an toàn. Nhưng hiện thực đã ngay lập tức nhắc nhở cho các cô biết bọn họ đang ở đâu.

Rừng ma Ylain, một trong những khu vực nguy hiểm nhất trên đại lục Asha.

-----

"Chi tiết mọi chuyện như thế nào ?"

Mokuba hỏi với giọng điệu thiếu kiên nhẫn. Đối tượng tra hỏi của hắn là Achariya, cậu đội viên trinh sát trẻ tuổi và lanh lợi ai cũng thích. Tuy nhiên lúc này cậu ta đã không còn vui vẻ như trước được, một vết thương sâu thấy cả xương trên vai cậu ta khiến cho người khác nhìn vào cũng thấy đau, khuôn mặt tai tái vì mất máu.

"Đừng làm cho cậu ấy hoảng sợ !" – Tia đang chăm sóc vết thương cho Achariya quay lại nhíu mày nói với Mokuba. Cô không thích thái độ nóng nảy cứng nhắc này của hắn chút nào.

Mokuba còn định nói thêm gì thì Vân đã đưa tay ra ngăn cản, ánh mắt của cô khiến cho hắn im lặng.

"Không sao đâu, nếu không có đội trưởng Kiba thì em cũng không thoát thân được chỉ với thương tích nhẹ thế này đâu..." – Achariya yếu ớt nói, cố gắng cười nhưng miệng cậu ta méo lại cùng với những giọt mồ hôi trên trán làm cho người khác nhận ra sự đau đớn cậu đang cố chịu đựng.

"Kiba thế nào rồi ?"

Vân quay sang hỏi Grey, mặc dù cố che giấu nhưng vẫn có thể nhận ra một tia bất an trong giọng nói của cô.

"Sau khi đội trưởng đem Achariya bị thương giao cho tôi với mệnh lệnh đưa cậu ta về đoàn đã ngay lập tức phóng đi, chỉ yêu cầu để lại hai trinh sát truyền tin khi cần thiết." – Grey cười khổ đáp, mọi chuyện xảy ra quá nhanh hắn cũng không kịp phản ứng. Nét mặt nghiêm trọng cùng thái độ kiên quyết của Kiba khi ra lệnh cũng không cho hắn lựa chọn khác.

"Mãnh thú, rất đông mãnh thú !" – Achariya vội chen vào, cậu biết ở đây chỉ có cậu là nắm được tình hình và phải đưa tin cho mọi người.

"Bao nhiêu con, gồm những loại nào ?" – Quân nãy giờ im lặng chờ đợi lúc này mới lên tiếng.

"Nhiều lắm, hơn cả trăm con đang di chuyển về phía trước mặt chúng ta. Tôi vô tình phát hiện ra đường di chuyển của chúng, có đủ loại thú từ Rhinos cho đến Zephyr, thậm chí có cả Tigris, Lemur..." – Achariya kể, hơi rùng mình khi nhớ lại khung cảnh đó.

Hàng trăm con thú, đang di chuyển rất trật tự về một hướng, không hề có cảnh chen chúc cắn xé nhau gì cả. Cứ như thể là một đoàn thể hoàn chỉnh vậy.

"Vô lý !" – Quân buột miệng thốt lên.

Không thể trách cậu ta được, bởi vì điều này đi ngược lại hoàn toàn những gì mọi người vẫn biết đến lâu nay. Mãnh thú là những loài sinh vật vô cùng hung hãn và ngang ngược. Chúng có đầu óc, nhưng chắc chắn không thể chấp nhận cùng chung sống với nhau được. Có thể sẽ ngầm công nhận lãnh địa của nhau, nhưng một khi va chạm thì đó sẽ là những cuộc chiến sống còn. Làm sao mà hàng trăm con thú thuộc nhiều chủng loại khác nhau, đa phần đều mạnh mẽ lại có thể ngoan ngoãn cùng nhau hành động như vậy được.

Chỉ có hai khả năng, một là chúng di cư tránh khỏi thảm họa nào đó. Nhưng nếu vậy thì sẽ cực kỳ hỗn loạn và ầm ĩ chứ không thể trật tự như vậy được. Vậy thì là khả năng thứ hai, có một thế lực - hoặc một sinh vật nào đó vô cùng mạnh mẽ và được chúng thừa nhận – đang ngầm điều khiển và ra lệnh cho chúng.

Khả năng này cực kỳ đáng sợ và khó tin đến mức làm cho Quân phải rùng mình, nhưng đó là khả năng duy nhất cậu ta nghĩ đến có thể giải thích được tình huống này.

"Tôi bị một con chim Eari phát hiện, nó tấn công tôi và xém nữa thành công thì đội trưởng Kiba đột nhiên xuất hiện đẩy lui nó rồi đem tôi bỏ trốn thật nhanh khỏi nơi tử thần đó..." – Achariya tiếp tục kể. Không tận mắt nhìn thấy sẽ không thể nào tin được con người không có kình lực như đội trưởng Kiba lại có thể nhanh nhẹn mạnh mẽ như vậy, thậm chí một tay vác cậu trên vai mà vẫn có thể phóng chạy băng băng trong rừng nhanh như gió.

Cũng may là bọn thú kia có vẻ không có ý định truy đuổi tới cùng, khi phát hiện hai người đã chạy xa thì chúng lại quay lại với hành trình của mình.

"Vậy là sau khi giao cậu cho Grey, Kiba đã tự ý quay lại theo dõi bầy thú kia ?" – Mokuba hỏi, mặt càng lúc càng tối.

"Mokuba, thế nào gọi là tự ý quay lại ? Tôi không chấp nhận cách nói này của anh !" – Grey lên tiếng phản đối, Hans cũng hầm hầm nhìn mặt Mokuba.

"Kiba là đội trưởng đội trinh sát, có gì sai trong việc anh ấy thực hiện nhiệm vụ của mình chứ ?" – Grey tiếp tục chất vấn.

"Một hành động vô trách nhiệm, lẽ ra phản ứng thích hợp của hắn ta phải là quay lại đây cùng mọi người bàn luận thật kỹ để rút ra phương án hành động cụ thể. Nếu vì hành động tự phát đó của hắn mà dẫn dắt nguy hiểm đến cho đoàn thám hiểm thì sao ?!" – Mokuba không chịu thua, hắn lạnh lùng đáp lại.

Đến lúc này Vân cũng không thể im lặng được nữa.

"Mokuba, tôi thừa nhận tư duy cẩn thận của anh là rất chính xác. Nhưng cũng không thể vì vậy mà anh chỉ trích Kiba được, anh ta là đội trưởng đội trinh sát. Trong tình huống đó, đi tìm thêm thông tin cho mọi người không phải là quyết định sai lầm." – Vân nói dứt khoát.

"Nhưng mà nếu như..." – Mokuba hơi chần chừ, hắn cũng không phải muốn đối nghịch gì với Kiba hay Vân mà chỉ thuần túy là đưa ra quan điểm theo nguyên tắc của mình. Bảo vệ an toàn cho đoàn thám hiểm là mục tiêu quan trọng nhất của hắn.

"Anh ta tự biết khả năng của mình và biết mình nên làm gì !" – Vân ngắt lời Mokuba. "Và chúng ta cũng nên có niềm tin vào anh ta, đó là đội trưởng đội trinh sát do chính chúng ta chọn lựa. Những lúc như thế này thay vì hoang mang ngờ vực thì chúng ta càng phải tin tưởng vào khả năng của đồng đội mình."

Tất cả mọi người cùng gật đầu đồng ý, đây chỉ là nguy hiểm đầu tiên mà mọi người gặp phải. Nếu chưa gì đã mất niềm tin vào đồng đội thì còn có thể tiếp tục được nữa sao ? Mokuba thở dài, hắn biết cách nghĩ của mình quá tiêu cực, nhưng đây cũng một phần là do Kiba vẫn chưa làm cho hắn cảm thấy đáng tin tưởng. Ít ra nếu là hắn thì hắn sẽ không chọn một tên nhìn rất là vô trách nhiệm như vậy làm đội trưởng trinh sát. Nhưng mà đó là quyết định của Vân, hắn thật sự hy vọng cô không sai lầm trong chuyện này.

"Mọi người đang thảo luận chuyện gì hăng say quá vậy ?" - Một giọng nói vô cùng tự nhiên và thoải mái vang lên.

Tất nhiên không phải ai khác mà chính là con người đang là chủ đề của cuộc tranh cãi này. Kiba vừa tiến đến vừa vui vẻ vỗ vai Achariya.

"Đau không, lần sau nhớ phải tập bỏ chạy cho nhanh nhé !"

Tất cả mọi người xung quanh im lặng không biết nói gì. Vân đưa tay lên day day trán, còn Mokuba thì mặt lại càng tối hơn, rõ ràng thể hiện ra mấy chữ - biết ngay thằng này không thể tin cậy mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK