Mục Hàn không phải tuýp người thích bịa chuyện, nếu biết mình có tâm tư như vậy với Quý Minh Noãn, sẽ điều tra kỹ càng, quả nhiên, chỉ cần dùng một chút thủ đoạn, có thể điều tra được một chuyện động trời.
Quý Minh Noãn chỉ là một cô vợ Lục Ngôn Thâm mua về để xung hỉ, buồn cười thật.
Nếu anh ta sớm gặp được cô, nói không chừng người ở bên cạnh Quý Minh Noãn là anh ta.
Nhưng hiện tại cũng không muộn, những gì Lục Ngôn Thâm có, anh ta cũng có; những gì Lục Ngôn Thâm có thể cho cô, anh ta cũng có thể cho cô.
Nếu đối phương muốn tiền, anh ta có thể cho nhiều hơn Lục Ngôn Thâm.
Anh ta thấy sắc mặt trắng xanh của Quý Minh Noãn, cô nhíu chặt chân mày như đang nhẫn nhịn gì đó.
“Tổng giám đốc Mục, tôi và Lục Ngôn Thâm tuy không có quan hệ hôn nhân, nhưng cũng tình đầu ý hợp.”
Mục Hàn nhìn đối phương, nhẹ nhàng cười, “Đúng không? Em xác định anh ta thích em?”
Anh ta không xem em là công cụ?
Đầu Quý Minh Noãn muốn nổ tung, gió lạnh thổi vào, trời đất quay cuồng.
“Tổng giám đốc Mục, đây là chuyện cá nhân giữa tôi và Lục Ngôn Thâm, không cần báo cáo với anh, bây giờ tôi rất không thoải mái, mời anh lập tức ra ngoài.”
“Những gì anh ta có thể cho em, tôi có thể cho em gấp đôi.”
Quý Minh Noãn không thể nhẫn nhịn được nữa, thốt, “Đúng là đồ tâm thần! Anh có thể đừng nhảy nhót trước mặt tôi không? Ai mẹ nó muốn con số gấp đôi của anh!”
Ghê tởm, thật sự quá ghê tởm!
Mục Hàn lạnh lùng cười, vươn ngón tay thon dài, muốn chạm vào gương mặt hồng của Quý Minh Noãn.
Quý Minh Noãn còn chóng mặt, nhìn thấy Mục Hàn đưa tay tới chỗ cô, lui về phía sau hai bước.
Giọng nói sắc bén vang sau lưng họ: “Này! Làm gì đấy? Tay, tay, tay, thả tay xuống cho tôi!”
Mục Hàn nghe vậy nhíu mày, ngừng ngón tay giữa không trung, nhìn ra cửa.
Một cô gái xinh đẹp tức giận đứng ở cửa.
Lục Chân Chân cầm bình giữ nhiệt đựng trà gừng, vừa vào đã thấy một người đàn ông cao lớn đứng đối diện Quý Minh Noãn, còn duỗi tay, muốn gì hả? Không phải fan cuồng gì đó chứ? Sao anh ta có thể càn rỡ theo tới nơi này?
Lục Chân Chân nhíu mày khi nhìn thấy đối phương quay mặt sang đây.
Chẳng phải là ông chủ của Đường Hoa?
Anh ta ở chỗ này làm gì? Bàn tay dơ bẩn của anh ta muốn làm chuyện bỉ ổi gì?
Người này ngày thường thích chơi với tên khốn Trương Diệu, đừng nói anh ta cũng thích chơi với mấy tiểu minh tinh nhé? Anh ta nhìn trúng Quý Minh Noãn?
Lục Chân Chân: “Là anh à?”
Mục Hàn thu tay lại, không nhanh không chậm sửa ống tay áo, nhẹ giọng nói với Quý Minh Noãn: “Tương lai còn dài, mong lần gặp sau.”
Quý Minh Noãn tức giận, mặt từ trắng biến thành xanh, cô thầm mắng anh ta.
Mục Hàn gật đầu với Lục Chân Chân như chào hỏi, sau đó xoay người rời lều.
Lục Chân Chân nhìn chằm chằm anh ta, đi đến bên cạnh Quý Minh Noãn, hỏi: “Anh ta làm gì thế? Có phải anh ta có ý đồ với chị không?”
Lục Chân Chân chưa kịp đặt trà gừng xuống, Quý Minh Noãn ngã xuống ghế như một quả bong bóng xì hơi.
Lục Chân Chân kêu lên: “Quý Minh Noãn!”
“Không sao, chóng mặt.”
Lục Chân Chân nhìn khuôn mặt nhỏ đổ mồ hôi lạnh của Quý Minh Noãn, cũng hoảng sợ, vội vàng đưa Quý Minh Noãn đi bệnh viện, tiêm một mũi hạ sốt.
*
Quý Minh Noãn nghỉ ngơi một ngày, khá hơn nhiều, vẫn còn bị cảm, vẫn đau cổ họng.
Cô phải tiếp tục làm việc, Lục Chân Chân vừa oán trách vừa cho người cho thu dọn 6 chiếc vali của cô, chuẩn bị đưa lên thuyền.
“Nếu không phải chị bị bệnh, em mới không muốn đi, nghe nói còn phải đi mấy ngày, đúng không? Em buồn chết mất thôi, có phải biển rất lạnh không? Mấy chiếc váy của em có chỗ phát huy tác dụng không? Em nghe nói du thuyền có bể bơi, í, nhất định phải mang Bikini của em……”
Quý Minh Noãn nhìn cốp xe bị hành lý của Lục Chân Chân chiếm chỗ, thở dài, thấy đây mới đúng là dáng vẻ đi ra ngoài.
Quý Minh Noãn cần đi Nhà của Bảo bảo, gặp đám trẻ và nhân viên, cùng lên thuyền, cô và Lục Chân Chân tạm biệt nhau ở sân bay.
Cô lên thuyền, đạo diễn dẫm mọi người lầu 8 của du thuyền, nói: “Mọi người bỏ hành lý vào phòng trước, nửa tiếng sau tập hợp ở phòng Tư Nhã.”
Khán giả đều chờ mong xem phòng của An Tư Nhã, nghe đồn đó là căn phòng xa hoa nhất, được tích hợp còn có ban công, ước chừng hơn 200 mét vuông.
Nhưng An Tư Nhã lúc này cười không nổi, phòng cô ta lớn nhất, hơn nữa có 3 phòng, cho nên đêm nay mấy đứa trẻ sẽ ngủ ở phòng của cô ta.
Nếu An Tư Nhã biết đây là cái hố, lúc trước không giành hạng nhất, đây đâu phải đãi ngộ dành cho hạng nhất, cô ta trông nhiều trẻ con như vậy, quả thực là nan đề thế kỷ.
An Tư Nhã đẩy hành lý đi vào phòng, cũng không hiện ra bất mãn mà khán giả chờ mong.
Cô ta nhìn đám trẻ con chạy nhảy trong căn phòng, hận không thể xoay người đi!
Căn phòng này to nhất, còn có rất nhiều du khách trên du thuyền, cho nên tổ tiết mục chỉ có thể sắp xếp các khách mời họp hoặc phân nhiệm vụ ở đây……
Quả thực là phá hoại!
An Tư Nhã sai mấy đứa trẻ sắp xếp hành lý của chúng, nói với người quay phim: “Chúng ta đi xem mấy phòng khác như thế nào đi, mong chờ quá.”
Giờ phút này người xem thấy phòng của An Tư Nhã, hâm mộ bình luận: “A a a, phòng này có cầu trượt kìa! Tôi cũng muốn ở phòng này.”
“Cầu thang là phím đàn đen trắng, còn có tiếng! Còn có karaoke và gia đình rạp chiếu phim nữa kìa trời…… Ghen tỵ ghê.”
“Phòng ngủ của An Tư Nhã là đỉnh của chóp, còn có mang ban công! emm…… Nhìn thoáng qua Quý Minh Noãn, phòng chỉ tầm 20 mét vuông, chỉ có một chiếc giường 1m35, quá thảm.”
An Tư Nhã nhìn phòng ngủ chính, gượng cười, nhỏ vậy? Chiếc giường 1 m 8 giường ở cạnh cửa đẩy kéo của ban công, tuy nhìn không gian khá lớn, nhưng cũng chỉ hơn 40 mét vuông.
Rất bình luận cực kỳ hâm mộ An Tư Nhã lấy được căn phòng tốt như vậy, cũng không có người ít người tinh mắt nhìn ra An Tư Nhã không hài lòng: “Tôi thấy An Tư Nhã chỉ cười gượng, chắc đang thầm mắng, đừng quên, mấy đứa trẻ đêm nay muốn ở phòng cô ta, cô ta không thích trẻ con.”
“Phòng của An Tư Nhã khá tốt, sao tôi thấy cô ta chỉ cười gượng thôi nhỉ?”
Fans An Tư Nhã cũng không hiền, có một hai bình luận như vậy, bọn họ lập tức đè nó xuống.
Cùng lúc đó, Quý Minh Noãn đi tới phòng, Lục Chân Chân hôm qua không có chuyện gì làm, cố tình lên mạng tìm thử phòng trong du thuyền, bất ngờ nói với cô phòng của cô nhìn ra cảnh biển, cô không thể mở cửa sổ, cũng không có ban công, hơn nữa giường trong phòng còn nhỏ hơn giường của người khác!
Giờ phút này Quý Minh Noãn đứng trong căn phòng phòng tiêu chuẩn 18 mét vuông với vẻ mặt bình tĩnh.
May mắn ánh sáng không tồi, trang trí theo màu sáng, bằng không thật sự có chút chật chội.
Cũng có không ít người xem nhìn thấy căn phòng này, cũng giật mình.
“Sao tôi thấy Quý Thơm Thơm không có chỗ để chân?”
“Liệu tối nay hoa phú quý của bà chủ có ôm chăn khóc không?”
“An Tư Nhã có giường 1 m 8, tôi thấy họ có thể chen nhau nằm đấy.”
Quý Minh Noãn lấy quần áo, treo vào tủ quần áo, không có gì cần sửa sang, chuẩn bị tới căn phòng được gọi là căn phòng gia đình hoàn mỹ của An Tư Nhã.
Cô chưa kịp ra cửa, Tô Dương và Tiếu Ngạn Thần đã tới, nói muốn tham quan.
Họ không so sánh thì không biết, so sánh thì giật mình.
Phòng của Quý Minh Noãn chẳng to bằng nhà vệ sinh trong phòng An Tư Nhã!
Tô Dương cười nói: “Tiểu Noãn, muốn khóc thì đừng nhịn, tôi cho chị mượn bờ vai này.”
Tiếu Ngạn Thần chỉ nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói: “Hơi nhỏ.”
Chiếc giường kia phỏng chừng chưa được một mét rưỡi?
Quý Minh Noãn cười khẽ, “Vậy là đủ rồi, tôi không giống các cậu, được nuông chiều từ bé.”
Không ít cư dân mạng bắt đầu phân tích câu nói của Quý Minh Noãn.
“Nói ai được nuông chiều từ bé đấy? Đúng là một nghệ sĩ tuyến 18!”
“Chắc chắn cô ta đang ngầm mỉa Tư Nhã của chúng ta đấy, ghê tởm chết mất, buồn nôn quá.”
“Người ta chỉ nói với Tô Dương thôi mà trời, như vậy cũng kêu mỉa ngầm, tôi thấy mấy người có tật giật mình nhỉ? Quý Thơm Thơm người ta chẳng nói phòng này không tốt, mấy người đã la làng rồi, mấy người mới là buồn nôn đấy.”
Ba người cùng tới phòng của An Tư Nhã, càng đi đến đầu thuyền, phòng càng tốt, trước khi bọn họ đi vào phòng An Tư Nhã, Quý Minh Noãn nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Cô nhìn thấy Lục Chân Chân đeo kính râm, đội mũ che nắng, vừa nói vừa cười với một người phụ nữ trung niên, còn có một người đàn ông mặc vest, họ đi vào một căn phòng hoàn mỹ khác.
Đó chẳng phải mẹ ruột của cô?
Cô không ngờ bà ấy sẽ lên thuyền, so Lục Chân Chân đi chung với bà ấy?
Trương Tú Lan vào phòng, Lục Chân Chân đi theo sau, trước khi vào cửa, còn cố ý tháo kính râm, quay đầu nháy mắt với Quý Minh Noãn.
Tổ tiết mục cố gắng không quay trúng hành khách trên du thuyền, không quay cảnh Lục Chân Chân nháy mắt.
Chỉ có Quý Minh Noãn biết tên kia nở một nụ cười gian xảo.
Tô Dương đang nói chuyện với Tiếu Ngạn Thần, không lưu ý Quý Minh Noãn và Lục Chân Chân.
Tiếu Ngạn Thần đột nhiên đứng im tại chỗ, Tô Dương kêu anh ấy một tiếng, “Anh Thần ơi?”
Tiếu Ngạn Thần như bị nghẹn, chuyển động yết hầu, nhìn nghiêng căn phòng với ánh mắt thâm thúy.
Tô Dương nhìn, chỉ vào căn phòng bên cạnh, “À, phòng của Tư Nhã không phải phòng kia, bên này này, xem đi, tổ tiết mục còn treo thẻ Nhà của Bảo bảo này.”
Quý Minh Noãn nhìn theo Tiếu Ngạn Thần, đó chẳng phải phòng của Lục Chân Chân? Cậu ấy thấy cảnh vừa rồi?
Lục Chân Chân hiện tại không thần bí, từng đến đoàn phim của cô, đã bị người ta bóc.
Cư dân mạng vẫn không biết cô ấy là em gái của Lục Ngôn Thâm.
Tiếu Ngạn Thần thu ánh mắt, nhẹ giọng nói: “À, tôi nhìn nhầm thôi.”
Danh Sách Chương: