Quý Minh Noãn nhớ tới vừa rồi Bao Bao chạy tới phòng cô làm nũng.
“Bao Bao không ngủ được.”
“Nhớ mẹ.”
“Chị gái thơm thơm, em muốn ngủ với chị.”
Cô không nghĩ tới Lục Ngôn Thâm cũng như thế, còn học rất ra dáng.
Cô hoàn toàn không tin đây là chuyện tảng băng lạnh lùng, ít khi nói cười Lục Ngôn Thâm sẽ làm!
Tim cô sắp nhảy ra ngoài, cô run tay đánh chữ, hỏi: “Lục Chân Chân?”
Quý Minh Noãn nghĩ chẳng lẽ người này là Lục Chân Chân?
Quý Minh Noãn nhìn thấy “Đang nhập tin nhắn…” hiện ra, lo lắng muốn chết.
Cô thấy bên kia nhắn lại một chữ: “Tôi.”
Quý Minh Noãn vứt điện thoại lên gối như nhìn thấy quỷ, đỏ mặt.
A a a, thật là Lục Ngôn Thâm!!
Tên Lục Ngôn Thâm sẽ không bao giờ nói một câu nhảm nhí, cũng không hiểu gì là trò đùa!
Anh anh anh…… Ý đồ của anh đã rất rõ rồi, đúng không? Dù cô ngu như heo cũng biết hiểu ý anh.
Cô biết ngay sẽ có một ngày Lục Ngôn Thâm mê mẩn mỹ mạo tuyệt thế của cô, không nghĩ tới nhanh như vậy, đột nhiên như vậy……
Cô giả chết, đầu óc trống rỗng, cô tạm thời chưa nghĩ ra nên nhắn lại như thế nào.
Lục Ngôn Thâm cầm chiếc ly sứ Quý Minh Noãn mua lần trước ở Nhà đấu giá Sotheby's, uống trà, cầm di động, chờ đợi Quý Minh Noãn nhắn lại.
Nhưng……
Cô không nhắn lại cũng bình thường.
Lục Ngôn Thâm cười, đặt điện thoại trên bàn, nhiễu loạn lòng quân cũng rất hữu dụng.
Lục Ngôn Thâm lên Weibo xem hot search có liên quan đến Quý Minh Noãn, quả nhiên có một hot search ‘Quý Minh Noãn rốt cuộc có mùi thơm gì’ đang từ từ hot, đính kèm là tấm hình Quý Minh Noãn ôm Bao Bao, thoạt nhìn ấm áp.
Anh nhìn thấy bình luận bên dưới đều là ‘rốt cuộc có mùi thơm gì’, ‘em cũng muốn ngủ với chị’, chậc, anh nếm trà, nhanh bình luận: “không liên quan đến mấy người.”
Đây là phu nhân của anh.
Chỉ trong chốc lát, Quý Minh Noãn rốt cuộc nhắn lại, hỏi: “Học rất giống, anh cũng xem phát sóng trực tiếp? Có phải Bao Bao rất đáng yêu không?”
Lục Ngôn Thâm nhẹ xùy một tiếng, chuẩn bị nhắn lại, chỉ là Quý Minh Noãn nhanh chóng nhắn một câu: “Hôm nay mệt quá, tôi ngủ trước.”
“……”
Lục Ngôn Thâm khẽ cười, cô muốn chạy rồi à?
Hôm sau, Quý Minh Noãn mở đôi mắt có quầng thâm vì không ngủ đủ, lúc này phát sóng trực tiếp còn chưa bắt đầu, phòng cũng im ắng.
Cô dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng cho lũ trẻ, vừa cắt cà rốt xong, sau lưng truyền đến tiếng bước chân.
Tiếu Ngạn Thần đã đứng trong chốc lát, nhìn Quý Minh Noãn thuần thục băm nhuyễn thịt, lại cắt cà rốt, không khó tưởng tượng cô tính nấu cháo cho bọn trẻ.
Anh ấy không nhanh không chậm đi qua, hai người chỉ nhàn nhạt chào buổi sáng với nhau, không nói nữa.
Tiếu Ngạn Thần nhìn cô cũng không có biểu cảm gì.
Cũng đúng thôi, Tiêu đại thần luôn lạnh nhạt với mọi người, lúc này cũng không thân với cô, hiện tại phát sóng trực tiếp chưa bắt đầu, chắc chắn không cố ý bắt chuyện.
Tẻ ngắt trong chốc lát, Quý Minh Noãn chủ động hỏi đại thần: “Cậu dậy sớm thế?”
Tiếu Ngạn Thần nhìn Quý Minh Noãn cắm điện nồi cơm, sau đó thuận tay đậy nắp, nói: “Chị cũng dậy rất sớm, tối hôm qua không ngủ ngon à?”
Quý Minh Noãn khô khan trả lời đối phương: “Ừm, lạ giường.”
Cô không thể nói với bất cứ ai rằng Tổng giám đốc Lục nhà cô làm loạn giấc ngủ của cô cả đêm qua!
Tối hôm qua cô vốn mệt đến mức nằm xuống là ngủ ngay, nhưng mấy tin nhắn của Lục Ngôn Thâm lại làm cô khó ngủ cả đêm……
Tiếu Ngạn Thần nhìn cô, vừa định nói gì đó, An Tư Nhã và Tô Dương xuống lầu.
An Tư Nhã ngáp một cái, còn phải thức sớm hơn mọi ngày một tiếng đồng hồ vì chương trình chết tiệt này, mệt chết cô ta rồi, còn mệt hơn lúc đóng phim.
Chuyện làm cho cô ta bực bội nhất là cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của trợ lý nói cho cô ta biết tiểu tiện nhân Quý Minh Noãn lại lên hot search, cô ta bấm vào, vừa thấy đã nổi điên!
Tập ngày hôm qua chỉ có Tiếu Ngạn Thần và Quý Minh Noãn lên hot search.
Tiếu Ngạn Thần lên hot search, rất bình thường, nhưng tiểu tiện nhân Quý Minh Noãn dựa vào cái gì mà lên hot search?
Sau đó cô ta xem, kỹ nữ tâm cơ kia quả nhiên xuống tay với một bé gái, gì mà thơm thơm, gì mà ngủ chung với chị, phi!
Cô ta xem đề tài của mình, đều quay chung quanh cô ta chọn việc nhẹ để làm, sáng sớm đã tức điên.
Nhưng An Tư Nhã đã nghĩ thông suốt, thông qua ngày hôm qua quan sát, nhận ra Bao Bao và Tiểu Tân dễ chăm sóc nhất, bởi vì bọn chúng là hai đứa tham ăn, có đồ ăn ngon thì dễ.
Ngược lại Tô Di là một đứa nhõng nhẽo, còn có thói quen ở sạch, cô ta bái phục.
An Tư Nhã xuống lầu, nhìn thấy Quý Minh Noãn và Tiếu Ngạn Thần đứng chung một chỗ, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Quý Minh Noãn, không cần đoán cũng biết chắc chắn Quý Minh Noãn đang nịnh bợ người ta.
Cô ta cười dịu dàng nói: “Ngạn Thần dậy sớm nấu cháo à? Thật vất vả. Cậu nấu cháo gì thế? Thơm quá.”
Tiếu Ngạn Thần nhàn nhạt nói: “Tiểu Noãn nấu.”
An Tư Nhã bị những lời này chặn họng, nghĩ Quý Minh Noãn tham gia tiết mục, còn dùng mấy thủ đoạn này để lấy lòng mấy đứa trẻ, nhưng cố tình mấy đứa trẻ đó thích Quý Minh Noãn vờ vịt dịu dàng.
Hiện giờ cô lại tranh làm việc nhà, chắc chắn muốn tranh giành nổi bật, lấy lòng người khác.
Cô ta không tỏ vẻ gì, nhưng không nhìn Quý Minh Noãn, cũng không nói tiếp.
Tô Dương và Tiếu Ngạn Thần chào buổi sáng với nhau xong, Tô Dương thấy đôi mắt đờ đẫn của Quý Minh Noãn, kinh ngạc hỏi: “Chị sao thế? Tinh thần không tốt lắm.”
Quý Minh Noãn ngẩn ra, rõ vậy sao? Cô biết tối hôm qua không ngủ ngon, cố tình trang điểm nhẹ, còn không làm chim sa cá lặn à?
Tiếu Ngạn Thần đáp lời: “Chị ấy nói chị ấy lạ giường.”
Tô Dương cười, “Tôi nghĩ hôm qua mọi người trông trẻ rất mệt, tối hôm qua tôi nằm xuống là ngủ.”
Tối hôm qua Tô Dương trải qua một ngày với Quý Minh Noãn, cảm thấy cô cũng không khó ở chung như trong tưởng tượng, ngược lại rất để tâm cảm nhận của người khác, nghĩ đến An Tư Nhã hoàn toàn trái ngược với Quý Minh Noãn, phát hiện Quý Minh Noãn đúng là chúa hề.
Quý Minh Noãn hâm mộ nhìn anh ấy, tối hôm qua mình vốn rất mệt, nhưng lại bị Lục Ngôn Thâm phá hủy!
Mấy khách mời đã có kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay trông trẻ không luống cuống, ăn sáng với lũ trẻ xong, đến công viên gần đó chơi trò chơi.
Thời gian chơi trò chơi trôi qua khá nhanh, bọn nhỏ còn chưa chơi tận hứng, đã đến giữa trưa.
Giữa trưa, đoàn người ăn trưa, phát sóng trực tiếp cũng kết thúc, cha mẹ của đám trẻ đến đón bọn trẻ về nhà.
Quý Minh Noãn gặp mẹ của Bao Bao, Dương Yến Như, Bao Bao gặp mẹ, vọt lên, hai người ôm nhau.
Dương Yến Như ôm hôn đứa trẻ, đi tới chỗ Quý Minh Noãn, “Quý tiểu thư, rất vinh hạnh có thể giao con cho cô chăm sóc, Bao Bao ngày thường cực kỳ nhõng nhẽo, không ngờ nó rất thích cô, tối hôm qua tôi còn lo lắng cả đêm, xem phát sóng trực tiếp thì rất cảm động, cảm ơn cô. Đây là tổ yến hoa quế mật ong tôi tự làm, tặng cô ăn thử.”
Quý Minh Noãn nhận lấy nó, thấy ấm lòng, cười nói: “Dương tiểu thư quá khách sáo rồi, mấu chốt vẫn là Bao Bao hiểu chuyện, tôi chỉ làm chuyện nhỏ, chẳng tốn sức gì.” Cuối cùng Quý Minh Noãn giơ tổ yến, cười nói: “Tôi sẽ nếm kỹ, cảm ơn nhé.”
Bao Bao nhìn Quý Minh Noãn, không nỡ, hỏi: “Chị, có phải chị sẽ không chơi với em nữa không?”
Quý Minh Noãn sờ khuôn mặt nhỏ của con bé, “Cuối tuần chúng ta còn gặp lại nhau, đến lúc đó em đừng quên chị nhé.”
Bao Bao mếu máo: “Bao Bao sẽ không quên chị.”
“Được rồi, tuần sau chúng ta gặp lại nhé.”
Kết thúc ghi hình, mọi người đều rời đi Nhà của Bảo bảo.
An Tư Nhã quay chương trình xong, trở về nhà họ An, hai ngày phát sóng trực tiếp sắp hao hết tinh lực và sức chịu đựng của cô ta.
Đặc biệt hôm nay cô ta thấy mẹ Bao Bao cố ý tặng tổ yến tự làm cho Quý Minh Noãn, mà cô ta chỉ được nhân viên phát tổ yến!
Cô ta nghĩ đến đây, thấy bực mình, sau mọi người đều thích con tiện nhân giả tạo kia chứ?
Cô ta về tới phòng mình ở nhà, đập tổ yến, chai thủy tinh ‘xoảng’ một tiếng, vỡ thành mảnh nhỏ.
Một lát, cô ta cầm di động, tìm một dãy số, gọi cho người đó.
Trương Tú Lan muốn tâm sự với An Tư Nhã, cũng có xem phát sóng trực tiếp, còn thấy Quý Minh Noãn mà An Tư Nhã luôn khinh thường, xem phát sóng trực tiếp xong, cảm thấy đứa trẻ kia cũng không như những gì An Tư Nhã nói, rất có lòng thương người, cũng kiên nhẫn với bọn nhỏ.
Dì giúp việc xem phát sóng trực tiếp với bà ấy còn nói Quý Minh Noãn có khí chất giống bà ấy lúc trẻ, Trương Tú Lan trước đó không nghiêm túc đánh giá Quý Minh Noãn, lần này cuối cùng thấy rõ, đúng là rất giống, hơn nữa còn cảm thấy đối phương cười rộ lên đặc biệt quen thuộc.
Trương Tú Lan thấy Quý Minh Noãn không tồi, chuyện Mục Hàn bao nuôi cô cũng đã sáng tỏ, bà ẩ cũng không biết vì sao Tư Nhã còn ghét đối phương.
Nhưng Trương Tú Lan sẽ không nhắc việc này với An Tư Nhã, đứa con gái của bà ấy không biết có tính tình giống ai, rất hay nổi nóng.
Trương Tú Lan nghe An Tư Nhã lại đập đồ vật, lập tức mất hứng, xoay người đi xuống cầu thang.
Tô Dương và Quý Minh Noãn vừa lúc muốn cùng về Thành phố Yến, vốn tính kêu An Tư Nhã, nhưng đối phương đã tự đi trước.
Tô Dương và Quý Minh Noãn đành đi chung, Quý Minh Noãn phát hiện Tô Dương cũng không hoạt bát như tiểu thuyết miêu tả, nhiều lúc không vui, lúc đi chung với cô đều trầm mặc, Quý Minh Noãn hỏi, anh ấy mới trả lời vài câu.
Cô nghĩ đến Tiểu Thanh Xuân đã được quay lâu như vậy, An Tư Nhã có nhiệt độ, thế mà lại không có ảnh chụp nam nữ chính, cô ngẫm lại vẫn rất kỳ lạ, cô ta có nhiều fan như vậy mà.
Lúc Quý Minh Noãn làm khách mời trong phim Tiểu Thanh Xuân, từng thấy fans của An Tư Nhã tới vài lần, không có khả năng không có ảnh qua đường.
Trừ phi đoàn đội của An Tư Nhã không muốn tung ảnh ra ngoài, cắt đứt đường lăng xê Tô Dương.
Chuyện này cũng không kỳ lạ, hai ngày nay An Tư Nhã tỏ vẻ không quen biết Tô Dương, chắc lúc ở đoàn phim cũng không tốt.
Mà Tô Dương thông qua hai ngày ở chung, cũng phát hiện Quý Minh Noãn không kêu ngạo, còn dậy sớm để làm bữa sáng cho bọn nhỏ, phải biết rằng khi đó phát sóng trực tiếp còn chưa bắt đầu, mọi người sẽ không thấy cảnh đó, cho nên mục đích của Quý Minh Noãn không phải lăng xê, mà cô thật sự quan tâm bọn trẻ.
Hơn nữa Quý Minh Noãn rất sẵn lòng chia sẻ mấy chuyện thú vị ở đoàn phim với anh ấy, anh ấy cảm thấy cô là một cô gái gần gũi.
Hai người đường ai nấy đi, Quý Minh Noãn trở về đại trạch nhà họ Lục, xe đến cửa, quản gia đã ở cửa chờ, xe dừng lại, ông ấy đi lên mở cửa xe cho cô.
“Phu nhân, hoan nghênh về nhà, hai ngày ghi hình, vất vả chứ?”
Quản gia từ trước đến nay quan tâm mọi người trong nhà họ Lục, Quý Minh Noãn nhẹ giọng nói: “Rất vui, không vất vả.”
Trên thực tế, hiện tại cô buồn ngủ muốn chết.
Tối hôm qua cô không ngủ ngon, sáng nay còn phải ghi hình, phát sóng trực tiếp kết thúc, cô chạy về Thành phố Yến, đi cùng chuyến bay với Tô Dương, cho nên không ngủ, hiện tại về đến nhà, hoàn toàn thả lỏng, lại mơ màng.
Lúc này, Quý Minh Noãn về phòng, vốn tính nghỉ ngơi xong thì xuống dưới ăn cơm, nhưng nghĩ đến hôm nay mặc bộ quần áo này đến công viên, lại ngồi máy bay, nghĩ đến Tổng giám đốc Lục có thói quen ở sạch, quyết định tắm rửa trước rồi ngủ.
Quý Minh Noãn nhìn thấy bồn tắm cô chưa sử dụng bao giờ, tâm huyết dâng trào.
Phòng tắm trong phòng Lục Ngôn Thâm hướng về hoa viên, nhìn thấy cảnh hoa viên xinh đẹp bên ngoài, hiện giờ mùa thu, cây cối trong vườn màu vàng, rất xinh đẹp.
Cô cần phải ngâm nước nóng.
Cô đi lấy một chai Champagne Armand de Brignac trong quầy bar, hưởng thụ khoảnh khắc nhàn hạ.
Cô nhấp một ngụm champagne, thoải mái nằm, nhìn ra cảnh đẹp, thở dài nói: “Ôi…… Mệt chết mình rồi.”
Tối hôm qua cô khó ngủ một đêm, hôm nay mệt nhọc, uống hai ly rượu, mơ màng ngủ ở bồn tắm.
Cô tỉnh lại, bên ngoài đã tối, cô không rõ là mấy giờ, đèn trong phòng tự động mở.
Quý Minh Noãn lười biếng vươn vai, đột nhiên, phòng…… Phòng có âm thanh.
Trời, không phải là Lục Ngôn Thâm chứ?
Anh về rồi? Hiện tại mấy giờ rồi? Anh về sớm vậy?
Quý Minh Noãn không kịp nghĩ nhiều, kéo khăn, lập tức nhảy lên, khoác áo choàng tắm, bước ra bồn tắm.
Cùng lúc đó, Lục Ngôn Thâm đứng ở cửa phòng tắm, ánh mắt u ám, anh không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí ý như ngừng lại, trầm mặc lan tràn, không ai nói chuyện.
Quý Minh Noãn chỉ nghe tiếng tim đập của mình.
Cô nhìn ngón chân, rất lúng túng.
Đột nhiên, Quý Minh Noãn nhìn áo choàng tắm màu trắng trên người……
Ai đã đặt áo choàng tắm cạnh bồn tắm?
Danh Sách Chương: