Thần kỳ chính là Mạc Thiên có đột phá, đã tăng thêm một cấp và hiện tại chạm đến ngưỡng 65. Có lẽ đối với người bình thường thì chỉ chênh lệch một đơn vị nhưng đối với các dị năng giả thì cấp càng cao, tăng được chừng nào thì sẽ có lợi chừng đó. Mạc Thiên cảm thấy cơ thể lại được đả thông thêm và sức mạnh trong người cứ như mở rộng ra.
Về phía Mạc Chi Tuyệt thì vẫn cứ trì trệ chưa thấy hiệu quả gì, cũng đúng, lên cấp 70 đâu phải chỉ cố gắng tu luyện là đủ, mỗi lần lên là mỗi lần phá bỏ giới hạn của bản thân.
Mạc Chi Tuyệt để mặc Mạc Thiên tu luyện đến sẩm tối, luyện thế này tốt ở chỗ không lo bị đói bụng, đã thế tinh thần còn minh mẫn hơn nhiều. Tay hắn cầm một chiếc ghế đặt trước mặt Mạc Thiên rồi ngồi xuống. Lúc Mạc Thiên tu luyện thì thú vui của hắn là ngồi đó ngắm cậu. Không biết tại sao nhưng nhìn cậu lại thấy ấm áp trong lòng.
Ngũ quan của Mạc Thiên thiên về ôn nhu hơn, có lẽ vì vậy mà dù lúc cậu tức giận hay khó chịu đều khiến cho người ta cảm thấy dễ nói chuyện, nhất là khi nhắm mặt thì cực kỳ ghẹo người. Lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng rung động, đôi môi mím lại, Mạc Chi Tuyệt thật sự yêu toàn bộ của người này.
Tính toán thời gian có lẽ Mạc Thiên sắp mở mắt, Mạc Chi Tuyệt ngồi dậy, đi nấu ăn. Hắn biết toàn bộ khẩu vị của cậu, cũng biết Mạc Thiên hoàn toàn thích những món hắn làm, có lẽ trên đời này, người khiến hắn nguyện ý nấu có lẽ chỉ có mỗi cậu mà thôi.
- A Tuyệt, hôm nay có gì mà thơm vậy?
Mạc Chi Tuyệt mỉm cười, xoa nhẹ gương mặt còn có chút thẫn thờ kia, ánh mắt sủng nịch đến mức khó tin, tiếc là chính chủ kia nạy không nhận ra.
- Món huynh thích nhất, tu luyện thế nào rồi ca?
Mạc Thiên vui vẻ, cơ thể bây giờ như trở nên nhẹ nhàng hơn, tốc độ hình như tăng thêm, có lẽ do ảnh hưởng dị năng nên cậu cảm thấy mọi thứ đều dễ quan sát.
- Tốt lắm.
...
Bán kết có khác, lần này ồn ào náo nhiệt hơn trước, chắc chắn còn tụ hội cả những cá nhân không thuộc về học viện nữa. Nếu đến chung kết thì sao nhỉ, có lẽ còn rầm rộ hơn nữa.
Mạc Thiên và Mạc Chi Tuyệt tuy có thành tích cao nhưng lại chưa có trận đánh nào hoàn toàn khuấy động cả, trái lại Cao Lãng với Niêm Quan lại được chú ý hơn. Trong phòng chờ, Niêm Quan ngồi xoay một viên đá nho nhỏ trên tay, ánh mắt như vô tình liếc sang Mạc Thiên. Người kia đang mỉm cười, tuy chuẩn bị sẽ có một hồi ác liệt nhưng nhìn qua có vẻ như cậu đang rất thoải mái.
- Này!
Tầm mắt bị một cánh tay che đi, Niêm Quan chớp mắt, bản năng cho biết dù giật mình nhưng vẫn giữ vững sắc mặt.
- Chuyện gì?
Niêm Quan hồi phục lại sắc mặt, liếc nhìn Cao Lãng đang nhếch môi cười nhạo. Cái tên này như có hai bộ mặt vậy, một là lãng tử như cái tên, hai là thích trêu chọc người khác lấy đó làm thú vui. Đúng là như đa nhân cách vậy.
- Ngươi đang ngắm đối thủ hay là quan sát vậy, ta thấy xem ra là vế đầu ha?
Hỏi cứ như là câu tường thuật vậy, Niêm Quan lờ y đi không thèm trả lời nữa, để mặc Cao Lãng cười nhạo.
Thời gian đã đến, Mạc Thiên vươn người đứng thẳng, xoa xoa mặt lấy lại tinh thần, rồi bắt đầu bước đi.
- Bọn ta sẽ không nương tay.
Giọng nói chắc nịch vang lên, đằng sau hai khuôn mặt đã trở nên nghiêm túc hẳn, Mạc Thiên cũng thu lại nụ cười, trả lời.
- Bọn ta cũng vậy.
Vừa mới bước ra mà Mạc Thiên đã bị cái không khí phấn khởi lây nhiễm, cậu đứng thẳng lưng lên, trên tay truyền đến chút hơi ấm rồi rời đi. Mạc Thiên nhìn Mạc Chi Tuyệt, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, vẻ mặt thong thả bất giác khiến người ta cảm thấy an tâm.
- Cao Lãng, dị năng hệ Phong cấp 66.
- Niêm Quan, dị năng hệ Kim cấp 67.
Không ngờ thực lực của bọn họ lại tiến bộ đến như thế, nếu tính ra cũng không chênh lệch quá đáng.
- Mạc Thiên, dị năng hệ Phong cấp 65
- Mạc Chi Tuyệt, dị năng hệ Hoả cấp 69.
Bắt đầu!
Cả hai bên đều thuộc phái hành động, vừa bắt đầu Mạc Thiên đã tạo một trận cuồng phong, gió lớn đến ép cả không khí, chỉ cần chạm vào là lập tức bị thương. Cao Lãng cũng đâu phải dạng vừa, đáp trả lại chiêu thức y hệt.
Hai luồng gió đối nghịch nhau, lúc chạm vào nhau khiến người xem nổi da gà, Mạc Thiên với Cao Lãng trụ vững, gió lốc phần phật như cắt da cắt thịt vậy. Mạc Thiên chỉ có thể mở hé mắt, do ảnh hưởng từ cơn gió nên bụi giữa sân cũng ngay lập tức bị cuốn lên. Có chút khó khăn để mở mắt trong tình thế này.
Mạc Chi Tuyệt xoay bước lại tính giúp đỡ thì một đao kiếm sắc cứng chặn ngang cổ, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bịt tai gạt sang. Mạc Chi Tuyệt phản ứng nhanh ngã người ra đằng sau, tay chống xuống đất làm động tác bật ngửa. Chân ngay lúc bật liền dùng sức đá vào chiếc đao đó.
Niêm Quan kịp thời biến đổi chiếc đao dài thành một con dao nhỏ, vậy nên chân Mạc Chi Tuyệt vừa dùng lực đã đá vào khoảng không.
Đều là người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, Niêm Quan không để cho Mạc Chi Tuyệt có cơ hội đứng vững đã biến vật trong tay thành một dây xích rồi vừa nhanh vừa mạnh quật thẳng xuống, Mạc Chi Tuyệt nheo mắt, trên tay đột nhiên phát ra lửa, ngọn lửa bùng lên cháy hừng hực, hắn sử dụng sức mạnh bật tránh khỏi sự va chạm sau đó cuốn lấy sợi dây xích rồi giật mạnh.
Niêm Quan không ngờ tới bị giật liền lấy đà trụ xuống, cũng hết sức giằng co. Ngọn lửa trên người Mạc Chi Tuyệt như có linh tính chạy theo từng đốt xích lan đến chỗ của Niêm Quan. Y nhíu chặt mày, nhanh chóng bỏ vũ khí của mình xuống rồi lùi về sau mấy bước. May mắn y lùi kịp, ngọn lửa thực sự lan rất nhanh và quỷ dị lạ thường.
Mạc Chi Tuyệt cầm dây xích trên xoay một vòng rồi dùng sức nện mạnh xuống chỗ Niêm Quan đang đứng, y lập tức tránh né, suýt soát vừa may không trúng đòn, nếu Niêm Quan tránh chậm một giây nữa hoặc đứng gần chút thôi là ăn đủ. Chỗ vừa nãy đã hằn thành một đường thẳng, không quá dài nhưng đủ sâu, có thể thấy uy lực không phải dạng vừa.
Niêm Quan nhíu mày niệm gì đó trong đầu, tay đưa ra rồi nắm chặt thành nắm đấm, Mạc Chi Tuyệt có hơi ngạc nhiên vì thứ hắn cầm trên tay đột nhiên bị vuột mất, cảm giác bàn tay đột ngột trống trơn, vậy mà vũ khí lại lần nữa về tay Niêm Quan. Có vẻ như dị năng giả hệ Kim này không dễ đánh bại.