Cuộc sống ở thôn Tiểu Khê rất khó khăn, làm gì cũng phải thật tiết kiệm, chỉ có ngày lễ tết thì mọi người mới dám bỏ tiền ra mua nhiều thịt. Vào ngày tết, cữu nương sẽ rất hào phóng, đồng ý cho Diệu Diệu được ăn cơm no.
Tuy rằng mùa đông không dễ chịu nhưng ngày tết lại vào mùa đông, vừa nghĩ đến đây, Diệu Diệu thấy mùa đông cũng không đáng ghét lắm.
Tết đến sẽ quần áo mới, mẫu thân tích cóp tiền bạc lên thị trấn mua một xấp vải về may áo. Tay nghề của mẫu thân rất khéo, quần áo mới của Diệu Diệu lúc nào cũng đẹp nhất thôn.
Tết năm ngoái, Diệu Diệu chỉ còn một mình, đã không có mẫu thân may y phục mới cho nữa, chỉ đành lấy quần áo cũ ra mặc. Cũng may mẫu thân khi may luôn làm rộng ra một chút nên cho dù Diệu Diệu có cao lên thì vẫn có thể mặc vừa.
Ăn tết ở kinh thành náo nhiệt hơn thôn Tiểu Khê rất nhiều, hạ nhân phủ tướng quân từ sớm đã tất bật chuẩn bị, dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài phủ, chỗ nào cũng treo đèn lồng màu đỏ lên, còn dán vào cửa sổ câu đối đỏ.
Gà vịt Diệu Diệu nuôi đều mang đi tặng bạn bè hết, bây giờ phía sau hậu viện trống không, chờ năm sau sẽ nuôi tiếp.
Diệu Diệu còn lên kế hoạch nuôi heo ở trong nhà, lão phu nhân khuyên can mãi mới làm cô bỏ suy nghĩ này đi.
Cái làm Diệu Diệu vui nhất chính là cô có quần áo mới!
Từ lúc được nhận về nhà, ngày thường đều không thiếu xiêm y mặc, vừa vào đông, lão phu nhân đã đặt mua rất nhiều quần áo mới. Nhưng lần này là do lão phu nhân tự tay làm, đường may tinh xảo, áo màu đỏ, góc áo còn thêu một con cá vàng nhỏ mà Diệu Diệu thích nhất để cô mặc đi mừng năm mới.
Diệu Diệu vui sướng đặt bộ quần áo mới ở đầu giường, mỗi ngày đều lấy ra ngắm mấy lần, nhẩm đếm số ngày còn lại.
Trong đêm giao thừa, người người nhà nhà cùng nhau ăn cơm tất niên sum vầy, chỉ là Nguyên Định Dã phải tiến cung dự gia yến, không được ở nhà. Tết đến là phải đón giao thừa, Diệu Diệu tuổi còn nhỏ, lão phu nhân không muốn cô phải thức muộn, Diệu Diệu bèn ôm Đại Hoàng ngồi trên giường chờ phụ thân, đợi đến khi bất tri bất giác ngủ mất cũng không thấy phụ thân về.
Ngày hôm sau, Diệu Diệu bị tiếng pháo bên ngoài làm tỉnh giấc.
Đại Hoàng tỉnh nhanh hơn, lỗ tai dựng thẳng. Còn không kịp chờ tỷ tỷ xinh đẹp tiến vào, Diệu Diệu đã tự mình mặc xong quần áo mới, lon ton chạy ra ngoài.
Nhưng cô còn chạy đến cửa thì đã bị nha hoàn kéo vào.
"Tiểu thư, còn chưa chải tóc mà!"
Diệu Diệu đành phải để tỷ tỷ xinh đẹp dẫn vào, cô ngồi trên ghế tựa, đôi chân đong đưa giữa không trung, Đại Hoàng cũng ngồi bên cạnh để nha hoàn chải lại lông cho nó.
Lỗ tai Diệu Diệu luôn dựng thẳng đứng lắng nghe âm thanh bên ngoài, sau đó nghe thấy tiếng nha hoàn vấn an Nguyên Định Dã, cô nhất thời ngồi không yên, mông nhỏ di chuyển liên tục trên ghế, đợi mãi cuối cùng cũng búi xong tóc, bèn lập tức nhảy xuống ghế, vội vã chạy ra ngoài.
"Phụ thân!"
Nguyên Định Dã ôm nữ nhi vào lòng, tiểu cô nương làm nũng cọ cọ vào mặt, hắn lấy ra một cái hầu bao đưa cho Diệu Diệu.
"Đây là cái gì ạ?" Diệu Diệu tò mò hỏi.
Nguyên Định Dã: "Tiền mừng tuổi."
Diệu Diệu "Oa", lập tức hoan hô một tiếng, vui vẻ ôm chặt lấy phụ thân.
"Trước kia lúc mẫu thân còn sống cũng cho con tiền mừng tuổi!" Diệu Diệu vui vẻ: "Mẫu thân cho con một văn tiền, sau đó đợi đến khi được lên thị trấn, con sẽ có tiền mua đường, con một khối, nương một khối, rất ngọt a!"
Tiền mừng tuổi là thể hiện cho mong ước tốt đẹp, Diệu Diệu cũng không có thiếu, hàng năm đều được mẫu thân phát lì xì!
Năm nay không có mẫu thân, nhưng phụ thân đã phát cho cô một cái hầu bao nặng trịch.
Không chỉ có phụ thân mà lão tướng quân cùng lão phu nhân cũng chuẩn bị tiền mừng tuổi, ba cái hầu bao căng phồng, Diệu Diệu vui vẻ chạy lại hôn cả ba người sau đó chạy về trong viện.
Cô cất hầu bao vào phòng mẫu thân, còn tiền thì để vào hòm riêng của mình.
Diệu Diệu lấy ra một văn tiền bỏ vào trong một cái túi nhỏ có dây, sau đó đeo lên cổ Đại Hoàng.
Diệu Diệu vỗ vỗ đầu Đại Hoàng: "Được rồi, Đại Hoàng, bây giờ ngươi cũng có tiền mừng tuổi a!"
"Gâu!"
Đại Hoàng ngẩng cao đầu, dưới lớp lớp lông nhung rậm rạp ẩn hiện một cái hầu bao, đó là toàn bộ gia sản của nó.
Hôm nay không những Diệu Diệu có quần áo mới mà ngay cả Đại Hoàng cũng có. Lão phu nhân làm cho Diệu Diệu xong, lấy chỗ vải còn lại may cho Đại Hoàng một cái áo.
Ở thôn Tiểu Khê cũng có kiểu đi đến nhà nhau chơi nhưng cữu nương không cho phép Diệu Diệu bước ra khỏi nhà, sợ Diệu Diệu làm mất mặt bọn họ. Nhưng Nguyên gia thì lại khác, lão tướng quân chỉ ước gì được mang tiểu tôn nữ đi khoe khắp nơi.
Ra cửa, nơi đến đầu tiên chính là Lục gia.
Tiểu cô nương hôm nay mặc một bộ y phục màu đỏ tươi, hai má trắng trắng tròn tròn, nhìn rất giống đứa trẻ trong bức tranh ngày tết, Lục lão gia vừa nhìn thấy cô bèn lấy ra ngay một cái hầu bao thêu quả đào lớn nhất ra.
Diệu Diệu ngoan ngoãn nhận lấy, chúc ông cát tường xong mới hỏi: "Lục gia gia, Lục ca ca đâu ạ?"
"Nó ấy hả?" Lục lão gia tử cười ha ha: "Nó bị phụ thân nhốt trong phòng đọc sách rồi!"
Không cần phải nói, Lục Việt nhất định là thi không tốt, xem thành tích xong, Lục phụ như phun ra lửa giận!
Diệu Diệu bèn vỗ vỗ Đại Hoàng, nó lập tức nâng đầu lên, hướng về phía Lục lão gia, sủa "Ẳng ẳng" vài tiếng.
Lục lão gia mờ mịt hỏi: "Con chó này làm sao vậy ?"
"Gâu! Ẳng ẳng! Gâu!"
Diệu Diệu ở một bên giải thích: "Đại Hoàng đang chúc tết ông đấy."
Lục lão gia: "..."
Chó cũng biết cái này sao?
Nhưng ông vừa nhìn Diệu Diệu lại quay ra nhìn Đại Hoàng, thoáng thấy ở cổ nó ngoài đeo một cái hầu bao thì còn có một cái kim bài -- người ở kinh thành đã sớm nghe nói chuyện xảy ra ở bãi săn, -- Lục lão gia bèn lấy ra một đồng bạc dùng để thưởng hạ nhân nhét vào cái hầu bao kia.
"Được, tân niên đại cát."
"Cám ơn Lục gia gia." "Gâu!"
Lão tướng quân ở một bên cười ha ha, đắc ý không thôi.
Tuy rằng nhà bọn họ chỉ có một đứa cháu gái, nhưng còn có một con chó này!
Nhà người khác nhiều cháu chắt nhưng làm sao đáng yêu bằng tiểu cô nương nhà ông, càng không lợi hại bằng Đại Hoàng, ngay cả lấy hồng bao cũng phải mừng cho cả hai!
Diệu Diệu dắt Đại Hoàng, đi theo gia gia ngoan ngoãn chúc tết các bằng hữu của ông!
Cô được mừng rất nhiều tiền lì xì, ngay cả hầu bao của Đại Hoàng cũng trở nên căng phồng. Cả hai đều nhận được những lời chúc may mắn!