Thật ra nàng biết rõ tại sao chiếc giường lại bị lỏng lẻo hơn bất cứ ai, mà Thân Đồ Xuyên là phò mã, cho dù bị nàng đuổi đến thiên viện [1] cũng không thể nào không có quyền đổi một chiếc giường. Quý Thính biết hắn cố ý nói như thế nên bực bội lườm hắn một cái rồi đi khỏi.
[1] Thiên viện: khu viện nhỏ bên cạnh chính viện.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng dần đi xa, ý cười nhàn nhạt nơi đáy mắt cũng dần tan theo bóng nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính đi ra khỏi viện của hắn thì chạy thẳng đến viện của Phù Vân, kéo người trong ổ ra trách móc một trận. Phù Vân buồn ngủ đến mức đầu sắp cắm xuống đất luôn rồi, mơ màng nghe nàng mắng một lúc thật lâu mới phản ứng lại: “Lúc chúng ta trở về từ quán rượu, Phù Vân đã hỏi điện hạ rằng người muốn tới đâu, điện hạ nói đến Phong Nguyệt Lâu.”
Quý Thính nghẹn lời, không nhớ rõ những gì mình đã vô thức nói ra: “Ta có nói sao?”
“Nói rồi.” Phù Vân nghiêm mặt gật đầu.
Quý Thính chỉ do dự trong nháy mắt rồi tin ngay, nhưng mắng cũng mắng rồi, nói xin lỗi thì không thể nào: “...Ta nói muốn tới Phong Nguyệt Lâu thì ngươi dẫn ta tới Phong Nguyệt Lâu là được, tại sao lại đưa ta đến viện của Thân Đồ Xuyên hả?”
“Bình thường điện hạ đến Phong Nguyệt Lâu chẳng phải vì muốn tìm Thân Đồ Xuyên sao, Phù Vân trực tiếp đưa điện hạ qua đó thôi.” Phù Vân vẫn vô tội như cũ.
Quả thực Quý Thính không còn gì để nói nữa, nàng không thể ngờ lần này nàng bị ăn một cách sạch sẽ hết lần này đến lần khác lại vì Phù Vân tri kỷ quá mức.
“Điện hạ có gì không ổn sao? Chẳng lẽ Phù Vân làm sai gì rồi?” Phù Vân dần dần tỉnh táo, nhất thời vẻ mặt trở nên thấp thỏm không yên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính buồn phiền liếc y một cái: “Sau này, nếu ta uống say nữa thì cho dù ta nói muốn tìm Thân Đồ Xuyên cũng không được phép đưa ta đi, biết chưa?”
“Nếu điện hạ khóc lóc, làm ầm lên đòi đi thì sao? Cũng không đưa đi?” Phù Vân nghiêm túc hỏi.
Quý Thính đanh mặt lại: “Nói bậy, ta khóc lóc làm ầm lên bao giờ?”
“Phù Vân cũng chỉ nói ví dụ thôi mà.” Phù Vân cười ngượng.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng: “Không cần biết là khóc nháo hay lăn lộn la lối om sòm, cũng không được đưa ta tới viện của hắn, đã nghe rõ chưa?”
“Vâng, Phù Vân biết rồi.” Phù Vân vội vàng đáp lại.
Quý Thính liếc y một cái rồi mới nghênh ngang cao ngạo rời khỏi đó, Phù Vân nhìn theo nàng đi ra ngoài, nhìn bóng lưng nàng bỗng nhiên thấy hơi lo lắng. Lúc điện hạ trở về vẫn rất tốt, sao bây giờ chân bước đi có vẻ như mềm nhũn ra thế kia?
Quý Thính mắng Phù Vân xong thì trở lại chủ viện, gọi nha hoàn ninh một chén canh mang lên, sau khi uống xong thì nàng nằm xuống ngủ ngay, ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao mới dậy.
Tối hôm qua vừa uống rượu, vừa làm chuyện hoang đường, sau khi tỉnh dậy thì đầu đau nhức, vì thế mà nàng ở yên trong nhà với gương mặt phiền muộn, nằm trên giường nghỉ một ngày.
Đợi đến khi cảm giác đau đầu đã giảm bớt thì một ngày đã trôi qua, chạng vạng, Quý Thính đi dạo trong viện nhưng không ngờ lại gặp phải người hại nàng nằm cả ngày trời.
Từ lúc nàng nói hắn, Thân Đồ Xuyên không đeo vàng bạc đầy người nữa, hôm nay hắn mặc bộ trường bào màu xanh lơ, trên đầu dùng dây buộc tóc cùng màu, sống mũi cao thẳng, gương mặt như tranh vẽ, lúc này, hắn tĩnh lặng đứng giữa sân, nhìn hồ nước bên cạnh đến xuất thần. Dường như nhận ra có người đến, hắn ngẩng đầu lên nhìn, thấy Quý Thính thì vẻ mặt hơi thay đổi.
“Điện hạ.” Hắn chậm rãi mở miệng.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn thẳng đi qua bên cạnh người hắn, Thân Đồ Xuyên rủ mắt xuống, một lát sau cũng quay người đi khỏi, trở về thiên viện của bản thân.
Sau ngày hôm đó, hai người không gặp lại nhau nữa, mãi đến tận khi mấy ngày nghỉ của Quý Thính kết thúc, hai người phải cùng nhau vào cung một chuyến, coi như phần cuối cùng của lễ thành hôn.
Từ sáng sớm Quý Thính đã bắt đầu rửa mặt chải đầu trang điểm, làm được một nửa rồi mới cho người đi gọi Thân Đồ Xuyên đến, kết quả Thân Đồ Xuyên đã đợi ở ngoài sân rồi.
“Hắn quả là cần mẫn.” Quý Thính khẽ xì một tiếng rồi giục mọi người nhanh tay lên chút, tránh để trễ giờ vào cung.
Rất nhanh sau đó, đám nha hoàn trang điểm xong cho nàng, Quý Thính nhìn gương mặt duyên dáng quý phái của bản thân trong gương một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc nàng nhanh chân đi đến cửa viện thì đã thấy Thân Đồ Xuyên đứng đó.
Hắn mặc bộ đồ có màu sắc gần giống với cung trang trên người nàng, nhưng trông trầm ổn hơn nàng một chút, đeo thêm thắt lưng màu đen khảm ngọc tạo cảm giác có thêm mấy phần mãnh liệt như gió, hoàn toàn khác với công tử tao nhã phiêu dật mà nàng gặp ở ven hồ hai ngày trước.
Quý Thính im lặng đánh giá hắn một lượt rồi mới nhấc chân đi về phía hắn, Thân Đồ Xuyên đã thấy nàng ngay từ khi nàng vừa xuất hiện, ánh mắt vẫn luôn dõi theo nàng.
“Hôm nay Thân Đồ đại nhân anh tuấn quá ha.” Nàng châm chọc một câu.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đối mặt với nàng: “Không bằng điện hạ.”
Quý Thính liếc hắn một cái rồi đi tới xe ngựa, Phù Vân vươn tay ra muốn đỡ nàng, giơ được một nửa thì bị ai đó chặn lại. Thấy tay Thân Đồ Xuyên đưa qua, Phù Vân không phục liếc xéo hắn một cái.
Quý Thính cũng nhìn Thân Đồ Xuyên với ánh mắt ý tứ sâu xa nhưng nàng nghĩ đến việc hôm nay cần hắn phối hợp thì không làm hắn mất mặt bèn đưa tay ra.
Thân Đồ Xuyên làm như không nhìn thấy ánh mắt của hai chủ tớ, bình tĩnh đỡ Quý Thính lên xe ngựa, đến khi Phù Vân cũng muốn lên theo thì đột nhiên hắn mở miệng nói: “Có lẽ hôm nay sẽ phải ở trong cung cả một ngày, ngươi không cần đi theo nữa, đỡ phải đợi lâu ở bên ngoài.”
“Đợi điện hạ là việc ta cần làm.” Phù Vân bất mãn nói.
Thân Đồ Xuyên không hề bị lay động, chặn trước cửa xe, giữa lúc giằng co, tiếng Quý Thính từ trong xe ngựa truyền ra: “Hôm nay Phù Vân không cần theo nữa, ở lại phủ đọc sách viết chữ đi, ngày mai Mục ca ca của ngươi sẽ đến kiểm tra bài vở của ngươi đó.”
Phù Vân nghe thấy bài vở thì không nhịn được cứng đờ người trong nháy mắt, cuối cùng vẫn không vui ở lại, khóe môi Thân Đồ Xuyên thản nhiên nhếch lên một chút, trước khi vào trong xe ngựa thì nhanh chóng hạ xuống.
Sau khi ngồi vững vàng trong xe, hắn nhìn Quý Thính: “Đa tạ điện hạ vừa nãy không phản bác ta.”
“Ngươi nghĩ rằng bổn cung cho ngươi thể diện ư?” Quý Thính mở to mắt ra nhìn hắn: “Bổn cung chỉ không muốn bắt Phù Vân mất công đợi thôi.”
“Thế thì cũng là đứng về phía ta rồi.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính híp mắt lại: “Thân Đồ đại nhân lặp lại lần nữa...”
Lời còn chưa nói hết, Thân Đồ Xuyên đã bịt miệng nàng lại, mùi hương gỗ thông phả tới, bỗng nhiên Quý Thính trợn tròn hai mắt, trông như đang hỏi sao ngươi dám.
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên tia cười nhưng trên mặt vẫn đàng hoàng nghiêm túc: “Ta nhớ là thị vệ của điện hạ thích trốn dưới đáy xe ngựa?”
Quý Thính dừng lại, lúc này mới nhớ tới Chử Yến vẫn đang ở đây, hắn ta có thể nghe thấy hai người nói chuyện vô cùng rõ ràng. Thân Đồ Xuyên thấy nàng hiểu ra rồi mới buông nàng ra: “Điện hạ, có một số việc chỉ cần hai người chúng ta hiểu là được rồi.”
Dường như trên môi Quý Thính vẫn còn lưu lại nhiệt độ của hắn, nhất thời không vui lườm hắn một cái, sau đó không nói gì thêm nữa. Hai người im lặng suốt dọc đường đến tận cửa cung, lúc xuống xe ngựa, Quý Thính vẫn còn xụ mặt.
“Sắp gặp Hoàng thượng rồi, điện hạ vẫn nên đối xử tốt với ta hơn một chút, tránh để Hoàng thượng sinh nghi.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Có ngươi ở đây, chẳng phải Hoàng thượng nghi ngờ ta chỉ là chuyện sớm muộn thôi sao?”
“Bất luận điện hạ có tin hay không, ta luôn luôn trung thành không hai lòng với điện hạ.” Thân Đồ Xuyên rũ mắt nói.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn rồi trực tiếp xuống xe ngựa, Thân Đồ Xuyên im lặng đi theo, hai người đi vào trong cung.
Lúc đầu Quý Thính còn nghiêm mặt, càng tới gần cửa cung thì vẻ mặt càng dãn ra, lúc vào tới trong cung thì khóe mắt đuôi mày đều mang ý cười, hệt như dáng vẻ vừa tân hôn.
Thân Đồ Xuyên thấy rõ sự thay đổi của nàng, tâm trạng vốn u ám tựa như sáng sủa hơn một chút, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Quý Thính qua lớp tay áo, không đợi Quý Thính nhìn qua thì hắn đã buông ra.
“Ngươi an phận cho bổn cung chút đi.” Quý Thính mỉm cười, cắn răng nói.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên: “Vâng thưa điện hạ.”
Hai người đi gặp Quý Văn rồi đến hậu cung hành lễ với các thái phi, chờ hoàn thành xong hết các mục thì đã đến lúc ăn trưa. Trời vừa sáng các thái phi đã mượn cớ cơ thể không khỏe mà đùn đẩy bữa tiệc, chỉ còn lại Quý Văn và đám cung phi lo liệu.
Sau khi chào hỏi xong, mọi người dồn dập ngồi xuống.
“Hôm nay chỉ là gia yến, không có người ngoài, mọi người không cần câu nệ.” Quý Văn cười ha ha nói.
Quý Thính mỉm cười: “Hôm nay thần không dùng bữa với hoàng thượng mà là ăn với đệ đệ của mình và cả các đệ muội, đương nhiên sẽ không câu nệ.”
“Nói hay lắm.” Quý Văn nâng ly với nàng, Quý Thính vội vàng cầm ly lên.
Sau khi mời rượu xong, các cung nhân bưng dê nướng lên, Quý Văn cười nói: “Mặc dù ngày hè không thích hợp ăn thịt dê nhưng dạo gần đây trẫm rất thèm ăn, hoàng tỷ cũng nếm thử đi, Ngự Thiện Phòng làm món này rất tốt đó.”
“Vậy sao, thế thì thần phải nếm thử mới được.” Quý Thính nói xong thì muốn ăn luôn, nhưng đũa đầu tiên lại gắp cho Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên lặng lẽ nhìn nàng, Quý Thính nhẹ nhàng mỉm cười với hắn, hắn bình thản ăn miếng thịt dê đó. Quý Thính chờ hắn ăn xong mới hỏi: “Có ngon không?”
“Hương thơm đậm đà, béo ngậy vừa phải, quả là thượng phẩm.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi trả lời.
Quý Thính gật đầu, nghe hắn nói vậy thì nàng mới gắp một miếng: “Quả nhiên mùi vị rất tốt.”
Trương quý phi ngồi đối diện với Quý Thính dẩu môi: “Điện hạ đối xử tốt với phò mã thật đó.”
“Đó là đương nhiên, không dễ gì mới gả tới, tất nhiên phải tốt với hắn một chút.” Quý Thính cười hi hi nói xong thì vươn tay nắm chặt tay Thân Đồ Xuyên.
Quý Văn thấy hai người nắm tay thì im lặng một lát rồi khẽ cười nói: “Trước kia phò mã hễ thấy hoàng tỷ là tránh không kịp, trẫm cứ nghĩ rằng cuối cùng hoàng tỷ phải chịu đau lòng, không ngờ hôm nay lại có thể thấy hai người ân ái thế này.”
“Vẫn phải đa tạ hoàng thượng tác hợp.” Quý Thính cười dịu dàng.
Quý Văn cười ha ha nhìn Thân Đồ Xuyên: “Phò mã, sau khi thành thân, mấy ngày nay cảm thấy vẫn tốt chứ?”
Quý Thính nghe vậy thì vẻ mặt không hề thay đổi, véo Thân Đồ Xuyên ở dưới bàn một cái, Thân Đồ Xuyên khẽ nhăn mặt lại: “Thưa Hoàng thượng, điện hạ đối xử với thần cực kỳ tốt.”
“Vậy thì tốt, trẫm có thể yên tâm rồi.” Quý Văn nhìn hai người một lượt, khẽ cười một tiếng rồi nói.
Thân Đồ Xuyên phối hợp thì nét mặt bình thản, nhưng lại nói với âm lượng chỉ có một mình Quý Thính nghe thấy: “Điện hạ sợ Hoàng thượng hạ độc sao?”
“Bổn cung sợ ngươi và hoàng thượng liên thủ hạ độc.” Ý cười trên mặt Quý Thính không hề thay đổi.
Thân Đồ Xuyên yên lặng nhìn nàng, lại gắp một miếng thịt dê nướng ăn: “Điện hạ muốn ăn nữa không, ta nếm thử giúp người.”
Quý Thính cong khóe môi lên: “Muốn uống rượu.”
Thân Đồ Xuyên dừng một chút: “Điện hạ chắc chắn muốn để ta thử sao?”
“Thế thì không cần.” Quý Thính nhớ tới cái đức hạnh đáng ghét khi hắn uống say thì từ chối ngay lập tức.
Danh Sách Chương: