Lời nói của Diệp Tiêu như thể đang châm chọc câu nói: “Chỉ anh mới có thể lặng yên không một tiếng động đến đây.”
Chu Lễ biến sắc, trong lòng nảy lên cảm giác khuất nhục, anh ta tự nhận mình là dị năng giả hàng đầu, nhưng trước mặt người này lại tựa như chẳng là gì cả, không đáng để vào mắt.
Nhưng thực lực bày ra đó, kẻ yếu ở trước mặt kẻ mạnh thì lòng tự trọng gì đó chỉ là thừa thải, anh ta cười khổ: “Anh muốn giết thì cứ giết đi.”
Diệp Tiêu không lập tức ra tay: “Anh dùng dị năng thổ hệ để uy hiếp cô ấy nhằm mục đích gì?”
Chu Lễ nhìn anh, cười: “Tôi muốn khiến cô ấy rời khỏi anh, làm việc cho tôi. Diệp Tiêu, anh có thể nhanh chóng đứng vững chân ở chốn này, ngoại trừ khả năng nhẫn nại của anh còn không khỏi liên quan đến cô ấy à? Có một dị năng giả mộc hệ như vậy, ai dám không nể mặt anh? Số anh cũng may thật, rõ ràng là tôi quen biết cô ấy trước.”
Chuyện này dường như đã trở thành khúc mắt trong lòng anh ta, rõ là lúc mạt thế bùng nổ, anh ta gặp Lâm Đàm Đàm trước. Lúc đó anh ta đã nhìn ra cô không phải một cô gái bình thường, cũng không để ý nhiều, nhưng Lâm Đàm Đàm nhắc anh ta chú ý việc gì, ăn nhiều, nghỉ ngơi nhiều gì đó anh ta nhớ kỹ trong lòng. Sau khi phát hiện làm theo lời cô thì triệu chứng không khỏe trên cơ thể nhanh chóng biến mất, thưc tỉnh dị năng, anh ta chỉ biết cô thật sự không phải người bình thường, muốn tìm cô.
Đáng tiếc đến khi gặp lại, cô đã gia nhập đội của người khác.
Càng phát hiện ra năng lực của cô Chu Lễ lại càng không thể kiềm nén cái suy nghĩ: Rõ là anh ta quen biết cô trước. Sau đó càng ngày càng tiếc hận, như bị mất một cái kho báu, anh ta cứ nghĩ mãi không thôi, thế nên mới luôn chú ý đến cô, muốn dùng tất cả biện pháp kéo cô về.
Vẻ mặt Diệp Tiêu vẫn lạnh băng: “Kẻ chỉ biết nhìn chằm chằm vào một người mình canh cánh trong lòng, đặt tất cả sự thành công và thất bại của mình lên một người nào đó như anh, dù cô ấy có là đồng đội của anh thì dù không bị anh ép đi, anh cũng chẳng bảo vệ được cô ấy.”
“Nếu tôi là anh, ngay từ đầu tôi sẽ chẳng dính dáng gì đến Lý Quần, hòa nhập chung với bọn xấu, người có thực lực thì tự lập một phe chẳng phải là vấn đề. Chu Lễ, anh không có quyết đoán thì đến tư cách nghĩ tới cô ấy cũng không nên có.”
Sắc mặt Chu Lễ trở nên vô cùng khó coi, một kẻ có dã tâm như anh ta lại bị giáp mặt nói là thiếu quyết đoán thì khuất nhục biết bao, còn nhục nhã hơn việc nói thực lực anh ta quá yếu nữa.
Anh ta nhìn chằm chặp Diệp Tiêu, ánh mắt cực sắc: “Anh có quyết đoán, nhưng anh cùng lắm cũng chỉ là một con cờ làm theo mệnh lệnh, là một cây dao bén trong mắt những người ở thượng tầng. Bây giờ bí mật Lâm Đàm Đàm là tam hệ dị năng giả bị truyền ra, anh cảm thấy người cầm quyền sẽ mặc kệ cô ấy ở một chốn nho nhỏ, lãng phí thời gian, tinh lực và năng lực quý giá lên một đám dân thường à?”
“Coi như anh ngăn được tâm địa bất lương của họ, nhưng những nhân vật thật lòng thật dạ vì nước vì dân cũng không phải không có. Cô Lâm nhà anh thiện lương là thế, nếu bị người ta dùng tình cảm lay động, lấy lý lẽ ra thuyết phục, lại hứa sẽ mang lại nhiều lợi ích cho cô ấy, anh giữ cô ấy lại được không? Nói cho cùng anh cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, không thể cho cô ấy tất cả những thứ tốt nhất, càng không thể cho cô ấy một vũ đài để thể chân chính hiện giá trị của bản thân.”
Diệp Tiêu nheo mắt, không khí xung quanh càng ngưng trệ.
Chu Lễ dường như muốn xả một trận cho hả.
“Anh thích cô ấy chứ gì? Nhưng anh cảm thấy không còn ai thích cô ấy nữa sao? Bây giờ cô ấy còn nhìn đời chưa sâu, ít kinh nghiệm nên mới bị anh lừa, đợi sau này cô ấy gặp được nhiều hơn, anh có dám cam đoan anh chính là người giỏi nhất? Phụ nữ khác với đàn ông, nếu các cô ấy yêu người nào thì không cần nói đạo lý, đến lúc đó trong mắt cô ấy còn anh và những người bạn nữa không?”
Chu Lễ cười đắc ý, anh ta biết mình không qua khỏi hôm nay, anh ta ganh tỵ với Diệp Tiêu, không biết vì Lâm Đàm Đàm mà ghen với anh hay là vì anh có dị năng mạnh mẽ, hay vì anh phát triển thuận lợi hơn anh ta? Sự ganh ghét của sinh vật giống đực không chỉ không bàn tới lý lẽ mà còn cực đoan, tóm lại, anh ta ghen tỵ anh, trước khi chết có thể khiến mặt anh biến sắc cũng vui rồi.
Diệp Tiêu không nói một lời nhìn anh ta, bỗng con dao gió ngưng tụ nơi cổ Chu Lễ dời đi, chém xuống bả vai anh ta.
“A!” Chu Lễ hét thảm một tiếng, lập tức bụm miệng khẽ rên, dù đến thời khắc cuối cùng, anh ta vẫn có sự kiêu ngạo của riêng mình, không muốn mình biểu hiện quá chật vật.
Cánh tay anh ta chỉ còn lại một miếng da dính lại nơi bả vai, máu tươi lan ra khắp giường, mùi máu ngập tràn.
Diệp Tiêu lạnh như băng nói: “Hừng đông vừa lên cút khỏi căn cứ.”
Chu Lễ ôm bả vai, ngẩng phắt đầu lên: “Anh không giết tôi?”
Diệp Tiêu xoay người rời khỏi, Chu Lễ bị thái độ khinh miệt của anh chọc giận: “Tôi là dị năng giả lôi hệ, anh không giết tôi thì tôi nhất định có thể ngóc đầu dậy!”
Diệp Tiêu quay đầu, lạnh lùng nói: “Không giết anh là vì anh vẫn chưa làm chuyện đáng chết, chặt một cánh tay của anh là vì anh làm tay cô ấy bị thương. Anh muốn trả thù tôi? Tùy.”
Nói rồi anh xoay lưng đi được hai bước, bỗng hỏi: “Chu Nham có dị năng không?”
Chu Lễ còn đang tiêu hóa lời anh nói, nghe vậy trả lời theo bản năng: “Không có, nó không có dị năng.”
Diệp Tiêu không nói thêm, bước ra ngoài, đến một phòng khác.
Phá khóa vào, bên trong tối đen, có
Danh Sách Chương: