• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư Di cứ ngồi ở sofa khóc mãi, cô cũng quên mất lời nhắn của Sở Trạch Hiên rằng anh sẽ qua đây. Lúc anh đến nơi, ngó vào trong nhà không thấy bật đèn liền nhíu mày nghi hoặc. Anh cất tiếng gọi cô.

“Thư Di?!”

Đèn được bật lên chiếu rọi vào đôi mắt sưng húp của cô khiến nó rất đau đớn, cô theo bản năng đưa tay che mắt.

“Thư Di?!”

Sở Trạch Hiên thấy cô ngồi đờ đẫn trên sofa, khuôn mặt còn chưa lau hết nước mắt, anh nhíu chặt mày lại tiến lên đến bên cạnh cô mà ngồi xuống, nhẹ nhàng hỏi.

“Thư Di, em làm sao vậy?”

Cô chậm rãi mờ to đôi mắt, nghiêng đầu thẫn thờ nhìn Sở Trạch Hiên. Tầm mắt cô như cũ nhìn về phía trước không xác định rõ tiêu cự, càng nhìn càng thấy rõ vẻ bàng hoàng của cô.

Anh khó hiểu nhìn cô, một tay đem cô ôm chặt vào lòng, bàn tay lớn vỗ nhè nhẹ phía sau lưng cô muốn giúp cô giảm bớt căng thẳng. Qua một lúc lâu, Sở Trạch Hiên mới nhẹ nhàng hỏi.

“Xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho anh biết đi?”

Thư Di không có động, cũng không nói gì cứ tuỳ ý để Sở Trạch Hiên ôm như vậy. Anh vẫn giữ tư thế ôm cô, vòng tay không nới lỏng ra mà càng ngày càng chặt hơn.

“Nếu bây giờ em không muốn nói cũng được, anh sẽ chờ em bình tĩnh lại rồi nói sau”

Không biết vì cái gì mà anh càng ôm cô anh lại càng cảm nhận rõ rệt thân thể cô đang run rẩy không ngừng. Thư Di tuy rằng không còn khóc nữa, nhưng giờ phút này hơi thở đứt quãng của cô cũng khiến anh cảm thấy sốt ruột, khó chịu.

Cho dù như vậy, Sở Trạch Hiên cũng không nói gì cả, chỉ yên lặng ôm cô khiến cô cảm nhận được cảm giác an toàn khi ở bên anh. Lúc lâu sau, anh mới nhàn nhạt mở miệng.

“Thư Di, anh đưa em ra ngoài ăn nhé? Hay là em muốn anh nấu cho em?”

“Em không muốn ăn gì cả…”

“Nhưng mà anh có chút đói bụng, em không định cho anh ăn một chút sao?”

Thư Di biết Sở Trạch Hiên đang tìm cách phân tán sự chú ý của cô. Cô không thích ăn, thậm chí tầm trạng ăn uống cũng không có. Nhưng mà cô lại nghĩ đến anh, nếu anh cứ ngồi ôm cô như vậy anh cũng sẽ không ăn uống gì được mất…

“Được…”

“Em đi rửa mặt đi, anh đi chuẩn bị đồ để nấu. Không ăn cũng được vậy anh hấp trứng cho em được không?”

Thư Di cứ nhìn Sở Trạch Hiên, mím chặt môi, không nói gì cả. Anh nhướng mày, nhìn cô nhẹ nhàng cất giọng.

“Anh làm trứng hấp rất ngon…biết đâu em lại có tâm trạng ăn uống thì sao?”

Thư Di không đành lòng để Sở Trạch Hiên nói chuyện một mình như vậy, cô ngay lập tức mỉm cười gật đầu. Anh cười nhạt, cúi xuống hôn lướt vào môi cô một cái rồi đứng dậy.

“Ngoan, em đi tắm rửa đi, anh nấu cơm”

Thư Di gật gật đầu, đứng dậy lên phòng tắm. Khi đi đến cầu thang, cô quay đầu lại nhìn anh đang tất bật trong bếp, trong lòng đều cảm thấy vô cùng áy náy.

Anh vừa mới phẫu thuật xong, đã chạy tới đây còn không bận tâm cái gì trực tiếp đi nấu cơm cho cô. Phải chăng cô thật sự không thích hợp ở bên anh? Từ nhỏ đến lớn, ngoài gây phiền toái cho anh ra thì thật sự cô chưa làm điều gì giúp anh được hết…

Bỗng giọng nói cô vang lên giữa không gian tĩnh mịch.

“Sở Trạch Hiên…”

Anh vừa ra đến cửa phòng bếp, nghe thấy tiếng cô gọi liền dừng bước chân ngước mắt hỏi.

“Làm sao vậy?”

“Anh đã rất mệt vậy mà vẫn còn đến đây để an ủi em, hơn nữa còn nấu cơm cho em, em cảm giác em đối với anh không có tác dụng gì cả…”

Sở Trạch Hiên nhìn chằm chằm cô, qua vài giây, anh mới mỉm cười nói.

“Thư Di của anh đâu có vô dụng đâu?!”

“Thư Di của anh dành cả thanh xuân của mình để giúp anh hiểu được như thế nào là yêu một người, cho anh nếm trải được tư vị của tình yêu, hơn nữa còn vì anh mà đem đến một sinh linh bé nhỏ khiến cuộc đời anh bỗng chốc hoá thành màu hồng, làm sao lại vô dụng cho được chứ”

“Thân thể dù có mệt như thế nào thì cũng chỉ cần nghỉ ngơi một chút là sẽ ổn thôi, chủ yếu chính là gặp em, chăm sóc em khiến anh yên tâm hơn, đã hiểu chưa cô nương ngốc của tôi?”

Thư Di khịt nhẹ chiếc mũi, hốc mắt lại bắt đầu đỏ lên, cô cắn chặt môi, mân miệng cười nhìn Sở Trạch Hiên. Cô chưa từng nghĩ tới anh sẽ vì cô mà nói những lời này…

Thư Di cất bước, phi một mạch vào lòng của Sở Trạch Hiên mà ôm chặt.

“Sở Trạch Hiên, anh như vậy khiến em không có cách nào rời xa anh được”

Anh đón lấy người của cô, nếu không phải anh đứng vững thì có lẽ anh đã bị cái ôm đột ngột này của cô khiến cả người anh đập vào mép tường mất rồi. Anh ôm cô hỏi.

“Tại sao lại muốn rời bỏ anh? Chẳng lẽ em không yêu anh nữa sao?”

“Không có…” Thư Di rầu rĩ nói, không biết có nên nói chuyện của Khúc Ưu Ưu cho anh biết hay không.

Anh cảm nhận được cô vẫn còn rất rối rắm, cũng không ép cô, chỉ nói.

“Em dính anh như vậy thì sao anh nấu cơm được đây?”

Thư Di: “…”

Sở Trạch Hiên thở dài, lấy điện thoại từ trong túi quần ra.

“Vậy tối nay chúng ta ăn cơm hộp đi!”

Anh vừa nói vừa thao tác nhanh chóng trên màn hình điện thoại.

“Một lẩu cay cùng chút coca em thấy thế nào? Thời tiết có chút lạnh, không nên uống đá! Ok?”

Cô vẫn một mực ôm anh và giữ im lặng. Anh cũng không nói gì nữa mà thuận tay “chốt đơn”.

“Chắc là khoảng 30 phút nữa đồ ăn sẽ đến… Vậy thì, trước khi em đi sửa sang lại nhan sắc, nói cho anh nghe một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thư Di buông Sở Trạch Hiên, ánh mắt mờ mịt nhìn anh, anh cũng nhìn lại cô, cũng không muốn cưỡng ép, chỉ là chờ đợi… Thư Di rũ mắt, âm thầm cắn chặt răng, không ngừng hít sâu. Nhìn bộ dạng rối rắm này của cô, ánh mắt của anh dần dần thâm thuý lên, có một số việc, tuy không thể xác định nhưng anh cũng đã phần nào đoán được cái gì đó?!

“Sở Trạch Hiên…”

“Hửm…?”

“Khúc Ưu Ưu hình như biết chúng ta đang diễn kịch”

“Vậy ra buổi chiều em gọi điện cho anh là muốn nói chuyện này?”

“Giữa trưa cô ta tới tìm em… nói em và anh đang diễn kịch… giống như cô ta đã biết hôm đó, chúng ta đứng ôm hôn nhau dưới cơn mưa phùn vậy”

Sở Trạch Hiên hơi nhíu mày, hiển nhiên không ngoài suy đoán của anh. Thanh âm của Thư Di lại tiếp tục vang lên.

“Em không biết cô ta làm sao lại biết được… em vẫn cố phủ nhận nhưng mà…”

Thư Di cắn môi dưới, nhìn anh, bởi vì có anh ở đây cô không còn cảm thấy bất an nữa.

“Em cho anh xem cái này…”

Cô buông anh ra, cầm điện thoại mở hộp thư click vào bưu kiện của Khúc Ưu Ưu gửi đến đưa cho Sở Trạch Hiên xem.

“Là cái này à? Hạ Thư Di, đầu óc em để đi đâu vậy?”

Thư Di nhíu mày.

“Có phải Khúc Ưu Ưu dùng cái này để uy hiếp em rời đi đúng không? Nói cái gì mà nếu em không đi thì sẽ huỷ hoại anh?”

Sở Trạch Hiên nói một mạch, nhìn bộ dáng chột dạ của cô mà buồn cười, bất đắc dĩ thở dài.

“Cũng may thật, em cũng có lòng tham, không bỏ được anh”

“Trạch Hiên, việc này… nếu không để em rời đi, chờ xử lí trong chuyện này thì sẽ…”

“Cũng đều là diễn kịch, em nghĩ Khúc Ưu Ưu sẽ tin tưởng chúng ta lần thứ hai hay sao? Nếu như lần này em rời đi… cô ta chắc chắn sẽ nghĩ em tiếp tục diễn kịch”

Sở Trạch Hiên vừa nói vừa gửi bưu kiện đó tới hòm thư của mình. Thư Di nhăn mày nói.

“Sở Trạch Hiên, có phải anh lạc đề rồi không? Cái vấn đề bây giờ không phải là cô ta có tin hay không mà là anh có thể sẽ bị đình chỉ công tác đấy”

Sở Trạch Hiên nghe vậy, bình tĩnh mở miệng.

“Thứ nhất, về bản báo cáo xét nghiệm này, anh không học mảng này tất nhiên anh sẽ không liều mạng mà tự tìm cho mình đường chết. Thứ hai, em ngẫm mà xem, ở trong nước, còn ai có khả năng dám đình chỉ công tác anh hay sao?”

Thư Di ngỡ ngàng, lúc sau buồn bực lên tiếng.

“Hoá ra em vừa lo lắng vô ích rồi. Thậm chí em còn nghĩ đến trường hợp rời đi như nào để anh bớt đau khổ”

Sở Trạch Hiên một tay đem cô ôm chặt vào trong lồng ngực.

“Đồ ngốc, về sau gặp chuyện như vậy thì đừng có giấu, phải nói cho anh biết, hiểu không? Anh hy vọng dù gặp phải chuyện gì thì hai chúng ta vẫn có thể cùng nhau đối mặt được chứ?”

“Nhưng anh cũng có chuyện không nói cho em đấy thôi” Cô ngay lập tức lên án.

“Anh…”

“Vậy có phải bây giờ chúng ta không cần diễn kịch nữa đúng không?”

“Đúng… không cần diễn nữa”

Sở Trạch Hiên xoa đầu Thư Di nhắc nhở.

“Em mau đi rửa mặt đi… em định dùng bộ dạng nhem nhuốc như thế này để ăn cơm sao? Anh sợ anh nhìn em như vậy anh sẽ không có tâm trạng để ăn uống mất”

“Anh quá đáng vừa thôi!”

Cô mặc kệ anh vẫn cười cười ở phía sau, hậm hực bước lên lầu lần nữa đi vào phòng tắm.

Sở Trạch Hiên sau khi lấy đồ ăn xong, quay trở lại sofa, mở điện thoại ra, gửi bưu kiện lúc nãy cho một người nói hắn điều tra giúp anh nhanh nhất có thể. Anh không thể tiếp tục tình trạng này xảy ra được…



“Cô nói đi, đây là cái gì?” Mộng Nghi cầm trên tay một phần báo cáo xét nghiệm nhìn Khúc Ưu Ưu, hai mắt bởi vì phẫn nộ mà thanh âm trở nên hỗn loạn.

“Báo cáo giám định, anh không nhìn thấy à?”

Mộng Nghi đem báo cáo ném lên bàn, quát Khúc Ưu Ưu.

“Khúc Ưu Ưu, cô có phải bị điên rồi không?”

“Đúng vậy, tôi điên rồi! Tôi điên mới có thể ảo tưởng rằng Sở Trạch Hiên đối với tôi cũng có một chút cảm tình, dù không phải là yêu nhưng ít nhất… cũng khiến tôi nghĩ rằng tôi và anh ta có thể ở bên nhau”

Khúc Ưu Ưu cười như điên như dại.

“Nhưng rồi thì sao? Đều là giả! Tất cả đều là giả!”

“Khúc Ưu Ưu, cô đừng nói với tôi, cô đã thực sự yêu Sở Trạch Hiên đấy chứ?”

“Cô đừng quên, cô chính là vì Hạ Thư Di, chính là vì Hạ gia nên cô mới thế này”

Cô ta cười nhạo, đôi mắt ngập tràn phẫn nộ nhìn Mộng Nghi.

“Đúng… là tôi ngu muội… cho nên tôi muốn bọn họ… từng người từng người một phải chết… chết dần chết mòn… để họ cảm nhận được cảm giác mà tôi đã trải qua”

Mộng Nghi hơi híp con ngươi, một bước tới gần Khúc Ưu Ưu nói.

“Khúc Ưu Ưu, cô có chắc Hạ Thư Di sẽ không nói cho Sở Trạch Hiên biết việc này hay không?”

“Hạ Thư Di rất yêu Sở Trạch Hiên, tôi cá cô ta sẽ không bỏ mặc anh ta đâu… chắc chắn sẽ không nói gì mà ân thầm rời đi”

“Cô ngây thơ thật đấy… chẳng lẽ Sở Trạch Hiên sẽ không nhìn ra biểu hiện khác lạ của Hạ Thư Di hay sao? Chẳng lẽ anh ta ngu ngốc đến mức không cho người đi điều tra hay sao?”

Khúc Ưu Ưu ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng mới cất lời.

“Vậy bây giờ chúng ta phải làm như nào?”

“Báo cáo xét nghiệm này nếu như điều tra ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công việc làm ăn của tôi, hơn nữa, cô cũng biết xưởng chế tác trang sức của tôi không đăng kí giấy phép kinh doanh ở đây nên nếu như đen đủi rất khó để thanh minh, cách duy nhất chỉ có đường chết mà thôi. Cho nên chúng ta phải nhanh tay giải quyết Hạ Thư Di trước… nếu không… cô cũng biết hậu quả về sau như thế nào rồi đấy…”

Khúc Ưu Ưu căm phẫn nhìn khoảng không trước mặt, nghĩ nghĩ. Đúng vậy, bây giờ cô ta mới nhớ tới chuyện này, nếu như mọi chuyện vỡ lở ra hết thì một con đường sống của cô ta cũng không còn. Cách tốt nhất chính là trừ khử Hạ Thư Di càng nhanh càng tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK