Chỉ vì lanh mồm lanh miệng hai câu mà Thân Đồ Xuyên phải ngồi ở ván gỗ ngoài xe ngựa cả buổi tối, ai cũng biết hắn bị Quý Thính đuổi ra ngoài nhưng từ đầu đến cuối hắn luôn giữ được bình tĩnh, hoàn toàn không thấy mất thể diện gì hết.
Mãi tới lúc chạng vạng, đoàn người mới tới trạm dịch nghỉ chân, cuối cùng Thân Đồ Xuyên cũng thoát khỏi ván gỗ kia, theo Quý Thính tới sương phòng nghỉ ngơi.
*Sương phòng: nhà ngang, chái nhà, căn phòng ở hai bên nhà chính.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính bước vào cửa, nhìn khung cảnh trong phòng một vòng, thuận miệng nói một câu: “Đêm nay ngươi ngủ đất.”
“Được.” Thân Đồ Xuyên đồng ý ngay.
Quý Thính dừng chân, hơi cảnh giác nhìn hắn: “Đồng ý thoải mái thế sao?”
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe ý cười: “Ngày mai còn phải đi tiếp, điện hạ đã vất vả lắm rồi, ta không muốn chọc điện hạ mất vui.”
“Tốt nhất là ngươi nghĩ thế thật.” Quý Thính khẽ xì một tiếng, lười biếng đi đến trước bàn.
Thân Đồ Xuyên đi vòng ra đứng sau nàng, nhẹ nhàng bóp vai cho nàng, cơ thể Quý Thính cứng đờ lại theo bản năng, nhưng rồi nhanh chóng thả lỏng. Trong sương phòng yên tĩnh lại, động tác Thân Đồ Xuyên mềm mại, cường độ vừa phải, nhẹ nhàng giúp cần cổ cứng ngắc của Quý Thính chậm rãi giãn ra, Quý Thính lặng lẽ hưởng thụ, nhất thời thấy hơi buồn ngủ.
Lúc nàng sắp ngủ thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Quý Thính bừng tỉnh. Ánh mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lẽo, đanh mặt đi ra mở cửa, thấy Tiền Đức thì mặt không cảm xúc hỏi: “Tiền thống lĩnh có việc gì sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thưa phò mã gia, trạm dịch đã chuẩn bị thức ăn, ti chức đến mời điện hạ và phò mã gia xuống lầu dùng bữa.” Tiền Đức cười nói.
Người ta đều nói không đánh kẻ chạy lại, nhưng Thân Đồ Xuyên vô cùng lạnh nhạt: “Tiền thống lĩnh có lòng, nhưng trước đó ta đã dặn nhà bếp, làm xong rồi đưa riêng tới cho điện hạ.”
“Vậy sao...” Tiền Đức nghe ra ý xa lánh của hắn, nụ cười trên mặt nhạt đi: “Vậy được, điện hạ và phò mã gia ăn ở sương phòng, ta gọi thêm hai người tới canh giữ trước cửa, đảm bảo điện hạ và phò mã gia đều được an toàn.”
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì trực tiếp đóng cửa lại, Tiền Đức suýt chút nữa bị cửa đập vào mặt lui về sau một bước, xì một cái không có tiếng động rồi mới rời khỏi đó.
Quý Thính ngồi trên ghế cứ như người không xương, chờ Thân Đồ Xuyên đóng cửa lại mới không nhanh không chậm nói: “Cái tên Tiền Đức này sắp năm mươi tuổi rồi mà chẳng có chút tham vọng gì cả, ngươi đối xử với hắn ta như tế, e là hắn ta sẽ ghi thù đó.”
“Vậy thì cứ để hắn ta ghi thù đi.” Thân Đồ Xuyên thờ ơ nói.
Quý Thính trợn mắt nhìn hắn: “Sao thế này, vừa nãy còn rất tốt mà, sao đột nhiên lại tức giận?”
Nếu nói là vì kiếp trước Tiền Đức là một cây đao trong tay Quý Văn thì không đến nỗi đấy, không cần biết nhân phẩm người này ra sao, chung quy cũng chỉ là một cây đao trên tay Quý Văn, đến nàng còn biết rõ nên hận ai, Thân Đồ Xuyên không hồ đồ đến mức ấy.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt rót một chén trà, đặt lên tay Quý Thính rồi mới nói: “Hắn ta quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi.”
Quý Thính dừng một lúc, nhìn hắn không còn gì để nói: “Chỉ vì chút chuyện nhỏ này?”
“Đây là việc nhỏ?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.
Quý Thính: “Ngươi đi giục nhà bếp đi, bổn cung đói rồi.”
Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì nhất thời ánh mắt dịu lại, nhưng hắn không đi ra ngoài mà đi tới cửa gọi người đến, dặn dò xong rồi quay lại sương phòng.
“Ngươi đúng là lười biếng.” Quý Thính liếc hắn một cái.
Sắc mặt Thân Đồ Xuyên không hề thay đổi: “Mặc dù ta biết hoàng thượng sẽ không làm gì điện hạ nhưng hôm nay người đi bên cạnh điện hạ, suy cho cùng cũng chỉ có một mình ta, đương nhiên phải ở cạnh bảo vệ điện hạ không rời mới được.”
Nghe hắn nói vậy, Quý Thính không nói gì nữa, đợi thức ăn được mang đến thì ăn chậm rì rì. Mặc dù hôm nay chỉ ngồi trong xe ngựa một ngày, nhưng nàng vẫn thấy rất mệt mỏi, đói bụng mà chẳng thấy ngon miệng.
Thân Đồ Xuyên nhìn dáng vẻ nàng cầm đũa chọc tới chọc lui trong bát, chẳng muốn ăn thì lấy bát đũa trong tay nàng, đổi thành thìa xúc cơm đưa đến bên miệng nàng: “Điện hạ.”
Quý Thính nhíu mày: “Đâu phải bổn cung không có tay...”
“Vừa nãy ta mới bảo người đun nước nóng, điện hạ ăn nhanh lên, ăn xong rồi gọi bọn họ đem nước vào.” Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.
Quý Thính im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn há miệng ra, khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên một chút không nổi bật, đút cho nàng từng ăn chút một. Dưới sự hầu hạ của hắn, Quý Thính ăn nhiều hơn một chút, nhưng so với bình thường thì cũng không tính là nhiều, Thân Đồ Xuyên thấy nàng thực sự không muốn ăn thì đặt bát đũa xuống, trực tiếp gọi người mang nước nóng vào.
“Mệt quá rồi, mai đến hành cung rồi tắm.” Quý Thính chẳng muốn nhúc nhích.
Thân Đồ Xuyên vỗ về bóp vai cho nàng, chờ đến lúc nước nóng được mang vào mới nói: “Không nghỉ mà ngủ luôn thì mai càng mệt hơn, đến lúc đó thì gay go, nếu như điện hạ không muốn cử động thì để ta hầu hạ nàng là được.”
“Thôi bỏ đi.” Quý Thính không làm được cái chuyện để hắn hầu hạ nàng tắm rửa, mỗi lần được hầu hạ xong chỉ có càng mệt hơn: “Trong phòng chẳng có tấm bình phong nào cả, lát nữa ngươi ra ngoài, bổn cung muốn tự tắm.”
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát: “Điện hạ không tin tưởng ta?”
“Ngươi có thể tin chính mình không?” Quý Thính trừng hắn một cái.
Thân Đồ Xuyên ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Ta ra ngoài chờ điện hạ.” Dứt lời, hắn đi ra ngoài không chút do dự.
Quý Thính nhìn bóng lưng dứt khoát quyết đoán của hắn, nhịn không nổi bật cười một tiếng, sau đó lại cảm thấy chẳng có gì đáng cười, lập tức nghiêm mặt, ho một tiếng rồi đi tắm rửa.
Khi nước nóng chậm rãi mơ.n trớn trên làn da, Quý Thính thoải mái hừ nhẹ một tiếng, dường như sự uể oải cả một ngày đã bị xua tan hết thảy, khắp cơ thể đều thoải mái. Nàng nhắm mắt lại chìm trong sự thoải mái ấy, rất nhanh sau đó đã ngủ thiếp đi mất.
Lần này nàng lại mơ tới chuyện liên quan tới kiếp trước, trong giấc mơ này, nàng xuất hiện trước một ngôi mộ ở phần mộ tổ tiên nhà Thân Đồ, ngôi mộ này ở sát bên mộ chôn quần áo và di vật phu thê Thân Đồ, bên cạnh trống một chỗ, không biết để cho ai.
Trên bia ngôi mộ này chỉ viết năm chữ “thê tử Thân Đồ Xuyên”, không còn gì hết, nhưng Quý Thính nhìn một cái đã cảm thấy đây chính là phần mộ của mình.
Tại sau nàng cứ mơ giấc mơ lặp đi lặp lại nhiều lần như thế, hơn nữa, mỗi một giấc mơ đều chân thực và liền mạch với nhau?
Quý Thính vừa thấy nghi ngờ thì thấy Thân Đồ Xuyên đi đến, sau khi thấy rõ dáng vẻ của hắn, nàng hơi sững sờ trong nháy mắt. Thân Đồ Xuyên trước mắt nàng đã xuất hiện tóc bạc bên thái dương, khóe mắt có thêm nếp nhăn, lưng cũng không còn thẳng như trước, mặc dù vẫn ưa nhìn nhưng có thêm mấy phần tang thương.
Đây là nàng mơ tới rất nhiều năm sau đó sao?
Lúc Thân Đồ Xuyên đi đến bên cạnh nàng, nét mặt khẽ thay đổi, một lát sau mới yếu ớt mở miệng: “Nàng vẫn ở đó.”
Quý Thính nhíu mày nhìn hắn.
“Từ lúc nàng hạ táng đã ba năm trôi qua, ta cứ ngỡ nàng sẽ không xuất hiện nữa, không ngờ nàng vẫn đến, là do nàng biết hôm nay ta muốn làm gì sao?” Giọng điệu Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhưng lại khiến người ta có cảm giác bi thương.
Hóa ra so với giấc mơ lần trước thì đã qua ba năm. Quý Thính càng nghe thì trong lòng càng căng thẳng, nàng cảm thấy lần này hắn đang nói với mình chứ không phải nói với thi thể trong mộ. Đã mấy lần liền, lần nào nàng cũng có cảm giác này, nàng không tin tất cả đều là trùng hợp.
Nhưng rõ ràng hắn không nhìn thấy nàng, cũng không nghe thấy tiếng nàng nói, trước đó nàng đã thử rồi.
“Ba năm, thứ nàng muốn ta đều cho nàng, năm xưa nàng đã gánh chịu tất cả tổn thương, ta đã thay nàng trả hết cho Quý Văn, hắn bị muôn dân mắng chửi, bị văn thần chỉ trích, bị võ tướng căm giận, còn những chuyện nàng bị oan suốt mấy năm qua đều phơi bày ra khắp thiên hạ.” Thân Đồ Xuyên nói chuyện, uốn gối nửa quỳ trước bia mộ, vươn tay xoa tấm bia lạnh lẽo: “Bây giờ chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, nàng đợi ta thêm mấy ngày nữa, ta sẽ về nhanh thôi.”
Quý Thính cau mày đứng trước bia mộ, nghe hắn nhỏ giọng nói chuyện, nhất thời nàng chẳng nghĩ được gì cả, đến lúc hắn đi mất thì bất giác đi theo hắn.
Nàng vừa bước theo được hai bước thì Thân Đồ Xuyên đứng lại, khuôn mặt từng trải hiếm khi dịu lại: “Nàng muốn đi theo ta sao?”
Quý Thính: “...” Không cần suy nghĩ nữa, chắc chắn hắn biết mình tồn tại!
Không ngờ bao nhiêu lần trong mơ, nàng không phải người đứng xem gì hết mà là người tham dự! Quý Thính cảm thấy khắp người mình nổi da gà lên hết cả rồi, vốn chỉ là một giấc mơ ly kỳ, bỗng chốc trở nên quỷ dị. May là Thân Đồ Xuyên không nói gì thêm, mà nhấc chân đi mất, nếu không ắt hẳn nàng sẽ sợ mà bừng tỉnh.
Thấy Thân Đồ Xuyên đi xa, nàng nhanh chóng đuổi theo, đi theo hắn vào hoàng cung, gặp người đệ đệ tốt mà trước khi chết nàng chẳng gặp được một lần.
Quý Văn không nở mày nở mặt được như nàng nghĩ, trái lại dưới mắt thâm xanh, cả người hiện rõ vẻ bệnh tật, không hài lòng nằm trên giường, thấy Thân Đồ Xuyên đi dến thì ho khan mấy tiếng, uể oải nói: “Sao đột nhiên ái khanh lại đến đây thế này?”
“Thần có một chuyện liên quan tới Lẫm Khánh trưởng công chúa muốn nói với hoàng thượng.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói.
Bỗng nhiên Quý Văn ho khan kịch liệt, mặt đỏ bừng lên nổi cả gân xanh, Quý Thính nghi ngờ liệu một giây tiếp theo y có toi luôn không. Nhưng y vẫn chống đỡ được, đợi đến khi hô hấp thoải mái hơn mới lãnh đạm nói: “Trẫm không muốn nghe chuyện của nàng.”
Nói xong thì có cung nhân mang thuốc vào, Thân Đồ Xuyên đứng dậy đón, đứng quay lưng lại với Quý Văn khuấy chén thuốc. Quý Thính mở to mắt nhìn hắn đổ một gói bột màu nâu vào trong chén, khuấy tan xong thì đưa tới trước mặt Quý Văn: “Hoàng thượng, uống thuốc.”
Dường như Quý Văn chẳng nghi ngờ Thân Đồ Xuyên chút nào, nhận chén thuốc rồi uống một hơi cạn sạch.
Quý Thính chỉ cảm thấy khung cảnh trước mắt vô cùng hoang đường, nàng định tiến lên nhìn kỹ hơn thì đột nhiên bị đánh thức.
Trạm dịch, trong sương phòng.
Nàng thấy trên người minhg chỉ còn áo trong, bên dưới chỉ mặc cái quần ngắn đến đùi, lại nhìn hai cái tay Thân Đồ Xuyên đang nắm chặt quần quần trong của nàng, lặng người một lúc mới hỏi: “Ngươi đang làm gì vậy?”
Thân Đồ Xuyên cũng im lặng một lúc rất lâu mới mở miệng: “Vừa nãy ta ở ngoài đợi lâu quá, ước chừng thời gian cũng tương đối rồi mới đi vào, nhưng lại thấy điện hạ ngủ quên ở trong thùng nước, sợ điện hạ cảm lạnh nên ôm điện hạ ra, bây giờ...”
Hắn liếc mắt nhìn tay mình, yên lặng mặc quần áo cho Quý Thính: “Bây giờ ta chỉ giúp điện hạ mặc quần áo, điện hạ tin không?”
Quý Thính mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Ngươi cảm thấy ta nên tin không?”
“Nên.” Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên nghiêm túc.
Quý Thính: “...” Ngươi quả là biết nói chuyện giúp bản thân mình.
Danh Sách Chương: