Triệu Thừa Dư cúi đầu nhìn Cố Hàm Ninh tựa trên vai mình, gió nhẹ thổi lướt, sợi tóc cô lướt nhẹ qua cổ và gương mặt anh, kèm theo một trận tê dại, khiến lòng anh cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Bên ngoài phòng ngủ của Cố Hàm Ninh là một ban công rất rộng, dựa theo ý muốn của cô, đặt một ghế tựa to đủ hai người, giờ phút này duỗi thẳng chân, gác ở trên mặt bàn nhỏ, hưởng thụ thời gian nhàn nhã, dễ chịu đến muốn ngủ.
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh híp mắt, khóe môi vểnh nhẹ, bộ dáng lười biếng, đáy lòng hơi hơi nóng lên, không nhịn được xoay người, kéo người cô vào lòng, cúi đầu hôn lên vầng trán, bờ môi cô, ngậm nụ cười ngọt ngào kia vào trong miệng.
Trong lồng ngực anh, Cô Hàm Ninh rên khẽ một tiếng, ngoan ngoãn ngẩng đầu, hơi hơi nhắm mắt. Bọn họ xác thực đã không gần gũi một thời gian rồi, trong tuần thi, thư viện, phòng tự học đều có người, Triệu Thừa Dư nhiều nhất cũng chỉ ngẫu nhiên hôn một chút, nụ hôn ngấu nghiến này trái lại khiến lòng anh bắt đầu nóng lên, cái tay vốn ôm eo nhỏ của cô, chậm rãi trượt xuống, đến khi ý thức được thì tay anh đã đặt ở nơi không nên đặt, đầu anh nóng lên, hơi thở gấp gáp, kiềm chế.
Chỉ là sờ một chút….. Triệu Thừa Dư mơ hồ mà nghĩ, tay bất giác vuốt ve. Nhưng xúc cảm kỳ lạ dưới tay mềm mại hơn so với bình thường rất nhiều, khiến anh dần dần tỉnh táo lại, rời bờ môi cô, anh không khỏi nhẹ giọng thở dài, không rõ là thấy tiếc hận hay vui mắn.
Cố Hàm Ninh mím môi cười, con mắt khép hờ đã mở to, đôi mắt sáng ngời được bao phủ một tầng ướt át, trong suốt pha lẫn ý cười.
Triệu Thừa Dư lắc đầu cười, đưa tay khẽ nhéo mặt cô một chút : “Nhìn thấy anh không chịu nổi, rất vui sao ?”
Cố Hàm Ninh cười tủm tỉm mím môi: “Là bản thân anh muốn nhịn nha, không liên quan đến em!”
“Ai” Triệu Thừa Dư bất đắc dĩ thở dài: “Khó hơn nhiều so với suy nghĩ của anh”
“Thật ra, không chịu nổi cũng không sao…” Cố Hàm Ninh cảm động, muốn nói lại thôi.
“Nhìn thấy tình cảnh của Bạch Vũ Hân ngày đó, anh liền tự hứa với mình, tuyệt đối sẽ không để cho em gặp chuyện như vậy. Trên đời này không có biện pháp nào an toàn tuyệt đối, nên chuyện duy nhất anh có thể làm, chính là khống chế chính mình” Triệu Thừa Dư thu lại bộ dáng tươi cười, nắm tay Cố Hàm Ninh, thật nghiêm túc nói.
Sự nóng rực dưới đáy lòng vừa rồi, từ từ hóa thành ấm áp, Cố Hàm Ninh cười, hôn một ngụm lên cằm Triệu Thừa Dư: “Nhịn đến khi lấy bằng tốt nghiệp?”
“Đúng, ít nhất cũng phải đến khi đó. Em đã nói muốn thi nghiên cứu sinh, đến lúc đó tốt hơn hiện tại một chút, nếu có thai, em muốn sinh, thì có thể tạm nghỉ học ”
Cố Hàm Ninh tựa vào vai Triệu Thừa Dư, khóe môi vểnh lên.
Triệu Thừa Dư càng sợ chính mình nhịn không được, nhưng lại không nỡ buông người trong ngực ra, chỉ có thể gắng sức kiềm chế sự rung động tự đáy lòng, thấp giọng tính toán xong tương lai.
Diêu Tuệ Nhã đã sớm gọi điện thoại, bảo Triệu Thừa Dư cơm nước xong mới được đi. Tuy lo lắng ánh mắt sắc bén của cha Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư vẫn ở lại ăn cơm tối.
Vì để có thêm thời gian sau tết âm lịch, hôm sau Triệu Thừa Dư trở về thành phố H.
Tám rưỡi ngày mùng hai tháng giêng, Triệu Thừa Dư xách theo túi lớn, túi nhỏ đúng giờ xuất hiện trước cửa.
Sau khi Cố Hàm Ninh và ba mẹ bàn bạc xong, ba mẹ lại tự bàn với nhau nữa, cuối cùng quyết định bảo Triệu Thừa Dư đến nhà ăn cơm vào mùng hai tháng giêng. Tuy rằng, không phải là lần đầu tiên đến, nhưng rõ ràng Triệu Thừa Dư thận trọng hơn so với bình thường, nhất là khi nhìn thấy Cố An Quốc mặc âu phục phẳng phiu, còn có Diêu Tuệ Nhã trang điểm nhã nhặn, trong lòng tức khắc bất an, sợ trong trường hợp trọng đại này, mình phạm sai lầm gì.
“Cô, chú, chúc mừng năm mới.”
“Ngoan ngoan, Thừa Dư mau vào, Ninh Ninh, con dẫn Thừa Dư đi thăm quan nhà mình đi.” Diêu Tuệ Nhã quay đầu, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của ông xã mình, trừng mắt một cái, quay lại tươi cười nói: “cũng không phải lần đầu tiên cháu đến đây, cứ coi như nhà mình, tự nhiên đi.”
Cố Hàm Ninh thầm bật cười trong lòng, nếu không phải lần đầu tiên đến, còn thăm quan cái gì? Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt hoàn toàn khác biệt của ba mẹ, lại nhìn vẻ căng thẳng của Triệu Thừa Dư, quyết định dẫn anh đi thả lỏng một chút, đỡ phải nhìn ba nhà mình trừng Triệu Thừa Dư thành cái lỗ.
“Vậy thì đi lên lầu tham quan đi” Cố Hàm Ninh kéo tay Triệu Thừa Dư, đi lên lầu. Diêu Tuệ Nhã vội vàng túm lấy Cố An Quốc đang có sắc mặt khó coi, trừng mắt, thấp giọng mắng: “Anh yên cho em, hôm nay, dám làm con rể em sợ, buổi tối em liền lột da anh.”
Cố An Quốc dịu mặt lại, sửa sang lại cà vạt, vẫn nhìn chăm chú về phía cầu thang: “Anh chỉ đang lo lắng thôi!”
“Lo lắng cái gì? Ninh Ninh lớn như vậy, anh cứ canh ở nhà thì có ích gì, không phải hai đứa vẫn luôn gặp nhau ở trường sao” Nói một phen, vẻ mặt của Cố An Quốc lại đen thêm một tầng.
“Anh cũng không nghĩ lại xem, lúc trước anh đến nhà em, ba mẹ em cũng đâu xem anh như kẻ trộm mà canh giữ” Diêu Tuệ Nhã như có như không nói, Cố An Quốc vội vàng quay đầu lại nói: “Còn không phải chỉ có mỗi Ninh Ninh”
“Con gái của anh quý giá ?! Chẳng lẽ mẹ của con gái anh không quý giá?” Nhìn Diêu Tuệ Nhã thay đổi sắc mặt, Cố An Quốc vội thấp giọng cười làm lành: “Tất nhiên cả hai đều quý giá! Anh không có ý này mà!”
Cố Hàm Ninh ghé đầu trên lan can lầu hai, nghe mẹ mình thuần phục ba mình, cảm thấy để mẹ giải quyết vấn đề của ba thật là sáng suốt, quay đầu nhìn Triệu Thừa Dư đã thả lỏng đi nhiều, mới nhướn mày, cười nói: “Anh yên tâm rồi chứ? Em đã sớm nói với anh, trong nhà em, đầu tiên phải lấy lòng em, sau đó là mẹ em, sau đó, còn ba em chỉ là công trình bã đậu (*), sẽ ngã gục thôi.”
[(*) công trình bã đậu: công trình không bền, dễ sụp đổ]
“Ừ, đúng là có lý, xin hỏi Cố tiểu thư, em thích anh làm gì để lấy lòng em đây?” Triệu Thừa Dư thật không ngờ, bình thường chú Cố nghiêm túc như vậy, mà trước mặt vợ mình, như là một người khác, có điều, có lẽ đều giống nhau, ba anh có thể cần sĩ diện một chút, cần tạo hình tượng uy nghiêm trước mặt con trai, ai mà biết khi ở riêng với mẹ mình có thể thay đổi hoàn toàn không.
“Mẹ anh nói, mời em mùng sáu tới ăn cơm.” Triệu Thừa Dư kéo tay Cố Hàm Ninh, quyết định đi phòng cô ấy náu một lát, nói không chừng xíu nữa xuống lầu, mặt đen của chú Cố sẽ được chữa khỏi.
“A, nhanh như vậy ?” Khóe môi Cố Hàm Ninh trĩu xuống, trong lòng đột nhiên trở nên luống cuống.
“So với anh đến nhà là muộn vài ngày. Mẹ anh còn nói, dẫn em đi cùng nhà anh đến nhà bà ngoại anh đấy!” Triệu Thừa Dư nói ra đề nghị thứ hai của mẹ mình.
“Đi nhà bà ngoại anh? Có phải quá nhanh rồi không?” Cố Hàm Ninh vẻ mặt khổ sở, đi gặp cha mẹ anh, rồi gặp thêm luôn một người lớn nữa?
“Bà ngoại anh đã sớm biết em rồi, nhiều lần dặn anh, dẫn em đến cho bà gặp mặt” Triệu Thừa Dư nhìn sắc mặt của Cố Hàm Ninh, nở nụ cười: “Hiện tại, chắc em đã biết mấy ngày nay anh hồi hộp thế nào rồi chứ?”
“Không phải em hồi hộp nha…” Cố Hàm Ninh sờ mặt, có chút không tự nhiên.
Vào phòng của Cố Hàm Ninh, Triệu Thừa Dư đóng cửa lại, dừng bước chân, cười ôm Cố Hàm Ninh vào lòng: “Yên tâm đi, ba mẹ anh thật sự thích em, vẫn luôn lải nhải bảo anh đưa em về. Về ông ngoại bà ngoại, họ cũng sẽ thích em. Còn những người khác, họ thích thì tốt không thích cũng không ảnh hưởng gì đến chúng ta, thích thì sau này còn gặp, không thích thì ít qua lại, không sao cả. Điều quan trọng là em lấy lòng anh, tiếp theo là ba mẹ anh, nhớ kĩ hai điều này mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi !”
Cố Hàm Ninh mím môi cười, liếc trắng Triệu Thừa Dư một cái, đưa tay sang bên hông, nhéo nhẹ: “Anh nói thật đơn giản.”
“Đúng, anh nói thật đơn giản, vì nó vốn là vậy mà. Ngoài ba mẹ ra, thì những người khác không hề ảnh hưởng đến sự lựa chọn của anh, nói dễ hiểu một chút, những người bên bà ngoại anh đều không có ý kiến gì với việc anh lấy ai, có chăng thì chỉ có bác gái hai.” Nụ cười phai đi, Triệu Thừa Dư nghiêm túc nhìn Cố Hàm Ninh.
“Bác gái thứ hai của anh ? Bác của Lỗ Tĩnh Nhã ?” Cố Hàm Ninh khiêu mày, hỏi.
“Đúng, giờ Lỗ Tĩnh Nhã vẫn hay đi thăm bà ngoại anh, chỉ là anh ít đi, nhưng cũng không quản chuyện của chúng ta. Anh là cháu ngoại của ông bà, Lỗ Tĩnh Nhã có thân thiết, cũng chỉ là thân thích. Anh thấy hình như cô ấy cũng không để ý rồi, chỉ là thỉnh thoảng bác hai còn nói mấy lời thật thật giả giả, thoạt nhìn còn chưa hết hi vọng hoàn toàn.”
Cố Hàm Ninh hơi nhíu mi, trong lòng thật không có cảm tình với bà bác hai này.
“Bây giờ anh nói với em, không phải vì bác gái hai sẽ gây ra vấn đề gì, mà là sợ lúc đến đó, em nghe được trong lòng lại cảm thấy không thoải mái, cho nên trước tiên chuẩn bị tâm lý, em coi như không nghe thấy gì, cứ duy trì lễ phép là được.”
“Nhà anh nhiều bà con thế, nhà em lại không có ai làm khó anh.” Cố Hàm Ninh giãn lông mày, cảm thấy lòng hồi hộp dịu đi một chút.
“Chẳng qua là muốn mưu cầu thêm chút lợi ích cho nhà họ Lỗ bọn họ thôi, chỉ cần có lợi tương đương khác, bác ấy sẽ rất sẵn sàng vứt bỏ cái mình vốn khăng khăng.” Triệu Thừa Dư hơi bĩu môi, không muốn thảo luận chuyện bên lề nữa “Vậy người thân của em thì sao, khi nào thì dẫn anh đi gặp người lớn chúc tết?”
Cố Hàm Ninh liếc Triệu Thừa Dư, cười: “Anh gấp như vậy để làm gì?”
“Để bọn họ biết sớm, chúng ta xứng đôi thế nào, để bọn họ không phải lo nghĩ giới thiệu đối tượng cho em.” Triệu Dư Thừ nghiêm trang, nói. “Chị họ anh, từ hồi bắt đầu vào năm ba, người trong nhà không ngừng giới thiệu đối tượng cho chị ấy, mãi đến khi chị ấy tự tìm được rồi thì mới buông tha cho.”
Cố Hàm Ninh mím môi cười, không nói cho Triệu Thừa Dư, kì nghỉ đông ngày hôm sau bác gái cả gọi điện cho mẹ cô, nói là có đối tượng tốt muốn giới thiệu cho cô, không ngờ mẹ cô vừa nghe xong, liền lập tức đánh gãy: “Ninh Ninh nhà em đã sớm có bạn trai tốt rồi… Em đương nhiên đã gặp rồi …Là một chàng trai cực tốt… còn chưa tốt nghiệp, nhưng đã biết kiếm tiền….A da, trong nhà nhiều tiền chắc gì đã tốt? Không chừng là người không có bản lĩnh, chỉ biết ăn bám ba mẹ.”
Cố Hàm Ninh chỉ nghe đại khái, sau đó liền đi lên lầu, về sau mẹ cô nói lại với cô, đó không phải là lần đầu tiên, cho nên, cái giá của cô, cũng không kém gì so với Triệu Thừa Dư, chỉ là nói việc này ra, có khi lại khiến anh nóng ruột nóng gan hơn muốn quyết định việc cưới xin, cho nên, cứ giữ bí mật đi.
Khi ăn cơm, không khí dịu đi rất nhiều. Sắc mặt Cố An Quốc ôn hòa hơn nhiều, thậm chí còn tươi cười: “Thừa Dư, nào, uống với chú một chén !” Nói xong, “cạch” một tiếng, đặt bình rượu lên bàn.
Sắc mặt Triệu Thừa Dư thoáng chốc biến đổi.