Phượng Cửu U nhìn Kính, nói “Nếu ta muốn đi Thục Sơn thì sao?”
Nghe vậy, thân thể Kính hơi cứng lại, vẫn lãnh đạm cười nói “Vậy cũng phải để cổ trùng lại!”
Tử Vân một bên nghe được nguyên nhân Kính đối xử đặc biệt với Phượng Cửu U là vì cổ trùng kia, không khỏi vui mừng, gắt giọng “Ca, nàng sẽ sao mà để cổ trùng lại chứ, ngươi ta liên thủ, dù là Hoa Thanh Y, mang theo gánh nặng, cũng phải cân nhắc.”
Kính nghe vậy, rút tay bị Tử Vân kéo, nói “Ngươi ra ngoài trước đi.”
“Ca.”
“Ra ngoài!”
‘Được.” Tử Vân bĩu môi, hung hăng trợn mắt nhìn Phượng Cửu U, hừ nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Hoa Thanh Y tiến lên mây bước, nói “Thiên niên lôi kiếp giáng xuống, ngươi cần cổ trùng là rát bình thường, nhưng…” Lãnh đạm quét mắt qua Phượng Cửu U, nói “Nếu lấy cổ trùng ra, nàng liền hình thần câu diệt.”
Nghe vậy, thân thể Phượng Cửu U run rẩy mấy cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhìn về phía Hoa Thanh Y, nói “Thanh Y, có thể ra ngoài một lát không?”
Hoa Thanh Y cười nhạt, chớp mắt mấy cái rồi rời đi.
Nhìn nam tử chẳng khác gì lần đầu gặp, Phượng Cửu U cười nhạt một tiếng.
“Hôm qua, những thứ kia, là vì, liên quan đến cổ trùng sao?”
“A.” Kính cười nhạo một tiếng, nói “Cũng khá thông minh đấy, nha đầu.”
Nghe chính miệng hắn chứng thực những thứ tốt đẹp kia đều là vì cổ trùng, Phượng Cửu U không khỏi nhói đau trong lòng, lại mạnh mẽ lãnh đạm nói “Nếu ta nói, ta thích ngươi, ngươi sẽ thế nào?”
Nghe vậy, Kính ngạc nhiên nhìn Phượng Cửu U,, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy không tin nổi, hai tay chống lưng, ngón áp út tinh tế trắng nõn run lên mấy cái.
Thấy hắn hồi lâu cũng không lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn mình, Phượng Cửu U thoải mái cười một tiếng”Yên tâm, đùa thôi, chỉ là muốn xem xem vẻ mặt khác của ngươi thôi.”
Nghe vậy, Kính cụp mắt xuống, lông mi dài nhanh chóng che giấu mất mác và đau khổ.
Ngẩng đầu, cười đến yêu diễm “Ồ? Nói đùa, ta sẽ tưởng thật đấy.”
Phượng Cửu U buồn bã cười một tiếng, nói “Tùy ngươi.” Nói xong, liền rời đi.
“Thật sự muốn cùng đạo sĩ kia đi sao?” Thoáng sau, rốt cục hắn cũng mở miệng hỏi.
Phượng Cửu U đưa lưng về phía hắn, đôi môi phấn hồng câu lên “Là ngươi có thể ngăn được ta?”
Nhưng hồi lâu sau, Kính vẫn không nhúc nhích, cũng không quay đầu lại nhìn nữ tử sau lưng, chỉ nói một câu “có cổ trung hay không, ta vẫn có thể chống lại thiên niên lôi kiếp kia được.”
Thì ra, chỉ là tự phụ trong lòng, Phượng Cửu U ngẩng đầu lên, một giọt nước mắt thuận thế từ khóe mắt chảy xuống tóc mai, ẩn vào trong mép tóc.
“Được, chúc ngươi may mắn.”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó lại là tiếng đóng cửa.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Cửa vừa đóng lại, nam tử tóc bạc hôm đó – Linh Không liền xuất hiện bên bàn, không biểu tình nhìn cửa đã hoàn toàn đóng lại.
“Vì để nàng không hình thần câu diệt, liền để nàng đi cùng đạo sĩ kia, đáng không?” Hắn lãnh đạm hỏi.
Kinh liếc người ngồi trên ghế một cái, thản nhiên cười, nói “Ngươi không hiểu.”
Linh Không hừ nhẹ một tiếng, nói “Ta là không hiểu, ta chỉ biết thiên niên lôi kiếp cuối cùng của ngươi sắp tới rồi, không có sự giúp đỡ của cổ trùng, không biết ngươi có thể chịu được không.”
Kính nhìn dưới lầu ồn ào.
“Không biết, hiện tại điều duy nhất ta có thể khẳng định là nàng có thể an toàn rồi.”
“Khịt!” Linh Không khẽ khịt mũi “Ngươi cho rằng yêu ma sẽ có chủ ý không tốt, những đạo sĩ thôi đó sẽ không sao?”
Kính cười lắc đầu, nhìn Linh Không, nói “Chí ít Hoa Thanh Y sẽ không.”
Lần đầu tiên, trong mắt Linh Không lóe ra thần sắc lạnh lùng khó hiểu. Hồi lâu mới chuyển tầm mắt lên người Kính, nói “Nếu ngươi không phải cửu vĩ, nàng mới thật sự an toàn, nhưng ngươi là cửu vĩ duy nhất của Thanh Khâu, các trưởng lão sẽ không bỏ qua cổ trùng đâu.”
Nghe vậy, Kính cụp mi xuống, không biết là đang nghĩ điều gì.