• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng chiếu phim, hai người họ ngồi dựa vào ghế sô pha dài, khói thuốc lượn lờ như sương, cảnh phim trên màn hình thay đổi, loang loáng lóe lên, giống như phủ một lớp ánh sáng lên sô pha bọc vải bố màu đỏ mận, khiến khung cảnh càng thêm mập mờ ái muội.

Mạnh Tiểu Bắc nhớ rõ trên màn hình là bộ phim do Hồng Kông sản xuất, nổi nhất trong hai năm đó, có tên là “Bản sắc anh hùng”, nói về tình nghĩa anh em đẫm máu giữa hai phái hắc bạch, khí huyết hừng hực hào hùng cùng lòng dũng cảm vào sinh ra tử  của đàn ông. Thiếu Đường khẽ khoát tay lên vai Tiểu Bắc, bị tình tiết phim cuốn hút, tự đáy lòng khen ngợi Châu Nhuận Phát quá ngầu, khí phách đàn ông ngời ngời. Mạnh Tiểu Bắc nói, cha còn có hương vị đàn ông hơn Châu Nhuận Phát. Thiếu Đường, cha mà mặc áo khoác dài đen, đeo kính râm kiểu kia thì sẽ ngầu cỡ nào cơ chứ! Thiếu Đường cười không đáp, bàn tay bóp phần thịt mềm mại trên sườn cậu, khiến Tiểu Bắc ngứa ngáy bứt rứt.

Mạnh Tiểu Bắc nào có tập trung xem phim mấy đâu, cậu mua một túi táo khô to, ngọt ở cửa hàng người Hồi, đút cho Thiếu Đường ăn từng quả từng quả một, trò chuyện giải sầu.

Mượn ánh sáng le lói trên màn hình, Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy ông chủ phòng chiếu phim nằm trên giường dây thép gai nhỏ ở cửa phòng, phe phẩy quạt hương bồ cho mát. Cậu trai thanh tú nọ đang ngồi khoanh chân bên chân ông chủ, im re, đang bận bện hoa văn của vòng tay.

Mạnh Tiểu Bắc nháy mắt ra hiệu bảo, ể, hai người đàn ông kia chính là một đôi đó.

Thiếu Đường híp mắt nhìn qua, hơi mím miệng, dùng khẩu hình nói, đừng có đoán mò, nói lung tung gây chuyện giờ.

Mạnh Tiểu Bắc đảo mắt, vẻ mặt ranh ma: Chắc cú luôn đó.

Người ngoài không để ý thì không nhận ra, ông chủ kia bộ dạng ngông nghênh như tay giang hồ sống lông bông tạm bợ, trên bờ lưng trần lộ ra hình xăm màu xanh, quạt trong tay cũng chẳng quạt cho bản thân mà đang làm “quạt máy từ sức người” cho cậu trai bên cạnh, tay phẩy phẩy quạt từng luồng gió mát nhẹ nhàng phục vụ “tình nhân”… Có những chuyện chẳng hề liên quan tới giới tính hay giống loài, chỉ cần nhìn thấy hai người giống một đôi, hòa hợp thắm thiết bên nhau đã đủ khiến người nhìn cảm thấy cuộc sống dẫu giản đơn nhưng sao mà đẹp đẽ tuyệt vời tới thế.

Có lẽ do bôn ba công tác mệt nhọc, nên Thiếu Đường khẽ khép hờ mắt lim dim ngủ gà ngủ gật.

Mạnh Tiểu Bắc khẽ nói: “Cha nằm lên đùi con mà ngủ này, nha?”

Thiếu Đường lắc đầu nói không, lời còn chưa dứt Mạnh Tiểu Bắc đã nhổm dậy: “Vậy con nằm lên đùi cha nhé.”

Con trai mười bảy mười tám tuổi chính là độ tuổi làm gì cũng như sói như hổ, lại đã nếm mùi tình dục nên bất cứ lúc nào cũng thương nhớ khát khao. Vừa rồi lúc xem phim bắp đùi hai người cọ vào nhau, nơi đó không không thể kiềm chế đã cứng ngay tắp lự. Bộ phim “Bản sắc anh hùng” ngoạn mục hào hùng, Mạnh Tiểu Bắc mặt thì coi phim mà bên dưới đã cương cứng, chịu đựng mãi cho tới hết cả bộ phim! Cậu nhanh chóng nằm ngang ra ghế sô pha, nghiêng người tới gối đầu lên đùi Thiếu Đường. Cậu ngửa mặt lên nhìn, Thiếu Đường cũng cúi đầu chăm chú nhìn mặt cậu. Khuôn mặt tuấn tú của Thiếu Đường hắt ngược lại những tia sáng đỏ lấp lóe từ màn hình, đôi mắt hai người chan chứa bóng hình rung động của đối phương.

Thiếu Đường trườn tay vào trong áo phông cổ tròn của Mạnh Tiểu Bắc, dữ dội vuốt ve xương sườn cậu.

Mạnh Tiểu Bắc chui đầu vào trong áo sơ mi đã tuột ra của Thiếu Đường, chìm trong hơi nóng bỏng rẫy. Nhiệt độ cao ngút bốc lên khiến đầu cậu như muốn nổ tung. Tiểu Bắc kéo khóa quần Thiếu Đường, hôn lên nơi đó.

Đùi Thiếu Đường run rẩy mãnh liệt, suýt nữa đã hất bảo bối của mình xuống đất. Cơ bụng anh run run co giật, hoàn toàn không thể ngờ Mạnh Tiểu Bắc sẽ hôn lên chỗ đó của mình. Trước đây cậu chưa từng hôn cái đó, hơn nữa lại còn ở trước mặt mọi người, dù cho giờ đây đèn tối om, xung quanh chẳng ai ngó đến bọn họ hết. Thiếu Đường muốn ngăn thằng nhóc mất nết này lại, song khi tay anh nắm lấy cổ tay Mạnh Tiểu Bắc, da thịt sát kề, ngỡ như đã dính chặt lấy nhau đến nỗi không thể tách rời.

Thiếu Đường tức khắc cứng lên, cương tức phồng to, từ đũng quần dựng thẳng đứng lên trên giữa hai đùi.

Mạnh Tiểu Bắc xấu xa liếc anh: “Cha không kiềm được rồi này, sao giờ?”

Thiếu Đường xụ mặt, đôi mắt ướt nước dịu dàng, mặc Mạnh Tiểu Bắc muốn làm gì thì làm. Từ trên Thiếu Đường nhìn xuống, môi hơi mấp máy giục giã: Bảo bối…

Mạnh Tiểu Bắc ôm eo Thiếu Đường để tránh bị rơi xuống ghế sô pha, áo sơ mi nửa kín nửa hở che đi động tác uyển chuyển thong thả của cậu. Mặc dù Thiếu Đường chưa bao giờ dạy cậu song cậu vẫn biết mấy chuyện như khẩu giao này. Phim khiêu dâm mà đám nam sinh mang tới cậu đã coi rất nhiều, lén lút tự nghiềm ngẫm rồi học được, chỉ là từ trước tới nay chưa làm cho ai. dương v*t của Thiếu Đường rất to, cậu há miệng ngậm được hơn nửa, đầu lưỡi cẩn thận liếm láp, trong lòng đột nhiên trào lên cảm giác thỏa mãn, chỉ mới ngậm anh vào như này thôi mà cậu cũng đã cương tức, cứng đến không thể chịu được.

Cậu liếc mắt về phía cha nhỏ, phát hiện cả người Thiếu Đường ngồi cứng ngắc, im lìm không cử động, hai chân đỡ lấy cậu, đón lấy hết thảy ham muốn của cậu. Chỗ đó của đàn ông đều rất nhạy cảm, dẫu cho có từng trải mạnh mẽ tới đâu cũng không thể kháng cự lại hành động âu yếm mơn trớn nơi ấy của người yêu. Những tia sáng trong mắt Thiếu Đường hỗn độn điên cuồng, lồng ngực trào ra từng luồng hơi thở nặng nề gấp gáp như kéo bễ. Mạnh Tiểu Bắc si mê tôn sùng anh, vì cha nhỏ bảo cậu chết cậu cũng sẵn lòng. Cậu muốn làm cho Thiếu Đường sảng khoái hơn, bởi vậy cố gắng nuốt ngốn thật sâu, ngay lập tức cảm thấy không kham nổi. Cậu muốn học hỏi để làm thật điên cuồng, thật càn rỡ dâm đãng, song bởi kỹ xảo kinh nghiệm chưa đủ nên khi bị đỉnh dương v*t thô to sưng đỏ đâm thẳng vào tận sâu, tích tắc nước mắt đã trào ra.

Thiếu Đường cúi đầu nhìn cậu, trong mắt đong đầy sự cưng chiều và đau lòng. Trong vô thức một tay Thiếu Đường ôm đầu Tiểu Bắc, xoa xoa tóc cậu vỗ về, lòng bàn tay nhễ nhại mồ hôi xúc động trong cơn say tình.

Mạnh Tiểu Bắc nhìn thấy chỗ bờ ngực sau áo ba lỗ của Thiếu Đường nhòe nước lấm tấm, mảng ướt từ từ lan dần ra xung quanh, rải rác khắp khuôn ngực. Hô hấp dồn dập khiến đường nét cơ ngực mỗi lúc mỗi rõ, màu da lồ lộ ẩn hiện sau áo sơ mi trắng… cực kỳ gợi cảm.

Giữa chừng, Tiểu Bắc khẽ nói thầm: “Thôi xong, càng ngày càng to! Chỗ đó của cha có thể co dãn sao, không co lại được như cũ thì phải làm sao?!”

Suýt nữa hai người phát ra tiếng động, đầu lưỡi tiết nước miếng tạo ra âm thanh.

Trong phòng chiếu phim, đột nhiên ai điều chỉnh âm lượng màn hình phía trước lên cực to!

Hình như là ông chủ đột nhiên ở trên giường nảy lên, động tay vào điều khiển. Trên màn hình, cảnh phim đang bước vào trận chiến đấu ác liệt, mưa bom bão đạn liên tiếp bắn tung tóe, tiếng nổ đùng đoàng vang lên, vừa đúng lúc át đi tiếng động lạ trong góc phòng. Mạnh Tiểu Bắc nghẹn đỏ mặt, ra sức nhả ra nuốt vào, sau đó kéo tay cha nhỏ chụp lên đũng quần bản thân, đòi hỏi sự đáp trả ngang ngửa giữa hai người đàn ông… Hạnh phúc bình dị trong thời đại ấy, chính là những điều giản đơn đẹp đẽ như vậy.



Thiếu Đường nấn ná mấy ngày trời ở Tây An, lộ trình rất sít sao. Bởi vì anh đã từng là dân thổ địa ở đây nên rất có kinh nghiệm. Anh quen biết một số người, lần này đến Tây An bàn chuyện dự án hợp tác với quản lý nhà máy chế tạo ô tô. Ban ngày chạy đôn chạy đáo khắp nơi lo công chuyện, chiêu đãi lãnh đạo nhà máy ăn cơm, tối đến ở khách sạn. Phòng ở khách sạn là phòng tiêu chuẩn hai người, trong phòng còn có người khác ngủ nên khá bất tiện. Anh thà ở bên ngoài thức suốt đêm thâu cùng Tiểu Bắc xem phim, tận hưởng những giây phút khó khăn lắm mới có được này để bên nhau còn hơn.

Ở Bắc Kinh, Thiếu Đường giúp thằng con mua một bộ bút máy cao cấp dùng để vẽ tranh, đủ mọi loại kích cỡ ngòi bút từ nhọn đến tròn, bỏ đi mấy ngòi bút cũ của Tiểu Bắc. Bút máy chuyên dùng để đi nét không bán trong cửa hàng bình thường, Thiếu Đường chạy đến rất nhiều chỗ, sau đó mua được một bộ đầy đủ các loại bút máy chuyên nghiệp ở cửa hàng bán lẻ trong Học viện Mỹ thuật Trung ương.

Thiếu Đường ở nhà Mạnh Kiến Dân trong chốc lát, ngồi trước bàn học của Mạnh Tiểu Bắc. Mép bàn học gần chạm tới bờ ngực anh, cả mặt bàn loang lổ vết tích di quệt của ngòi bút.

Sau này lúc làm tình với Mạnh Tiểu Bắc, anh phát hiện ra phía dưới lồng ngực của bảo bối, nơi phổi Tiểu Bắc có một vệt đỏ hằn xuống, không làm cách nào xoa cho hết, tựa như đã khắc sâu trên lớp da bụng. Nhìn mặt bàn là anh đã hiểu ngay, lúc làm việc Mạnh Tiểu Bắc quá tập trung, hơn nữa quen ngồi sai tư thế, hay đè ngực lên thành bàn.

Bình thường lúc vẽ vời Mạnh Tiểu Bắc thường đeo bao tay, có lúc thì đeo tạp dề. Cậu thường không cẩn thận làm dây mực ra người ra mặt, rồi ra cả tường phía trước. Có lúc Mạnh Tiểu Kinh dựa vào đầu giường đọc sách, chẳng động gì tới cậu, bị cậu tương cho một dải dấu mực trên mặt. Cậu dùng giấy vệ sinh thấm mực từ đầu bút, kẽ móng tay nhuốm vết mực đen không thể kỳ sạch. Có chiếc áo len xanh lam cũ, sau đó bị cậu biến thành đồ chuyên dùng lúc làm việc, chỗ khuỷu tay bên tay phải áo bị cọ kéo nhiều lần đến nỗi mài rách thành một lỗ to, cậu vá lại rồi lại tiếp tục mặc. Nếu đổi bộ đồ khác, chẳng mấy chốc mà lại bị rách tiếp.

Chảy rần rật trong cơ thể Mạnh Tiểu Bắc là dòng máu kiên cường mạnh mẽ, tính tình cậu bướng bỉnh ngang tàng, vì việc mình thích, vì tương lai, để có thể tiến thật nhanh về phía trước, cậu có thể chịu đựng trăm cay nghìn khổ.

Rồi cũng như vậy, vào một ngày nào đó trong tương lai, cậu cũng có thể vì người mình thích, vì cuộc tình này mà lên núi đao xuống biển lửa, thịt nát xương tan cũng chẳng từ nan. Con người cậu tràn đầy can đảm và ác liệt như thế đấy, từ nhỏ cậu đã là thằng nhóc chẳng sợ trời sợ đất, đã có gan làm thì có gan chịu.

Thiếu Đường lấy ra hai miếng đá màu da cam có màu và sờ na ná đá Điền Hoàng từ trong túi áo ra, bỏ vào trong tay Mạnh Tiểu Bắc: “Quà sinh nhật tặng thêm cho bây.”

Thiếu Đường nói: “Lần này cha tới trễ, lỡ mất sinh nhật bây.”

Mạnh Tiểu Bắc cực kỳ hiểu chuyện đáp: “Không sao mà, hai ta là ai với ai cơ chứ?”

Mạnh Tiểu Bắc nhận ra mấy viên đá này rất quen, đây chẳng phải chính là hai viên đá đẹp đẽ mà cậu đào được trên núi, tặng cho cha nuôi chơi vào nhiều năm trước khi cậu còn học tiểu học, lúc trường tổ chức trại hè hay sao. Cậu cẩn thận cầm lên nhìn, mới phát hiện ra chỗ lạ lùng, một góc của viên đá bị cắt mất được mài phẳng và khắc chữ lên.

Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Cha khắc thành con dấu ạ?”

Thiếu Đường đáp: “Cha cũng không rõ mấy cái này nên đến xưởng Lưu Ly, nhờ ông cụ viết thư pháp trong tiệm khắc giùm. Hai viên đá này có độ cứng, chất đá phù hợp, màu sắc đẹp đẽ, đúng lúc bây cần con dấu khi vẽ, bây cầm mà dùng.”

Ánh mắt Thiếu Đường hướng lên con Optimus Prime trên bàn: “Lượng Lượng đúng là giàu sụ, tặng bây quả sinh nhật đắt như vậy!”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Con thích quà cha cho con.”

Nét chữ trên hai con dấu không giống nhau, một viên là chữ Triện “Mạnh Tiểu Bắc” khắc chìm, viên còn lại là chữ Lệ chạm nổi “Bắc Bắc”, quả là tốn tâm sức làm nên.

Ngần ấy năm rồi, cha nhỏ vẫn giữ món quà nhỏ bé giữa hai người. Hơn nữa tính theo số năm, hai viên đá này có lẽ đã đi theo bước chân Thiếu Đường lặn lội hết từ Nội Mông, Đông Bắc, trở lại Bắc Kinh rồi lại đến Tây An, đó cũng chính là con đường in vết dấu chân mà hai người đã từng đi qua. Mạnh Tiểu Bắc cúi đầu vuốt ve hai viên đá màu vàng bóng mượt, ra sức ngửi, cảm thấy mùi vị thời gian hòa lẫn với bùn đất cỏ cây tỏa ra từ vết khắc.



Trong quãng thời gian Thiếu Đường ở Tây An, Mạnh Tiểu Bắc gặp mặt bên xuất bản lần nữa, bàn chuyện chuẩn bị cho việc vẽ phần hai.

Phần một của cậu ra mắt trước dự tính một tháng, vừa kịp tung ra thị trường trước khai giảng, xuất hiện trong khắp các quầy sách truyện trong thành phố. Loại truyện phổ thông này, in ấn đóng sách rất đơn sơ, chất lượng cũng hơi cẩu thả hơn so với các tác phẩm văn học xuất bản chính thống, cũng không thể được được bày bán ở mặt tiền cửa hàng chuỗi nhà sách chính quy, nghiêm chỉnh như “Tân Hoa”. Bình thường kiểu truyện này chỉ được bày bán ở trong các cửa hàng nhỏ bên lề phố, sạp bán sách đơn lẻ, quầy hàng trong phòng băng đĩa, song lượng tiêu thụ rất lớn.

Giữa trưa, một đám học sinh vây quanh sạp sách trước cửa trường, chen chúc đứng coi cọp, người nào người nấy cũng say như điếu đổ, tiếc không muốn đi. Đây chính là văn hóa sạp sách ngoài trường khi đó.

Anh em Mạnh Tiểu Bắc nói: “Mạnh Tiểu Bắc mày đã coi chưa? Quyển truyện này cực kỳ hay!”

Mạnh Tiểu Bắc ra sức ghìm giọng “À” lên một tiếng, hỏi: “Có gì mà hay?”

Cậu bồi hồi bước vài bước, chậm chạp lề mề đi qua, từ xa rướn cổ nhìn tới. Truyện tranh của cậu “Anh hùng Autobot” cùng với tác phẩm của Quỳnh Dao “Mưa gió mịt mù”, “Bên dòng nước” và một đống tiểu thuyết ngôn tình, võ hiệp phổ thông khác được xếp sóng đôi ở giữa sạp sách, vị trí dành cho sách bán chạy.

Một anh em khác nói: “Nhân vật chính tên là Vương Vũ Huy, là thiếu niên tóc đen người Trung Quốc, hoạt bát đẹp trai, sống ở trong hầm trú ẩn ở Sơn Tây, nơi bị quân Nhật ném bom san bằng. Không ngờ cậu lại phát hiện ra viên đá ma thuật kỳ lạ chứa đựng sức mạnh kỳ lạ được truyền lại từ Autobot, cầm viên đá ma thuật này theo cậu có thể biến chính mình thành lớp áo giáp có thể biến đổi hình dạng cơ thể, còn tập hợp được 7 Autobot trong hệ ngân hà K, đổ bộ lên Trái đất tạo thành đội quân đánh thuê dũng mãnh. Sau đó, cậu cùng với hai người anh em chí cốt, đáng tin Lượng Lượng và Thân Đại Vĩ ở ba tỉnh Đông Bắc, trong đống hoang tàn ở căn cứ của quân Nhật tiêu diệt sự lan tràn biến hóa của vật chất tối, giải cứu con tin, sau đó đi tàu về hướng Đông Nhật Bản, khiêu chiến với trưởng lão Tứ Decepticon của Ninja Tứ – hóa thân thần thú Rùa Rắn. Hình như phía sau còn phải đến Mỹ đánh nhau… Nhân vật trong truyện vẽ rất đẹp, các nhân vật chính, Tiểu Huy và Lượng Lượng đều cực đẹp trai, tóc đen chân dài, là phong cách vẽ ông đây rất thích!”

Anh em càng xem càng lo lắng: “Vẫn đang tiếp diễn, mới ra tập một, còn chưa ra hết, tập sau đi Mỹ tham gia chiến tranh công nghệ cao, không biết ra sao nữa! Thật muốn bổ não họa sĩ ra xem rốt cục thì tập sau như thế nào! Trước khi thi đại học không biết tao có thể xem tới kết truyện chưa nữa…”

Mạnh Tiểu Bắc đanh mặt, nghiêm túc nói: “Trước khi thi đại học có lẽ không kịp, có lẽ phải kéo dài tiếp tới khi mày lên đại học.”

Anh em cậu nói: “Thật sự tuyệt cú mèo! Tao định bụng mua đây! Hay là anh em chúng ta, mấy người mỗi người góp tiền mua một cuốn, đổi cho nhau coi!”

Mạnh Tiểu Bắc không kìm được nói: “Cảm ơn nhé.”

Anh em trừng mắt liếc cậu: “Mày cảm ơn tao làm mẹ gì?…  Mày gom tiền với chúng tao đi, nhanh lên, gom tiền!”

“Nếu tác giả này mà dám vẽ tới nửa rồi lại hết ý tưởng không viết nữa, mãi không lấp hố thì ông đây sẽ dùng vũ khí vô song của Optimus Prime tập hợp tia laser nướng cháy hắn!!!”

Đám anh em kích động đến nghiến răng nghiến lợi.

Mạnh Tiểu Bắc: “Hahaha.”

Mạnh Tiểu Bắc cam tâm tình nguyện móc túi gom tiền, sờ vào trang truyện đẫm hương mực in mang đến cảm giác đặc biệt khác hẳn. Phần truyện đầu tiên chia làm 6 quyển nhỏ, một đồng hai hào một quyển, đám con trai Mạnh Tiểu Bắc gom tiền mua trọn một tập. Suốt giờ lên lớp đến khi tan học trong lớp truyền nhau xem tập truyện này. Trong giờ tự học buổi sáng từ tổ ở gần hành lang bắt đầu truyền tay nhau xem, đến giữa trưa tan học thì đã truyền đến tổ ở gần cửa sổ rồi.

Mạnh Tiểu Bắc quan sát sạp bán sách ở ngoài cổng trường, giữa trưa thứ sáu, một giờ bán ra 8 bộ.

Về tới nhà, Mạnh Tiểu Kinh cũng hưng phấn nói, Mạnh Tiểu Bắc, anh biết không mấy ngày nay, sách nào bán chạy nhất ở sạp sách chỗ em không? Chính là bộ “Autobot” đó! Em vừa nhìn thấy tên tác giả trong thùng sách nhập về, “Amano”, đây là ai vậy ta? Chẳng phải chính anh mới là người vẽ bộ truyện kia à, ai để bút danh Nhật Bản cho anh vậy?

Mạnh Tiểu Bắc nói chuyện này là do bên xuất bản thương lượng. Tao nói trong bộ truyện tao để Nhật Bản bị đánh đến mức tan tác thảm hại, tên tác giả làm sao lại để tên của người Nhật được? Bên họ nói, nội dung trong truyện dìm bên Nhật tan tác, để đảo Honshu nổ tung chìm xuống bọn họ cũng cực sung sướng khoái trá, song tên tác giả bên ngoài bìa sách vẫn nhất định phải dùng tên Nhật 3 chữ (141), họa sĩ Nhật Bản đang rất nổi, bút danh lại có vẻ vừa giống người Nhật, lại vừa giống của con trai Trung Quốc, như vậy thì truyện mới bán chạy! Tao cũng chẳng thèm quan tâm nữa, có thể kiếm tiền là được, dù sao vụ này, trong nội dung tình tiết tao cũng đã gỡ lại rồi.

141. Tên Nhật Amano –天野崇 – 3 chữ tiếng Trung.

Mạnh Tiểu Kinh xoa xoa tay, thật lòng nói: “Hầy, sao mà truyện của anh bán chạy em cũng vui thế cơ chứ! Hôm nay bán đến mức phấn khích cực kỳ, em đứng trên băng ghế, quỳ trên quầy hàng, giúp anh điên cuồng gào thét quảng bá truyện đó! Em còn bán sắc cho mấy nữ sinh, nói mòn cả họng để đẩy mạnh tiêu thụ, bán được vài bộ nữa này!”

“Mạnh Tiểu Bắc, em đối với anh có nghĩa khí chưa!”, Mạnh Tiểu Kinh nói.

Mạnh Tiểu Bắc bắt hai tay lại nhau thành quyền: “Quả là anh em tốt!”

Lúc này Mạnh Tiểu Bắc cũng phát hiện ra, lúc trước cậu bán đứt giá đúng là bán tống bán tháo bản thân, bị thiệt rồi!

Lần này gặp mặt thương lượng, Mạnh Tiểu Bắc cũng không chọn cửa hàng người Hồi, ăn vụn bánh mì chan canh thịt cừu kia nữa, mà hẹn nhau ở quán trà thanh tịnh trong thành phố. Bàn tròn lớn đối diện đường phố trên lầu hai, Mạnh Tiểu Bắc uống từng chén trà lớn, vừa cân nhắc nội dung truyện vừa vẽ phác thảo sơ bộ, chỉ trong có hai tiếng đồng hồ đã vẽ xong phân cảnh kịch bản của vài tập. Cậu vẽ nét mặt biểu cảm, động tác trong tình tiết cao trào và phân cảnh quan trọng, ngoài ra các phân cảnh khác thì vẽ người kiểu que diêm, tay và đầu óc hoạt động cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt.

Người bên xuất bản họ Dương, đôi bên cũng khá quen thân nhau rồi. Mạnh Tiểu Bắc thẳng thằng dứt khoát nói với nhà xuất bản Dương rằng cậu không muốn bán đứt, cậu muốn ăn hoa hồng.

Đương nhiên đối phương không muốn, Tiểu Bắc cậu chỉ là lính mới, nhà xuất bản chúng tôi luôn ưu ái cậu, ra sức tuyên truyền đẩy mạnh thị trường, cậu từ chẳng có gì đến nổi danh, giờ đây ở bất kỳ quầy sách nào, ai mà không biết bút danh của cậu cơ chứ?

Mạnh Tiểu Bắc ngồi nghiêm chỉnh, hai khuỷu tay để trên bàn, chầm chậm chuyển động bút máy trong tay: “Chú Dương, tôi cũng nghe ngóng bên chỗ người trong ngành rồi, nếu tôi là lính mới, trong lần xuất bản đầu tiên dù như thế nào cũng được lĩnh 10%, nếu tái bản thêm một lần nữa thì chí ít cũng ăn thêm 1%, cộng lần lượt lại ước chừng được khoảng 14%, nếu là họa sĩ có tay nghề thâm niên ở Học viện mỹ thuật, thì vẽ một quyển khởi điểm có thể đạt tới 12%. Tôi hoàn toàn không đòi nhiều.”

“Đúng vậy, tôi từ không có gì thành có, nhưng tôi nói thật lòng, chẳng phải bên chú cũng chẳng mất gì mà kiếm bộn tiền từ bộ truyện này hay sao? Bên chú vẫn chưa mua bản quyền từ công ty bên Mỹ, nói cách khác bên chú chẳng mất đồng nào, chỉ trả tôi một xíu tiền nhuận bút. Bộ truyện này như đi từ đồng bằng vọt lên hẳn nóc nhà lầu, tôi mất công mất sức chồng gạch dựng ngói vì chú, chú chỉ việc rao bán phòng ở! Chú Dương, ý tôi không phải là chú bỏ ít công ít sức, haha, dẫu sao chuyện bán sách cũng hoàn toàn phải phụ thuộc vào chú! Chỉ là, tôi là một kẻ cu li xếp gạch xây lầu, hy vọng được ăn thêm hai phần trăm, yêu cầu của tôi cũng hợp lý mà, phải không?”

Mạnh Tiểu Bắc lại hỏi: “Bên chú in ấn phát hành bao nhiêu bộ? Tôi tính đại khái lượng tiêu thụ, chắc cũng được đến khoảng một vạn?”

Chú Dương cười xua tay phủ nhận, làm gì, làm gì mà được nhiều như vậy, truyện của cậu cũng không bán chạy tới mức đó, lần xuất bản đầu mới in được ra có sáu ngàn bộ!”

Mạnh Tiểu Bắc truy tới cùng, vậy bên chú dự định tái bản in thêm bao nhiêu, có thể nói thật không? Tôi nghe nói có thể bán được ở cả hiệu sách thành phố Lan Châu và Thành Đô?

Bên xuất bản rũ mắt không nói, âm thầm tính toán.

Nếu tái bản thì đâu chỉ dừng ở con số sáu ngàn này, không chừng có thể in tới một vạn năm ngàn bản.

Trên bàn hai bên ngồi đối diện nhau, Mạnh Tiểu Bắc nhìn thẳng đối phương. Cậu ra trận mà chẳng hề lộ một xíu sợ hãi nhút nhát nào, cũng không vòng vèo xa gần. Cậu vẫn không ngừng liếc về phía sau lưng nhà xuất bản, nhìn về bàn đối diện hơi chếch mình, nơi người đàn ông mặc áo ba lỗ đang ngồi. Chân trái người nọ bắt qua chân phải, cẳng chân vểnh lên hơi đung đưa, đường cong lòng bàn chân cực đẹp đẽ.

Suốt hai giờ đồng hồ gần như người nọ không hề thay đổi tư thế, lẳng lặng hút thuốc, uống trà, chờ đợi.

Đường nét sau gáy bả vai người nọ đẹp đẽ mạnh mẽ, bờ lưng rộng lớn vững chãi, khiến người ta an tâm.

Bên xuất bản gật gật đầu, chúng ta là đồng hương mà, bọn tôi cũng không để cậu thiệt! Xuất bản phần hai vẫn phải phụ thuộc vào cậu, loại truyện này có thị trường, sao chúng ta lại không làm? Có tiền thì mọi người đều được lợi, phải nắm chặt cơ hội này!

Bên xuất bản sống chết cũng không đồng ý chia phần trăm. Mạnh Tiểu Bắc cắn cắn môi dưới, liếc mắt về phía bóng hình người nọ, bình tĩnh chìa hai tay, duỗi mười ngón tay đặt lên bàn.

Bên xuất bản nói: “Trả cậu tám trăm.”

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Một ngàn. Chú vẫn có lời mà.”

Người bên xuất bản đanh mặt, nhẩm tính toán trong đầu, sau đó đập bàn, tính tình đàn ông Tây Bắc sảng khoái, rót trà cho Mạnh Tiểu Bắc, chạm chén.

Bên xuất bản nhấn mạnh lần nữa, Tiểu Bắc, cậu nhất định phải cố hết sức, tận tâm vẽ cho chúng tôi, tuyệt đối không được đến giữa chừng thì sống chết mặc bay hợp tác với nhà xuất bản khác! Chuyện xuất bản phần hai phần ba, chúng tôi đều trông cậy hết vào cậu, cậu tuyệt đối không được liên hệ với nhà xuất bản khác.

Lúc ký kết hợp đồng trên tờ giấy sơ sài, Mạnh Tiểu Bắc nghiêm túc lấy ra con dấu, chấm mực đóng dấu, hà hơi thổi một cái, đóng một con dấu đỏ tươi trên tờ giấy.



Những người kia vừa mới rời khỏi chỗ ngồi xuống lầu, Mạnh Tiểu Bắc thở ra một hơi. Vừa xong cậu căng thẳng đến mức uống ngụm trà mà uống sạch cả trà lẫn lá, lo đối phương đập bàn trở mặt không đồng ý, lúc này lại hưng phấn đến mức tất cả các tế bào trên cơ thể đều sôi sục dâng trào, ồ ạt chảy đến đầu ngón tay cậu, run rẩy.

Cậu đứng dậy, người nãy giờ ngồi phía sau bên xuất bản, quay lưng về phía bọn họ cũng đứng dậy, bất thình lình quay người!

Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hơi gầy của Thiếu Đường đọng nụ cười cong cong. Anh ôm chầm bả vai Mạnh Tiểu Bắc, siết chặt cậu đi ra ngoài…

Mạnh Tiểu Bắc đi trên đường cái, chà tay chà mặt: “Cha nuôi, về sau ở trong bộ đội cha cứ kiên tâm vì nhân dân phục vụ, vì quốc gia hy sinh xương máu, cống hiến tuổi xuân, con kiếm tiền, mua cho hai ta một căn nhà ở Bắc Kinh.”

Thiếu Đường vẫn không kìm được đả kích kế hoạch vĩ đại của bảo bối: “Số tiền mà bây kiếm được bây giờ đủ mua ban công hay nhà vệ sinh?”

Mạnh Tiểu Bắc ra bộ bất chấp, vẻ mặt nghiêm túc như người lớn: “Nhà cũng không cần nhiều, nhiều nhà như vậy hai chúng ta cũng chẳng ở hết được, con cũng không muốn lại phải chuyển nhà, phiêu bạt khắp nơi, không có một mái nhà thực sự thuộc về bản thân mình.”

“Hai ta ở một căn hộ là đủ rồi!”

Mạnh Tiểu Bắc vẽ nên khát khao đẹp đẽ. Bởi có cha nhỏ làm chỗ dựa, hậu thuẫn vững chắc kiên cố sau lưng nên cậu dám xông pha liều mình tiến lên. Vừa rồi nói chuyện với bên xuất bản, nếu không bởi có Thiếu Đường ngồi phía sau trấn thủ chỉ đạo, cậu cũng không dám giơ mười ngón tay, sợ người ta chặt phăng ngón tay mình đi!

Ở cửa hàng nhỏ bên đường Mạnh Tiểu Bắc mua hai bó xiên thịt dê nướng, hai người mỗi người cầm một bó xiên thịt to, vừa đi vừa ăn, dùng miệng dứt thịt ra từ xiên, miệng đầy mỡ dê. Chỉ khi đi cùng Mạnh Tiểu Bắc, Thiếu Đường mới như vậy, vừa đi nhanh trên đường phố vừa ăn thịt dê, nghịch ngợm y chang hai đứa trẻ to xác.

Mạnh Tiểu Bắc cảm thán: “Thịt dê vẫn ngon hơn thịt lợn, thơm phức.”

Đi ngang qua dãy phố có một con hẻm nhỏ chỉ rộng bằng bả vai, Thiếu Đường đột nhiên kéo Tiểu Bắc chen vào hẻm sâu, đến chỗ bí mật không có đèn đường chiếu tới, hôn Mạnh Tiểu Bắc. Thiếu Đường dùng bờ lưng ngăn trở tầm mắt của người ngoài, Mạnh Tiểu Bắc không đề phòng bị hôn, khóe môi đầy mỡ dê, bờ môi bóng loáng mềm mại. Mạnh Tiểu Bắc ngay lập tức mút mát bờ môi Thiếu Đường, phản kích đè lại anh. Hai người điên cuồng bập vào nhau, vuốt ve cọ xát, cũng chẳng ngại dầu mỡ, đầu lưỡi quấn quýt vấn vít, sau đó nhanh chóng tách ra.

Mạnh Tiểu Bắc nói: “Thịt gì cũng không ngon bằng thịt cha.”

Thiếu Đường cười thản nhiên, ánh mắt ngang tàng mạnh mẽ, rõ ràng hoàn toàn đồng ý với câu nói của cậu.

Ở một góc quảng trường Tân Thành, nơi hàng cây già nua ở đường Hoàng Thành (142), giữa khe hở của những viên gạch trên bức tường mọc lên những ngọn cỏ mới. Giữa ngày hè oi bức nóng nực, dưới ánh nắng chiều, vách tường vữa nát được dát một lớp ánh sáng vàng chói, ở rìa tường ngỡ như có lớp lông mềm mịn như nhung đang vươn mình sinh sôi, tràn đầy sức sống. Xa xa tiếng chuông dội tới, ngân nga vang vọng trong lòng.

142. Tân Thành: là một quận của Tây An, Hoàng Thành là đường/phố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK