Kỹ thư thủ lĩnh, bây giờ là Kỹ sư trưởng cả người chấn động, không còn lo lắng gì nữa, liên tục cam đoan mình sẽ hoàn thành tốt việc được giao.
Sau khi nhóm người rời đi, Lâm Đàm Đàm nhìn Diệp Tiêu: “Những việc có thể dùng nhân lực để giải quyết đều không phải chuyện đáng lo? Anh định thuê nhiều người đến đây làm? Lấy công việc làm cứu trợ nuôi sống càng nhiều người à? Chúng ta chỉ có 100 tấn lương thực, đủ tiêu mấy ngày đây?” dien . dan LQD
Hôm nay tuy rằng cửa lớn đã mở nhưng không phải tất cả mọi người đều ra ngoài kiếm ăn, vẫn còn một số người không có năng lực cạnh tranh, hơn nữa những người ra ngoài cũng chưa chắc có thể tìm được đồ ăn.
Diệp Tiêu híp mắt cười nói: “Nào có lấy công việc thay cứu trợ khoa trương vậy chứ, chỉ là trong căn cứ người nhiều sức lớn, để không thì phí, cho họ đến đây có thể giúp xây ngôi nhà tương lai của chúng ta, cớ sao lại không làm?”
Anh dùng chút tâm cơ, quả nhiên Lâm Đàm Đàm mắc câu, mắt cô sáng lên: “Ngôi nhà tương lai của chúng ta?” Cô thích câu này, lập tức gật đầu nói: “Vậy cũng đúng, nơi mình sống không thể quá kém, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng.” Dù bọn họ chưa xác định sẽ sống ở đây bao lâu nhưng nếu Diệp Tiêu chọn ở lại đây, chắc có thể chống lại tai nạn làm sụp đổ căn cứ Ninh thị trong lịch sử nhỉ?
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng: “Nhưng có đủ lương thực không?”
“Hiểu Thiên điều khiển máy bay không người lái bay một vòng, bọn anh đã phát hiện rất nhiều động thực vật biến dị.” Diệp Tiêu chỉ về dãy núi phía Tây: “Nhất là bên kia, có rất nhiều động vật biến dị từ trong núi mò ra, bọn anh đoán trong núi sẽ còn nhiều hơn nữa.”
Ninh thị là một thành phố có nhiều núi, căn cứ này là một mảnh đất có dãy núi quấn quanh, sau căn cứ chính là một ngọn núi, nhưng so với bên này, sơn mạch phía Tây càng thêm kéo dài liên miên.
Những dãy núi đó một mặt ngăn cản nguy hiểm đến từ trên núi, đồng thời chính nó cũng đại diện cho một loại nguy hiểm, cứ để động thực vật biến dị trên núi sinh sôi nảy nở lớn mạnh cũng không phải là chuyện sáng suốt.
Lâm Đàm Đàm hỏi: “Vậy nên?”
“Nên từ ngày mai bọn anh sẽ ra ngoài căn cứ săn động vật biến dị.” Diệp Tiêu cười nói: “Hơn nữa sẽ tìm ra những loại có thể ăn được từ đám chúng nó.”
Từ đầu anh vốn đã không định đi tìm lương thực, một số đồ dùng hằng ngày không thể tái sản xuất nhưng có thể tìm. Còn đồ ăn, đương nhiên không thể cạnh tranh với mấy triệu người đang đói được. Dù có tìm được một chút đồ ăn thì sao? Ăn rồi sẽ hết, liên tục phát triển mới là con đường quan trọng.”
“Còn nữa, bốn mươi mẫu đất anh sẽ để trống một mẫu dành để gieo trồng cây nông nghiệp, Dương Tâm Ngữ và bác Trần đã ươm giống, với điều kiện hiện tại muốn gieo trồng quy mô lớn là không thể, qua một thời gian nữa xem có thể dựng tường thành ra phía ngoài một chút được không.”
Bác Trần chính là ông lão Lâm Đàm Đàm phát hiện có khả năng thức tỉnh dị năng hệ mộc ở khu lều trại. Bạch Trừng tiếp xúc với con gái ông ấy, cũng không biết nội dung cuộc nói chuyện là gì, tóm lại là sẽ cung cấp đầy đủ thức ăn cho họ, được Lâm Đàm Đàm dẫn dắt năng lượng, qua vào ngày ông ấy thậy sự đã thức tỉnh dị năng.
Có cùng loại dị năng mộc hệ thiên hướng gieo trồng, Dương Tâm Ngữ còn có mấy kiểu công kích như quấn quanh linh tinh, còn bác Trần không có gì cả, năng lượng của bác chỉ đủ để xúc tiến thực vật sinh trưởng.
Ngay từ đầu bác không biết làm thế nào để khống chế năng lực của bản thân, cây hành trồng trong lọ sành vỡ và một rương gỗ rau xanh trong nhà được bác chăm sóc lúc rãnh rỗi, trong mấy giờ hành lá và rau xanh lớn nhanh như thổi, hơn nữa còn trông rất khỏe mạnh, dường như có được dinh dưỡng tốt nhất.
Sau khi Bạch Trừng đích thân nói chuyện với họ, đêm đó lập tức đưa bác Trần và hai người nữ trong nhà bác về, cũng tìm phòng cho họ ở. Bác Trần bắt đầu ươm giống, nghe nói tất cả chỗ trống trong nhà đều đặt rau dưa.
Bác làm nông cả đời, công việc này thuận buồm xuôi gió, yêu thích không thôi, năng lực gieo trồng mạnh hơn Dương Tâm Ngữ không ít.
Diệp Tiêu từng nói với bác một ít quy hoạch, Lâm Đàm Đàm mới biết được thì ra khi anh nhận mảnh đất này đã có ý nghĩ muốn xây dựng thêm tường vây, nói vậy mảnh đất này quả đúng là thích hợp với họ.
Lâm Đàm Đàm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, tự tưởng tượng ra thần thái khí phách của anh, không khỏi cười lên: “Diệp Tiêu, anh là một lãnh đạo tốt.”
Diêp Tiêu dịu dàng nhìn cô: “Cảm ơn em đã khích lệ.”
“Em nói thật đó, anh tốt hơn bất kỳ ai, dưới sự dẫn dắt của anh, bọn em nhất định sẽ sống rất tốt.”
Lời khen không chút giấu diếm và khẳng định khiến Diệp Tiêu có hơi lúng túng. Thật ra anh vẫn làm chưa tốt, nếu anh thật sự có đủ năng lực, anh đã có thể sắp xếp thỏa đáng cho mọi người, nhưng chỉ cần nhìn chỗ trước mắt này, mỗi ngày đều có rất nhiều người chết.
Sức lực của một người thật nhỉ bé, anh luôn cảm thấy bất lực, nhưng những thứ đó anh chưa bao giờ nói ra.
Vậy mà giờ phút này, trái tim như được ngâm trong nước ấm có đường, lại giống như có thêm phần gánh nặng tuy nặng nề nhưng lại khiến anh an tâm, anh trịnh trọng đứng lên: “Thật ra anh có rất nhiều thứ phải lo, rất nhiều thứ làm không tốt, nhưng anh sẽ cố gắng.”
“Dạ dạ!” Hai người nhìn nhau cười, Lâm Đàm Đàm chuyên tầm mắt trước, cô hỏi: “Thép không thể dựa vào sức người để làm ra, vậy phải làm sao đây?”
Đến nhà máy tìm, không có thì hủy kiến trúc bên ngoài.” Diệp Tiêu nói nhẹ nhàng bâng quơ. Lâm Đàm Đàm thầm nghĩ: Phá nhà lầu của người ta để lấy thép, cũng chỉ anh mới làm được loại chuyện này.
“Đúng rồi, anh vừa nói trong vòng hai ngày sẽ nâng đất lên cao 3-5 mét, muốn đào đất chỗ khác để lấp vào à?”
“Ừ.”