" Oa cái váy này xinh quá bà ơi!"
Tiểu Ái reo lên thích thú với phần quà của bà Hoắc.
" Chuyện! Bà ngoại đã đặt riêng cho em đó Tiểu Ái! " Yên Hòa nháy mắt đáp lời.
Của Cửu Dạ và Cửu Lăng lần lượt là kính viễn vọng số lượng có hạn và trò chơi thực tế ảo mới nhất thị trường.
.....
Tới món quà của dì Giai và chị Hòa thì lại là bất ngờ lớn. Hai con người này mặc dù ganh đua nhau từng tí một nhưng không hiểu sao lại cùng muốn tạo bất ngờ cho các bé.
" Hehe bây giờ là phần quà bất ngờ của dì và chị Hòa mấy đứa. Bây giờ các con đi ra phía bên khu rừng sau đó tiến vào trong, thấy chùm bóng khổng lồ đang buộc trên nắp hộp quà khổng lồ thì chờ dì đếm tới ba. Khi đèn bật lên mới được tháo quà nha."
Mắt các tiểu thiên thần sáng lên lấp lánh, mong chờ phần quà đặc biệt. Một số ít những quan khách hiếu kỳ sẽ theo ra tới ngoài để xem, số còn lại sẽ tiếp tục nhập tiệc. Ông Hoắc và ông Hạ đang tiếp khách nên không thể ra cùng vui với các cháu.
Tới phía bìa rừng tối om chỉ có ảnh đèn từ trong khách sạn hắt ra. Hạ Tiểu Vân nhìn vào bên trong thấy có chút bất an thì hai tay đã bị nắm lấy bởi Cửu Lăng và Cửu Dạ. Cửu Ái cười tươi rói đi trước dẫn đường.
" Mẹ đi cùng bọn con nha." Cửu Lăng tươi cười nói với mẹ.
Bà Hạ nhìn thấy mấy mẹ con đi thì hơi bất an.
" Tiểu Giai! An toàn không đấy. Món quà đặt sâu không?''
" Mẹ yên tâm đi, mẹ thấy chùm bóng cao vút trên kia không! Cũng không xa mà, con còn giăng đèn nữa, Á Uy nhỉ!
Vừa trả lời mẹ cô vừa nhìn sang Lệ Á Uy cười ngọt ngào. Lệ Á Uy và Hạ Tiểu Giai đang trong mối quan hệ mập mờ tìm hiểu. Cô ấy trong một lần gặp biến thái đã vô tình được anh cứu. Không ngờ anh lại là người quen của chị gái.
Bước tới gần nơi có hộp quà thì bỗng nhiên có cơn gió to làm Tiểu Ái rùng mình đứng lại, chùm bong bóng tó lớn bỗng nhiên bay lên kéo theo hộp quà to đùng bay lên theo. Gió thổi làm cho bóng cứ theo hướng thẳng vào trong rừng mà bay. Cửu Ái chạy theo muốn níu lại hộp quà.
" Ái Ái, Ái Ái!"
Hạ Tiểu Vân sợ con bé sẽ ngã nên chạy theo, cả hai đứa trẻ theo hướng mẹ chạy mà chạy theo.
Ở ngoài này Lăng Yên Hòa cầm sẵn dây đèn chuẩn bị đếm.
" Chị đếm nhé! "
1!2!3 bật đèn
Từ chỗ họ đứng tới chỗ vốn dĩ hộp quà nằm ở đó đèn từ từ bật lên, những ánh đèn vàng nhấp nháy làm cho không khí ấm cũng lạ thường. Mọi người vui vẻ đứng chờ mẹ con Hạ Tiểu Vân chạy ra.
" Ý tưởng của cháu cũng hay quá nhỉ! " Bà Hoắc véo véo cái má Yên Hòa lắc lắc đầu.
Bỗng dưng đèn nhấp nháy nhanh hơn rồi vụt tắt.
" Oái! Đèn bị sao thế trời!"
Mọi người hoang mang khi chưa thấy mẹ con Tiểu Vân ra đèn đã tắt. Bà Hạ thấy không ổn bèn bảo vài người chạy vào đó tìm kiếm.
Lệ Á Uy cùng Tiêu Hoàng, Ngôn Luân cũng chạy vào tới chỗ điểm cuối của dây đèn nhưng không thấy. Ngôn Luân định chạy vào sâu hơn thì bị Lệ Á Uy giữ lấy cánh tay.
" Cậu điên à! Khu rừng này rộng như thế, vào sâu nữa thì không thể ra được đâu."
Ngôn Luân gắt lên: " Mẹ nó, cậu đừng cản tôi! Tôi phải đi tìm phu nhân và các con của Thống Đốc! "
Lệ Á Uy cũng gắt lên:" Cậu dùng cái đầu đi được không! Về điều động trực thăng đi tìm thì cậu chết à!"
Tiêu Hoàng đồng tình với cách làm của Lệ Á Uy. Họ cùng gọi những người đi tìm trở về trước khi lạc đường.
Ngồi trong khách sạn lòng ông bà Hạ Hoắc như lửa đốt, sốt ruột không thôi. Yên Hòa đập tay xuống bàn thét lên.
" Đều tại con nghĩ ra mấy trò không đâu!"
Hạ Tiểu Giai cũng mếu máo với ông bà Hạ:" Tại con nghĩ ra mấy cái này nên họ mới lạc..!!!"
Ti vi lớn trong phòng tiệc bỗng nhiên chuyển sang kênh tin tức. Trên đó đưa tin có tên sát nhân vượt ngục đang lẩn chốn gần khu vực phía tây thành phố Winter. Nhất là các khu rừng phía đó có thể là nơi lẩn chốn của tên đó nên người dân cẩn thận cảnh giác. Đang cãi nhau nhận lỗi về mình thì Lăng Yên Hòa bỗng nhiên khựng lại, nhìn về phía màn hình lớn.
" A! Không phải khách sạn này ở phía Tây thành phố Winter sao? Mà kia là khu rừng duy nhất ở đây!"
Bà Hoắc sợ hãi run rẩy nói:" Tên sát nhân ở trong đó sao!"