• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Minh Noãn nhìn chiếc áo choàng tắm, muốn chui vào bồn tắm chết cho rồi.

 

Chiếc áo này là của Lục Ngôn Thâm!

 

Cô không cần nghĩ cũng biết Lục Ngôn Thâm đã chuẩn bị cho cô.

 

Anh từng vào phòng tắm!

 

Giờ phút này, Quý Minh Noãn muốn chui xuống bồn cầu để nước cuốn trôi, không cần đối mặt với tình huống xấu hổ như vậy.

 

Lục Ngôn Thâm đã 10 ngày không gặp Quý Minh Noãn, lần trước đi Paris công tác, sau đó lại bay đi Geneva, trở về, Quý Minh Noãn đã đi ghi hình.

 

Anh không nghĩ tới Quý Minh Noãn về Thành phố Yến sớm như vậy, còn tưởng ít nhất là ngày mai, ai biết anh vừa về nhà, quản gia đã nói Quý Minh Noãn đã về nhà, ở phòng nghỉ ngơi.

 

Cho đến buổi tối, Lục Ngôn Thâm còn chưa thấy cô xuống, đi lên đây nhìn thử.

 

Anh nhìn thấy Quý Minh Noãn ngủ ở bồn tắm, đầu trắng xóa, anh không nhớ nổi mục đích đi lên đây.

 

Anh ra quầy bar uống Whiskey, cuối cùng bình tĩnh, đặt áo choàng tắm cạnh bồn tắm, đang chuẩn bị xuống lầu, nghe phòng tắm có tiếng nước, còn tưởng Quý Minh Noãn chìm trong bồn tắm.

 

Cho nên anh mới trở lại.

 

Anh nhìn thấy mắt cô ngấn nước, cô đang sợ, đạp đôi chân của tinh xảo lên thảm, bất an và xấu hổ.

 

Quý Minh Noãn vừa ngâm nước, gương mặt trắng nõn đỏ ửng, cả người còn hơi nước, cổ áo mở ra, làn da trắng nõn như trứng gà.

 

Tóc còn nhỏ nước, giọt nước đi vào áo choàng tắm trắng tinh, không thấy bóng dáng.

 

Lục Ngôn Thâm nhớ lại cảnh vừa rồi, yết hầu bất an chuyển động, ánh mắt nóng bỏng lại hoảng loạn.

 

“Ăn cơm.” Lời vừa ra, anh cảm thấy yết hầu như nam châm, khàn khàn trầm thấp.

 

Quý Minh Noãn gật đầu, ánh mắt mơ hồ, cô không dũng cảm nhìn thẳng Lục Ngôn Thâm, ngại ngùng nói: “À, tôi, tôi đi thay quần áo trước.”

 

Cô bước nhanh ra phòng tắm dưới ánh mắt cực nóng của Lục Ngôn Thâm.  

 

Quý Minh Noãn đi một bước, cảm giác sức ép to lớn đến từ Lục Ngôn Thâm, rũ mắt nhìn áo trắng tinh lại to rộng đến buồn cười, nghĩ cảnh nó là áo của Lục Ngôn Thâm, cảm thấy làn da nóng rực.

 

Cô chuẩn bị đi ngang Lục Ngôn Thâm, Lục Ngôn Thâm đột nhiên giữ cổ tay cô.

 

Lục Ngôn Thâm ngửi thấy mùi hương trên người Quý Minh Noãn, yết hầu động đậy, sau đó, anh nhìn thẳng, đưa khăn tắm cho cô, “Lau tóc.”

 

Quý Minh Noãn cảm thấy cổ tay nóng rực, bàn tay của đối phương to ấm, hình như đối phương không dùng sức hợp lý, Quý Minh Noãn thấy đau.

 

Quý Minh Noãn nhận khăn, “Cảm ơn.”

 

Lục Ngôn Thâm nhìn cô chạy trối chết, bực bội kéo cà vạt, cởi hai cúc áo trên cùng, ném cà vạt lên giường, nhìn phòng để quần áo, không tỏ vẻ gì, lại đi quầy bar rót một ly Whiskey.

 

Quý Minh Noãn cầm khăn tắm lau tóc, hoảng loạn trong lòng.

 

Sao cô ngu ngốc như vậy chứ? Sao cô có thể yên tâm không đóng cửa?

 

Quý Minh Noãn lau mạnh tóc, tùy tiện tìm quần áo thay.

 

Quý Minh Noãn ăn bữa tối, làm bộ chẳng có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh ăn cơm với ông nội Lục và Lục Ngôn Thâm.

 

Lục Ngôn Thâm cũng bình tĩnh, tựa như không có cảnh xấu hổ trong phòng tắm, chỉ ngẫu nhiên nhìn Quý Minh Noãn với ánh mắt sâu u ám.

 

Lúc mọi người ăn tối, ông nội Lục đột nhiên nói: “Minh Noãn, hai ngày quay chương trình, có phải rất vất vả không? Ông cũng xem chương trình đó, đứa trẻ đi chung với con rất đáng yêu…… Không ngờ con cũng rất biết cách dỗ dành lũ trẻ.”

 

Quý Minh Noãn cười: “Không vất vả, con chỉ chơi với bọn nhỏ, Bao Bao rất nghe lời, cho con bé ăn no thì không ầm ĩ.”

 

Ông nội cười nói: “Vậy là tốt rồi……”

 

Cụ Lục có thể trộm giúp một tay chuyện khác, nhưng thực sự bất lực với chuyện trông trẻ sự, cô phải dựa vào chính mình thôi.

 

Cụ Lục nhìn Lục Ngôn Thâm, đột nhiên điểm danh anh: “Ngôn Thâm, con cũng đừng lo công việc mãi, có rảnh thì xem chương trình của Minh Noãn, rất thú vị, đám trẻ rất đáng yêu, ông nhớ tối hôm qua Bao Bao tìm Minh Noãn, rất ấm áp, con xem cũng tốt, để có kinh nghiệm, sau này……”

 

Ông nội Lục nói một chuỗi dài, đơn giản bảo Lục Ngôn Thâm đừng cố làm việc nữa, quan tâm Quý Minh Noãn nhiều hơn, tìm hiểu công việc của cô, thuận tiện đề cập kinh nghiệm trông trẻ.

 

Quý Minh Noãn nghe xong, lại nghĩ tới tối hôm qua Tổng giám đốc Lục gửi tin nhắn cho cô, đột nhiên ho khan.

 

Lục Ngôn Thâm đưa ly nước trong tầm tay cho cô, “Ăn từ từ.”

 

Anh nói với ông nội: “Con có xem tiết mục đó.”

 

Cụ Lục sửng sốt, gật đầu cười, không nói nữa.

 

Xem đi, Tiểu Thâm không cần mình nhọc lòng nữa, biết lấy lòng vợ nó rồi, giỏi quá.

 

Quý Minh Noãn nhìn Lục Ngôn Thâm, nếu anh đã xem, có phải đã thấy hình ảnh mình say mê Tiếu Ngạn Thần?

 

Quý Minh Noãn nghĩ không biết Lục Ngôn Thâm ghen sẽ như thế nào.

 

Lúc này, di động đặt trong tầm tay Quý Minh Noãn vang lên, cô thoáng nhìn màn hình, thấy trên đó có thông báo 【 Tiếu Ngạn Thần đã gửi lời mời kết bạn 】

 

Quý Minh Noãn mở khóa, đúng là Tiếu Ngạn Thần!

 

A a a, sao đại thần đột nhiên kết bạn với cô trên WeChat?

 

Quý Minh Noãn kích động, lập tức bấm đồng ý, Lục Ngôn Thâm thấy Quý Minh Noãn đột nhiên buông đũa, vui vẻ xem di động, cũng thuận thế nhìn qua.

 

Anh thấy giao diện trò chuyện trong di động Quý Minh Noãn là ảnh đại diện quen thuộc, nhíu mày.

 

Quý Minh Noãn bấm đồng ý, cũng không dám chủ động nói chuyện, chỉ mở khóa, vừa ăn cơm vừa nhìn di động.

 

Lục Ngôn Thâm gắp rau vào chén cô, nói: “Chuyên tâm ăn cơm.”

 

Quý Minh Noãn xấu hổ cười, lùa cơm hai cái.

 

Mọi người ăn cơm xong, cụ Lục và quản gia đi ra hoa viên tản bộ, để lại Lục Ngôn Thâm và Quý Minh Noãn.

 

Lục Ngôn Thâm có rất nhiều việc phải làm vì hạng mục Nam Á Loan, ăn cơm xong, Chu Mặc gọi điện thoại lại đây, kêu anh ra ngoài xã giao.

 

Quý Minh Noãn hưởng thụ nhàn hạ, bảo dì giúp việc chuẩn bị trà hoa và bánh, vào phòng xem điện ảnh.

 

Tiếu Ngạn Thần chẳng nhắn gì.

 

Đến khi cô sắp xem hết một bộ phim, bên kia đột nhiên gửi tin nhắn hỏi: “Quý tiểu thư, hợp đồng của tôi với công ty quản lý sắp hết hạn, nhờ chị hỏi công ty của chị có thể để tôi trực thuộc không?”

 

Quý Minh Noãn:??

 

Nghệ sĩ đứng đầu giống Tiếu Ngạn Thần đều có phòng làm việc cá nhân, cô nghe nói công ty quản lý hiện tại của Tiếu Ngạn Thần cũng có sự đầu tư của anh ấy, người phụ trách công ty hình như là họ hàng của anh ấy, sao đột nhiên muốn chuyển sang công ty khác?

 

Quý Minh Noãn cảm thấy kỳ lạ, dù hợp đồng của Tiếu Ngạn Thần và công ty quản lý sắp hết hạn, nhưng có rất nhiều công ty muốn mời anh ấy, sao anh ấy lại chọn công ty quản lý một nghệ sĩ nhỏ nhoi chứ?

 

Rõ ràng anh ấy tặng tiền cho người khác, cả giới giải trí có ai không muốn ký hợp đồng với Tiếu Ngạn Thần, nếu có, chắc là bị ngốc.

 

Không thể tính lợi nhuận Tiếu Ngạn Thần mang đến, có câu một người đắc đạo, gà chó lên trời.

 

Chỉ cần có bảng hiệu của Tiếu Ngạn Thần, công ty quản lý của Lục Chân Chân lập tức trở thành truyền kỳ trong giới giải trí.

 

Người khác không biết, nhưng cô rõ ràng!

 

Dưới sự lãnh đạo lười biếng của Lục Chân Chân, cô dựa vào cầu thần bái phật để giữ bình an, đừng nói marketing lăng xê, trước khi có người đại diện, chẳng có ai sắp xếp công việc cho cô!

 

Cho nên Tiếu Ngạn Thần biết đây là một hố lửa chứ?

 

Quý Minh Noãn tốt bụng nhắc nhở: “Thầy Tiêu, thật không dám giấu, công ty quản lý của tôi là một công ty nhỏ vừa thành lập, không linh hoạt lắm, bà chủ tôi…… Tùy hứng làm bậy, cà lơ phất phơ, nên thận trọng!”

 

Tiếu Ngạn Thần nhanh chóng nhắn lại: “Tôi thích cô ấy như vậy.”

 

Quý Minh Noãn:??? Sao cô nghe mà thấy kỳ lạ nhỉ?

 

“Vậy tôi hỏi giúp cậu.”

 

“Làm phiền rồi.”

 

Quý Minh Noãn nói là hỏi, nhưng nội tâm vẫn không muốn Tiêu đại thần nhảy vào hố lửa, cô biết trình độ quản lý của Lục Chân Chân, nếu Tiếu Ngạn Thần trực thuộc công ty này, sau này có bay khỏi vị trí đầu không?

 

Đừng mà, hiếm khi có một nghệ sĩ toàn năng, không thể đánh mất tương lai trong tay Lục Chân Chân!

 

Nhưng Quý Minh Noãn trở lại phòng, vẫn nhắn hỏi Lục Chân Chân, “Lục Chân Chân, biết Tiếu Ngạn Thần không? Cậu ấy muốn chuyển sang công ty quản lý vĩ đại của em đấy, suy xét xem.”

 

Lục Chân Chân không nhắn lại, Quý Minh Noãn lướt vòng bạn bè, mới biết cô ấy tham gia một bữa tiệc.

 

Cũng đúng thôi, cô ấy là thiên kim Thành phố Yến, được rất nhiều người giới thượng lưu mời tham gia tiệc.

 

Quý Minh Noãn lướt vòng bạn bè, Lục Ngôn Thâm chưa về nhà.

 

Lục Chân Chân nhắn lại: “Không cần.”

 

Cô ấy cũng nhẫn tâm.

 

Quý Minh Noãn định khuyên bảo, để cô ấy biết Tiếu Ngạn Thần đại danh đỉnh đỉnh, che nửa bầu trời  giới giải trí là ai, điện thoại vang lên.

 

Quý Minh Noãn nhanh chóng bắt máy, bên kia vui vẻ nói: “Quý tiểu thư, em trai cô tỉnh rồi, cô mau đến đây đi.”

 

Lục Ngôn Thâm rời đại trạch nhà họ Lục, đến khách sạn tư nhân nội thành, tìm một kỹ sư có tính tình kỳ lạ có thể khai thác nguồn năng lượng Nam Á Loan.

 

Không ít lãnh đạo trong công ty đã liên hệ người đó, nhưng đối phương không đáp lời, không thể thuyết phục đối phương trong điện thoại, nói chuyện lâu như vậy, chỉ có thể để Lục Ngôn Thâm ra mặt.

 

Lục Ngôn Thâm vốn tính ăn xong sẽ ở nhà xem phim với Quý Minh Noãn, nhưng gần đây bận rộn công việc, nghĩ lại thì mấy tháng sau khi tỉnh lại, còn làm việc với cường độ cao hơn trước đó.

 

Rất nhiều hạng mục mới được khởi động, trong đó có Nam Á Loan mới là quan trọng nhất, mấy ngày nay anh đã đi họp, rất bận rộn, cũng rất mệt mỏi. 

 

Anh khoanh tay dựa vào ghế, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, thành thị này như xinh đẹp hơn trước.

 

Có lẽ Lục Ngôn Thâm quá mệt mỏi, nhìn trong chốc lát, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi.

 

Anh vừa nhắm mắt, nhớ tới một ít hình ảnh mơ hồ.

 

Sau khi anh gặp tai nạn, lần đầu tiên Quý Minh Noãn xuất hiện trước giường anh, nhìn anh với ánh mắt chân thành lại thương hại.

 

Anh nhớ đến biểu cảm của Quý Minh Noãn lúc cô thử váy trước gương, toàn thân lấp lánh, ánh mắt tự tin, cô không giống cô gái trưởng thành ở thôn quê.

 

Anh nhớ đến cảnh Quý Minh Noãn nhét cho anh hai gói đậu hủ khô, khi đó cô đang khó xử.

 

Còn hình ảnh trong phòng tắm.

 

Hồi ức tới đây là hết, Lục Ngôn Thâm mở mắt, bực bội nới lỏng cà vạt.

 

Đêm nay có lẽ anh phải nói chuyện với Quý Minh Noãn.

 

Anh đến khách sạn, Chu Mặc đã ở cửa chờ, nhìn thấy xe của Lục Ngôn Thâm đã đến, lập tức đi lên mở cửa xe cho anh.

 

Chu Mặc nói: “Tổng giám đốc Lục, nghe nói kỹ sư Trần tham gia bữa tiệc đó, tôi lấy được thư mời rồi, nửa tiếng nữa tiệc mới kết thúc.”

 

Lục Ngôn Thâm không nhanh không chậm mà cài cúc áo vest, gật đầu nói: “Ừm, vào thôi.”

 

Lục Chân Chân vốn không muốn đến buổi tiệc này vì biết Cố Ảnh cũng tới, Cố Ảnh vừa về nước, lần nữa trở lại vòng danh viện của Thành phố Yến, rất nhiều người mời cô ấy.

 

Hơn nữa Cố Ảnh gần đây thường xuyên tìm cô ấy, trước kia, Cố Ảnh đối xử với cô ấy như một cô em gái, trừ ngẫu nhiên gặp mặt, rất ít hẹn cô ấy ra ngoài.

 

Sau khi anh trai hôn mê, Lục Chân Chân ít đi ra ngoài, quen thân với Quý Minh Noãn, càng ít đi ra ngoài.

 

Cô ấy nhìn thấy Quý Minh Noãn gửi tin nhắn cho cô ấy, nói có nghệ sĩ muốn trực thuộc công ty quản lý của mình, không hề nghĩ ngợi đã từ chối, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty không phải xây dựng sự nghiệp, chỉ muốn giám sát Quý Minh Noãn.

 

Huống hồ cô ấy không quen kinh doanh, nếu phá hỏng tương lai của người ta, thì làm sao đây?

 

Không được.

 

Cố Ảnh nhìn thấy Lục Chân Chân thất thần, hỏi: “Lục Chân Chân, sao em không dẫn bạn trai tới đây?”

 

Cố Ảnh là một trong số ít những người biết cô ấy trợ cấp Hứa Mặc, nhưng Cố Ảnh cũng không biết cô ấy và Hứa Mặc sớm đường ai nấy đi.

 

“Em đã chia tay, hiện tại độc thân.”

 

Cố Ảnh vừa về nước, chưa nghe tin tức này, an ủi: “Không sao, em còn trẻ, từ từ tới.”

 

Lục Chân Chân cười, haiz, sao không mắng tên tra nam kia với cô ấy?

 

Bọn họ uống vài ly rượu, cô ấy nhìn thấy Lục Ngôn Thâm xuất hiện ở lối vào, bóng dáng cao ráo của Lục Ngôn Thâm hấp dẫn không ít ánh mắt, đám tiểu thư không ngừng bàn luận anh: “A, Lục Ngôn Thâm kìa, mẹ ơi, anh ấy tới tiệc kìa!”

 

“Có phải tôi hoa mắt không? Đúng là Lục Ngôn Thâm, hôn mê lâu như vậy còn điển trai như vậy hả?”

 

“Sao tôi thấy anh ấy còn điển trai hơn trước khi gặp tai nạn, mẹ ơi, tôi có nên đến đó bắt chuyện không?”

 

Cố Ảnh cũng nghe động tĩnh, nhìn thấy Lục Ngôn Thâm, trái tim đập nhanh hơn.

 

Lục Chân Chân  lẩm bẩm: “Không phải anh nên ở nhà?”

 

Rõ ràng hôm nay Quý Minh Noãn đã trở lại.

 

Cố Ảnh nghiêng mặt nhìn Lục Chân Chân, Lục Chân Chân học cách nũng nịu của Quý Minh Noãn, cười: “Chị dâu em vừa về từ Thành phố Phổ, em còn nghĩ anh sẽ ở nhà với chị ấy.”

 

Cố Ảnh nghe vậy, sắc mặt trắng bệch……

 

Chị dâu?

 

Lục Chân Chân khá thân với vợ của Lục Ngôn Thâm.

 

Cố Ảnh hỏi: “Lục Chân Chân, anh trai em kết hôn từ khi nào? Sao chẳng nói gì với mọi người?”

 

Cô ấy từng hỏi Hàn Băng và Dương Yến Đông, cô ấy ngại ngùng nên cũng không hỏi nhiều, lúc này lấy hết can đảm hỏi Lục Chân Chân.

 

Lục Chân Chân nói: “Lúc anh vừa tỉnh lại, bọn họ lắm, cả hai nhất kiến chung tình, em hâm mộ chết mất, anh trai em rất chiều Quý Minh Noãn, còn, lần trước tuần lễ thời trang ấy, anh ấy còn cố tình đi Paris, dạo phố mua sắm với chị dâu. Chị cũng biết con người của anh em, điên cuồng làm việc từ khi tiếp quản Hằng Thịnh, chị nói xem người có thể làm cho anh ấy buông bỏ công việc, rốt cuộc anh ấy thích người đó cỡ nào.”

 

Lục Chân Chân suýt rơi lệ, bịa chuyện quá cảm động.

 

Cố Ảnh: “……”

 

Hôm nay, cô ấy không nói được gì nữa.

 

Nhưng Lục Ngôn Thâm không bị ảnh hưởng, mục đích cũng không phải thật sự tham gia tiệc, anh vừa đi vào hội trường, một người đàn ông trung niên đi đến, muốn bắt chuyện với anh.

 

Lúc anh nói chuyện hơn hai mươi phút, Chu Mặc đến gần thì thầm: “Tổng giám đốc Lục, bệnh viện vừa gọi, em trai của Quý tiểu thư đã tỉnh, cô ấy đã đến bệnh viện, anh xem……”

 

Chu Mặc chưa nói hết, Lục Ngôn Thâm dừng nói chuyện, nói với kỹ sư Trần nói: “Kỹ sư Trần, mong tin tốt của anh, phu nhân nhà tôi có chút việc, lần sau chúng ta tìm chỗ khác, từ từ nói nhé.”

 

Kỹ sư Trần đã dao động, nghe Lục Ngôn Thâm nói, nói: “Được, nơi này cũng không tiện nói chuyện, chờ Tổng giám đốc Lục rảnh, hẹn tôi bất cứ lúc nào nhé.”

 

Lục Ngôn Thâm vội vàng đến, lại vội vàng rời đi, Cố Ảnh vừa bị k1ch thích, uống vài ly, nhìn Lục Ngôn Thâm rời đi, không biết dũng khí từ đâu tới, cô ấy đi theo Lục Ngôn Thâm rời hội trường.

 

Lục Chân Chân luôn lưu ý để ý hướng đi của anh trai, thấy anh sốt ruột rời đi, lập tức đi theo.

 

Tài xế lái xe đến trước cửa khách sạn, nhìn thấy Lục Ngôn Thâm bước ra, xuống xe mở cửa xe.

 

Cố Ảnh nhìn Lục Ngôn Thâm chuẩn bị lên xe, lấy hết can đảm, nhẹ giọng kêu: “A Thâm, trùng hợp thế?”

 

Lục Ngôn Thâm dừng bước chân, nghiêng người nhìn cô ấy.

 

“Cố Ảnh?”

 

Tiếp theo anh lại thấy một hình bóng quen thuộc, “Lục Chân Chân cũng ở đây.”

 

Dưới ánh mắt sâu thẳm của Lục Ngôn Thâm, Cố Ảnh không nhanh không chậm đi cao gót, đi lên trước.  

 

Lục Chân Chân thấy Cố Ảnh đi tới chỗ anh trai, tim như muốn nhảy lên cổ họng.

 

Cô ấy muốn làm gì?

 

Cố Ảnh chớp mắt, tao nhã cười, ngại ngùng hỏi: “A Thâm, cậu về Lục trạch à? Cậu có thể cho tớ đi nhờ không, hình như tớ…… say rồi.”

 

Lục Chân Chân nghe vậy, vội vàng giậm chân, cô ấy còn có mặt mũi hỏi như thế!

 

Cùng là tiểu thư khuê các, sao cô ấy không biết xấu hổ thế?

 

Lục Ngôn Thâm không nghĩ nhiều, Nhà họ Cố và Nhà họ Lục là thế giao, hơn nữa Cố Ảnh và mình cùng lớn lên, trừ đại học, hai người đều học chung một trường, hơn nữa, vị trí địa lý của hai nhà cùng nằm trên một con đường, anh về nhà họ Lục, cũng sẽ đi ngang nhà Cố Ảnh, chuyện nhỏ không tốn sức, nếu anh từ chối, thật không lễ phép.

 

“Được rồi, cậu lên xe trước đi.”

 

Lục Chân Chân nghe vậy lập tức tiến lên, véo cánh tay Lục Ngôn Thâm, nôn nóng nói: “Anh!”

 

Lục Ngôn Thâm không rõ nguyên do, “?”

 

Đàn ông đúng là đàn ông, ngu ngốc như nhau, hết thuốc chữa! Anh không thấy đôi mắt tràn ngập tình yêu của Cố Ảnh hả?

 

Chờ Quý Minh Noãn ghen, cho anh biết mùi.

 

Nhưng Cố Ảnh cũng ở chỗ này, cô ấy không thể nhiều lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Ảnh lên Maybach, Lục Chân Chân sợ Lục Ngôn Thâm cũng ngồi vào, đẩy anh ra, ngồi vào ghế sau.

 

Cố Ảnh nhìn vẻ mặt cười giả tạo của Lục Chân Chân, “Lục Chân Chân? Không phải em nói về căn hộ nội thành à?”

 

“A, em đột nhiên nhớ mấy hôm trước chị dâu có mua cho em mấy chiếc váy, đêm nay về xem thử.”

 

Nãy Cố Ảnh còn hồi hộp, nghe Lục Chân Chân nói vậy, không còn tâm trạng mong chờ.

 

Nhưng chỉ cần cô ấy có thể ở chung với Lục Ngôn Thâm một lúc, cũng thấy vui vẻ.

 

Vậy cũng đủ rồi.

 

Lục Ngôn Thâm đóng cửa xe cho bọn họ, sau đó nói: “Lục Chân Chân, em đưa Cố Ảnh về đi, anh có chút việc, trễ chút mới về nhà.”

 

Cố Ảnh nhìn Lục Ngôn Thâm nhanh ngồi vào xe của Chu Mặc, chiếc xe vọt đi.

 

Lục Chân Chân hớn hở nói với tài xế: “Lão Lý, đi nhà họ Cố trước.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
M
Mèo23 Tháng ba, 2023 12:00
Dễ thương nha , zui zui, hoang típ ❤️
BÌNH LUẬN FACEBOOK