Tuyết trắng bay tung tóe loe.
Kính phủ.
Hơi thở âm lãnh nhàn nhạt bao trùm cả Kính phủ, tất cả mọi người đều biết mấy này này Kính đại nhân luôn rất tốt mới mọi người này lại phát hỏa với hạ nhân, không chỉ hạ nhân, còn cả Tử Vân cô nương, Linh Không đại nhân, thậm chí đến Thanh Hà trưởng lão cũng không bỏ qua.
Tử Vân cư
“Ba!” Tiếng đồ dùng ngọc vỡ vang khắp Tử Vân cư.
Tiểu nha hoàn duy nhất rớt nước mắt nhanh chóng bước ra.
Tử Vân ngồi trước bàn, hung hăng vỗ bàn, lạnh lùng nói “Đáng chết, đáng chết! Từ sau khi nữ nhân kia biến bất, vẫn luôn bất an, ca ca kỳ lạ như vậy cũng là vì nữ nhân kia!!”
Tiểu nha hoàn đầu gối mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
Tử Vân liếc tiểu nhà hoàn một cái, hừ lạnh một tiếng, nói “Quỳ làm gì, muốn chết à, người đâu, mang xuống!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Nghe vậy, tiểu nhàn hoàn liền gục trên mặt đất dập đầu, kêu khóc “Tiểu thư tha mạng, tha mạng!!”
“Tha mạng?” tử Vân nhướn mày, nhìn ánh mắt mang theo cầu xin và một chút hy vọng của tiểu nha hoàn, mỉm cười, nói “Mang xuống!”
“Tiểu thư! Tiểu thư!” Thanh âm dần xa đi.
Sau khi hạ nhân đi không lâu, một người đột nhiên xuất hiện trước mặt Tử Vân, dọa Tử Vân sợ giật cả mình.
“Chết tiệt, tới…” Chưa nói xong thì miệng đã bị che lại.
Người tới nhướn mày, nói “Không phải ngươi thích ca ca của ngươi sao, ta là tới cho ngươi như ý.”
Tử Vân nghe vậy, gật đầu, ra hiệu hắn thả miệng mình ra.
Người tới mỉm cười, thả tay ra.
Tử Vân khẽ liếc, nói “Ngươi không phải Long Nhi kia sao?”
Long Nhi nghe vậy, mỉm cười “Ta là ai không quan trọng, chỉ cần ngươi phối hợp với ta, ta đảm bảo ngươi có thể có được trái tim của biểu ca ngươi.”
Tử vân sáng mắt, kêu lên “Ta phải làm thế nào?”
Long Nhi nhàn nhạt liếc Tử Vân nôn nóng như khỉ, đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mặt này không bằng một phần mười Phượng Cửu U kia, trong lòng nhất thời dâng lên một tia chán ghét, lại bình thản nhích lại gần Tử Vân, nói gì đó.
Tử Vân càng nghe sắc mặt càng đắc ý, cuối cùng nói xong, Tử Vân nhìn người trước mắt, nói “Được được được, ta đi nói với ca ca luôn đây.” Nói xong liền chạy ra khỏi phòng.
Long Nhi nhìn thân ảnh kia, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
“Ca ca! Ca ca!” Tử vân gọi lớn, vội vàng chạy về nơi Kính ở cách đó không xa.
Kính nhìn Tử Vân hấp tấp một cái, sắc mặt trầm xuống, cũng không nói nhiều lời.
Thấy sắc mặt Kính như vậy, vẻ mặt tử Vân cũng không được tốt lắm, càng thêm kiên định với quyết định trong lòng, vẻ mặt nghiêm túc nói “Ca, huynh biết không, hoàng thành Phượng quốc xuất hiện linh khí thượng cổ, ta nghĩ, ca ca hẳn là sẽ không bỏ qua đâu nhỉ!”
Nghe vậy, cơ thể Kính hơi run lên, nhìn Tử Vân, hơi trầm ngâm, nói “Hoàng thành Phượng quốc?”
Tử Vân thấy thế, vui mừng, nói “Vâng, mấy ngày nay thôi.”
Nói xong, lặng lẽ rời đi chỉ còn lại một mình Kính trầm tư.
Tử vân nhìn trời, xuân phong đắc ý, cười đến vui vẻ.
Cách đó không xa.
Long Nhi một thân đồ đen, nhìn Kính, lại nhìn Tử Vân, mỉm cười, nói “Kính đại nhân ca quý nhất Thanh Khâu, ngươi từng gian xảo lấy ta ra uy hiếp Thanh Y như vậy, hôm nay, ta trả cả vốn lẫn lãi cho ngươi. Không biết, ngươi có nhận nổi không đây.”