• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệu Diệu rất đói bụng, vừa vào doanh trướng thì bụng nhỏ sôi ùng ục lên, tiếng kêu liên miên không dứt, hoàng đế vội vàng cho người bưng đồ ăn lên.

Cô vừa nhìn thấy nhị hoàng tử, khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, ngay cả đồ ăn cũng không thể hấp dẫn được lực chú ý. Diệu Diệu sốt ruột nói: "Hoàng thượng, ngài hãy nghe cháu nói!"

"Trẫm đang nghe đây." Hoàng đế dở khóc dở cười: "Cứ ăn no đi đã, trẫm thấy cháu đói bụng lắm rồi."

"Ưm -- "

Đĩa thịt nướng thơm ngào ngạt đến trước mặt, còn có cả bánh hạnh nhân mà mình thích nhất, Diệu Diệu vốn muốn cáo trạng xong mới ăn nhưng phụ thân đã cầm lấy một miếng bánh điểm tâm đưa đến bên miệng cô. Ý tốt của phụ thân đương nhiên không thể lãng phí, nhưng vừa cắn được một cái bèn lập tức mở miệng nói một câu: "Hoàng thượng, nhị hoàng tử lừa cháu ngã vào hố!"



Nói xong lại vội vã cắn thêm một miếng to, cả ngày không được ăn cơm làm cô đói gần chết rồi.



Mà nhị hoàng tử lại bởi vì mấy lời này mà sắc mặt trắng bệch, vội vàng cãi: "Sao lại là ta lừa ngươi? Là ngươi lúc săn thú không chú ý nên mới bị ngã!"



"Chính là các ngươi lừa ta!" Diệu Diệu ăn không vô, đẩy phụ thân ra, tức giận đứng lên. Cô mới hơn năm tuổi, nhỏ tuổi nhất ở đây, vóc người cũng bé nhất, nhưng Diệu Diệu đứng trên ghế, cao cao tại thượng nhìn bọn họ.



Tiểu cô nương cáo trạng rõ ràng, kể lại đầu đuôi sự việc, cuối cùng nói: "Các ngươi lúc đầu không cho ta săn thú, còn bảo thái tử ca ca nói bậy, sao có thể tự nhiên tốt tính cho ta săn con mồi? Mà lúc ta bị ngã xuống, các ngươi tất cả đều bỏ đi, không ai thèm quay lại, cuối cùng là ta phải tự mình bò ra! Các ngươi chính là cố ý, cố ý gạt ta!"




Sắc mặt hoàng đế càng trầm xuống, mà Tuyên Trác chạy nhanh lại quan sát Diệu Diệu một lượt từ trên xuống.



Nghe thấy Diệu Diệu bởi vì người khác nói xấu cậu mà tức giận, trong lòng như mở cờ.



Nhị hoàng tử lập tức phản bác lại: "Chúng ta không phải bỏ ngươi lại mà là tìm người đến cứu ngươi."



"Gạt người!" Diệu Diệu nổi giận: "Ta và Đại Hoàng phải tự bò lên, tự tìm đường về, thời gian trôi qua lâu như vậy mà các ngươi vẫn không quay lại."



Sợ mọi người không tin, còn giơ hai tay của mình lên.



Hoàng đế đang ngồi gần đó nên nhìn được thập phần rõ ràng. Ông biết tiểu cô nương lúc trước trải qua nhiều đau khổ, đôi tay thô ráp, lúc về Nguyên gia phải tỉ mỉ chăm sóc rất nhiều tuy rằng bây giờ vẫn còn hơi thô nhưng đã trở nên trắng trắng non mềm hơn rồi, ngón tay bụ bẫm trông vô cùng đáng yêu. Nhưng lúc này, hai tay nhỏ bé đều là vết máu, vết thương cùng bùn đất lẫn lộn vào nhau, cả trong kẽ móng tay cũng đều là bùn đất.




Bẫy trong bãi săn là để bắt con mồi đương nhiên là rất nguy hiểm, nếu không có người khác hỗ trợ, chỉ trông vào một đôi tay nhỏ bé này bò lên thì thật sự không dám nghĩ đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.



Hoàng đế giận tái mặt, Tuyên Trác lập tức cho người đi gọi thái y đến.



"Chúng ta phải đi tìm dây thừng để cứu người lên nhưng mà lúc quay lại thì đã không thấy người đâu!" Nhị hoàng tử biết mình không thể nói sự thật ra bèn cắn chết lấy cớ này: "Chính là bởi vì không tìm thấy nên chúng ta mới trở về."



"Không phải! Ngươi gạt người!" Diệu Diệu tức giận đến mặt đỏ bừng: "Ta chờ rất lâu rất lâu mà các ngươi không ai thèm quay lại!"



Tuyên Trác mặt cứng đờ, bèn quay ra hỏi: "Nhị hoàng đệ, Diệu Diệu bị ngã vào lúc nào?"



"Là... Là..." Sắc mặt nhị hoàng tử bỗng chốc trở nên khó coi.

Ánh mắt cậu ta mơ hồ, không dám ngẩng đầu nhìn hoàng đế.



"Là vào buổi sáng!" Diệu Diệu giành trước: "Lúc muội bị ngã là vào ban ngày, bụng đói gần chết mà không có gì để ăn, Đại Hoàng cũng rất đói, mà lúc đi thì mặt trời còn chưa lên cao."



Tuyên Trác: "Ngã vào buổi sáng mà đến tận khi trời sắp tối, nhị hoàng đệ mới trở về tìm người hỗ trợ?"



Nhị hoàng tử mồ hôi đầy đầu, ấp a ấp úng.



Cái này không phải cố ý hại người thì là gì?



"Không biết tiểu nữ và nhị hoàng tử điện hạ có ân oán gì lại khiến điện hạ ra tay hãm hại con bé như vậy?" Nguyên Định Dã lạnh lùng nói: "Điện hạ biết rõ con bé bị ngã vào hố mà đến cả một thị vệ cũng không nỡ để lại, còn bắt nó phải đợi hết cả một ngày, nếu..." Câu nói kế tiếp hắn không nói được nữa.



Nhưng những người khác cũng có thể đoán được.

Nếu có mãnh thú ngửi được mùi con người ở đó, mà đấy lại là cái hố sâu thì Diệu Diệu không phải đã trở thành bữa ăn cho mãnh thú sao? Lúc đó cho dù có chạy được thì cũng vô dụng.



Tuyên Trác hỏi: "Nhị hoàng đệ, Diệu Diệu rốt cuộc đã đắc tội đệ cái gì hả?"



Hoàng đế cũng lãnh khốc nhìn cậu ta.



"Ta... Ta..." Nhị hoàng tử không dám ngẩng đầu, cũng không nói ra lời.



Cậu ta ngày thường quen hoành hành ngang ngược rồi, gặp phải chuyện gì khó giải quyết thì đều sẽ có mẫu phi ra tay. Lúc này theo bản năng muốn tìm mẫu phi nhưng lại nhớ ra tới mình đang ở trường săn, Trịnh quý phi không ở chỗ này nhất thời hoảng loạn, nếu tuổi lớn hơn một chút thì nói không chừng còn kịp nghĩ ra một cái cớ, nhưng hiện tại cũng chỉ là một cậu nhóc mười tuổi, cái đầu trống rỗng không nghĩ được gì.

Cậu ta không phải muốn hại người, chỉ là muốn hù dọa tiểu nha đầu này một chút, thuận tiện cảnh cáo... Nhưng ai mà ngờ sự việc lại thành ra như vậy!



Trong lòng cậu ta nghĩ: Sao người lại không gặp phải chuyện không may? Bãi săn lớn như vậy, ai cũng không phát hiện, người hầu đi theo cậu ta đều là người đáng tin, nếu họ không nói thì còn không phải cậu ta nói sao?



Thấy cậu ta chậm chạp không hé răng, hoàng đế lạnh lùng nhìn một cái sau đó cho đem thị vệ lên hỏi.



Thị vệ biết tai vạ đến nơi, không dám giấu diếm, một năm một mười kể lại.



Thái tử và Diệu Diệu làm bằng hữu, hoàng đế cũng sủng ái Diệu Diệu khiến nhị hoàng tử tâm sinh đố kị, giả ý mời Diệu Diệu đi chơi sau đó lại cưỡi ngựa chạy như điên, cố ý bỏ người lại sau ý định muốn dọa khóc cô, cuối cùng là bày ra trò rơi vào bẫy thú.

Ngay cả Diệu Diệu nghe xong cũng sửng sốt.



Cô không dám tin nói: "Thì ra các ngươi ngay từ đầu đã cố ý lừa ta? !"



Cô còn tưởng là Đại Hoàng chạy chậm cơ!



Diệu Diệu sắp tức chết rồi, đứng ở trên dậm chân mấy cái trực tiếp nhảy xuống muốn xông lên lên đánh người nhưng Nguyên Định Dã tay mắt lanh lẹ đến ngăn lại. Diệu Diệu ở giữa không trung khua khua chân: "Các ngươi là đồ xấu xa !"



Đúng vậy, cậu ta chỉ mới có mười tuổi, sao có thể nghĩ ra được mấy trò hại người như vậy chứ?



Hoàng đế trầm ngâm nhìn đám người nhị hoàng tử đang quỳ ở dưới, ngẩng đầu ôn hoà nhìn Diệu Diệu.



"Chuyện ngày hôm nay là do nhị hoàng tử không đúng. Cháu phải chịu uất ức lớn rồi, muốn cái gì, trẫm bồi thường cho cháu?"



Diệu Diệu được phụ thân ôm về chỗ ngồi.



Nguyên Định Dã đưa một khối điểm tâm đến bên miệng, cô bèn cắn một miếng to ăn quai hàm phình, nghĩ nghĩ câu hoàng đế nói.

Cô cảnh giác hỏi: "Cậu ta làm ra chuyện xấu, ngài có xử phạt không?"



"Chắc chắn rồi."



"Ngài không gạt cháu?"



Hoàng đế nở nụ cười: "Trẫm chưa bao giờ gạt người."



Nhị hoàng tử quỳ trên đất, cả người phát run, sắc mặt trắng bệch, cảm giác như mình sắp ngất rồi



Hoàng đế liếc cậu ta một cái, trực tiếp vẫy vẫy tay, cho người kéo xuống, thái độ lãnh khốc vô tình. Tiếng nhị hoàng tử cầu xin tha thứ truyền vào sau đó càng ngày càng bé, cuối cùng cái gì cũng nghe không nghe thấy nữa.



Diệu Diệu suy nghĩ hồi lâu, nói: "Cháu cái gì cũng không cần, ngài muốn tặng gì thì cứ cho thái tử ca ca đi."



Hoàng đế sửng sốt, Tuyên Trác cũng ngạc nhiên không kém.



Tuyên Trác vội nói: "Diệu Diệu, hôm nay gặp chuyện không may là muội, sao lại muốn cho ta?"



"Hoàng thượng nói sẽ xử phạt cậu ta thì chính là đã giúp muội giáo huấn người!" Diệu Diệu nghiêm túc: "Cậu ta hôm nay còn nói xấu huynh rất nhiều, hiện tại không cẩn thận để huynh nghe được, thái tử ca ca, cậu ta là đệ đệ của huynh, huynh nhất định là rất buồn."

Diệu Diệu nghĩ rằng: Nếu cô mà có một đệ đệ ghét mình như vậy thì nhất định sẽ rất đau buồn, cho dù có Đại Hoàng thì cũng không vui lên được.



Tuyên Trác nhất thời không nói ra lời.



Cậu đang muốn nói mình không buồn tí nào bởi vì cậu cũng luôn chán ghét nhị hoàng tử, chẳng lẽ Diệu Diệu nghĩ là huynh hữu đệ cung.



(*) Huynh hữu đệ cung: Anh em hòa mục thân ái tôn kính lẫn nhau.



Hoàng đế lại nói: "Chỗ thái tử, trẫm sẽ bồi thường sau. Vậy cháu còn muốn gì nữa?"



"Kia... Vậy cho Đại Hoàng đi." Diệu Diệu sờ sờ người Đại Hoàng, áy náy nói: "Là do cháu quá ngu ngốc, nếu không bị bọn họ lừa thì đã không xảy ra chuyện. Là cháu hại Đại Hoàng bị ngã xuống, cho nên có bồi thường thì cũng phải là cho Đại Hoàng."



"Gâu..." Đại Hoàng cọ cọ lòng bàn tay cô.

Hoàng đế giật mình, còn định nói gì đó nhưng vừa mở miệng thì lại nuốt vào: "Được, vậy bồi thường cho con chó này!"



Vì thế, buổi tối hôm đó, Diệu Diệu ăn đến no căng bụng, Đại Hoàng cũng ăn đến không hết thịt xương!



Nó vui vẻ vùi đầu vào đĩa đồ ăn, cái đuôi phe phẩy, cuối cùng ăn đến tròn xoe bụng mà thịt xương vẫn còn xếp hàng dài ngoài doanh trướng.



Đại Hoàng lần đầu tiên cảm thấy giàu có quá cũng phiền não!



Hoàng thượng nói từ giờ trở đi thức ăn của nó đều sẽ được hoàng thượng bao! Khi nào trở về kinh thành có thể sẽ ban cho nó một đầu bếp ngự trù chỉ chuyên nấu ăn cho!



Nó còn được hoàng đế ban cho một cái vòng làm bằng vàng ròng, ở trên đó có khắc tên do chính hoàng đế tự tay viết: Hộ vệ trung khuyển.



Từ nay về sau, nó chính là chú chó độc nhất vô nhị trên đời!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK