• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Trạch Hiên lúc này đang lái xe với tốc độ rất nhanh, Thư Di cũng không kém cạnh, cô hiện tại cũng rất tức giận, không vì khuôn mặt âm trầm băng lãnh của anh mà chột dạ hay sợ hãi, mà còn ngang ngạnh, không thèm liếc nhìn anh lấy một cái, hướng ánh mắt ra bên ngoài.

Với tốc độ lái xe như này, Thư Di không có chút gì gọi là lạ lẫm cả nhưng bởi vì cuộc đời cô gắn với nhiều vụ tai nạn nên cô có chút tê dại.

“Ketttttt…”

Tiếng thắng xe chói tai vang lên, dừng lại ở vùng ngoại ô không có người đến, Thư Di vì không phản ứng kịp mà chúi người về phía trước, may mà có dây đai an toàn nếu không cô sẽ không toàn mạng mất.

Sở Trạch Hiên cũng không lo lắng cho Thư Di như trước, tay vẫn nắm chặt vô lăng, ánh mắt ánh lên tia phẫn nộ. Không gian bên trong xe nhỏ hẹp khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy hô hấp khó khăn.

Thư Di trầm mặc, cắn chặt môi dưới, hốc mắt đã đỏ ửng lên một chút, cô không nói gì, chỉ cởi bỏ dây đai an toàn, mở cửa, xuống xe. Thư Di đóng sầm cửa xe lại cũng là lúc Sở Trạch Hiên xuống xe, vòng qua đầu xe bước gần đến vài bước, ép chặt cô vào thành xe, đem tất cả phẫn uất từ chuyện vừa nãy bùng phát lên người Thư Di. Thư Di đối mắt với Sở Trạch Hiên, cố đẩy anh ra khỏi người mình, hét lớn.

“Cút ra” .

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Sở Trạch Hiên không vì lời vừa rồi của cô mà buông tay, trực tiếp quát lớn hơn.

“Hạ Thư Di, buổi trưa em cùng Cận Thiếu Phong đi chung sao không nói với tôi?”

“Vậy anh cùng Khúc Ưu Ưu đi với nhau, sao không nói với tôi? Sở Trạch Hiên, nếu anh và cô ta vẫn chưa rõ ràng thì đừng có đùa giỡn với tôi”

Sở Trạch Hiên nhếch miệng cười lạnh.

“Tôi không rõ ràng… Là tôi không rõ ràng hay em và Cận Thiếu Phong không rõ ràng đây?”

Nghe cái cách anh đánh phủ đầu cô mà cô tức.

“Tôi không rõ ràng chỗ nào? Làm sao so được với Khúc Ưu Ưu của anh vẫn còn vấn vương tơ lòng!”

Sở Trạch Hiên thật sự bị Thư Di bức cho sắp chết.

“Tôi và cô ta có khi nào vấn vương tơ lòng? Tôi và cô ta rất minh bạch… Vậy còn em? Em có dám khẳng định em và Cận Thiếu Phong không có gì không?”

“Tôi vì sao lại không dám? Từ trước đến nay tôi và anh ấy không hề có chuyện gì với nhau, tại sao lại không dám khẳng định? Ngược lại là anh kìa… anh nói anh và Khúc Ưu Ưu đã rõ ràng nhưng lại có thể ngang nhiên bắt cá hai tay, như thế nào chỉ có trong lòng anh biết rõ!”

Rõ ràng cuộc điện thoại trong toilet lúc đó, người được nói đến chắc chắn là Sở Trạch Hiên.

Sở Trạch Hiên lúc này cũng mất hết lí trí cãi lại.

“Nếu em và Cận Thiếu Phong không có gì tại sao không nói thật với tôi qua tin nhắn? Hạ Thư Di, em có dám nói em không chột dạ?”

Thư Di một bên nghe được câu nói đó của Sở Trạch Hiên, đứng bất động, quên mất phản ứng. Anh biết mình đã nói đúng liền chêm thêm.

“Nhìn đi, em chính là đang chột dạ!”

“Huống hồ, tôi cùng Khúc Ưu Ưu như thế nào, tôi cũng không chột dạ bằng em. Thư Di, mặc kệ quá khứ trước kia tôi đối xử với em như thế nào, nhưng hiện tại tôi thật sự muốn cùng em bước vào một mối quan hệ yêu đương, ngoài em ra, tôi hoàn toàn không có suy nghĩ đó với bất kì người phụ nữ nào khác…”

“Anh…”

“Tôi không cần biết trong lòng em suy tư cái gì, nhưng em hay nhớ kĩ cho tôi, riêng chuyện tình cảm, tôi không có hứng để đem ra chơi đùa”

Sở Trạch Hiên gắt gao nhìn Thư Di, mỗi một lời nói của anh phát ra đều thể hiện thái độ cực kì nghiêm túc của anh. Anh thực sự không bởi vì đã lên giường với cô mà gán ghép ba chữ “chịu trách nhiệm” lên người cô. Vậy có nghĩa là anh thực sự muốn cùng cô yêu đương, anh thực sự có tình cảm với cô?

Lúc sau, Sở Trạch Hiên lại cất lời, lời nói phát ra vì lửa giận mà có chút khàn khàn.

“Ít nhất nếu tôi cùng người phụ nữ khác ở bên nhau, chắc chắn sẽ không cùng em thử yêu đương… mà một khi cùng em bắt đầu, tôi sẽ không bao giờ có ý nghĩ như vậy với nữ nhân khác, em hiểu không?”

Sở Trạch Hiên nghiến răng nghiến lợi nói ra câu đó, cùng lúc buông bả vai của Thư Di đã bị anh nắm chặt từ ban nãy ra. Cô lúc này tâm tình có chút run rẩy, đôi mắt thậm chí còn đỏ ửng lên như sắp khóc.

Anh vô lực cất lời.

“Thư Di… tôi biết tôi không hề nam tử hán đại trượng phu, tôi cũng sẽ không vì chúng ta ở bên nhau mà làm ảnh hưởng đến các mối quan hệ của em. Nhưng tôi không hi vọng sẽ bắt gặp em cùng người đàn ông khác ở riêng như hôm nay đâu”

Thư Di rũ mắt nói.

“Tôi và anh ấy không có gì cả… tôi không nói cho anh là vì sợ sẽ anh hiểu lầm…”

Sở Trạch Hiên nghiêng đầu nhìn Thư Di, nghe cô nói như vậy, anh tất nhiên sẽ tin. Anh rũ mắt cười một cái, chợt cảm thấy mình sống đến từng tuổi này rồi thế mà lại đi cãi nhau tay đôi với một người phụ nữ, nhưng cũng may người cãi nhau với anh lại là Thư Di nếu không anh cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Lúc sau, khi cả hai ổn định lại tinh thần, anh mới mở cửa xe, bảo cô lên xe rồi nói.

“Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm”

Thư Di ngoan ngoãn nghe lời leo lên xe. Sau khi yên vị trên xe, anh lại hỏi.

“Em muốn đi đâu ăn đây?”

Nhưng chợt, anh nhớ ra.

“Hình như không đúng, tại sao giữa buổi trưa em lại ở Gold Star? Bệnh viện và nhà hàng đâu có gần nhau?”

Thư Di ngoan ngoãn khai thật.

“Buổi chiều tôi không có lịch”

Anh trực tiếp nở một nụ cười lạnh, liếc mắt nhìn cô.

“Ha… vậy xem ra buổi tối có hẹn với Tử Hàm để ăn tối cũng là giả?”

“Không… cái đấy thì là thật” Cô vội vàng phủ nhận.

Tuy rằng là cô sẽ đi đón Tâm Dao nhưng cô cũng muốn hẹn Tử Hàm và Viên Viên cùng nhau về nhà ăn một bữa cơm, tiện thể thông báo việc của cô và anh. Anh nhìn cô, không tiếp tục hỏi về vấn đề này, chỉ khởi động xe.

“Này… thái độ anh là sao vậy? Chẳng lẽ anh không tin tôi?”

Anh liếc mắt nhìn cô một cái, vẫn giữ thái độ cũ, không nói gì. Thư Di lúc này không biết Sở Trạch Hiên đang nghĩ cái gì, đơn giản chỉ muốn biết anh có tin cô hay không mà thôi. Sau đó, đột nhiên anh bất thình lình nói.

“Buổi tối tôi sẽ đi cùng em”

“A?!” Thư Di nghe không rõ, nghi hoặc nhìn anh.

Sở Trạch Hiên lại nhìn Thư Di thêm lần nữa, kiên nhẫn lặp lại lời nói vừa nãy.

“Buổi tối tôi sẽ đi ăn cơm mới mọi người cùng em”

Thư Di khoé miệng co giật, vẫn ngơ ngác không thể tin được, mắt trừng lớn nhìn anh. Anh tiếp tục hỏi.

“Sao? Không muốn tôi đi cùng à?”

Thư Di đắn đo, nội tâm phức tạp. Chẳng lẽ cô chọn nhầm ngày nói dối anh à? Lẽ nào hôm nay lại phải gửi Tâm Dao cho Viên Viên ư? Hay là công khai luôn con bé với anh ấy?

Việc công khai con bé với Sở Trạch Hiên chỉ là sớm muộn, hơn nữa chuyện này Cố Ngạn cũng đã biết, nếu không phải vì vài lí do linh tinh thì Cố Ngạn đã sớm nói cho anh sự thật rồi.

Sở Trạch Hiên lại lặp lại câu hỏi khi nãy.

“Sao nào? Có muốn hay không?”

Anh không phải là không tin cô buổi tối cùng Tử Hàm có hẹn chỉ là anh cảm thấy nếu hai người đã xác định bên nhau thì ít nhất cũng nên công khai, yêu đương lén lút giống như ăn trộm không ổn tý nào. Dù sao, trai chưa vợ gái chưa chồng tiến tới yêu đương, việc công khai với bạn bè thân thiết là điều hết sức bình thường, không phải sao?

Thư Di sau một hồi suy nghĩ liền ghì chặt tay xuống nói.

“Được, buổi tối cùng nhau đi”

Sở Trạch Hiên vừa lòng với câu trả lời của cô, hơi nhếch nhẹ khoé miệng cười nhạt. Thư Di quyết định để Sở Trạch Hiên và Tâm Dao gặp mặt, trong lòng cũng bắt đầu nhảy nhót không yên. Ngồi trên xe, tưởng tượng ra cảnh cha con gặp nhau, Thư Di bỗng chốc cảm thấy hào hứng, khoé miệng không kìm nổi tạo thành nụ cười tươi.

Không biết khi hai người gặp nhau sẽ như thế nào? Tâm Dao sẽ không sợ hãi chứ? Cả Sở Trạch Hiên cũng sẽ không tức giận với cô đâu nhỉ? Một đống câu hỏi xẹt qua đầu của cô khiến cô vừa mừng vừa sợ, nhất thời khiến cô không biết phải làm sao!

Chợt anh lên tiếng hỏi.

“Em cười gì mà ngây ngốc vậy?”

“Không nói cho anh”

“Lại còn bí mật?”

Thư Di làm bộ không nghe thấy, liếc mắt nhìn anh một cái, rồi sau đó lại thu hồi tầm mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Trong lòng cô bây giờ hỗn độn cảm xúc, vừa mừng vừa lo, mà mấu chốt chính là Tâm Dao cùng Sở Trạch Hiên gặp nhau! Liệu rằng anh có nhận ra con bé là con gái của anh hay không? Dù sao đường nét của con bé đa phần đều là giống cô.

Cô chỉ sợ anh đột nhiên phát hiện cô có con, sẽ suy nghĩ linh tinh, cho rằng đó là con của cô và người đàn ông khác. Hơn nữa, đêm cùng anh ở Nam Hải, chắc chắn anh đã phát hiện rằng cô không còn trong trắng. Liệu anh có tin cô nữa không?

___________

Tạm thời ngày 25/5 và ngày 26/5 mình xin phép chỉ up một chap.

Sau hai ngày trên tuỳ vào tình hình mình sẽ cố gắng up 2 chap còn không thì vẫn chỉ 1 chap thôi nhé!

Bởi vì mình sắp thi nên cần thời gian ôn một chút. Mong mọi người thông cảm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK