Cẩm Lễ lập tức đi ngay buổi tối ngày hôm đó, cậu giao quán nướng lại cho Hong-san, đóng hành lí rồi chạy ra sân bay. Tất cả cứ tua qua như một cuốn phim, suốt quá trình cậu không nói một lời nào, đầu óc cứ như người trên mây, lâu lâu lại nhìn xa xăm về một khoảng không. Chuyến bay vội của Cẩm Lễ khởi hành lúc 10:30 tối, lúc khuân đồ lên khu hành lí kí gửi, an ninh sân bay liền sét duyệt hộ chiếu cũ của cậu. Hình như người đó nhìn thấy điều bất thường, lập tức giữ cậu lại, đưa vào phòng thẩm vấn. Cẩm lễ cuối cùng bị trễ chuyến bay, nhưng an ninh sân bay an ủi cậu, nói rằng chỉ cần xác thực xong hộ chiếu thì sẽ lập tức hoàn trả lại vé cho cậu vào 12 giờ rưỡi tối.
Trong suốt quá trình thẩm vấn, người bên kia chỉ hỏi vài câu đơn giản, vì cậu là thường trú nhân, chỉ ở tạm chứ không ở luôn nên câu hỏi rất dễ dàng, không phức tạp lắm. Người thẩm vấn giữ cậu lại một chút rồi đi ra khỏi đó, lúc quay trở về trên tay nhiều thêm một cái điện thoại.
- Có người muốn gặp cậu
Người thẩm vấn chuyển điện thoại đến tay của Cẩm Lễ, khuôn mặt nghiêm nghị, nói bằng tiếng anh. Ngay khi áp tai vào, một giọng nói lạnh lùng đã truyền tới.
- Vì sao trở về?
Cậu ở bên đầu dây thở dài. Là Diệp Lâm Anh. Hắn hỏi một câu, không nặng không nhẹ, không nóng không lạnh, dường như trong câu hỏi đó không có bất kì nhiệt độ nào.
- Tôi về xử lí việc gia đình. Cái này anh không cần phải giúp đỡ, tôi có thể tự mình xử lí được.
Diệp Lâm Anh không đáp lời, sau một lúc lại nói
- Ừ, biết rồi.
Hắn nói cộc lốc, sau đó định dập máy. Cẩm Lễ phỏng chừng hắn sắp tắt máy, vội vàng bổ sung
- Diệp Tổng, Đình Văn Ngạn cậu ta….” Đã tìm thấy tôi rồi”.
Cẩm Lễ không nói hết câu, vì từ bên kia truyền lại một giọng nói cực kì trầm ổn, là Lạc Văn Xuyên. Có thể nhận ra rằng Lạc Văn Xuyên đang nấu ăn, từ trong bếp vọng ra gọi Diệp Lâm Anh, âm tiết mang theo sự ngọt ngào cùng ấm áp. Hắn đáp lại lời Lạc Văn Xuyên “Anh ra ngay đây”, sau đó mất kiên nhẫn nói vào điện thoại
- Cậu còn gì muốn nói sao.
Cẩm Lễ gần như đứng hình trong gang tấc, cười xoà cho qua
- Không … không có.
- Ừ, vậy thì tốt.
Khi tiếng tút tút vọng lại qua Mic, dường như cậu cảm thấy, cuối cùng vẫn chỉ còn mình cậu đối mặt với ác quỷ, đây là kết cục của cậu, không ai có thể xen vào. Diệp Lâm Anh có một tay che trời cỡ nào, cũng không thể bao che cho cậu suốt ngày. Đình Văn Ngạn phát hiện chỉ là chuyện thời gian sớm hay muộn. Cẩm lễ biết, Y rất thông minh, cũng có tính toán sẵn đường lui cho mình.
Cỡ 10 phút sau, người thấm vẫn đã quay trở lại, nở nụ cười trả lại hộ chiếu cho Cẩm Lễ, nói cậu có thể xuất cảnh ngay bây giờ. Dường như Diệp Lâm Anh đã an bài tất cả xong xuôi, thái độ của người thẩm vấn niềm nở khác hẳn lúc nãy, tận tình xách hành lí giúp cho cậu. Đúng là có tiền liền nhận được đãi ngộ khác.
Máy bay cất cánh trên bầu trời, trên đường đi tiếp viên có qua lại để phục vụ thức ăn nhưng Cẩm lễ không có hứng thú, chỉ chăm chú nhìn cảnh đêm ngoài bầu trời, đầu óc lơ lửng. Một cô tiếp viên lại gần cậu, đưa một cái khăn ướt lạnh cho Cẩm Lễ, sau đó lại lo lắng hỏi cậu
- Quý khách đang không thoải mái ở đâu sao ạ.
Cẩm Lễ lắc đầu, nhưng khi chạm tay lên mặt thì phát hiện hai má đã ẩm ướt, nước mắt tự nhiên chảy ra, cô tiếp viên hoảng hốt tưởng rằng cậu đang khó chịu ở chỗ nào đó. Cẩm lễ xấu hổ lấy khăn chặn lại nước mắt, nghiêng đầu cười
- Không có gì, cảm ơn cô.
Máy bay đáp xuống đã là buổi trưa, từng dòng người vội vàng ra cửa. Sân bay Bắc kinh vẫn tấp nập như ngày mà cậu rời khỏi đây. Cảnh vật không thay đổi, chỉ có lòng người là đổi thay. Bây giờ cũng là mùa hè, nhưng không đến nổi chói chang như New York, gió thổi qua mang hương hoa bay khắp chốn, tạo ra một cảm giác nhẹ nhàng.
Cẩm Lễ leo lên một chiếc minibus, trên xe toàn người già, cậu đành đứng để nhường chỗ. Cẩm Lễ cởi áo khoác ngoài vắt lên cánh tay, bên trong là áo thun đen, vẫn còn vương mùi nước hoa thơm ngát, những người già nhìn thấy cậu, dường như đều nhìn rất trìu mến.
Chiếc xe bon bon chạy cỡ 30 phút thì đến khu trung tâm. Cậu dường như bị lạc lối trong dòng người, nhưng không ngăn lại được sự hồi hộp, cậu muốn được nhìn thấy mẹ, muốn biết rằng bà sẽ an toàn. Cẩm Lễ đột nhiên nghĩ về rất nhiều thứ, tỉ như lần đầu gặp Y, bị Y trêu chọc rồi thành ra đến bước đường này, có phần nào là lỗi của cậu hay không. Nhưng mò nát óc vẫn nghĩ không ra, rốt cuộc là đã sai từ bước nào. Là Đình Văn Ngạn quá vô ý vô tứ, cậu nghĩ.
Cẩm Lễ tìm một người tài xế già sõi đường, đọc địa chỉ cho ông. Người tài xế chấp nhận chở cậu, nhưng lại hét giá trên trời. Cẩm Lễ không muốn lớn chuyện, đành ậm ừ dúi tiền vào tay ông ta. Cậu mới vừa về đây, nhân dân tệ vừa đổi ra từ tiền đô đều đưa cho ông ta, dù gì bây giờ cậu cũng không túng thiếu, chút tiền đó cũng không quá đáng.
Con đường vẫn ngoằn nghèo nhức đầu như vậy, từng hàng cây đều đặn lướt qua trước mắt Cẩm Lễ. Ngay khi bước vào khuôn viên biệt phủ, cậu lại có cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng cậu ép bản thân phải bình tĩnh, chậm rãi đi đến trước sảnh lớn, nhìn ngó xung quanh.
Cậu vẫn luôn nhớ, Trương Đồng là người thân cận với Đình Văn Ngạn, cứ tưởng sẽ gặp anh ta đầu tiên. Nhưng người chạy ra lại là một người khác. Một cô gái dáng người nhỏ nhắn, mái tóc hiện đã dài hơn lần cuối cùng cậu có thể nhớ, là Ngọc Sính Đình
Cô bé rất năng động chạy lại, bắt tay một cái với Cẩm Lễ. Giọng nói trong trẻo như gió xuân
- Anh về rồi hả, sao mà sớm vậy.
Cẩm Lễ gượng cười, cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể
- Đình Văn Ngạn ở đâu, tôi đến gặp cậu ta
Sắc mặt Ngọc Sính Đình hơi đổi, nhưng rồi rất mau chóng trả lại dáng vẻ tinh nghịch ban đầu, đung đưa hai bím tóc
- Đình Văn Ngạn vừa mới ra khỏi nhà, anh vào nhà uống trà ngồi chơi một chút đi, anh ấy về ngay đấy.
Cẩm Lễ theo chân Ngọc Sính Đình vào trong, cấu trúc căn nhà vẫn nhàm chán như vậy, y hệt lần đầu tiên cậu nhìn thấy. Rất lớn, rất trang hoàng, nhưng không có một tí sức sống nào, lanh lẽo quanh năm, giống y như chủ nhân của nó vậy.
Trên bàn bày sẵn trà chiều, Ngọc Sính Đình vừa rót trà vừa nói chuyện liên hồi. Cẩm Lễ đột nhiên cảm thấy có chút mắc cười, cô bé này vẫn giống như ngày nào, nụ cười chỉ có ngày càng sâu thêm chứ không nhạt đi. Cậu thầm nghĩ, đúng là người trẻ tuổi có khác, có nói chuyện luyên thuyên cả ngày cũng không thấy có vấn đề gì.
Cậu muốn nói một chuyện quan trọng hơn, ngắt lời cô bé.
- Mẹ của tôi đâu.
Bằng mắt thường có thể thấy bàn tay rót tra của Ngọc Sính Đình hơi run, nhưng rồi lại vững chắc đưa ly trà sang cho Cẩm Lễ.
- Mấy cái này là chuyện của Đình Văn Ngạn, anh ấy không nói cho em biết hành tung của anh ấy, mặc dù em cũng muốn giúp đỡ anh, nhưng thú thật hiện tại em cũng không biết. Em xin lỗi
Cẩm Lễ cười một cái, xua tay, đưa ly trà lên môi nhấp một ngụm
- Cái gì xin lỗi với không xin lỗi, cô không có lỗi. Có trách tại tôi… thực sự quá ngu.
Không nói đùa, cậu thực sự cảm thấy việc dính líu với Đình Văn Ngạn là cái ngu nhất đời cậu, đáng lẽ từ lúc đầu không nên để bản thân lọt vào mắt Y, phải trốn thật xa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, làm sao cậu có thể biết Y sẽ biến thành thế này.
Ngọc Sính Đình nhìn cậu bình tĩnh uống hết ly trà, mất tự nhiên liếc mắt qua chỗ khác. Cẩm Lễ giống như đi nắng quá nhiều nên bị say, khẽ nhếch môi
- Nhưng thằng ngu như tôi đây, cũng có cốt cách, không phải miếng giẻ lau đi lau lại mà cậu ta muốn thì gọi tôi tới. Tôi không đồng thuận thì lại lấy người nhà của tôi uy hiếp. Tôi biết đối với Đình Văn Ngạn, y có thể đánh gãy tôi bất cứ lúc nào, nhưng mà cứ phải bằng cách này hay sao? Các người tự đi mà nói với thằng đó, ông đây đếch thèm.
Ngọc Sính Đình đột ngột đứng dậy, cuối đầu một chút.
- Xin lỗi anh.
Cẩm Lễ kì lạ ngẫng đầu, ánh mắt thất thần
- Có cái gì mà…. Xin lỗi
Giọng của cậu nhỏ dần, dường như đại não có thứ gì đó đánh úp, mắt của cậu tối sầm, khuỵ người xuống sàn đá vân thạch, cánh tay khẽ run.
- Mẹ kiếp. Trong trà….
Trong nháy mắt, cậu đột nhiên sáng tỏ. Vì sao Đình Văn Ngạn lại nói rằng buổi tối gặp, vì sao Y không xuất hiện mà để Ngọc Sính Đình ra mặt, tất cả là một cái bẫy, chỉ chực chờ để cậu rơi vào. Như thế thì… Lại là sử dụng cái chiêu trò bắt nhốt rẻ rách kia.
Chỉ trong vòng 10 giây, Cẩm Lễ hoàn toàn mất ý thức, ánh mắt nhắm chặt. Ánh nắng rọi vào trong nhà, chiếu lên hàng lông mày cùng lông mi của cậu. Ngọc Sính Đình nhìn ly trà của mình vẫn còn nguyên, khuôn mặt trong trẻo lúc nãy đã chạy đâu mất, âm trầm nhìn ra ngoài cửa. Đình Văn Ngạn sắp về thật rồi. Cô bé thở dài một hơi, ngồi xổm xuống, nhìn người thanh niên phủ phục dưới đất ở một khoảng cách gần, dưới ánh nắng, dường như gương mặt của cậu lại càng sắc nét hơn.
- Vì sao lại trở về, đáng lẽ anh không nên trở về đây.
Bên ngoài vừa vặn có tiếng xe hơi đỗ vào bãi đậu, Ngọc Sính Đình liền biết, Người nên về cũng đã về rồi. Cô lặng lẽ thu dọn lại bàn trà, bình thản nhấc chân vào bên trong, không ngoái nhìn lại một lần. Trên bậc thềm có tiếng giày cồm cộp, như đóng Đinh vào màng nhĩ, cực kì chói tai. Tiếng giày dừng lại ở ngoài thềm cửa, người đàn ông cởi giày, vẫn như thường để lên kệ.
Bóng Y dài phủ trên mặt đất, trên tay vẫn còn xách một giỏ đầy đồ ăn, dường như mới đi siêu thị về. Đình Văn Ngạn cởi áo khoác vắt lên ghế, thả giỏ đồ trong tay xuống, bước chậm rãi lại gần người thanh niên sớm bất tỉnh dưới đất kia. Y mím môi mỏng, đường nét khuôn mặt chân thực tinh tế, cằm trơn mịn, ánh mắt không dao động dù là một chút.
Đình Văn Ngạn ý vị nâng gáy của người kia lên, đặt môi mình lên mí mắt của cậu, khoé môi nhẹ nhếch
- Anh không thể nào trốn được khỏi tôi, anh vẫn luôn biết điều đó, phải không?
Danh Sách Chương: