Lạc Văn Xuyên mở mắt một lần nữa, bản thân đã quay lại khu vườn kia.
Cậu ngả lưng trên đám cỏ, mắt hé mở, những ngọn cỏ chọc vào gáy của cậu dễ chịu, thoát khỏi nơi tăm tối kia, Lạc Văn Xuyên có cảm giác sống lại một lần nữa.
Nằm bên cạnh cậu vẫn là đứa bé kia, nó dụi dụi mắt, khẽ hướng nhìn
- Tôi đã đưa anh qua một phân nhánh giả thuyết phụ trong cốt truyện.
Anh thấy thế nào, liệu không có Diệp Lâm Anh, anh có thể còn ổn hay không.
Lạc Văn Xuyên đưa tay lên trán xoa xoa, khuôn mày nhăn chặt
- Ý định của tôi vẫn không thay đổi.
Cậu đưa tôi quay về cốt truyện đi, phân nhánh phụ cái gì đó đều không cần thiết.
006 mỉm cười, gật gật đầu.
- Được rồi, nhưng vẫn còn điều cuối cùng tôi muốn nhắc nhở anh.
Nếu ngay bây giờ tôi đưa anh trở về cốt truyện, thế giới đó sẽ trở thành cuộc đời thật của anh.
Có nghĩa là, nếu như chuyến này anh không qua khỏi, thì sinh mạng của anh sẽ mãi mãi mất đi.
Anh có tự tin về khả năng sống sót của mình không.
Lần này thì cậu không thể nào trả lời một cách nhanh nhẹn được nữa.
Lạc Văn Xuyên không ngừng xoa xoa mi tâm, những khoảnh khắc cùng Diệp Lâm Anh chợt xoẹt qua trong não của cậu, cực kì rõ ràng và mạch lạc.
Cậu đã sống một lần, ông trời cho Lạc Văn Xuyên thêm cơ hội, cậu dĩ nhiên sẽ nắm bắt.
- Tôi đã chết một lần rồi, còn cái gì để mất nữa chứ.
Nếu ông trời quyết định cứ phải lấy đi mạng của tôi, thì cứ như vậy đi.
Tôi vẫn muốn nhìn thấy anh ấy, cho dù là lần cuối.
Hệ thống ngẩn người nhìn cậu, không nhịn được đưa một tay lên xoa xoa mái tóc của Lạc Văn Xuyên, ở tại trán của Lạc Văn Xuyên đặt lên đó một nụ hôn tinh khiết.
Song, đứa trẻ đó mỉm cười, gió thổi qua khu vườn khiến tóc của cậu bay loạn, một lọn tóc soẹt qua trên mí mắt, cậu mơ hồ còn cảm thấy khoé mắt ươn ướt.
- Lạc Văn Xuyên, tôi gửi đến anh những lời chúc tốt đẹp nhất, nếu có cơ hội, thì hãy sống thật ý nghĩa.
Nói xong ở ngay trước mắt cậu, đứa trẻ đó nhắm chặt mắt, dần dần tan biến thành những tia sáng rồi mất hút trên không trung, để loại một vệt cô đơn tận sâu trong đáy lòng.
——————————————————————
Diệp Lâm Anh nhẫn người ngồi trước cửa phòng cấp cứu, hắn nhìn chằm chằm màu đỏ chói mắt “ Đang phẫu thuật”, ánh mắt như rã ra thành băng, cực kì buốt lạnh.
Hắn đưa điếu thuốc lên môi khẽ rít, dưới chân là đầy tàn thuốc lá, lả tả rơi xuống.
Diệp Lâm Anh nhả khói, khuôn mặt tinh xảo chìm trong làn khói mờ ảo.
- Diệp tổng, anh ăn gì đó không
Trợ lí nhẹ nhàng bước lại gần, có hơi không nỡ nhìn xuống khuôn cằm lún phún râu của hắn.
Kể từ ngày Lạc Văn Xuyên mất tích, không có ngày nào hắn ăn uống đàng hoàng, vẻ bề ngoài cũng không bận tâm chăm sóc.
Trợ lí nhìn thấy hắn lạnh lùng không trả lời, thở dài một hơi.
Cậu bất đắc dĩ ngồi xuống ghế bên cạnh, nhẹ nhàng nói
- Diệp tổng, còn mấy ngày nữa là ngài thượng nghị sĩ và phu nhân trở về nước rồi, anh nên chú tâm thêm đến vấn đề này nữa.
Hai nhân vật từ trong miệng của trợ lí thoát ra chính là ba mẹ của Diệp Lâm Anh.
Hắn còn có một người em trai nhỏ.
Ba của Diệp Lâm Anh tên là Diệp Hành, ông vốn là một nhân vật cấp cao trong thượng nghị viện, đa số thời gian chính là ở tại Pháp để làm việc, lần này về nước chính là giải quyết vấn đề hôn nhân của Diệp Lâm Anh.
Ai cũng biết, ngài thượng nghị sĩ năm nào cũng lựa ra những tiểu thư đài các để hắn xem mắt một lần, nhưng đa số thời gian đều là hắn đơn phương từ chối.
Về vấn đề này trợ lí cũng giúp hắn lo lắng thay.
Diệp Lâm Anh lúc trước coi công việc là mạng nên hôn nhân gì đó cũng không quan tâm.
Nhưng bây giờ hắn đã có người trong lòng, lại còn là đàn ông, chỉ sợ ngài thượng nghị sĩ nghe xong vấn đề này liền tức giận không thôi.
Ba của hắn vốn nổi tiếng là khó tính và khô khan.
Diệp Lâm Anh chậm rãi mở mắt, nắm tay siết chặt.
Ngay lúc đó, đèn phẫu thuật đột nhiên nhấp nháy rồi tắt hẳn, bác sĩ cùng đội ngũ y tá lần lượt ra ngoài.
Diệp lâm Anh lập tức đứng dậy, khí tức cường đại hướng tới.
Bác sĩ chuyên khoa não dừng lại trước mặt hắn, tháo bao tay
- Có ảnh hướng đến dây thần kinh, nhưng chúng tôi đã kịp thời xử lí.
Bây giờ cậu ấy đã ổn rồi, thường thì cũng tôi sẽ không để người nhà vào làm phiền bệnh nhân sau phẫu thuật.
Nhưng mà… trong lúc hôn mê….
Cậu ấy cứ gọi mãi một cái tên.
Tôi nghĩ bây giờ anh là người mà cậu ấy muốn gặp nhất….
Nên anh vào đi.
Nhưng đừng để cậu ấy quá sức
Bác sĩ nói xong liền vững chãi bước đi.
Hắn đứng trước cửa phòng, hít sâu một hơi rồi vặn cửa bước vào.
Trước mắt lập tức hiện ra thân ảnh đang nằm yên trên giường bệnh kia.
Khuôn mặt vẫn toả sáng như thế, nhưng huyết sắc thì lại thiếu đi nhiều, đôi môi nhợt nhạt.
Lạc Văn Xuyên đã tỉnh sẵn, cậu vừa nghe tiếng mở cửa và tiếng bước chân đã nhận ra đó là ai.
- Diệp Lâm Anh.
Cậu khẽ khàng gọi, hướng ánh mắt về phía hắn, khuôn miệng treo một nụ cười thường trực, rất ngọt ngào
- Lại đây nào.
Cậu vươn tay về phía hắn, bàn tay giữa không trung khẽ run rẩy.
Bước chân hắn như thôi thúc nhanh hơn, đên gần giường bệnh, bàn tay nắm chặt lấy đôi tay có hơi lạnh kia.
Hắn áp mặt vào lòng bàn tay của Lạc Văn Xuyên, khẽ hít
- Đồ ngốc, một gậy đó vốn không là gì với anh, ai mà cần em đỡ
Cậu có thể cảm thấy lòng bàn tay ươn ướt, kéo kéo áo hắn.
- Yêu anh…
Diệp Lâm Anh đột nhiên ngẩn mặt, ánh mắt chằm chằm nhìn gương mặt của cậu, giọng nói trầm khàn
- Em vừa nói gì
Lạc Văn Xuyên kiên nhẫn lặp lại
- Em sẽ không rời đi nữa, bởi vì….
Em yêu anh.
Hắn nâng mặt của Lạc Văn Xuyên, lập tức áp môi mình lên đó, tay kia khẽ siết eo của cậu, mê luyến mà tham lam **** ***.
Hắn rất nhẹ nhàng luồn lưỡi vào trong, khuấy đảo khoang miệng của cậu.
Khuôn mặt của cậu như phát sáng, rất đẹp, khiến hắn điên loạn.
Lạc Văn Xuyên bị chấn thương sau gáy, nhưng rất may không ảnh hưởng đến thần kinh nối lên não, một gậy đó nếu như xuống tay mạnh chút nữa liền có thể đẩy cậu vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc
Lạc Văn Xuyên ngửi mùi thuốc lá trên người hắn, xoa xoa tay của Diệp Lâm Anh
- Anh xử lí Sở Hạo rồi à?
Với tính tình của Diệp Lâm Anh, chuyện gì hắn cũng dám làm.
Mặc dù Sở Hạo gây tổn thương đến cậu, nhưng Lạc Văn Xuyên vẫn không mong tay của hắn vấy máu.
Nhưng hắn dường như đã tỉnh táo hơn nhiều, vùi vào cổ của cậu
- Sở Hạo đã có giấy xuất ngoại, hắn ta sẽ ra nước ngoài hoạt động công ích,bị trục xuất khỏi Trung Quốc.
Anh cũng cho người xử lí giấy phép biểu diễn của hắn, hiện tại truyền thông cũng ém xuống việc này.
Về phần Tô Thanh, cô ta lựa chọn đi theo Sở Hạo, tất cả mọi chuyện đã được an bài vào tối ngày hôm qua.
Lạc Văn Xuyên khẽ cười, luồn tay vào mái tóc đen dày của hắn.
- Giỏi thật đó.
Đúng là bạn trai của em
Diệp Lâm Anh ngẫng đầu, trần trụi nhìn ánh mắt của cậu
- Đừng bao giờ hành động dại dột như vậy nữa, đã nghe rõ chưa
Lời nói của hắn rất cường đại, nhưng trong đó lại ẩn chứa vô vàn ấm áp cùng cưng chiều.
Hắn thừa nhận, bản thân cũng không tốt đẹp mấy cho kham.
Hắn vốn dĩ lúc đầu chính là muốn tẩn cho tên Sở Hạo kia liệt nửa thân dưới, sau đó gửi sang nước ngoài.
Nhưng hắn lại nhớ đến Lạc Văn Xuyên, ắt nghĩ cậu cũng không ủng hộ một cách thức tàn bạo như thế, hắn liền nghĩ ra một cách khác, để khiến Sở Hạo phải trả giá đắt cho lỗi lầm của mình.
Lạc Văn Xuyên lại phải ở bệnh viện điều trị, cậu ghét nhất chính là việc phải ngồi một chỗ nên cả ngày cứ liên tục lải nhải bên tai Diệp Lâm Anh không ngừng
- Em muốn xuất viện
Diệp Lâm Anh ngồi kế bên xử lí công vụ, hắn vươn người đặt một nụ hôn lên môi của cậu.
Lạc Văn Xuyên tưởng yêu cầu của mình được chấp thuận liền vui vẻ hẳn lên, sau đó lại ỉu xìu nghe từ trong miệng của hắn nói
- Không được, chúng ta vẫn còn 1 tuần nữa.
Em phải ở lại theo dõi và điều trị.
Cậu vẫn nghĩ Diệp Lâm Anh rất cứng rắn, nhưng thực ra lúc nào hắn muốn dỗ người kia vui vẻ, liền sáng nào cũng sai người đi mua tàu hủ ki ở đường số 4, món mà Lạc Văn Xuyên đặc biệt thích ăn, lâu lâu cũng sẽ cùng cậu xem tin tức, cùng bồi cậu ngủ.
Cậu cũng không thể phân biệt được rõ ràng, đâu mới là Diệp Lâm Anh cường đại ngày xưa nữa.
Cuộc sống buồn tẻ trong bệnh viện cứ như thế mà có thêm màu sắc.
Buổi tối một ngày trước khi xuất viện, hắn vẫn như thường lệ nằm kế bên Lạc Văn Xuyên, mặt của cậu vùi vào cổ của hắn, cực kì ấm áp.
Tay của Diệp Lâm Anh nhẹ nhàng đặt trên eo của cậu, hai người chan chúc trên một chiếc giường cũng không thấy chật chội.
Hắn ôm người kia vào lòng, vào lúc Lạc Văn Xuyên đang mê ngủ, hắn khẽ thì thầm
- Lạc Văn Xuyên, chúng ta kết hôn đi.
Vì đang say ke nên Lạc Văn Xuyên chỉ chép miệng hỏi lại.
- Kết hôn sao? Nghe hay đó.
Hắn khẽ cười, xoa nhẹ gáy của cậu
- Vậy là em đồng ý?
Lạc Văn Xuyên híp mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp
- Ừ…..( Tác giả: Chứng nhận Diệp tổng là boy tâm cơ nha mọi người:))))))))
————————————————-
Sáng chủ nhật, sân bay Bắc kinh đông đúc, người ra kẻ vào nườm nượp không đếm xuể.
Không khí hiện tại ấm áp, gió thổi làm rung rinh các tán cây.
Ở tại cửa ra vào khu vực sản có một đoàn người mặc vest đứng ngay ngắn, sẵn sàng nhận lệnh.
Bọn họ đều mang kính đen, mang giày da, tây phục, rất khó để phân biệt ai là ai, trông khung cảnh cực kì trân trọng.
Từ trong sảnh bước ra một gia đình ba người, bọn họ đều mặc quần áo đắt tiền, nhìn sơ qua liền liên tưởng đến những gia đình tài phiệt.
Trợ lí của Diệp Lâm Anh đã đứng chờ ở đó 2 tiếng rưỡi đồng hồ, khi nhìn thấy người mình muốn đón liền niềm nở bước tới, cậu cuối đầu, tiêu chuẩn chào
- Ngài thượng nghị sĩ, Diệp phu nhân, nhị thiếu gia, chào mừng trở về.
Diệp Hành, cha của Diệp Lâm Anh, nghị sĩ cấp cao ở thượng nghị viện.
Mạnh Hướng Tinh, mẹ của Diệp Lâm Anh, tiểu thư đài các đời thứ ba của Mạnh Thị.
Và cuối cùng, Diệp Tử Thư, em trai chính thống của Diệp Lâm Anh, nhị thiếu gia cao quý.
Diệp Hành từ trên cao nhìn xuống, khí chất mạnh mẽ bức người.
Mặc dù đang đeo kính râm nhưng ai cũng đều biết sau lớp kính kia là một đôi mắt sắc lẹm như chim ưng, đang chậm rãi đánh giá khung cảnh xung quanh.
- Nó không ra đón? Sao lại là cậu đứng ở đây.
Trợ lí run run, khẽ cuối người
- Ngài thượng nghị sĩ, Diệp tổng hôm nay có việc gấp cần giải quyết nên không thể có mặt, tuy nhiên anh ấy đã chuẩn bị sẵn xe đưa mọi người về khách sạn, thức ăn cũng đã chuẩn bị sẵn, cực kì chu đáo.
Diệp Hành nhăn mày, khuôn mặt nghiêm khắc.
- Cái thằng này, không có tôi ở đây, nó liền không có coi ai ra gì.
( Tác giả: Con dâu chuẩn bị ra mắt nhà chồng rồi nè nhe:))))))))).
Danh Sách Chương: