Có người, còn chẳng có cơ hội mà gánh nặng ý chứ.
Triệu Thừa Dư ôm Cố Hàm Ninh ngồi xuống trên xe buýt, đặt ba lô to tướng lên giá để đồ, vừa ngồi xuống đã thấy cậu đàn em Tưởng ngồi phía sau ló đầu lên bắt chuyện.
“Chị ơi, hôm nay chúng ta sẽ leo núi nào?”
Tưởng Cẩn Du cười rạng rỡ tì đầu trên ghế dựa rõ ràng khiến lông mày Triệu Thừa Dư nhíu chặt, trong lòng cảm giác như vừa ăn một miếng thịt đầy dầu mỡ cực kì ngấy.
Cố Hàm Ninh mím môi híp mắt cười nhìn bạn học Triệu có sắc mặt không tốt lắm, tay kéo anh ngồi xuống, nắm chặt tay anh không buông, khi quay đầu nhìn Tưởng Cẩn Du nục cười đã nhạt đi rất nhiều.
“Tôi cũng chưa từng đi, không rõ lắm, cậu có thể hỏi đội trưởng hoặc phó đội trưởng.”
Cố Hàm Ninh cười khách sáo, nói xong liền quay đầu, cười híp mắt nhìn về phía Triệu Thừa Dư, ngón tay nhẹ xoa lòng bàn tay phải của anh.
Triệu Thừa Dư liếc nhìn Cố Hàm Ninh một cái, khóe môi cong lên, cảm thấy miếng thịt béo cỡ lớn trong lòng đã tiêu hoá hết một phần, miễn cưỡng có thể bỏ qua.
“Anh cũng gần hết bận rồi. Nếu em muốn đi đâu chơi, hai ngày cuối tuần tới anh đều rảnh.”
“Được, cũng không muốn đi đâu hết.” Cố Hàm Ninh hơi chu môi, lòng suy nghĩ có thể đi đâu chơi ?
“Chị và anh Triệu có thường xuyên tham gia hoạt động của câu lạc bộ không?”
Được lắm, cậu đàn em Tưởng ở phía sau vẫn cố chấp không ngừng nỗ lực, cố gắng chen vào cuộc nói chuyện của đôi tình nhân.
Triệu Thừa Dư xoay lưng về phía cậu ta, trợn mắt khiến Cố Hàm Ninh mím môi cười không thành tiếng. Hành động chẳng có khí chất chút nào nhưng lại có thể đẹp trai như thế, không hổ là bạn học Triệu của cô.
“Không thường xuyên.” Cố Hàm Ninh nén cười, hiểu rõ Triệu Thừa Dư không còn tâm trạng nói chuyện, tốt bụng trả lời.
Tưởng Cẩn Du đang muốn nói gì đó, Mao Kiệt ở phía trước đã cầm cái loa lên, bắt đầu nói chuyện.
“Alô alô alô? Này mọi người, hành trình hôm nay của chúng ta là thế này.. .”
Không tránh nổi việc Tưởng Cẩn Du bắt chuyện dọc đường, sau khi nghe xong những điều cần chú ý mà Mao Kiệt nói Cố Hàm Ninh dứt khoát dựa vào vai Triệu Thừa Dư nhắm mắt nghỉ ngơi, trong khi ô tô hơi xóc nảy thì dần mơ màng buồn ngủ, khi đến nơi mới bị Triệu Thừa Dư nhẹ giọng đánh thức.
Lần này vẫn ở nhà khách trên núi như lần trước, là nhà khách được xây lại từ một phần ngôi miếu cũ trên đỉnh núi, mấy căn phòng ngoài vẫn sơn màu vàng sáng, không cần ra khỏi cửa cũng ngửi thấy mùi đàn hương nồng đậm.
Cố Hàm Ninh trong lòng thầm chê bai, không biết phương trượng có phải cũng chính là ông chủ nhà khách này không? Bây giờ vì kế sinh nhai người xuất gia cũng rất có đầu óc kinh doanh.
Nơi tổ chức tiệc nướng cũng là nhà khách mở ra, cách nhà khách không xa lắm, Triệu Thừa Dư cảm thấy thật mệt chết rồi, ba lô nặng như vậy, hùng hục vác từ bãi đỗ xe dưới chân núi đến nhà khách trên đỉnh núi. Từ giữa sườn núi Cố Hàm Ninh đã bắt đầu cảm thấy đau lòng, mấy lần muốn túm ba lô trên vai Triệu Thừa Dư xuống, mình vác đỡ một lúc, hoặc bỏ bớt một số thứ, nhưng đều bị Triệu Thừa Dư từ chối.
Tuy Triệu Thừa Dư miệng vừa nói không nặng chút nào, nhưng mồ hôi trên trán từ tóc mai nhỏ xuống như vừa mới tắm xong, càng ngày bước chân càng nặng nhọc như không nhấc nổi, Cố Hàm Ninh hối hận, biết thế không mang nhiều đồ như vậy, không còn cách nào khác đành liên tục lau mồ hôi cho Triệu Thừa Dư, giữa lúc nghỉ ngơi còn nhẹ giọng hứa hẹn với Triệu Thừa Dư đang thở hổn hển, tối nay sẽ xoa bóp thật tốt cho anh.
Lúc ấy, mặc dù mệt mỏi, Triệu Thừa Dư vẫn có thể nhìn thấy Tưởng Cẩn Du nghe cuộc nói chuyện của họ mà tối sầm mặt, tâm tình rất tốt khẽ cong môi, bí mật nhẹ hôn lên môi Cố Hàm Ninh.
Vì đường đi tới nhà khách và nơi nướng đồ tương đương nhau, Mao Kiệt quyết định dẫn mọi người tới nhà khách trước, cất đồ dùng hàng ngày, sau đó mới mang các dụng cụ cần thiết đến nơi tổ chức tiệc nướng.
Đứng trong đại sảnh của nhà khách, thấy Mao Kiệt đang đăng kí phòng trọ, Triệu Thừa Dư nắm chặt tay Cố Hàm Ninh không buông, trong lòng hai người cùng suy nghĩ, buổi tối nên ngủ thế nào?
Đang chần chừ, một nữ sinh cùng là sinh viên năm nhất, cùng tham gia câu lạc bộ leo núi, cũng đã cùng tham gia hoạt động một lần nhưng không thân thiết lắm, kéo bạn trai tới gần, cười chào hai người.
“Hi, Cố Hàm Ninh.”
“Hi.” Cố Hàm Ninh cười, thật lòng không nhớ ra tên nữ sinh ấy, hình như là họ Phương thì phải.
Trong khi Cố Hàm Ninh vẫn đang chìm trong suy nghĩ miên man của mình thì nữ sinh kia cũng không mấy quan tâm cô có nhớ ra tên mình hay không, cười rộng lượng, áp sát Cố Hàm Ninh nhẹ giọng nói: “Mình tên Phương Mẫn, khoa Anh, năm ngoái đã cùng tham gia hoạt động với hai người.”
Nữ sinh này rất thân thiện, Cố Hàm Ninh cũng nở nụ cười, thái độ rất chân thành: “Thực xin lỗi, mình không giỏi nhớ tên người khác. . .”
“Ha ha, cậu không nhận ra mình là bình thường, mình không nổi tiếng như cậu và bạn trai cậu, không nhận ra là đúng rồi.” Phương Mẫn cười vui vẻ, dường như sự lúng túng của Cố Hàm Ninh khiến cô buồn cười . . .
Cố Hàm Ninh ngượng ngùng cười.
Cô và Triệu Thừa Dư nổi tiếng? Cô quả thật không biết chuyện này. . .
Cố Hàm Ninh nhíu mày, quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư đang ngắm nghía một bức tranh thủy mặc treo trên tưởng, vẻ mặt nghi ngờ.
Dù thế nào thì nổi tiếng cũng không hẳn là tốt. . . Nhất là khi người đàn ông của cô còn xuất sắc như thế, nổi tiếng chỉ làm tăng tỉ lệ “trêu hoa ghẹo nguyệt” của anh.
Được rồi, bạn học Cố Hàm Ninh đã hoàn toàn xem nhẹ chuyện bản thân mình cũng hút người….
“Mình nói này, lát nữa mình với cậu ở chung một phòng, Vạn Thành nhà mình và Triệu Thừa Dư nhà cậu ở một phòng, sau khi cầm chìa khoá chúng ta đổi cho nhau, được không?”
Khi nói những lời này Phương Mẫn kéo tay thì thầm vào tai Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư nghi ngờ nhìn thoáng qua, không biết Cố Hàm Ninh thân thiết với người bạn học mà theo anh là chỉ hơi quen mắt này từ khi nào.
Phương Mẫn nói xong cũng không buông tay Cố Hàm Ninh, chỉ cười híp mắt nhìn cô, rõ ràng là đang chờ cô đồng ý.
Trong lòng Cố Hàm Ninh nảy lên một cái, tai hơi nóng lên, quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Thừa Dư đang nghi ngờ nhíu mày nhìn mình, quay đầu lại, nhẹ gật gật đầu.
“Được.”
Phương Mẫn bên cạnh lập tức hớn hở, buông tay Cố Hàm Ninh, quay đầu nháy mắt với bạn trai cô nàng, cười vui vẻ thoáng chút đắc ý.
Anh chàng được gọi là Vạn Thành nhà cô nàng có vẻ chất phác, có lẽ trước đó cũng từng bàn về việc này rồi, vừa nhìn vẻ mặt của Phương Mẫn cũng biết là cô đã đồng ý, thế là khuôn mặt lập tức đỏ lên, gương mặt trắng nõn giờ đỏ ửng.
Cố Hàm Ninh nén cười, trong lòng có chút lo lắng khuôn mặt bạn học Vạn Thành này có thể bốc khói không. Mà rõ ràng sự ngượng ngùng của cậu ta càng khiến cô bạn gái “mặt dày” kia càng hài lòng hơn, cười vô cùng thoả mãn.
Có lẽ là chuẩn bị đêm nay cho cậu ta?
Cố Hàm Ninh xấu xa vô trách nhiệm bắt đầu tưởng tượng. . . =.=
Trong khi đó Triệu Thừa Dư đương nhiên không biết bạn gái mình đã thoả thuận cái gì với bạn gái nhà người ta, nếu biết, tuy rằng sẽ không giống đỏ mặt tía tai như bạn nam Vạn Thành kia, nhưng chắc chắn ngay lập tức trong lòng nở hoa, tim đập rộn ràng, mong đợi không thôi.
Để tránh cho việc Triệu Thừa Dư hưng phấn đến nỗi ăn không trôi, Cố Hàm Ninh cho rằng tốt hơn là để lát nữa xong xuôi rồi nói.
Vì thế khi Mao Kiệt phân phát chìa khoá phòng, Cố Hàm Ninh liếc nhìn Phương Mẫn, rất ăn ý cử Phương Mẫn nhận chìa khoá.
“Mao Kiệt, mình và Cố Hàm Ninh chung một phòng.”
Nghe được câu này, dĩ nhiên là Triệu Thừa Dư giật mình nhất, còn Tưởng Cẩn Du từ đầu đến giờ vẫn cách bọn họ ba thước mỉm cười đầy thâm ý.
“Này, mình và Triệu Thừa Dư một phòng.” Vạn Thành nói xong câu đó mặt càng đỏ hơn, Cố Hàm Ninh lo lắng cậu ta có thể vỡ mạch máu không.
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh đang cười tít mắt, thực sự là không thấy được chút không thoải mái nào, chỉ có thểu giật giật khoé môi, không rên một tiếng, rốt cuộc im lặng đồng ý sự sắp xếp này.
Gian phòng của bọn họ đều ở tầng hai, Phương Mẫn tay chân lanh lẹ, thuận lợi để Vạn Thành giành được căn phòng cách vách phòng của cô và Cố Hàm Ninh, cười híp mắt giao chìa khóa vào tay Vạn Thành, sau đó đưa ba lô nho nhỏ của mình sang, nhẹ giọng nói: “Túi của em để ở chỗ anh nhé.”
Cố Hàm Ninh mím môi cười, quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư đang nhíu màu, ánh mắt có chút ai oán nhìn cô chằm chằm, nén cười, rất nghiêm túc nói: “Thừa Dư, không thì để tạm ba lô ở phòng em, em muốn lấy một số thứ.”
Triệu Thừa Dư vẫn không hết hi vọng nhìn chằm chằm Vạn Thành đến vài giây, không thấy gì khác ngoài gương mặt đỏ hồng ngượng ngùng của đối phương, không bằng lòng sự sắp xếp này hình như chỉ có mình anh. . .
Đã cầm chìa khóa rồi, vậy trước tiên vào phòng đã.
Không biết có phải do tận tâm với diễn xuất quá không mà Phương Mẫn rất tự nhiên ôm cánh tay Cố Hàm Ninh, cười hì hì kéo cô vào thang máy, hai bạn nam phụ trách mang hành lí theo sau.
“Chờ một chút!” Lúc cửa thang máy sắp đóng lại thì một bàn tay xuất hiện, Tưởng Cẩn Du cười đẩy cửa thang máy ra, len vào, “Chị Cố, em và anh Mao Kiệt một phòng, cũng ở tầng hai đấy.”
Cố Hàm Ninh nhìn Tưởng Cẩn Du tươi cười, ánh mắt rõ ràng chiếu thẳng vào mình, có chút nhức đầu.
Có đóa hoa đào đỏ tận gốc là Triệu Thừa Dư này, còn lại, dù có tốt, cũng chỉ được coi là hoa đào nát.
Mặc dù có người theo đuổi, ừ, hơn nữa còn là một vị đàn em trẻ tuổi đẹp trai dường như không coi việc mình đã có bạn trai là chuyện lớn mà theo đuổi cũng coi như cho cô mặt mũi rồi.
Nhưng cô thà không có mặt mũi này còn hơn, cũng không muốn đảo lộn tình cảm an lành tốt đẹp của mình. Tuy người như cậu ta cũng chẳng thể nào mảy may ảnh hưởng đến tình cảm giữa cô và Triệu Thừa Dư, nhưng vẫn ảnh hưởng đến tâm tình, nhất là tâm tình của bạn học Triệu. Vốn định là hai người tay trong tay ngắm cảnh, nhàn hạ thoải mái, nhưng vì mấy người thế này nên hai người dù tình cảm dạt dào vẫn phải để ý xung quanh, sợ có người đang rình trộm gần đó.
Như thế quả thật không có cảm giác an toàn! Cố Hàm Ninh nhíu chặt mày, liếc nhìn Triệu Thừa Dư cũng đang nhíu mày y như mình, trong lòng có chút phiền não không biết làm sao.
Tóm lại phải nghĩ ra cách gì đó. . .
Cố Hàm Ninh nhìn Triệu Thừa Dư đặt ba lô xuống đất, sau đó gương mặt lộ rõ vẻ ai oán theo sau Vạn Thành vào căn phòng bên cạnh, nhìn Tưởng Cẩn Du ở phía đối diện đang tươi cười đi tới, bất đắc dĩ nhếch miệng cười.
“Chị Cố, thì ra phòng chúng ta đối diện nhau! Buổi tối nếu đói bụng chị có thể đi ăn khuya với em!”
“Cảm ơn, tôi đang giảm béo, mấy cái chuyện ăn khuya gì đó không thích hợp với tôi.” Cố Hàm Ninh không muốn đôi co với cậu đàn em tươi cười vô cùng xán lạn này nữa, đi dã ngoại ở vùng hoang vu thế này, nửa đêm lại còn muốn đi ăn khuya, sợ rằng chỉ có đi tìm đám thầy mo hóa duyên, nói xong cô xoay người đóng cửa, vì thế không nghe được Tưởng Cẩn Du nói nhỏ: “Chị đâu cần phải giảm béo nữa!”
Vì lát nữa còn đi nướng đồ ăn, nên Cố Hàm Ninh chỉ rửa tay, lấy những đồ không cần dùng để nướng, để một bên, thấy Phương Mẫn cũng thu dọn xong rồi, hai người mở cửa, thì thấy Triệu Thừa Dư đang đứng ngoài chuẩn bị nhấn chuông, thấy Cố Hàm Ninh đi ra thì thả tay xuống, có điều hai lông mày càng nhíu chặt hơn lúc trước.
“Đi thôi.” Vừa nói, anh vừa bước đến cầm lấy ba lô Cố Hàm Ninh xách trên tay, đeo trên lưng, sau đó dắt tay Cố Hàm Ninh bước tới phía thang máy.
“Ô, anh chị, chờ em một chút.”
Cố Hàm Ninh không cần quay đầu cũng biết, Tưởng Cẩn Du cũng đang dựa vào tường đứng chờ là đầu sỏ khiến bạn học Triệu nhíu chặt mày.
Đương nhiên, thứ hai là chính mình rồi, ai bảo cô thà ngủ cùng một bạn nữ xa lạ, mà không đồng ý ngủ cùng phòng với anh?
Cũng chẳng trách được vì sao Triệu Thừa Dư không vui nổi.
Thật vất vả vội vàng hoàn thành công việc, đúng lúc câu lạc bộ leo núi có hoạt động, anh muốn cùng bạn gái thân mật trò chuyện yêu đương một chút, nhân cái này lấy lòng bạn gái không được quan tâm đúng mực khi anh đang công việc bù đầu, không ngờ đến, chẳng biết bạn gái đã rước lấy một cây cỏ non từ bao giờ?