Trong Vũ Tức Các, Trương quý phi nhìn mẹ con nhà họ Trương với gương mặt tái xanh, Trương Lục Thược hồn bay phách tán ngồi quỳ dưới đất, Trương phu nhân thì vừa lau nước mắt vừa nói với nàng ta: “Nếu ta biết cách mà con bảo là cách này thì dù thế nào ta cũng không để con đi làm, giờ thì hay rồi, thể diện bị quăng sạch đi rồi, con phải làm sao bây giờ!”
Trương Lục Thược không nói gì, lẳng lặng ngồi đó, Trương quý phi khẽ cắn răng cầu xin Trương quý phi: “Quý phi nương nương, xin người nể tình thân thích ruột thịt giúp đưa con gái duy nhất này của ca ca người đi!”
“Tự mình gây ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, bổn cung giúp nàng ta thế nào?” Giọng điệu Trương quý phi không tốt lắm: “Bây giờ chuyện có thế làm chính là nhanh chóng cho nàng ta và tên đầy tớ kia thành thân đi, nói không chừng Thân Đồ Xuyên sẽ không so đo gì nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hắn, hắn đã nhìn thấy cơ thể của con gái ta, ta không tìm hắn tính sổ thì thôi, hắn dựa vào đâu mà tính toán với chúng ta!” Trương phu nhân cả giận nói.
Trương quý phi nhất thời không chịu nổi nữa: “Ngươi có năng lực thì đi tìm hắn tính sổ đi.”
Trương phu nhân bỗng không dám nói gì nữa, ấm ức vừa khóc vừa an ủi Trương Lục Thược, cuối cùng Trương Lục Thược cũng tỉnh táo lại một chút, nhìn về phía Trương quý phi với gương mặt tái mét: “Cô mẫu thực sự không chịu giúp ta sao?”
“Không phải không chịu giúp ngươi, bổn cung cũng không biết giúp ngươi thế nào, nếu ngươi không chịu gả cho tên đầy tớ kia thì vì danh dự của nhà họ Trương, ngươi chỉ có thể tới miếu làm ni cô thôi.” Trương quý phi chậm rãi nói.
Trương phu nhân vội lắc đầu: “Không được! Con bé còn nhỏ như vậy, sao có thể tới nơi như thế chứ!”
“Vậy thì đàng hoàng lại chờ lấy chồng đi!” Trương quý phi lạnh nhạt nói.
Trương phu nhân vẫn không chịu đồng ý, xoắn xuýt một lúc mới đau xót nói một câu: “Chúng ta không cần danh dự, chúng ta không cần gì hết, quý phi nương nương không cần ban hôn cho chúng ta, nhà họ Trương ta sẵn lòng nuôi Lục Thược cả đời, mặc dù bây giờ huynh trưởng người vẫn chưa biết chuyện nhưng đến lúc hắn biết thì chắc chắn sẽ đồng ý!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nương...” Trương Lục Thược đỏ mắt.
Trương quý phi nhìn hai mẹ con họ bằng ánh mắt lạnh lùng, một lát sau mới không nhanh không chậm nói: “Tẩu còn nhớ lúc trước đã nói với bổn cung rằng danh dự nhà họ Trương quan trọng hơn cả mạng của bổn cung, cho dù bổn cung lấy mạng ra để bức ép thì cũng không thể khiến ca và tẩu đổi ý, sao bây giờ đến lượt con gái mình thì ngược lại không quan tâm tới danh dự nữa rồi?”
Trương phu nhân nghẹn lời trong nháy mắt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Trương quý phi nở nụ cười trào phúng: “Xem ra danh dự có quan trọng hay không thì phải xem danh dự ấy vì ai.”
“Ta và huynh trưởng người chỉ có một đứa con gái này.” Viền mắt Trương phu nhân đỏ hơn.
Trương quý phi trợn mắt nhìn bà ta: “Không phải phụ mẫu ta chỉ có một đứa con gái là ta thôi hả?”
Trương phu nhân không còn phát ra âm thanh gì nữa.
Không biết qua bao lâu, Trương Lục Thược ngắc ngứ nói: “Người vẫn luôn hận bọn ta như thế nên mới cố ý phối hợp với Quý Thính hại ta sao?”
“Đúng, có phải người cố ý không!” Trương phu nhân thay đổi biểu cảm, cứ như liều mạng xông lên vậy.
“Lúc trước bổn cung đối với với các ngươi chưa đủ tốt sao? Ta giúp các ngươi nhiều lần như vậy, các ngươi đều coi là chuyện đương nhiên, bây giờ chỉ không giúp các ngươi một lần, các ngươi lại nói bổn cung hận các ngươi?” Trương quý phi chỉ cảm thấy nực cười: “Không ngờ mấy năm qua bổn cung lại nuôi được mấy con sói mắt trắng*.”
*Sói mắt trắng (Bạch nhãn lang): ý chỉ người vong ơn bội nghĩa, ăn cháo đã bát.
“Nương nương...” Trương phu nhân cầu xin gọi nàng ấy một tiếng, định tiếp tục cầu xin nàng ấy thì bị Trương Lục Thược kéo lại.
“Nương, quý phi sẽ không giúp chúng ta đâu, không cần cầu xin nữa.” Trương Lục Thược bình tĩnh nói.
Trương phu nhân: “Nhưng mà...”
“Không cần nhưng nhị gì nữa.” Trương Lục Thược nói xong thì đỡ bà ta đứng dậy rồi nhìn Trương quý phi: “Hôm nay quá muộn rồi, chúng ta sẽ ở lại cung một đêm, sáng sớm mai sẽ về nhà họ Trương, đến lúc đó hứa hôn cũng được mà làm ni cô cũng chẳng sao, tất cả mọi việc cứ để quý phi nương nương xử lý.”
Nàng ta nói xong thì đỡ Trương phu nhân đi ra ngoài, Trương quý phi lạnh lùng nhìn bọn họ đi xa, không mở miệng giữ bọn họ lại.
Hai mẹ con đi ra khỏi tẩm điện, Trương phu nhận vội la lên: “Cô mẫu con vãn chưa thay đổi suy nghĩ, chúng ta cứ đi ra thế này, chẳng lẽ con thực sự muốn cam chịu sao?”
“Nàng ấy không giúp chúng ta, lãng phí thời gian với nàng ấy thì thà tự nghĩ cách còn hơn.” Trương Lục Thược lạnh nhạt nói.
Trương phu nhân thở dài, luyên thuyên oán giận: “Dù thế nào con cũng phải nghĩ cách, nhưng con xem xem mình đã nghĩ ra cách gì rồi hả, khiến sự việc càng ngày càng hỏng bét thì không nói, còn hại cô mẫu con giận chúng ta, bây giờ cầu xin nàng ấy cũng không được nữa.”
“Nhất định lần này sẽ được.” Trương Lục Thược rũ mắt: “Con sẽ không gả cho một tên nô tài đâu.”
Trương phu nhân đã bị nàng ta làm ầm lên phát sợ rồi, nghe vậy thì lập tức cảnh giác nói: “Con nói cho ta biết là cách gì trước đã.”
“Đêm nay hoàng thượng uống rượu sẽ đến Vũ Tức Các nghỉ ngơi.” Trương Lục Thược nhìn bà ta: “Từ Tử Hiên Các đến đây thì phải đi qua một mảnh vườn, con tới đó đợi.”
Trương phu nhân sững sờ, ý thức được nàng ta định làm gì hoảng hốt mở miệng: “Nhưng, nhưng sao con biết hoàng thượng sẽ...”
“Hoàng thượng thích cô mẫu mà con có ba phần giống nàng ấy, còn trẻ trung hơn nàng ấy một chút, hoàng thượng sẽ động lòng thôi...” Trương Lục Thược rũ mắt: “Không phải nam nhân nào cũng giống Thân Đồ Xuyên, con sẽ không thất bại lần thứ hai đâu.”
“Nhưng sau đó chúng ta phải ăn nói thế nào với cô mẫu con?” Trương phu nhân khó khăn hỏi.
Trương Lục Thược trào phúng, cười một tiếng: “Có gì mà cần ăn nói chứ, nếu không phải vì nàng ấy không chịu giúp con thì sao con nghĩ ra cách này được.”
Trương phu nhân ngây người một lúc lâu, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, gật đầu.
Một bên khác, Quý Thính mơ hồ ngồi bên giường, Thân Đồ Xuyên nhoài lên người nàng không chịu động đậy, nếu không phải do nhận ra tâm trạng hắn quả thực không tốt thì nàng thực sự cho rằng hắn đã nghĩ ra phương pháp làm hòa mới.
Lúc nàng vẫn còn nghĩ linh tinh, Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi: “Vừa nãy điện hạ nói không thoải mái, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi, đại phu nói ta ăn nhiều bánh ngọt quá, vừa nãy nấu trà thuốc cho ta, ta uống xong thì đỡ hẳn rồi.” Quý Thính trả lời.
Thân Đồ Xuyên đáp: “Không sao là tốt rồi.”
Hắn nói xong thì trong tẩm điện lại chìm vào sự yên lặng kéo dài một lần nữa,
Quý Thính im lặng một lúc, thấy hắn không định định nói gì thì không nhịn được chủ động hỏi: “Rốt cuộc ngươi làm sao thế?”
Thân Đồ Xuyên trầm mặc hồi lâu: “Nhìn thấy thứ không nên nhìn.”
“Thấy cái gì?” Quý Thính tò mò cố hỏi tiếp.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút mới trả lời: “Một số đồ bẩn thỉu.”
“Ngươi đụng phải thứ tà ma gì sao?” Quý Thính mờ mịt hỏi.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Quý Thính đối diện với đôi mắt đen kịt của hắn, nhất thời hơi hoảng hốt: “Trong hoàng cung có không ít người chết, lúc trước ta nghe thấy rất nhiều tin đồn đáng sợ, nhưng chưa từng tận mắt thấy... Rốt cuộc ngươi đã nhìn thấy gì hả?”
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên không nói gì mà kéo vạt áo nàng, sau đó cởi y phục của nàng ra, Quý Thính hoảng hồn, vội vàng lùi lại mấy bước trên giường, Thân Đồ Xuyên lặng lẽ đuổi theo, lột đồ của nàng ra như đang lột vỏ hành tây vậy, đến khi chỉ còn một lớp áo trong.
“Ngươi làm gì vậy hả?” Lúc này Quý Thính đã quên sạch chuyện hai người giận dỗi nhau, chỉ còn lại tràn đầy khiếp sợ: “Vừa nãy ngươi đã đi đâu, có phải bị yêu ma quỷ quái gì ám rồi không? Ngươi còn nhận ra ta không?”
Biểu hiện của Thân Đồ Xuyên hệt như bị ma ám vậy, Quý Thính nhìn vẻ mặt u ám thâm trầm của hắn mà run rẩy: “Ngươi, ngươi đừng làm ta sợ, mặc dù ta đã nhìn thấy rất nhiều núi thây biển lửa nhưng chưa từng gặp ma, nếu ngươi còn như vậy thì ta sẽ gọi người...”
Nàng còn chưa dứt lời thì lớp áo cuối cùng trên người nàng đã không còn, trong nháy mắt đôi mắt Thân Đồ Xuyên bị màu trắng sáng bao trùm, một lúc lâu sau vẻ mặt hắn mới dịu lại: “Tốt hơn rồi.”
Quý Thính: “?”
“Ban đêm gió lạnh, điện hạ cẩn thận bị ốm.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì kéo chăn ở bên cạnh đắp cho nàng.
Quý Thính: “...”
Trong tẩm điện im lặng một lúc, Quý Thính nhìn hắn với vẻ một lời khó nói hết: “Ta nghe nói lão ma ma trong cung biết gọi hồn, hay là ta tìm một người tới giúp ngươi nhé?”
Thân Đồ Xuyên im một lúc, gương mặt căng cứng mấy ngày nay bỗng xuất hiện một nụ cười hiếm có: “Ta không sao, điện hạ.”
“Nhưng bây giờ ngươi chẳng giống không sao chút nào.” Quý Thính nghiêm túc nói.
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên nói một câu: “Trong mấy ngày điện hạ không để ý tới ta, vảy vết thương của ta đã tróc tương đối rồi, gần như đã khỏi hẳn.”
“Ta không để ý tới ngươi bao giờ chứ, là ngươi không để ý tới ta trước.” Quý Thính đáp trả một câu, nhưng cuối cùng không muốn tranh cãi với hắn vì chuyện này nên nói tiếp một câu: “Sao đột nhiên ngươi lại nhắc đến vết thương của mình.”
Vừa nãy Thân Đồ Xuyên điềm tĩnh là thế, lúc này thính tai dần đỏ ửng lên.
Quý Thính im lặng, nhất thời trong lòng thấy bối rối, liếc nhìn hắn một cái rồi nằm xuống, nghiêm mặt nói: “Đến cũng đến rồi, đêm nay ở trong cung luôn, ngươi ra tắt nến đi.”
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng với ánh mắt mềm mại, nhưng không có ý đứng dậy, lúc Quý Thính nhìn sang hắn một lần nữa thì hắn mới chậm rãi nói: “Hôm nay để phòng sáng đi.”
Quý Thính: “...”
Hắn nói xong thì ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Điện hạ, ta rất nhớ nàng.”
Quý Thính mím môi, vươn tay ôm lưng hắn an ủi, ngay sau đó nói nhỏ: “Thật ra cẩn thận nghĩ lại thì cũng chỉ là chuyện nhỏ, ấy vậy mà ngươi và ta lại làm ầm lên một trận như thế, đúng là không nên.”
Đây là lần đầu tiên nàng chủ động nhắc đến mâu thuẫn của hai người sau khi quan hệ giữa họ hòa thuận lại.
“Là lỗi của ta, ta không nên nảy lòng tham.” Thân Đồ Xuyên cụp mắt.
Quý Thính nhíu mày: “Cũng là do thái độ của ta không tốt trước.”
“Vậy coi như chúng ta đều sai, hòa nhau được không?” Thân Đồ Xuyên mò tay vào trong chăn.
Quý Thính khó nhịn ngẩng mặt lên, một lúc sau khóe mắt ửng hồng nói: “Ừm, hòa nhau rồi.”
“Vậy câu nói lúc trước của điện hạ, bảo ta sau này không được bước vào phòng ngủ của điện hạ nữa có thể xóa bỏ không?” Thân Đồ Xuyên thấp giọng hỏi.
Quý Thính vịn vai hắn, móng tay vô thức để lại dấu vết trên người hắn: “Đương, đương nhiên là xóa bỏ.”
“Được.” Thân Đồ Xuyên nắm cằm nàng hôn xuống.
Đêm càng ngày càng về khuya, các văn thần võ tướng dẫn thê tử và con cái rời khỏi, trong cung hoàn toàn yên tĩnh, đèn nên trong phòng Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đốt suốt một đêm, mãi đến tờ mờ sáng mới tắt.
Quý Thính mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay, hơi động đậy một chút thôi là cả người bủn rủn, nàng dứt khoát không nhúc nhích nữa, mơ màng để mặc Thân Đồ Xuyên tắm rửa cho mình, vì thế tốc độ chậm đi không ít, nàng buồn ngủ không mở mắt ra được, nhưng nàng lại không muốn lăn qua lăn lại mãi nên một lúc sau miễn cưỡng nói một câu: “Nhanh lên chút.”
“Được rồi, điện hạ yên tâm ngủ đi.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì nằm xuống cạnh nàng.
Quý Thính như ngựa quen đường cũ tìm một vị trí nằm trong lòng hắn, gối lên cánh tay hắn uể oải nói: “Đừng quên nói cho cung nhân một tiếng, đừng làm ầm đến ta.”
“Ừm, đã nói rồi.” Thân Đồ Xuyên đáp.
Quý Thính nghe vậy thì yên tâm ngủ thiếp đi, Thân Đồ Xuyên ôm nàng một lúc rồi ngủ theo.
Hai người ngủ thẳng tới trưa mới vội vã dậy, định tới thỉnh an Quý Văn rồi về phủ, kết quả lúc đến Vũ Tức Các thì thấy Quý Văn mang vẻ mặt có chút lúng túng và Trương quý phi ở bên cạnh sắc mặt không hề tốt chút nào, còn đứng trước mặt bọn họ là Trương Lục Thược với vẻ mặt mệt mỏi.
Quý Thính im lặng một lúc, hành lễ xong thì cười nói: “Trông sắc mặt hoàng thượng không được tốt lắm, tối qua không nghỉ ngơi đàng hoàng sao?”
Nàng không đề cập tới tối qua thì không sao, vừa nhắc tới thì khiến Quý Văn càng lúng túng hơn, nhưng trong sự lúng túng còn có phần không kiên nhẫn.
Quý Thính nhướng mày, nghiêng đầu nhìn người ngoài duy nhất: “Sắc mặt Lục Thược cô nương cũng không tốt lắm, bình thường thì sắp thành đôi với người mình thích, không nên vui vẻ một chút sao?’
“Người mình thích gì chứ, chỉ là hiểu nhầm thôi, Lục Thược đã giải thích với trẫm rồi.” Quý Văn mở miệng nói trước.
Quý Thính sững lại một chút: “Nàng ta giải thích với hoàng thượng rồi?”
“Ừ.” Quý Văn tránh khỏi tầm mắt của nàng, chậm rãi nói: “Trẫm định phong nàng ấy là quý nhân rồi chọn ngày nhập cung.”
Trương Lục Thược mất tự nhiên cúi đầu.
Quý Thính nhíu mày nhìn Trương quý phi, ngay sau đó bật cười: “Hai cô cháu cùng vào cung hầu hạ, sao nghe có vẻ không được hay lắm nhỉ?”
“Có nhiều trường hợp cô cháu, tỷ muội cùng vào cung rồi, có gì lạ đâu chứ, trẫm đã gọi Trương Tuế Văn tới hỏi, nếu hắn đồng ý thì chuyện này cứ quyết định như thế.” Quý Văn kiên trì nói.
Trong lúc nói chuyện, Lý Toàn vào thông báo: “Tham kiến hoàng thượng, Trương Tuế Văn đã đến ngoài cửa rồi.”
“Cho hắn vào đi.” Nét mặt Quý Văn hơi khựng lại.
Trương Tuế Văn và Trương phu nhân cùng nhau đi vào, thấy Quý Văn thì quỳ xuống hành lễ, Quý Văn trực tiếp để họ đứng dậy: “Hôm nay trẫm triệu các người đến đây là có chuyện muốn nói với các ngươi.”
Y nói ra chuyện định nạp Trương Lục Thược làm quý nhân, Trương Tuế Văn và Trương phu nhân liếc mắt nhìn nhau, vội vã quỳ xuống tạ ân cứ như đã chờ đợi giây phút này từ trước rồi, hoàn toàn không quan tâm tới suy nghĩ của người muội muội Trương quý phi. Quý Thính giương mắt nhìn Trương quý phi, thấy nàng ấy tỏ vẻ kìm nén im lặng một lúc rồi nháy mắt ra hiệu với nàng.
Trương quý phi dừng một lúc thật lâu mới lấy lại cảm xúc, quỳ xuống trước mặt Quý Văn: “Nếu hoàng thượng muốn Lục Thược vào cung thì đương nhiên thần thiếp không tiện nói gì, thần thiếp nghe theo hoàng thượng.”
Quý Thính rũ mắt.
Quý Văn nghe quý phi nói vậy thì nhất thời đau lòng: “Thực sự ấm ức cho quý phi rồi.”
“Không ấm ức, không ấm ức gì hết, sau này có Lục Thược bầu bạn, đương nhiên quý phi sẽ luôn vui vẻ mỗi ngày.” Trương quý phi vội nói.
Quý Văn mỉm cười: “Không tệ, trẫm không hay đến hậu cung, quả thực thường ngày quý phi rất buồn chán, bây giờ có Lục Thược tới làm bạn, trẫm cũng yên tâm.”
Bọn họ ngươi một câu ta một câu, coi như chuyện này đã xong, Quý Văn vội dặn thêm mấy câu rồi đi, trong nháy mắt cả đám người trong phòng chỉ còn Quý Thính và Thân Đồ Xuyên là người ngoài.
“Điện hạ, chúng ta cũng đi thôi.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính nhìn Trương quý phi rồi cười nói: “Bổn cung biết ngươi ấm ức nhưng Lục Thược vào cung cũng là chuyện tốt, ngươi tiến cung mấy năm đều không có con nối dõi, nếu tương lai Lục Thược sinh được hoàng tử thì ngươi cũng được thơm lây.”
Lời của nàng vô cùng trào phúng nhưng lại chọc trúng ý đồ của phu thê Trương Tuế Văn, hai người họ đứng một bên không dám lên tiếng.
Trương quý phi ngẩng đầu lên nhìn nàng, một lúc lâu sau cong khóe môi lên: “Điện hạ nói phải.”
Quý Thính thấy nàng ấy hiểu rõ rồi thì không nói gì thêm nữa, nàng và Thân Đồ Xuyên đi ra ngoài, mãi đến khi ngồi lên xe ngựa xụ mới mặt xuống, rõ ràng tâm trạng cực kỳ tệ. Thân Đồ Xuyên nhìn nàng một lúc, cuối cùng vẫn không nói ra chuyện xảy ra tối qua.
“Điện hạ không cần lo lắng, tin rằng Trương quý phi sẽ tự có chừng mực.” Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng.
Quý Thính sầm mặt: “Biết trước nàng ta có thể làm trò mê hoặc lòng người như thế thì lúc đầu ta nên giết nàng ta.”
“Nếu điện hạ muốn giết nàng ta thì có rất nhiều cách, nhưng lần này phải xem Trương quý phi xử lý thế nào.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi mở miệng.
Quý Thính im lặng một lúc không mở miệng nói chuyện nữa, suốt dọc đường về phủ, hai người họ không nói thêm câu nào, vừa mới xuống xe ngựa, Phù Vân chạy tới đón “Ồ” lên một tiếng.
Quý Thính ngẩng đầu: “Sao vậy?”
“Hai người làm hòa rồi?” Phù Vân nghiêm túc hỏi.
Quý Thính nhìn theo ánh mắt của y thì thấy nàng và Thân Đồ Xuyên vẫn đang nắm tay nhau.
Nàng: “...”
Danh Sách Chương: