Khoảng bốn, năm giờ chiều, cửa lớn căn cứ trở nên rất náo nhiệt, phần lớn những người ra ngoài sẽ trở về vào giờ này, còn phải trải qua trình tự kiểm tra nghiêm ngặt, cần kiểm tra trên người có vết thương bị zombie cào hay không. Chỉ có một số người có tư cách được miễn kiểm tra.
Và Diệp Tiêu đương nhiên là một trong số đó.
Hôm nay anh không công mà về, không hề tìm được Chu Nham. Anh nhìn lướt qua những người chờ được vào căn cứ, đôi mày anh tuấn nhíu lại, không biết đang tự hỏi điều gì. Dù sao thì một người có khí tràng mạnh mẽ như anh đứng ở chỗ này cũng khiến cho những người vào căn cứ nơm nớp lo sợ, cho dù có bị bắt kiểm tra nhiều lần cũng không dám oán than chút nào.
Người canh phòng ở cửa căn cứ cũng cảm thấy rất áp lực, đội trưởng nọ nhác thấy liền chạy tới hỏi: “Đội trưởng Diệp, anh yên tâm, chúng tôi sàng lọc những người vào căn cứ rất cẩn thận, những người có hành vi bất thường tuyệt đối không được vào trong đâu.”
Diệp Tiêu gật nhẹ đầu: “Các anh vất vả rồi, có vài gương mặt lạ mới đến căn cứ, phải chú ý đặc biệt.”
Những người bảo vệ cửa lớn là người của Lữ Kiếm Bình, bây giờ quan hệ giữa Diệp Tiêu và Lữ Kiếm Bình lại rất khá, mạng của thủ hạ yêu quý Reuser cũng ít nhều nhờ Lâm Đàm Đàm có thể đưa ra phương pháp trị liệu kịp thời mới có thể nhặt về một mạng, hiện đang dần chuyển biến tốt đẹp, thế nên người của Lữ Kiếm Bình cũng rất lễ độ với phía Diệp Tiêu.
Đội trưởng nghe vậy lập tức vội vàng đồng ý, còn nói vài câu khách sáo rồi chạy về làm tiếp việc của mình. Diệp Tiêu nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ liền đi về phía phòng khám.
Anh muốn đón cô gái nhỏ về nhà.
Sau khi anh rời đi không lâu, bốn gương mặt lạ xen lẫn trong đội ngũ tiến vào căn cứ, khi đến phiên họ, binh lính trông coi quả nhiên kiểm tra nghiêm ngặt cẩn thận, còn thẩm vấn một phen, ghi lại kỹ càng.
Bốn người còn bị cởi hết đồ kiểm tra một lúc lâu, sau đó mới được phát thẻ ID tạm thời rồi cho vào căn cứ.
Người phụ nữ tóc hai chùm nói với vẻ mặt như bị áp bức: “Đáng chết, tra hỏi chúng ta như phạm nhân đấy à?”
Người đàn ông có râu cũng cảm thấy bất ngờ: “Không ngờ một căn cứ nhỏ mà cũng quản lý nghiêm ngặt thế này.”
A Phạm đeo kính nhìn quanh bốn phía: “Mọi người không phát hiện gì à?”
Người đàn ông có râu gật gật đầu: “Bây giờ ở căn cứ khác đều bị mất mùa, trên đường phố có không ít thi thể gầy gò, đốt giết cướp bóc ở khắp mọi người, người ở đây lại có vẻ thong dong hơn nhiều. Các cậu xem, người vào căn cứ phần lớn đều mang theo không ít con mồi, xem ra người tới nơi này quả thật không sai.”
Bốn người liếc nhau, tầng lớp quản lý có mạnh hay không thì phải xem người sống ở đây ăn có đủ no hay không, trật tự thế nào. Hiển nhiên căn cứ Ninh thị rất khá, mạnh hơn những căn cứ trên đường bọn họ đến đây nhiều.
Một căn cứ có trật tự và một căn cứ đang trong giai đoạn hỗn loạn, cái sau đương nhiên sẽ thuận lợi cho họ làm việc hơn.
“Đi, đi tới phòng khám đó.”
Lúc này, Lâm Đàm Đàm cũng chuẩn bị tan tầm, cô nói với người bên cạnh: “Tôi về đây, mọi người có thể tan làm rồi.”
Bên cạnh cô ngoại trừ Từ Ly còn ba dị năng giả, một trong số đó còn là người quen- băng hệ dị năng giả Phàn Phương. Chị ấy có thể xem như là một người rất xuất sắc trong băng hệ, sợ hỏa hệ của Chu Nham nên Diệp Tiêu đã sắp xếp cho chị băng hệ ở cạnh Lâm Đàm Đàm, thêm nữa là hai người quen nhau, không khiến Lâm Đàm Đàm mất tự nhiên vì xung quanh có quá nhiều người mà cô không biết.
Lúc này, Phàn Phương hỏi: “Hôm nay đội trưởng Diệp có tới không? Nếu không đến thì bọn chị đưa em về.”
Từ Ly nhìn bộ đàm của mình, nói: “Có, anh ấy nói sẽ đến.”
Lâm Đàm Đàm nghe xong thấy có chút bất đắc dĩ, từ khi biết Chu Nham còn sống, Diệp Tiêu trở nên cực kỳ cảnh giác, không chỉ cho cô bốn người bảo vệ, khi cô ra ngoài hay quay về chỉ cần anh rãnh sẽ tự mình đưa đón, nếu không phải anh còn phải ra ngoài tìm Chu Nham, chỉ sợ anh sẽ tự canh giữ bên cạnh cô luôn.
Lâm Đàm
Danh Sách Chương: