• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sơn phỉ rời đi làm tinh thần Diệu Diệu bỗng sa sút. Dù biết họ rời đi là chuyện tốt nhưng cô vẫn cảm thấy buồn.

Nhưng cũng may có rất nhiều chuyện đã dời đi lực chú ý. Trong học viện có bạn bè, cũng có rất nhiều bài tập, ban ngày còn có Đại Hoàng, dù đi ngủ thì cũng có thái tử.

Trì Ngọc càng ngày càng tạo ra nhiều loại bánh mới cho Ngọc Vị các, cửa hàng của cậu dần nổi tiếng không chỉ trong kinh thành nữa, cho dù là người khó tính nhất cũng bị hương vị ở đây hấp dẫn, có thể nói Ngọc Vị các bây giờ chính là tiệm bánh bán chạy nhất trong kinh thành.

Trì Ngọc mang món bánh mới nhất của tiệm đến cho cô, còn nói: "Ta sắp đi Giang Nam ."

"Đi Giang Nam?" Diệu Diệu đột nhiên thấy miếng bánh trên tay không còn ngon nữa: "Đi Giang Nam, sẽ không trở lại nữa sao?"

"Đương nhiên không phải, tiệm bánh của ta phát triển như vậy, nếu chỉ bán ở mỗi kinh thành thì không được. Ta dự tính đi Giang Nam mở thêm một cửa hàng để mọi người ở đó cũng được nếm thử." Trì Ngọc nói kế hoạch của mình, thần sắc đầy chờ mong: "Không chỉ có Giang Nam, ta còn muốn mở thêm các cửa hàng ở hướng bắc nam ngoại thành, tốt nhất là đi đến nơi nào cũng đều có cửa hàng của ta!"



Diệu Diệu cầm điểm tâm, nhìn cậu mặt mày hớn hở, ánh mắt sáng lấp lánh, bên trong như ẩn giấu các vì sao. Lần trước lúc cô nhìn thấy Trì Ngọc là chỉ nghe thấy mấy câu muốn làm phế vật.



Diệu Diệu không hiểu: "Huynh không phải muốn làm phế vật sao?"



"Đúng vậy!"



"Phế vật lại đi mở nhiều cửa hàng? Không thấy phiền sao?"



"Vừa mở tiệm bánh vừa được đi chơi luôn. Ta muốn sống phóng túng, du sơn ngoạn thủy, mà phụ thân lại không đồng ý."



"Phụ thân huynh không đồng ý sao?"



"Ông ấy trước kia có đồng ý, mà lúc này lại cảm thấy ta chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng." Trì Ngọc nói lại câu Trì phụ: "Con nhìn người khác đi, ai ai cũng đều dụng tâm học tập, cố gắng có được công danh. Làm gì có ai đi lao đầu kiếm tiền sớm như con hả?"



Diệu Diệu vẫn không hiểu: "Vậy huynh muốn đi học sao?"




"Đương nhiên không muốn. Ta vì làm phế vật nên mới mở cửa hàng." Trì Ngọc đắc ý nói: "Hiện tại ta không thiếu bạc, phụ thân dù có mắng ta vài câu cũng không sao. Ta không đòi tiền của ông ấy, nếu có đuổi ta ra khỏi nhà..."



"Đuổi khỏi nhà? Vậy phải làm sao!" Diệu Diệu lo lắng.



Trì Ngọc nói: "—— thế mới vừa khéo! Ta ở kinh thành đã nhiều năm, giờ muốn đi vi vu vài nơi. Ta đi mở cửa hàng, phát triển kinh tế là chuyện đứng đắn mà! Phụ thân ta không còn lời nào để phản bác!"



Diệu Diệu thấy cậu vui sướng đầy hào hứng, bèn hỏi: "Huynh có về thật không?"



"Đương nhiên là có, cho dù là đi xa nhưng nhà ta còn ở kinh thành, ngày lễ tết nhất định là phải trở về, hoặc là đi chơi chán rồi thì về thôi."



"Kinh thành vẫn rất tốt a." Diệu Diệu xoay ngón tay, không rõ ý tưởng của cậu: "Muội chỉ muốn ở cùng phụ thân, không muốn rời khỏi phụ thân."




Trì Ngọc ha ha cười ra tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Nhóc con, muội vẫn còn nhỏ, chưa hiểu được đâu!"



Diệu Diệu không cảm thấy mình tuổi còn nhỏ nên cái gì cũng không hiểu.



Ở cùng phụ mẫu thân rất tốt mà, nếu có thể, cô muốn cả đời ở bên họ, làm Diệu Diệu ngoan ngoãn của phụ thân và mẫu thân.



Nhưng dù Diệu Diệu níu giữ thì Trì Ngọc vẫn rời kinh thành .



Lúc đi cậu vô cùng hào hứng, tràn đầy ước mong vào tương lai phía trước. Người Trì gia đưa cậu đến cửa thành, dù là đệ đệ nhỏ tuổi nhất cũng có ý không đồng ý chuyện cậu đi xa nhưng không ai cản nổi việc cậu muốn làm một phế vật, chỉ có thể không ngừng dặn dò đủ thứ trước khi chia tay.



Sơn phỉ và Trì Ngọc rời đi là vào mùa xuân, ngày xuân thời tiết bắt đầu hơi nóng.



Áo khoác dày được đổi thành một cái mỏng hơn, qua một năm, Diệu Diệu lớn lên rất nhiều, xiêm y năm trước mặc đã không còn vừa nữa, tỷ tỷ xinh đẹp bèn lấy thước ra đo để may y phục mới, cái thước lúc chạm vào người còn hơi ngứa ngứa làm Diệu Diệu cười không ngừng. Hôm nay lúc tập thể dục xong vẫn còn sớm nên cô bèn chạy ra chơi với Đại Hoàng.

Nhiều người thân rời đi nơi khác làm Diệu Diệu càng thêm dính lấy người nhà, cũng càng thêm dính lấy Đại Hoàng, dù đi học cũng lưu luyến vô cùng. Sau khi đưa cô đi học thì nó sẽ đi tìm bạn bè của mình.



Cũng không biết tại sao mà dạo gần đây, bạn bè của nó không hay đến nhà nữa.



Khi Diệu Diệu lên xe ngựa, theo thói quen nhìn thoáng qua mấy con chó hoang. Cô vừa nâng một chân lên, lập tức lại thả chân về.



"Đại Hoàng." Diệu Diệu kêu: "Đại Mực không tới sao?"



(*) Diệu Diệu gọi con chó màu đen kia là Đại Mực nhé.



Đại Hoàng ngồi bên cạnh xe, cái đầu hơi cúi, ở cổ họng phát ra mấy tiếng ư ử rất đáng thương, hai đôi mắt còn hơi ươn ướt.



Trong số bạn bè của Đại Hoàng thì Đại Mực là uy phong nhất, Diệu Diệu cũng có ấn tượng nhất với nó, bọn họ còn cùng nhau lên núi đi tìm Đại Hoàng, đã trải qua một lần mạo hiểm. Về sau Diệu Diệu từng muốn thu nuôi nó, nhưng Đại Mực là kiểu chó thích tự do, không muốn được nuôi trong nhà nên Diệu Diệu đành phải thôi.

Mỗi lần Đại Mực đến, cô đều sẽ cho nó ăn thịt khô vì thế mà dần dần nó cũng bắt đầu bớt hung dữ hơn lúc đầu.



Đại Mực là bạn tốt nhất của Đại Hoàng, ngày nào cũng tới đây nhưng Diệu Diệu mấy hôm nay lại không thấy nó đâu.



Diệu Diệu xoa đầu Đại Hoàng: "Đại Hoàng, có phải ngươi làm gì chọc giận hay Đại Mực không?"



"Gâu ẳng ..." Đại Hoàng dùng sức lắc lắc đầu.



Diệu Diệu nhìn thẳng vào nó: "Nếu làm sai thì phải đi xin lỗi tử tế, có thế Đại Mực mới tha thứ cho ngươi."



"Gâu..."



Vì suy nghĩ muốn Đại Hoàng làm lành với bạn bè, Diệu Diệu hôm nay không cần nó đưa mình đi học, thúc giục Đại Hoàng đi tìm Đại Mực xin lỗi, sợ chậm một bước, Đại Mực sẽ không bao giờ đến nhà mình nữa.



Đợi đến buổi chiều đi học về, Diệu Diệu nhìn thấy Đại Hoàng ngồi ngoài cửa, mắt hướng về phía xa xăm.

Diệu Diệu vội vàng nhảy xuống xe ngựa: "Đại Hoàng!"



Đại Hoàng sủa "Gâu" một tiếng rồi đứng lên, vui vẻ chạy quanh cô kêu to, Diệu Diệu bèn chơi với nó một lát, sau đó lấy thịt khô mà ngự trù làm ra cho nó ăn rồi hỏi một câu: "Đại Hoàng, Đại Mực tha thứ cho ngươi chưa?"



"Gâu..." Đại Hoàng lại nằm sấp trở về.



Diệu Diệu kinh ngạc: "Đại Mực vẫn còn giận ngươi sao?"



"Ẳng..."



"Đại Hoàng, ngươi không xin lỗi đàng hoàng đúng không? Muốn có bạn chơi thì phải làm lành với nhau. Bằng không, ngươi sẽ mất đi một người bạn tốt đấy!" Diệu Diệu giảng đạo lý rõ ràng.



Đại Hoàng phe phẩy câu đuôi, sủa gâu gâu sau đó ngậm lấy thịt khô chạy quanh mấy vòng, may mà Diệu Diệu và nó lớn lên cùng nhau nên mới có thể hiểu được nó nói gì.



Đại Hoàng sáng sớm đã mang thịt khô mà nó thích nhất đi tìm Đại Mực để xin lỗi nhưng nó nhận thịt khô, lại không chịu tha thứ, còn đuổi Đại Hoàng về.

Diệu Diệu giật mình nói: "Đại Hoàng, ngươi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì vậy!"



"Gâu..." Đại Hoàng lại nằm sấp trở về, hai tay ôm lấy đầu, trong cổ họng phát ra tiếng rên ư ử rất đáng thương. Nó có thân hình cao lớn, uy vũ, cũng chỉ có trước mặt Diệu Diệu, nó mới làm nũng.



Diệu ôm lấy, sờ sờ đầu nó, an ủi nói: "Không sao, Đại Hoàng, ngày mai học viện được nghỉ, ta và ngươi cùng đi tìm Đại Mực. Ta giúp ngươi."



"Gâu!"



Sáng sớm hôm sau, Diệu Diệu vừa ngủ dậy đã nhớ ra chuyện hứa với Đại Hoàng, ăn sáng xong liền vội vàng cưỡi chó đi ra cửa .



Bạn bè của Đại Hoàng đều tập trung ở một ngôi miếu đổ nát trong kinh thành, đường đi khá xa. Diệu Diệu càng đi càng thấy mới lạ, nếu không phải vì chuyện của hai con chó thì có lẽ đã dừng lại để ngắm nghía xung quanh.

"Đại Mực ở đây sao?" Diệu Diệu đánh giá xung quanh ngôi miếu này: "Nhà của nó to thật đấy."



"Gâu!" Đại Hoàng kéo kéo góc áo cô vào trong.



Mấy con chó hoang trong ngôi miếu đều nhận ra Diệu Diệu, chúng thường đến Nguyên phủ chơi, Diệu Diệu hay cho chúng nó rất nhiều thứ, bởi vậy lúc này Diệu Diệu vừa bước vào, tất cả đều chạy lại làm nũng.



Dưới tượng đá trong miếu, Diệu Diệu cuối cùng cũng tìm thấy Đại Mực.



Miếu đổ nát nhiều năm chưa tu sửa, nước sơn trên tượng đá tróc gần hết, nhưng lại thành chỗ ở tốt cho chúng. Đại Mực ngồi trong góc, ổ chó được phủ đầy rơm rất cẩn thận, nó hai tai dựng thẳng lên, ánh mắt sáng ngời hữu thần, quan sát bốn phía.



Thấy Diệu Diệu tiến vào, nó ôn hòa "Gâu" một tiếng, quay đầu nhìn Đại Hoàng gầm nhẹ, trong cổ họng phát ra tiếng uy hϊếp, ý muốn đuổi nó đi.

Đại Hoàng cúi đầu, lấy lòng đẩy túi thịt khô lên trước. Đại Hoàng bước chậm lại chỗ Đại Mực kêu ẳng ẳng hai tiếng, lấy lòng dụi dụi vào nó.



Đại Mực ngửi được mùi thức ăn, không chút khách khí cắn mạnh mấy cái thiếu chút nữa còn cắn trúng cái mũi Đại Hoàng. Đại Hoàng vội vàng né ra, trốn phía sau Diệu Diệu.



Diệu Diệu vội vàng nói: "Đại Mực à, Đại Hoàng biết sai rồi, nó thành tâm đến xin lỗi ngươi mà."



"Gâu!"



Đại Mực bèn đứng dậy.



Nó vừa đứng thẳng, Diệu Diệu thấy có sự khác thường.



Đại Mực vốn có thân hình to lớn, trên người cơ bắp đường cong thì mềm mại, vậy mà nhiều ngày không gặp, nó đã béo lên hẳn một vòng lớn, cái bụng còn nặng xuống, biến thành một chú chó béo a!



Diệu Diệu há to miệng a một tiếng nhìn Đại Mực, sau đó lại quay ra nhìn Đại Hoàng bên cạnh.

Cô từ từ cúi xuống sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, hoang mang hỏi: "Đại Mực, ngươi có phải ăn nhiều quá không?"



"Gâu!"



Lúc này Đại Mực hướng về phía Diệu Diệu mà lộ ra răng nanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK