• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, Thư Di dậy rất sớm. Cô cầm di động lên xem, cả đêm qua Sở Trạch Hiên vẫn không trả lời tin nhắn của cô, nếu nói cô không thất vọng chính là đang nói dối.

Cô rời giường, rửa mặt, bắt xe đến trường quốc tế S đón Tâm Dao. Cô nhìn thấy Tâm Dao đang chạy tới, mới một tuần không gặp, con bé đã thay đổi rất nhiều. Đúng là trường quốc tế, mọi phương diện đều hoàn hảo.

Tâm Dao nhìn xung quanh, lại ngẩng lên nhìn Thư Di, tiểu nha đầu có chút mất mát.

Đúng là kẻ lừa đảo!

Rõ ràng nói sẽ cùng mami đến đón mình, nhưng cuối cùng lại để mami đến một mình. Tâm Dao chạy về phía cô cất giọng, quay đầu lại đưa tay vẫy vẫy chào giáo viên.

“Lão sư, tạm biệt”

Thư Di cười cười xoa đỉnh đầu nhỏ của Tâm Dao, cùng giáo viên nói tối mai sẽ đưa Tâm Dao trở lại, sau đó mới mang cô bé rời đi. Thư Di nhướng mày nói.

“Chúng ta đi siêu thị, mami vừa học được một món mới, nhất định con sẽ thích cho mà xem”

“Mami học cùng Phong thúc thúc sao?”

“Không phải. Là học cùng chú bác sĩ…”

Tâm Dao hậm hực mím chặt miệng nhỏ. Thư Di nắm chặt tay con gái nhỏ giọng.

“Chú bác sĩ ban đầu là muốn cùng mami đi đón con, nhưng con cũng biết rồi đó, hôm qua mami và chú ấy cùng nhau hoàn thành xong một cuộc phẫu thuật, chú ấy cần ở lại để quan sát tình hình của Lâm gia gia cho nên mới không thể đến được”

Tâm Dao ngửa đầu nhìn cô.

“Lâm gia gia đã phẫu thuật thành công rồi sao ạ?”

Thư Di cứ nghĩ đến Sở Trạch Hiên là đáy mắt lại tràn ngập ý cười.

“Đúng vậy, chú bác sĩ chính là người mổ chính đó nha”

Tâm Dao thu hồi tầm mắt, miệng nhỏ vẫn chu lên. Thư Di đã nói với cô bé rằng Sở Trạch Hiên bận đột xuất nên không thể tới được, Tâm Dao cũng biết như thế nào là trách nhiệm của một bác sĩ cho nên cô bé cũng không còn phụng phịu giống ban nãy nữa nhưng có điều cô bé vẫn cảm thấy thiếu thiếu.



Sở Trạch Hiên sau một đêm quan sát tình hình của Lâm lão, mới xoay người hướng tới chỗ của Vương Giai Thuỵ cười nói.

“Không có gì đáng ngại!”

Vương Giai Thuỵ cùng mấy hộ sĩ ở đó nhìn nhau cười, âm thầm thở phào, tâm trạng cũng đã nhẹ nhõm đi phần nào. Vương Giai Thuỵ nói.

“Vậy tôi sẽ đi báo cáo tình hình cho thủ trưởng biết một tiếng”

Sở Trạch Hiên gật đầu, nhìn xem đồng hồ, đã điểm giữa trưa. Anh vừa mở điện thoại ra, quả nhiên tin nhắn của Thư Di cũng vừa mới gửi đến.

“Em đã đón Tâm Dao về rồi. Tiểu nha đầu rõ ràng vì không thấy anh đến đón, có chút không vui”

Đọc xong tin nhắn, khoé miệng anh không tự chủ được mà nhếch môi cười mỉm.

“Tôi có việc đi trước…”

Sở Trạch Hiên dặn dò một vài điều, sau đó rời Quân tổng, lái xe thẳng về Hoa Khang.

Cùng lúc ấy, Trịnh Quang ngồi trong phòng làm việc nghe bộ phận tài chính báo cáo vấn đề mấy ngày nay của công ty liền nhíu chặt mày lại.

“Trịnh tổng, vấn đề hiện tại của chúng ta chính là đang rơi vào tầm ngắm của chi cục thuế, họ đang điều tra rất gắt gao, tôi chỉ sợ…”

Trịnh Quang lạnh lùng trừng mắt lớn về phía người kia, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Tôi có yêu cầu anh nói sao? Mau nghĩ cách đi chứ hả, nói suông như vậy có tích sự gì không?”

“Nhưng mà…”

Trịnh Quang tức giận ném hết giấy tờ vào mặt người kia mà quát lớn.

“Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ cậu không biết à, nếu họ điều tra ra chúng ta đút lót quan chức để trốn thuế, đến lúc đó tất nhiên không chỉ ảnh hưởng một mình tôi, mà cả cậu nữa đấy, cậu cho rằng cậu có thể chạy thoát được sao hả?”

Người nọ cắn chặt răng: “Tôi biết rồi”.

Trịnh Quang chửi thề.

“Mẹ nó, nếu như tôi biết ai lén lút đâm sau lưng tôi, tôi sẽ giết chết hắn!”

Đột nhiên, lúc này trong đầu hắn xẹt qua hình ảnh của một người.

“Sẽ không phải là Cận Thiếu Phong đấy chứ?”

Trịnh Quang lẩm bẩm, vội vàng mở máy tính, quả nhiên, sự cố của Hạ Thư Di vẫn là thông tin sốt dẻo, liên tục tăng nhanh đến mức chóng mặt. Trịnh Quang cũng đã nhận được đơn triệu tập của toà án, hắn sẽ trực tiếp gặp Thư Di ở toà vào thứ ba tuần sau.

Trịnh Quang cắn răng, hắn nghĩ đến đứa con đã mất của mình, rồi ngẫm lại tình hình công ty, miệng vẫn lẩm bẩm mấy câu chửi thề, bàn tay nhanh thoăn thoắt liên hệ với Mộ Tử Khâm.

“Luật sư Mộ, anh nói cho tôi biết, tỷ lệ thắng vụ kiện này là bao nhiêu?”

Mộ Tử Khâm nhếch môi cười một cái rồi nói.

“Chứng cứ rất rõ ràng, nhân chứng sống đầy đủ, khả năng thắng là rất cao, nhưng có điều…”

Trịnh Quang lại một lần nữa không áp chế được lửa giận mà gắt lên.

“Có điều cái gì?”

“Âu Dương Khải phía bên kia thủ đoạn không tầm thường…”

Mộ Tử Khâm cắn răng, chuyện kiện tụng này không hề đơn giản, nếu nói anh ta không thể thắng được thì cũng không đúng nhưng đối với Âu Dương Khải mà nói tỷ lệ thắng được anh ta cực kì nhỏ. Không biết Âu Dương Khải đã làm gì mà lại thu thập được rất nhiều thông tin hữu dụng chống lại Trịnh Quang, phải nói thủ đoạn của anh ta ngang tầm với Mặc Thiệu Khiêm cũng nên.

Trịnh Quang vừa nghe xong, tức giận đến mức trực tiếp ngắt điện thoại mà không nói tiếng nào. Hắn hít sâu, áp xuống lửa giận, gọi điện thoại cho Cận Thiếu Phong.

Cận Thiếu Phong nhận được điện thoại là lúc anh đang họp, anh ta giơ tay lên ý muốn nói tạm dừng.

“Tạm dừng 5 phút”

Anh nhìn điện thoại hiện lên số của Trịnh Quang, trực tiếp bắt máy.

“Cận tổng, tôi là Trịnh Quang… ừm… đêm nay anh có rảnh không? Chúng ta đi giải sầu một chút có được không?”

Ánh mắt Cận Thiếu Phong dần dần âm trầm, trầm ngâm một lúc mới nói.

“Đêm nay sao?”

“Đúng vậy”

“Được thôi”

Mắt Trịnh Quang nghe được lời đồng ý của Cận Thiếu Phong, lập tức sáng lên.

“Vậy buổi tối… gặp anh ở bar MP”

“Trịnh tổng không ngại nếu tôi mang nữ nhân đi cùng chứ?”

“Không ngại, không ngại… tôi không để ý đâu. Nam nhân uống rượu tất nhiên phải có nữ nhân đi bên cạnh mới có hứng chứ!”

Cận Thiếu Phong cúp máy, nở một nụ cười lạnh: Cá đã cắn câu!

Anh nhắn cho Sở Trạch Hiên một tin: Trịnh Quang tối nay hẹn tôi ở bar MP, buổi tối có thể bắt đầu hành động”

Ánh mắt Sở Trạch Hiên nhẹ nhàng híp lại, khoé miệng nâng lên một nụ cười tà. Thực chất vấn đề này có một số việc không cần phải lên kế hoạch quá tỉ mỉ, nhưng chỉ cần việc đó chứng minh được tiểu Di ngốc của anh không kê sai đơn thuốc kia thì việc gì anh cũng sẵn sàng làm được. Nếu mấy người đã chơi như vậy thì Sở Trạch Hiên này cũng chẳng ngán một ai, anh sẽ chơi tới bến cùng mấy người đó!

Lúc sau, Sở Trạch Hiên nhắn lại.

“Trịnh Quang nhất định sẽ nghĩ anh mang theo Thư Di, vì không muốn tạo xung đột, hắn tuyệt đối sẽ không mang theo Bạch Tiêu Linh, như vậy chứng tỏ hắn sẽ mang theo một người phụ nữ khác đi cùng”

Cận Thiếu Phong đọc xong tin nhắn, tất nhiên điều này anh ta cũng biết. Chính vì thế chỉ cần Trịnh Quang mang bên mình một người phụ nữ khác tức khắc mọi chuyện sẽ rất đơn giản!

Sở Trạch Hiên buông di động, tầm mắt hướng ra phía bên ngoài. Các người khiến người phụ nhữ của tôi không vui, tôi sẽ bắt các người trả giá gấp 10 lần để đổi lại sự vui vẻ của cô ấy!

Ban đêm, bar MP.

Cận Thiếu Phong mang theo bên mình một người phụ nữ, không kiêng dè gì trực tiếp đi thẳng vào phòng VIP của bar MP. Trong phòng VIP anh đã thấy Trịnh Quang ở đó, quả nhiên hắn không mang theo Bạch Tiêu Linh.

Trịnh Quang hơi bất ngờ khi người phụ nữ đi cùng với Cận Thiếu Phong không phải là Hạ Thư Di, nhưng mà cũng chỉ xẹt qua một chút rồi thôi, nhiệt tình đứng dậy tiếp đón Cận Thiếu Phong.

Trong bữa ăn, Trịnh Quang căn bản chỉ nói về vấn đề hợp tác giữa Cận thị và Trịnh thị, dù chỉ là một câu nói liên quan đến sự cố của Thư Di và vợ hắn đều không đề cập nửa lời. Tuy nhiên, Cận Thiếu Phong là người cực kì thông minh, chẳng lẽ lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn hay sao?

Rõ ràng lần trước gặp mặt, Trịnh Quang một mực muốn đưa đơn kiện Thư Di cho bằng được nhưng lần này có vẻ…

Cận Thiếu Phong nâng ly rượu lên nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi cùng hắn ta nói.

“Cùng uống với tôi một chén chứ?”

Trịnh Quang ngay lập tức nháy mắt ra hiệu.

“Lăng Tịch, mau mời Cận tổng một chén”

Diệp Lăng Tịch vừa nghe, khuôn mặt có chút lúng túng nhìn Trịnh Quang rồi lại hướng mắt nhìn Cận Thiếu Phong nói.

“Cận tổng, xin thứ lỗi, tôi không thể uống rượu được, tôi có thể dùng nước trái cây để thay thế được không?”

Cận Thiếu Phong nghe xong, không nói không rằng, hờ hững cười. Trịnh Quang có thể cảm nhận được sự “thất vọng” từ phía Cận Thiếu Phong, lập tức trầm mặt nhìn về phía Diệp Lăng Tịch.

“Cận tổng đã mất công tự mời cô như vậy mà cô lại cự tuyệt, chỉ là một chén rượu thôi mà, uống một chút cũng đâu có chết được”

Diệp Lăng Tịch mím chặt môi, nhìn thấy trước mặt là một ly rượu trắng, lại ngẩng lên nhìn Cận Thiếu Phong, hốc mắt có chút đo đỏ. Cận Thiếu Phong cũng chẳng thèm để ý thái độ của Diệp Lăng Tịch, trực tiếp quay sang nói với người phụ nữ ngồi bên cạnh mình.

“Vậy cô uống cùng tôi đi”

“Được”

Người phụ nữ kia cười cười gật đầu đồng ý, cầm lấy một chén rượu cụng ly với Cận Thiếu Phong một cái rồi uống sạch.

Trịnh Quang nhìn một màn như vậy thật sự đã mất kiên nhẫn. Phải nói Diệp Lăng Tịch là tình nhân bí mật của Trịnh Quang, ngày bình thường cùng hắn đi xã giao đều rất lung linh nhưng hôm nay lại giống như một con cún bị đứt mất dây xích. Diệp Lăng Tịch cắn môi, ánh mắt nhìn về phía bụng nhỏ của mình. Trước kia vì muốn nịnh bợ Trịnh Quang nên mới có thể uống rượu không kiêng nể gì nhưng hôm nay cô ta không thể uống vì cơ bản hiện tại cô ta đang mang đứa con của hắn, hơn nữa còn nghi ngờ rằng đứa con này là con trai. Bây giờ cô ta chưa thể chắc chắn được điều gì nên mới không cho Trịnh Quang biết nếu không cô ta có thể sẽ bị bắt đi phá thai.

Diệp Lăng Tịch nắm chặt tay lại, nhìn về phía ly rượu trắng kia, cẩn thận nói.

“Cận tổng, không phải là tôi không muốn uống, mà là do cơ thể hôm nay tôi không thoải mái, anh có thể thứ lỗi cho tôi được không?”

Cận Thiếu Phong nhướng mày.

“Vậy sao? Diệp tiểu thư cơ thể không khoẻ, tất nhiên sẽ không thể uống rượu. Dù sao, uống rượu cũng phải xuất phát từ tinh thần tự nguyện thì mới vui vẻ được, Trịnh tổng, anh nói xem có đúng không?”

“Đúng đúng đúng!”

Trịnh Quang lúc này chỉ có thể cười nịnh nọt, vội vàng nâng ly rượu, mời Cận Thiếu Phong một ly coi như đền tội. Lúc Trịnh Quang nâng chén rượu lên uống, Cận Thiếu Phong nhân cơ hội đó nhắn cho Sở Trạch Hiên.

“Hành động đi!”

Sở Trạch Hiên vừa thấy, đột nhiên mỉm cười.

“Xem ra Trịnh Quang cũng “cao tay” thật, vậy mà lại có con rơi con vãi ở bên ngoài”

Dứt lời, anh trực tiếp gọi điện cho người của anh.

“Tạo một tài khoản rác, nhắn cho Bạch Tiêu Linh một tin nói rằng Trịnh Quang đang ở cùng một người phụ nữ tại phòng VIP bar MP, hơn nữa người phụ nữ kia còn đang mang thai”

Sở Trạch Hiên gọi điện xong, cười lạnh.

“Các người cứ từ từ mà tận hưởng”



Chơi với Tâm Dao cả buổi, lúc này Thư Di mới chợt nhớ đến Sở Trạch Hiên, cô mím chặt môi, tay cầm theo điện thoại. Từ tối hôm qua, khi cuộc phẫu thuật hoàn thành, cô và anh đã tách nhau ra, vậy mà đã 24 giờ đồng hồ Sở Trạch Hiên không liên lạc với cô dù chỉ một lần, đến cả một cái tin nhắn cũng không nhắn lại được, khiến cô có chút ỉu xìu.

Cô buông điện thoại, nhìn thấy Tâm Dao đã mệt mỏi, cô liền mang cô bé đi rửa mặt rồi đi ngủ. Quay trở lại phòng của mình, nhớ lại buổi tối hôm trước còn cùng Sở Trạch Hiên ôm nhau trên chiếc giường này, trong lòng chợt nổi lên cảm giác mất mát.

Đóng cửa lại, Thư Di nhìn chiếc giường lẩm bẩm.

“Sở Trạch Hiên, em rất tin tưởng anh, dù ai có nói như thế nào, em vẫn chọn cách tin tưởng anh, anh sẽ không làm em thất vọng đúng không?”

Không có ai phản hồi câu hỏi của cô, căn phòng liền rơi vào khoảng không trầm lặng. Cô nằm trên giường, cô trằn trọc, lăn qua lăn lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không ngủ được.

“Aaaaa…”

Thư Di cắn chặt răng, đột nhiên ngồi dậy, với tay lấy điên thoại, không nghĩ ngợi gì trực tiếp gọi điện cho Sở Trạch Hiên. Anh đang ở phòng nghiên cứu, nghe điện thoại kêu, lấy ra thấy người gọi là Thư Di, anh vừa bắt máy đã nghe được giọng nói uỷ khuất của cô.

“Sở Trạch Hiên, anh rất bận sao?”

Sở Trạch Hiên hít thở đều, lấy lại tinh thần cất giọng.

“Hôm qua rời Quân tổng, anh về thẳng Hoa Khang, giờ vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm”

Thư Du rũ mắt buồn rầu, thanh âm phát ra có chút nghẹn ngào.

“Em xin lỗi… xin lỗi vì đã làm phiền anh…”

“Thôi được rồi, em đi ngủ sớm một chút đi”

“Được, ngủ ngon”

“Ngủ ngon!”

Sở Trạch Hiên cúp máy, từ từ nhắm chặt mắt lại, hô hấp lại bắt đầu ngưng trọng, hít thở không thông. Anh dựa lưng vào tường đứng một lúc lâu, đến khi điện thoại lại vang lên tiếng chuông thì anh mới bừng tỉnh trở lại. Nhìn tên người gọi là Khúc Ưu Ưu, anh liền bắt máy.

“Anh xong việc rồi, em đến Hoa Khang đi”

“Em đã đến rồi, em chờ anh ở phòng làm việc”

“Được anh sẽ qua đó”

Sở Trạch Hiên cúp máy, tiến về phòng làm việc, vừa vào đã thấy Khúc Ưu Ưu đang ngồi ở sofa gần đấy. Suốt 30 phút sau đó, không biết hai người nói chuyện gì mà đến lúc Khúc Ưu Ưu ra khỏi phòng làm việc của anh, gương mặt của cô ta tràn ngập sự vui sướng. Sở Trạch Hiên đích thân tiễn Khúc Ưu Ưu ra xe, vừa kịp lúc hai người đi khỏi, Viên Viên và mấy y tá trực ban đã nhìn thấy. Viên Viên nhếch môi cười khinh bỉ, cũng không thèm đếm xỉa tới, tán gẫu với mấy cô y tá vài câu rồi trở về phòng làm việc.



Bạch Tiêu Linh nhận được tin nhắn nặc danh từ người lạ, nhìn nội dung tin nhắn, cô ta trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói không nên lời.

Cô ta cũng biết Trịnh Quang bên ngoài có rất nhiều tình nhân, nhưng cũng chỉ là chơi vui qua đường, tuyệt đối sẽ không có chuyện khiến tình nhân mang thai. Trịnh Quang vốn là người cổ hủ, hắn luôn quan niệm rằng con gái không giúp ích được gì cho cha mẹ sau này, khi gả chồng đều đã là bát nước đổ đi, không thể vớt vát trở lại được. Chỉ có con trai mới có thể làm rạng danh gia đình, không lo mất mặt với thiên hạ. Chính vì vậy mà hắn ta thuộc loại người trọng nam khinh nữ.

Nhưng mà giờ đây Bạch Tiêu Linh vừa mới xảy thai, nếu người phụ nữ kia thật sự có thai mà lại là con trai chắc chắn Trịnh Quang sẽ nhất quyết đòi giữ lại.

Bạch Tiêu Linh nhanh chóng đến bar MP, cô ta gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa phòng VIP, cô ta thật sự muốn biết rốt cuộc con hồ ly tinh nào đã bày mưu tính kế để mang thai con của Trịnh Quang.

Trịnh Quang và Cận Thiếu Phong vừa đứng lên bắt tay nhau xã giao một chút, Diệp Lăng Tịch và người phụ nữ đi cùng Cận Thiếu Phong cũng cười cười nhìn nhau một cái chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, cửa phòng VIP đột nhiên bật mở, Bạch Tiêu Linh thấy Trịnh Quang đang ôm eo Diệp Lăng Tịch, tiếp đó Bạch Tiêu Linh chuyển dời tầm mắt nhìn xuống bụng nhỏ của Diệp Lăng Tịch thấy nó hơi nhô lên một chút liền tin cái tin nhắn nặc danh kia là sự thật.

Bạch Tiêu Linh bước nhanh đến đó, giơ tay tặng cho Diệp Lăng Tịch một bạt tai. Bạch Tiêu Linh nghiến răng mắng một tiếng, đưa tay lôi đầu Diệp Lăng Tịch xuống muốn xử cô ta.

“Tiện nhân, dám câu dẫn chồng bà…”

Bạch Tiêu Linh biết Trịnh Quang chắc chắn chưa biết con hồ ly tinh này đang mang thai con của hắn nên mới bình thản như vậy. Chắc chắn Diệp Lăng Tịch muốn tìm thời điểm thích hợp để xét nghiệm giới tính đứa nhỏ thì mới nói cho hắn biết. Nếu cô ta thực sự mang thai con trai, tức khắc Bạch Tiêu Linh sẽ bị thất sủng.

Bạch Tiêu Linh không kiêng nể cái mẹ gì cả, trực tiếp túm tóc của Diệp Lăng Tịch kéo xuống, cả hai ngã lăn ra sàn, không biết Bạch Tiêu Linh lôi kéo kiểu gì mà giờ đây cô ta đã ngồi thẳng lên bụng của Diệp Lăng Tịch.

“Aaaa…”

Thanh âm đau đớn phát ra từ miệng của Diệp Lăng Tịch lúc này mới khiến hai người đàn ông ở trong phòng bừng tỉnh. Trịnh Quang bắt đầu tiến đến lôi kéo Bạch Tiêu Linh đi ra nhưng cô ta đâu có vừa, hất thẳng tay của Trịnh Quang ra khỏi người, trực tiếp đứng dậy lại túm đầu túm tóc của Diệp Lăng Tịch ra bên ngoài phòng VIP.

Trịnh Quang vốn định chạy đến can ngăn nhưng lại nhớ ra Cận Thiếu Phong vẫn còn ở đây, hắn liền quay sang cười nói.

“Cận tổng, thật khiến anh chê cười rồi”

“Ồ… không có gì. Anh cứ giải quyết chuyện gia đình trước đi… Tôi đi trước”

Cận Thiếu Phong cũng không để Trịnh Quang trả lời, trực tiếp cùng người phụ nữ bên cạnh rời đi. Trịnh Quang lúc này mới hoàn hồn, chạy một mạch ra nên ngoài phòng VIP xem tình hình, anh ta cũng không ngờ, Bạch Tiêu Linh đã đưa Diệp Lăng Tịch ra khỏi bar MP từ lúc nào.

Trịnh Quang lại tiếp tục chạy trối chết ra ngoài bar MP, chỉ thấy Diệp Lăng Tịch đã bị Bạch Tiêu Linh đánh đập không thương tiếc, xung quanh còn có mấy người đi đường mang điện thoại ra quay video.

Diệp Lăng Tịch lúc này chỉ cảm thấy đau đớn, đột nhiên cô ta phát hiện phía dưới đùi của mình đang chảy ra thứ chất lỏng nhớp nháp, cô ta bất giác nhìn xuống mới phát hiện đó là máu. Nước mắt cô ta ngay lập tức liền rơi xuống, đôi mắt vô hồn, thân thể nặng nề không còn kháng cự những cái tát của Bạch Tiêu Linh nữa. Cô ta không chịu nổi đả kích trực tiếp ngất đi, những người xung quanh một bên tiến đến ngăn cản Bạch Tiêu Linh, một bên gọi xe cứu thương.

Lúc sau, xe cứu thương tới rất nhanh, Bạch Tiêu Linh vì khi nãy va đập vào mép bàn mà dẫn đến thắt lưng có chút đau cho nên cô ta có chút đuối, sau đó Bạch Tiểu Linh và Diệp Lăng Tịch bị đưa vào bệnh viện.

||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||

Đến bệnh viện, kiểm tra sơ bộ cho thấy Bạch Tiêu Linh không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi tầm hai ngày là được. Nhưng Diệp Lăng Tịch lại không may mắn như vậy, cô ta bị thương tích đầy mình, hơn nữa đứa con trong bụng cũng không giữ được.

Sắc mặt Trịnh Quang biến đổi liên tục, từ bất ngờ chuyển sang tức giận. Hắn bất ngờ là vì Diệp Lăng Tịch lại mang thai con của hắn, hắn tức giận là vì Bạch Tiêu Linh đã ra tay khiến Diệp Lăng Tịch xảy thai.

Cùng lúc ấy ở phía bên ngoài ngay lập tức truyền nhau video Bạch Tiêu Linh đánh ghen Diệp Lăng Tịch, hơn nữa còn lan truyền thông tin lão bà của Trịnh Quang khiến tình nhân của hắn xảy thai. Hai tin tức này đã trở thành tin tức nóng hổi trên toàn thành phố ngay trong đêm.

_____________

P/s: Ước gì chị Di của tôi cũng máu lửa như thế này, chờ ngày đánh ghen với mẻ Ưu Ưu 🥹

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK