• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi tới nơi, mặc dù nhân viên có chuẩn bị sẵn cáng nhưng Diệp Lâm Anh lại vững chãi nhấc Lạc Văn Xuyên trong vòng tay, tự tay mình đưa cậu vào phòng cấp cứu.

Bác sĩ ở đây đều là người có quen biết với Diệp Lâm Anh, vừa mới nhìn thấy hắn đã kính cẩn cuối chào.

Đây là bệnh viện do chính tay Diệp Lâm Anh đã rót vốn vào, một nửa bộ phận bộ phận bác sĩ mổ đều là người có chuyên môn cao và kiến thức uyên bác trong ngành.
Khi họ nhìn thấy Diệp Lâm Anh còn bất ngờ, cứ tưởng hắn bị thương đâu đó,..

nhưng trong vòng tay hắn lại xuất hiện thêm một người nữa.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi, phần dưới đã bung ra mấy nút để lộ vòng eo và vết bầm kinh người.

Vết bầm mà lớn như thế thì có khả năng ổ xương đã bị dập, chỉ cần một cái nào đó bị lệch đâm vào trong thì sẽ mất mạng ngay lập tức.
Diệp Lâm Anh ôm người đó rất cẩn thận, giống như sợ người trong lòng sẽ bị đau.

Mặc dù cả quá trình hắn không nói một lời nhưng khuôn mày thì luôn nhăn lại chặt, vừa mới vào tới đã lạnh lùng tìm tới bác sĩ trưởng, nói mấy câu khiến người khác lạnh hết cả gáy.
- Đừng để lại di chứng.
Bác sĩ trưởng là một người trẻ tuổi, cũng có quan hệ tốt với Diệp Lâm Anh.

Cậu ta nâng kính, khẽ gật đầu.
- Được, cậu ra ngoài chờ một chút đi.
Diệp Lâm Anh ngồi ngoài hàng ghế chờ.

Hắn cởi áo khoác ngoài vắt lên thành ghế, trầm lặng chờ đợi tin tức.

Trong suốt quá trình hắn chỉ ngồi yên một chỗ, không nói chuyện, không di chuyển tư thế, cứ như một pho tượng ngàn năm.

Trợ lí đứng kế bên hắn đưa qua một chai nước suối nhưng Diệp Lâm Anh không nhận, có trời mới biết bây giờ lửa giận của hắn đang lên đến mức độ đáng báo động.

Khi Diệp Lâm Anh im lặng là lúc nguy hiểm nhất, vì hành động đó càng khiến người ta cảm thấy lo âu, sợ hãi, không thể đoán được ý nghĩ hắn.
Hơn 1 tiếng rưỡi sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, vị bác sĩ kia bước đến trước mặt Diệp Lâm Anh, cậu ta tháo kính xuống để lộ khuôn mặt điển trai.
- An toàn rồi.

Ổ xương hông bị dập nhưng tôi đã nắn chỉnh, còn có tay phải của cậu ấy.

Trước đây hình như có gãy qua một lần nên còn để lại di chứng, lúc tôi kiểm tra thì tay của cậu ấy gần như là không cử động được nữa.

Nhưng mà cậu yên tâm, tôi đã nối xương lại rồi, cậu ấy sẽ ổn thôi.
Diệp Lâm Anh lạnh lùng thốt ra mấy tiếng:”Cảm ơn” vô cảm.


Xong định lướt qua để vào phòng phẫu thuật.

Người kia đột nhiên quay sang nhìn hắn, khẽ mở miệng.
- Diệp này, trong lúc hôn mê, cậu ta đã gọi tên của cậu.
Diệp Lâm Anh khựng lại một chút, ánh mắt hơi dao động.
- Còn gì nữa không?
Giọng nói của hắn vang lên trong không trung.
- Từ thuở cha sanh mẹ đẻ đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu như thế này.

Người bên trong kia có vẻ… được cậu quan tâm nhiều lắm nhỉ?
Lời nói của vị bác sĩ lọt qua tai của Diệp Lâm Anh, hắn mỉm cười cao ngạo, sau đó không nói gì bước thẳng vào trong phòng phẫu thuật, đóng cửa lại.
Diệp Lâm Anh từ nhỏ đã rất ghét mùi của bệnh viện, hắn ghét cay ghét đắng mùi thuốc khử trùng đặc trưng.

Nên Diệp Lâm Anh rất ít khi nào đặt chân đến bệnh viện.

Đây là lần đầu tiên hắn bước vào căn phòng phẫu thuật mà không cảm thấy khó chịu hay chán ghét.

Vì trong không khí tuyệt nhiên không có mùi thuốc sát trùng, chỉ có một mùi hoa nhải thoang thoảng, rất dịu rất thơm, mùi hương mà chỉ một người duy nhất trên thế giới này mới có.
Diệp Lâm Anh liếc mắt nhìn người đang nằm an tỉnh trên giường bệnh.

Khuôn mặt quen thuộc của Lạc Văn Xuyên hiện ra trước mắt hắn.

Lạc Văn Xuyên đã thay ra bộ đồ cũ, bây giờ trên người cậu chỉ có độc một cái quần dài màu xám đơn giản của bệnh viện, thân trên trống rỗng.

Vì hạn chế đụng chạm đến vết thương nên Lạc Văn Xuyên tạm thời không thể mặc áo, chỉ có một cuộn băng trắng sạch sẽ cuốn quanh eo của cậu, vì thường ngày mặc áo nên nhìn không rõ lắm, bây giờ cởi áo ra mới thấy Lạc Văn Xuyên quả thật có hơi gầy.
Tóc của cậu hoàn toàn thả xuống, chạm đến mi mắt, vài cọng tóc còn loà xoà rớt qua hai bên tai, được kẹp lại sau vành tai, trông cực kì vô hại.

Khuôn mặt của cậu vẫn hoàn hảo như thế, chỉ là thiếu đi sức sống thường thấy, khiến người khác thấy đau lòng.
- Lạc Văn Xuyên
Hắn khẽ gọi, nhưng không ai lên tiếng, âm thanh từ máy đo nhịp tim vẫn kêu lên đều đều.

Hắn kéo một chiếc ghế đơn lại gần giường, chạm tay vào lông mày của cậu, lại gọi tiếp một lần nữa.
- Văn Xuyên, dậy đi nào.
Như có một phép thần kì nào đó, lông mi của Lạc Văn Xuyên nhúc nhích rất nhẹ, nhưng nhiêu đó cũng đủ để Diệp Lâm Anh chú ý.

Hắn cụp mắt nhìn cánh tay phải được băng bó của Lạc Văn Xuyên, khẽ vuốt.


Lạc Văn Xuyên mở mắt, điều đầu tiên thốt lên chính là tên của hắn.
- Diệp Lâm Anh.… Tôi… Tôi thực sự….
Diệp Lâm Anh biết cậu đang bị bối rối sau khi hết thuốc mê, hắn khẽ cười, nghiêng đầu nhìn cậu.
- Suỵt, tôi biết rồi… Không sao đâu.
Diệp Lâm Anh không mặc áo vest, chỉ có một cái áo sơ mi trắng cùng quần tây, cổ tay áo xắn cao, mười ngón tay thon dài đang xoa nhẹ cánh tay của Lạc Văn Xuyên.

Hắn giống như một ảo giác, một nhân vật không có thực bước ra từ trong tranh.

Ánh mắt của hắn chạm vào môi khô nứt của Lạc Văn Xuyên.
- Uống nước nhé.
Không đợi lạc Văn xuyên trả lời, hắn đã đứng dậy rót nước, đưa tới miệng của cậu.

Lạc Văn Xuyên không thể nhấc người ngồi dậy uống nước, cậu ngây ngốc nhìn ly nước trong tay của Diệp Lâm Anh.

Hắn đột nhiên cuối người xuống, ra lệnh.
- Mở miệng ra…
Không biết có phải là ảnh hưởng của thuốc mê hay không mà Lạc Văn Xuyên nghe lời răm rắp, cậu mở hé môi, chờ đợi hành động tiếp theo của hắn.

Diệp Lâm Anh uống lấy một ngụm nước lớn, sau đó trực tiếp kề môi với cậu, nước từ khoang miệng của hắn truyền sang trực tiếp cho Lạc Văn Xuyên, cả quá trình cậu đều im lặng, chỉ trầm tĩnh nhìn lông mày của hắn.

Diệp Lâm Anh đã truyền nước xong liền rời khỏi môi của cậu, nhưng ngay tiếp sau đó lại bị một tay của Lạc Văn Xuyên ghì lại, cậu đè chặt cổ của Diệp Lâm Anh, kéo mạnh một cái, hắn liền không phòng bị ngồi hẳn xuống giường.

Diệp Lâm Anh né không chạm đến vết thương của cậu, hắn nheo mắt.
- Cậu đói không?
Lạc Văn Xuyên không thích nói chuyện, cậu như bị trầm luân trong cơn mê, lại còn tác dụng phụ của cái thuốc mê chết tiệt kia khiến đầu cậu gần như trống rỗng.

Lạc Văn Xuyên liếm môi, đột nhiên lại dán môi mình lên môi của Diệp Lâm Anh lần nữa.

Đây là lần đầu tiên Lạc Văn Xuyên chủ động như vậy.

Cậu không quan tâm hành động đó có ý nghĩa gì, chỉ đơn giản hiểu rằng nụ hôn đó khiến cậu thoải mái.

Môi của Diệp Lâm Anh rất lạnh, như để hạ hoả thân nhiên đang nóng hổi của cậu xuống mức thấp nhất, cực kì khoan khoái và dễ chịu.

Cậu siết lấy cổ của Diệp Lâm Anh, muốn vòng tay qua vai hắn nhưng cái eo chết tiệt lại hạn chế chuyển động của cậu.
Diệp Lâm Anh lạnh lùng mở mắt nhìn người trước mặt, nắm tay hắn siết chặt.


Lạc Văn Xuyên cứ như thế cho 1 phút, sau cậu lại rời khỏi môi hắn, thở hổn hển.
- Lạc Văn Xuyên, cậu không hiểu hành động đó có ý nghĩa gì phải không?
Hắn trầm giọng, âm thanh trong cuống họng trầm khàn giống như đang cố kìm nén điều gì đó.

Hắn vòng tay qua eo của cậu, cực kì nhẹ nhàng và cẩn thận.
- Hôn là phải như thế này.
Hai người đàn ông, một căn phòng, một cái giường, không quan tâm đến bây giờ là mấy giờ, đang là thời điểm nào, thân phận gì.

Cả hai lao vào nhau như củi khô bốc lửa, Lạc Văn Xuyên muốn nói gì đó nhưng tất cả lời đều bị môi của hắn chặn lại,L cậu chỉ”ú ớ” không thành tiếng, vài sợi tóc của cậu xoạt qua trán của Diệp lâm Anh.

Hắn điên cuồn ép cả người của Lạc Văn Xuyên vào lòng mình, vì không thể chạm vào vết thương trên eo của cậu nên Diệp lâm Anh liền luồn tay vuốt dọc sống lưng của Lạc Văn Xuyên, khẽ liếm tai của cậu.
- Lạc Văn Xuyên….

Nhớ cho rõ ngày hôm nay, cậu không thoát được đâu.
Giọng nói nam tính của Diệp Lâm anh vang lên trong không khí.

Lạc Văn Xuyên cắn mạnh vào vai của hắn, gục xuống cổ của Diệp Lâm Anh.

Cậu nghiêng người, chạm vào tóc của hắn.

Lạc Văn Xuyên lại khóc, nước mắt từng giọt từng giọt lại chảy ra làm ướt đẫm vai áo của hắn.

Cậu nức nở.
- Tôi… Tôi đã chờ anh.

Lúc Anh ta ghì đè tôi ở dưới đất, tôi cũng không biết phải làm sao nữa.

Tôi rất đau, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Tôi chỉ hy vọng anh sẽ nhanh lên một chút.

Nhưng tôi chờ mãi… anh vẫn không xuất hiện….

Hức….

Tôi… tôi đã đợi rất lâu…
Diệp Lâm Anh ấn cậu vào trong lòng, hôn lên mi mắt của Lạc Văn Xuyên.

Hắn mềm giọng.
- Suỵt… lặng nào… Tôi xin lỗi….

Xin lỗi em.
Cậu vốn từ lâu đã trở nên ỷ lại vào hắn, chỉ là cậu không để ý đến điều đó.


Lần hợp tác đầu tiên, lần mà hắn bảo vệ cậu ở New York hay lần này cũng vậy.

Tất cả như được lập trình sẵn một cách hoàn hảo không có lỗi sai.

Khi nào cậu gặp bất trắc, thì người đầu tiên xuất hiện giải vây cũng chỉ có hắn.

Ngày hôm nay khi Diệp Lâm Anh đánh Sở Hạo, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện cảm giác uất ức, giận dỗi, một cảm giác mà trước đây cậu chưa bao giờ có.

Vì Diệp Lâm Anh đến rất lâu, khi bị Sở Hạo đè ở dưới đất trong đầu cậu cũng chỉ xuất hiện bóng dáng của hắn mà thôi.
- Chưa được tôi cho phép, mà anh đã tự ý hôn tôi rồi.
Một lúc lâu sau khi lạc Văn Xuyên đã bình tĩnh lại, cậu thì thào nói, mặt vẫn đặt trên vai của hắn.

Diệp Lâm Anh khẽ cười, hắn xoa lấy mái tóc của cậu, nhếch môi.
- Ừ, xin lỗi em….
Xin lỗi khi để em phải chờ lâu như vậy, xin lỗi đã làm em đau, xin lỗi vì tất cả… Lạc Văn Xuyên vẫn không buông áo sơ mi của hắn, cậu vẫn khóc, khóc trong im lặng.

Mọi uất ức trước giờ ngay lúc này đây đều giải tỏa trước mặt hắn.

Diệp Lâm Anh kiên nhẫn xoa lấy gáy của cậu, đặt người trong lòng mình.

Nếu như không thể làm cho lạc Văn xuyên dừng khóc, vậy thì cứ để vậy đi.
Một lúc lâu, rất lâu sau đó, hắn lại kiên nhẫn lên tiếng
- Em đã ổn chưa.
Lạc Văn Xuyên vuốt khoé mắt, lúc này cậu đã quay trở lại bình thường, xấu hổ ngẫng đầu.
- Ừm.
Hắn nâng mặt của cậu, khẽ xoa.
- Vết thương còn đau không.
- Còn chút chút.
Lạc Văn Xuyên sụt sịt, vì mới khóc một trận Tưng bừng nên giờ giọng của cậu lạc hẳn đi, nghe qua trông rất đáng yêu.

Diệp Lâm Anh không nhịn được, hắn hôn lên khoé mắt của cậu, xong lại đến lông mày, rồi vuốt dọc xuống cổ.
- Này… anh đừng.
Lạc Văn Xuyên cau mày, chặn lại cái tay đang lần xuống dưới, cậu nheo mắt.
- Chúng ta chưa là gì của nhau cả.

Anh không thể làm thế được.
Diệp Lâm Anh đột nhiên ngẫng đầu, ánh nắng ngoài bệ cửa chiếu lên khung mày và nửa sườn mặt của hắn, phủ lên đường nét góc cạnh tuấn tú.

Lạc Văn Xuyên quay đầu sang một bên, xấu hổ thầm nghĩ:”Đẹp..

đẹp trai thật”.
Hắn nắm lấy cằm của cậu, gặm cắn môi của Lạc Văn Xuyên.
- Ngay từ lúc em chủ động hôn tôi, thì chính em đã xác lập mối quan hệ giữa chúng ta rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK