Nghiên Yên liếc Phượng Cửu U một cái, thở dài, cũng chẳng nói gì, chờ nàng say tí bỉ.
Phượng Cửu U đột nhiên đẩy Nghiên yên ra, ngã ngồi trên cỏ chỉ Nghiên Yên “Yêu nghiệt chết tiệt, ngươi lại bỏ rơi ra, đây là lần thứ mấy rồi, hử, để ta đếm xem.” Nói rồi, bắt đầu nghiêm túc đếm ngón tay.
Nghiên Yên vốn muốn đỡ Phượng Cửu U dậy, lại nghe thấy nàng nói vậy, chỉ ngồi trên chất, chờ nàng nói.
Phượng Cửu U quơ quơ tay trước mắt mình, vẻ mặt đầy nghi hoặc, nói “Ngón tay ta, sao nhiều thế nhỉ.” Đột nhiên quét qua Nghiên Yên, nói “Nói, yêu nghiệt chết tiệt, có phải ngươi làm gì rồi không?”
Phượng Cửu U đứng lên, lảo đảo đến bên cạnh Nghiên Yên, ngồi bịch xuống.
Chỉ Nghiên Yên, vẻ mặt kinh ngạc, nói “Nha, thì ra là Nghiên Yên của chúng ta à, ngươi nói đi, ta lại bị gia hỏa Kính kia bỏ rơi rồi, ngươi nói ta có đáng thương không.”
Nghiên Yên gật gật đầu “Ờ, ta là Nghiên Yên, không phải hồ ly kia.”
Phượng Cửu U cười hắc hắc, vung vảy đầu, nói “Đây đã là gì, còn có chuyện đáng thương hơn cơ, ngươi biết không?”
Nghiên Yên lắc đầu “Ngươi sao thế?”
“Hắc hắc, biết ngay là ngươi không biết mà! nào nào nào, ta nói cho!!!” Phượng Cửu U kéo tay Nghiên Yên, vỗ mạnh, một bộ kể chuyện, Nghiên ên nhe răng trợn mắt, thầm nghĩ, sức của Phượng Cửu U kinh thật đất.
“ta nói ngươi hức nghe, ta vốn muốn đi ợ!” Phượng Cửu U ợ mạnh một cái, hun Nghiên Yên suýt ngất.
Phượng Cửu U cười hắc hắc, nói “Hắc hắc, ta vốn ôm kết cục hồn phi, hồn phi yên diệt, ợ! Đi tìm, hắn, kết quả.” Nói tới đây, trong mắt Phượng Cửu U nổi lên một tầng hơi nước, nước mắt rơi như mít rụng.
Nghiên Yên hỏi tới “Kết quả làm sao?”
Phượng Cửu U nghe vậy, nói “Kết quả, kết quả chính là có người đánh mông ta! Đau lắm, đau lắm đó!!” Phượng Cửu U nói đến đây, hung hăng gật đầu, nói lại “Ờ! Đau lắm, đau lắm!”. Ngôn Tình Hài
Nghe vậy, Nghiên Yên ngẩn ra, liền hiểu được, thanh âm có chút nghẹn ngào, nói “Sao họ lại đánh ngươi.”
Phượng Cửu U a một tiếng, trừng mắt nhìn, chầm chậm ngã vào trong lòng Nghiên Yên, miệng lẩm bẩm “Đau lắm, đau lắm.”
Nghien Yên vuốt mấy sợi tóc rối của nàng, ch ảy nước mắt, thở dài “Nha đầu ngốc, là thân thể ngươi đau hay lòng ngươi đau.”
Nói xong, đỡ Phượng Cửu U đã ngủ thiếp đi, nhàn nhạt liếc mặt trăng một cái, lại nhìn Phượng Cửu U một cái, thở dài. Rồi đưa Phượng Cửu U vào phòng.
Đặt nàng lên giường, Nghiên Yên nhìn thoáng qua người ngủ không yên giấc, định rời đi.
Ống tay áo lại bị kéo mạnh lại.
Phía sau chuyện đến một thanh âm yếu ớt “Đừng đi, xin ngươi đấy, đừng mà.”
Giống như chờ đợi, lại giống như cầu khẩn.
Quay đầu nhìn người nọ, vẫn nhắm mắt, nhíu chặt mày, nước mắt không ngừng chảy xuống, tay vẫn nắm chặt tay áo không buông, giống như, giống như đó là mạng của nàng vậy.