• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Thừa Dư tỏ vẻ đau khổ, cố gắng hết sức ép bản thân mình lờ đi.

Được rồi, được rồi, dù sao thì cũng không đau không ngứa, cùng lắm là trước khi được tháo thạch cao ra, anh không đi ra ngoài một bước nào là được rồi. Ừ, ngày đi bệnh viện tháo thạch cao, anh có thể tìm cái gì đó che thạch cao này đi.

Cố Hàm Ninh tô tô vẽ vẽ một lúc lâu, lúc này mới ngẩng đầu, hài lòng đánh giá: “Ừ, kiệt tác!”

Triệu Thừa Dư nhìn sang, những vị trí vốn còn trống đa phần đều đã được lấp đầy, những “con chó nhỏ, con mèo nhỏ” như lời Cố Hàm Ninh nói, và có lẽ còn có những con vật nhỏ khác theo anh thấy, dường như hình dáng cũng không khác gì nhau mấy, cố lắm thì có thể lờ mờ trông ra các bộ phận tứ chi và đuôi gì đó, chẳng qua là lần này cậu đã thông minh hơn, bình luận ngắn gọn lại không đắc tội.

“Ừ, rất không tệ, so với bức anh Hầu vẽ thì đẹp hơn nhiều.”

“Tất nhiên, anh cũng phải nhìn xem là ai vẽ chứ!” Cố Hàm Ninh cười đến híp cả mắt, cúi đầu đắc ý tán thưởng một phen.

Thời gian giữa trưa có hạn, Cố Hàm Ninh ninh xương xong thì vội vàng chạy về trường học. Chiều hôm đó lúc cô đến nơi thì còn đúng năm phút là bắt đầu tiết học, Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn đã giúp cô chiếm chỗ ngồi, thấy cô đi vào vội vàng vẫy tay.

“Ninh Ninh, ở đây!”

Cố Hàm Ninh còn chưa ngồi xuống, Thôi Hà Miêu đã lo lắng lôi kéo cô ngồi xuống, nhẹ giọng nói bên tai cô: “Giữa trưa Hân Hân mới trở về, mình hỏi cậu ấy, cậu ấy sao cũng không chịu nói.”

Cố Hàm Ninh dừng một chút, theo ánh mắt của Thôi Hà Miêu nhìn sang, Bạch Vũ Hân ngồi ở bàn cuối cùng gần cửa sổ, nghiêng đầu chống cằm xem sách, khóe miệng ẩn chứa một nụ cười yếu ớt, xem ra tâm tình rất tốt.

Cố Hàm Ninh hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm cô nàng thêm vài giây, thầy giáo chủ nhiệm bộ môn đi vào mới quay đầu trở lại, mở sách ra ghi chép, rất nhanh cũng không hề suy nghĩ thêm về chuyện của Bạch Vũ Hân nữa.

Lúc nghỉ giữa giờ, Cố Hàm Ninh gặp Bạch Vũ Hân ở trong phòng vệ sinh, cô nàng đang cúi đầu rửa tay, Cố Hàm Ninh đứng trước bồn rửa mặt, nhíu mày nhìn vòng eo hơi cong của Bạch Vũ Hân trong gương, mắt nhìn chằm chằm một dấu ấn màu đỏ bắt mắt thoáng hiện ra bên trong cổ áo đang rũ xuống, dưới cùng tầm mắt, dường như còn có nữa, chỉ là nhìn không rõ lắm.

Cố Hàm Ninh nhìn Bạch Vũ Hân đang rửa tay mà cũng mỉm cười với ánh mắt phức tạp, lúc cô nàng ngẩng đầu lên, mới rũ mắt xuống, vặn mở vòi nước, giấu đi biểu cảm trong mắt.

“Ninh Ninh, nghe nói Triệu Thừa Dư bị thương ở chân, không sao chứ?” Bạch Vũ Hân ngẩng đầu thấy Cố Hàm Ninh, cười cười hỏi thăm.

“Ừ, không sao, nghỉ ngơi một tháng là tốt rồi.” Cố Hàm Ninh ngẩng đầu, nhìn Bạch Vũ Hân qua gương.

“Mình về phòng học trước.” Bạch Vũ Hân rút khăn giấy ra, cẩn thận lau tay, cười cười vẫy tay với Cố Hàm Ninh.

Cố Hàm Ninh đóng vòi nước, nhìn bóng Bạch Vũ Hân biến mất sau cửa phòng vệ sinh, khe khẽ thở dài.

Kiếp này, quỹ đạo cuộc đời của cô xảy ra thay đổi cực lớn, mà Cao Thần và Bạch Vũ Hân dường như vẫn tương tự như kiếp trước nhưng cũng lại không giống như vậy.

Cố Hàm Ninh tự giễu cười cười, có lẽ ở trong lòng Cao Thần, cô thật đúng là tình yêu đích thực. Cho nên kiếp trước, là ở đại học hay là tiến vào xã hội, ở bên ngoài, Cao Thần đều chỉ có cô đóng vai trò là bạn gái và là vợ công khai, nhưng hôm nay cô cũng thật không rõ, sau này trừ Bạch Vũ Hân ra, Cao Thần rốt cuộc có còn qua lại với những người con gái khác hay không. Lén lút qua lại, hoặc nếu như có cơ hội thì đùa bỡn, chắc cũng sẽ không thiếu.

Nhưng ít ra, đối với Bạch Vũ Hân, Cao Thần ngay từ đầu còn có thể ít nhiều suy nghĩ đến tấm lòng của cô ta, cho nên anh ta căn bản sẽ không tiếp nhận Bạch Vũ Hân. Mà Bạch Vũ Hân, có lẽ cũng có một quá trình suy nghĩ phức tạp, giãy dụa, do dự, dao động, thầm mến bạn trai của bạn tốt, thậm chí muốn dùng hành động tranh đoạt, Bạch Vũ Hân hẳn là không phải là hạ quyết tâm ngay từ đầu.

Mà cả kiếp này, cô đã tách khỏi Cao Thần và Bạch Vũ Hân từ rất sớm, Cao Thần xuất sắc như vậy, lại thoải mái yêu đương chơi bời, tận tình hưởng thụ quyền lợi của người trẻ tuổi. Mà trong lòng Bạch Vũ Hân sẽ không có bất kỳ gánh nặng và áp lực nào, chỉ cần tích cực đuổi theo bóng dáng người trong mộng.

Người tạo ra dấu ấn thân mật ở trên cổ Bạch Vũ Hân, trừ Cao Thần ra, sẽ không còn có người khác, nếu không Bạch Vũ Hân sẽ không có vẻ mặt như thế.

Mà cô gái xinh đẹp Cố Hàm Ninh đã gặp trên sân bóng rổ kia dù không phải là người yêu của Cao Thần, thì cũng đích thực là bạn gái đang mập mờ tán tỉnh, hai người họ vốn đã không thèm che giấu thái độ thân mật với nhau.

Nghe nói buổi tiệc mừng thành công tối hôm qua, rất nhiều người uống đến say mèm. Cũng không biết lúc ấy Cao Thần tỉnh táo nhiều hơn hay là mơ hồ nhiều hơn.

Bạch Vũ Hân, chúng ta đều đã trưởng thành, tất cả kết quả đều do nguyên nhân trước kia, là đắng hay là ngọt, tương lai cũng chỉ có tự bản thân mình gánh chịu mà thôi.

Mỗi một cô gái mơ mộng hão huyền, đều cảm thấy mình sẽ là người tình cuối cùng của người con trai đa tình mình yêu, có phong lưu phóng túng đi nữa, rồi sẽ vì mình mà dừng lại, chỉ cần có yêu, thì có thể thay đổi được tất cả!

Rất tốt đẹp nhưng cũng quá ngây thơ.

Cố Hàm Ninh càng tin tưởng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Tốt hơn là thay vì ảo tưởng sẽ thay đổi được bạn trai của mình, không bằng ngay từ đầu hãy chọn người bạn trai tốt.

Chuyện tối hôm qua của Bạch Vũ Hân, trong lòng Cố Hàm Ninh đại khái hiểu rõ, cô cũng không nói với Thôi Hà Miêu và Thịnh Mạn Mạn, hai người đó chỉ là đơn thuần quan tâm Bạch Vũ Hân mà thôi, chỉ cần người không sao là tốt rồi, về phần những thứ khác thật ra các cô cũng bất lực. Có lẽ Bạch Vũ Hân cũng có chút cảm giác bất lực nhưng trái tim đã chìm đắm rồi, nhiều khi sẽ có cảm giác thân bất do kỷ, huống hồ bản thân Bạch Vũ Hân lại là người mơ mộng đến cùng cực, có lẽ tương lai, hiện thực sẽ làm mờ đi mặt ngây thơ của cô ta, nhưng ít nhất không phải bây giờ.

Cố Hàm Ninh nghĩ tới ký ức cuối cùng của kiếp trước đã bắt đầu phai nhạt, trong lòng không khỏi thở dài: có lẽ, mất đi sự ngây thơ, Bạch Vũ Hân sẽ đáng sợ hơn.

Mới hơn ba giờ đã tan học, Cố Hàm Ninh nhớ ra còn có chút gia vị chưa mua, quyết định lại đi siêu thị một chuyến. Chọn nước tương, dấm gạo, Cố Hàm Ninh dứt khoát là mua nhiều hơn một ít tương, thời tiết càng ngày càng lạnh, cô quyết định ngày mai hoặc ngày kia sẽ làm một nồi lẩu.

Lúc trả tiền Cố Hàm Ninh tùy ý đảo mắt một chút, vừa vặn nhìn thấy Tưởng Cẩn Du, cậu đang cúi đầu nói chuyện cùng một cô gái bên cạnh, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng. Cố Hàm Ninh nhìn một lát rồi rời mắt đi, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Như vậy rất tốt, mất đi người mà mình vẫn nhìn chằm chằm trước mắt, quay đầu lại, có lẽ mới có thể phát hiện những người khác.

Cho nên lúc Cố Hàm Ninh thanh toán tiền, xách lấy cái túi rời đi, không chú ý tới ánh mắt sững sờ của Tưởng Cẩn Du.

Thời gian sẽ chữa lành tất cả, yêu cũng được, hận cũng thế, chỉ cần bản thân bằng lòng trao tất cả cho thời gian, thì rồi sẽ có một ngày quên lãng được tình cảm rung động đến kịch liệt lúc trước, nếu nhớ được, chẳng qua cũng chỉ là một vài hình ảnh trắng đen đơn giản mà thôi.

Chỉ cần cho bản thân mình thời gian hoặc dài hoặc ngắn, sẽ có một ngày thậm chí bản thân ta rốt cuộc cũng sẽ không nhớ nổi, lúc ấy đã rơi nước mắt vì cái gì.

Mạnh Khởi Đức nộp giấy xin phép nghỉ cho thầy chủ nhiệm, khoa đặc biệt cho Triệu Thừa Dư nghỉ một tháng, lúc này Cố Hàm Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, cô thật lo lắng Triệu Thừa Dư phải cố gắng đi học, thả lỏng xong, cô ngàn lần căn dặn Triệu Thừa Dư nhất định phải nghỉ ngơi điều dưỡng cho tốt, chân bị thương không được xuống đất. Một tháng sau, đoán chừng có thể tốt lên rất nhiều.

Mạnh Khởi Đức thì chiều nào sau buổi học hoặc sau khi ăn cơm, đều mang bài ghi chép trên lớp cho Triệu Thừa Dư, bên trên đã đánh dấu lại những chỗ cần ôn tập, cẩn thận giảng giải cho Triệu Thừa Dư, như vậy, thời gian cơm tối thường xuyên ở lại nhiều hoặc ít hơn hai người, Thôi Hà Miêu thỉnh thoảng cũng sẽ cùng đến, giúp làm việc nhà.

Thứ bảy theo đề nghị của chị Tống, bọn họ làm tiệc mừng thành công đơn giản tại căn phòng thuê được. Công ty của bọn họ đã đăng ký xong, dốc hết tài chính, dồn tâm huyết nửa năm làm phần mềm quản lý máy vi tính, rốt cục cũng ký được vài hợp đồng.

Chuyện này tất nhiên cần phải ăn mừng, buổi sáng thứ bảy, Tống Minh Huyên chủ động mời anh Bùi, kéo Thạch Lỗi đi xách đồ, cùng Cố Hàm Ninh đi chợ rau, đi dạo một vòng siêu thị, mua được vài túi thức ăn mang về.

Cố Hàm Ninh cố gắng không đưa tầm mắt nhìn sang phía khuôn mặt đang tươi cười rạng rỡ hơn bình thường của chị Tống, nghĩ đến buổi sáng nhìn thấy Bùi Duệ Triết rất hiếm khi ăn mặc chỉnh tề, đã cạo ria mép sạch sẽ, khóe miệng nhẹ cong lên thành một nụ cười, trong lòng không hiểu sao lại có chút cảm giác không quen. Được rồi, thật ra là hình tượng lôi thôi của anh Bùi đã khắc sâu vào trong lòng người khác rồi.

Trước kia lúc nghe nói anh Bùi bị bạn gái giàu có đã yêu nhiều năm vô tình vứt bỏ, trong lòng cũng từng tưởng tượng về mối tình này, cứ nghĩ rằng Bùi Duệ Triết yêu nhiều hơn, nếu không sao sẽ bị vứt bỏ.

Nhưng hôm nay sau khi quen biết, cô mới phát hiện, xác thực là đòn gánh cột một đầu nóng (so sánh một việc, một bên thì vô cùng nhiệt tình (nóng), đối phương thì lãnh đạm (lạnh) nhưng nóng rõ ràng là chị Tống, nhìn chị ấy mặc toàn quần áo hàng hiệu, nhẹ giọng cười dịu dàng lấy lòng anh Bùi, mười ngón tay giống như chưa từng dính xuân thủy (chỉ người không phải làm lụng vất vả), lại giúp anh Bùi dẹp dọn trong phòng, giặt quần áo quăng lung tung dưới sàn nhà, vậy mà anh Bùi có lúc còn để lộ ra vẻ mặt như đang mất kiên nhẫn, ban đầu cô cũng rất kinh ngạc.

Nhưng sau khi tiếp xúc nhiều hơn, trong lòng Cố Hàm Ninh đã không còn nghĩ như vậy nữa.

Cô nhớ kiếp trước cô chỉ gặp Bùi Duệ Triết một lần duy nhất, vẻ mặt lãnh đạm giống như không có hứng thú với cái gì, ánh mắt lạnh lùng đã làm tan biến bao nhiêu hy vọng của các cô gái độc thân. Theo tin tức của các tạp chí thương mại, bản thân anh đã có hơn tỷ nhân dân tệ, nhưng lại vẫn chưa lập gia đình, thậm chí còn không có bạn gái, từ sau khi bị vứt bỏ, cũng không hề qua lại với bạn gái nào. Thân phận của vị bạn gái kia rất thần bí, lại vẫn chưa hề có tạp chí nào công bố ra.

Cố Hàm Ninh âm thầm suy nghĩ, trong lòng có chút chua xót. Giống như núi vẫn luôn chờ mây, vẫn luôn luôn chờ đợi? Không tỏ thái độ gì nhưng vẫn luôn luôn chờ đợi...

Cố Hàm Ninh chưa từng nghe chị Tống nhắc tới gia đình hay người thân của chị, cô chỉ có thể nhìn từ cách ăn mặc xa xỉ của chị Tống đã biết được gia cảnh nhà chị ấy sẽ không kém.

Ban đầu anh Bùi thiết kế phần mềm máy tính, vẫn luôn luôn không để lộ ra nội dung gì, thậm chí mỗi lần cô hỏi thăm Triệu Thừa Dư, anh đều có chút hơi buồn rầu nói anh không thể tiết lộ bí mật.

Sau này cô mới biết là một phần mềm quản lý tài chính, sau khi chính thức hoàn thành, anh Bùi trực tiếp đưa phiên bản thứ nhất cho chị Tống, mà chị Tống lại học chuyên về tài chính.

Cho nên, cũng khó trách hôm nay chị Tống vui vẻ như vậy.

Chị ấy và anh Bùi có phải vẫn luôn nỗ lực vì để được người nhà đồng ý? Anh Bùi đã sớm bắt đầu gây dựng sự nghiệp, có phải muốn sớm có ngày có thể tự tin cầu xin cha mẹ chị Tống yên tâm gả con gái cho anh? Anh cần khả năng kinh tế dồi dào để thuyết phục cha mẹ chị Tống, anh có năng lực, có thể đảm bảo cuộc sống tốt đẹp cho chị Tống.

Vậy, sau này lại chia tay, có phải là vì chút thành tích này của anh Bùi ở trong mắt cha mẹ chị Tống căn bản chẳng là gì? Đến cuối cùng chị Tống bị kẹt ở giữa cha mẹ và anh Bùi, vô cùng mệt mỏi, lại không thể chống đỡ thêm, cho nên mới dẫn đến kết cục cuối cùng là chia tay?

Cố Hàm Ninh chỉ có thể suy đoán như vậy.

Cho nên nói tình yêu môn đăng hậu đối sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều. Thật ra có một số người không có được may mắn này, lại cứ khăng khăng cho rằng là tại cha mẹ nên bản thân mình mới thua kém người mình yêu rất nhiều. Tình yêu là chuyện của hai người, sau giai đoạn tình yêu là hôn nhân, lại là chuyện của hai gia đình, thậm chí là chuyện của cả hai dòng họ.

________ Hết chương 72 ________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK