• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lần leo lên top hot weibo này, lại để cho Trình Cẩm Chi tăng thêm một ít fans, xấp xỉ 19 vạn. Đích xác bị Thẩm Thu Như nói trúng rồi, nói nàng lần này có thể lên được 20 vạn. Mặc dù chưa đến 20 vạn, nhưng cũng là gần đủ rồi. So với các ngôi sao mạng trăm vạn, ngàn vạn fans, thì nàng đây cũng chẳng được xem là gì hết, nhưng nàng vẫn rất quý trọng, vẫn không từ bỏ chuyện tương tác với bạn mạng. Nàng nghĩ rằng, nếu như nàng đóng phim, mà 20 vạn fans này đều đến xem, vậy tỉ suất lượt click và ratings cũng cao lắm chứ bộ. Song Trình Cẩm Chi nghĩ nhiều quá rồi, không có bộ phim nào đến tìm nàng cả. Bộ phim mới trước đó của nàng đã vài ngày không gọi điện thoại đến, nhờ internet, nàng mới biết được nhân vật của mình bị thay đổi. Không có phim, lại không có quảng cáo, Trình Cẩm Chi lập tức liền rảnh rang. Bận rộn khi trước, dường như là một giấc mộng. Gần như mỗi người diễn viên đều có thời điểm ăn không ngồi chờ, lần ngồi chờ này của Trình Cẩm Chi chính là tận hơn nửa học kỳ. Ngoại trừ việc học ngày thường, Trình Cẩm Chi cũng hay đến tham gia hoạt động của nhóm nữ. Nhóm nữ bây giờ đã đi lên rồi, nàng không có ký hợp đồng, dĩ nhiên là không có phần được tâng bốc theo. Mắt thấy lại là một tuần lễ rảnh rang, Trình Cẩm Chi ôm đầu gối ngồi ở trên ghế sofa trong nhà trọ. Mỗi người đều có chuyện của mình, chỉ có nàng là không có gì cả. Nam Tuyền lại có phim mới, Thẩm Thu Như hiện tại đã thành khách quý thường xuyên của vài show giải trí. Tổng tuyển hạng nhất của "hộp đen" lần trước, khiến tiếng tăm nhỏ cũng đã lớn hơn nàng. Nhỏ đã ký hợp đồng từ lâu rồi, công ty cũng lựa chọn bồi dưỡng nhỏ. Mỗi người đều đang phát triển không ngừng. Dung Tự sợ nàng tẻ nhạt, mua cho nàng rất nhiều đồ ăn vặt. Trình Cẩm Chi cầm lấy một túi, cũng đã như vậy rồi, nàng bắt đầu tự mình giận mình mà bóc ra một gói hàm lượng calo cao nhất.

Dung Tự vừa mới hết tiết, liền nhận được điện thoại của Trình Cẩm Chi. Giọng nói của Trình Cẩm Chi có vẻ hăng hái. "Tự Nhi! Em mua đồ ăn vặt này từ đâu vậy! Ăn siêu ngon luôn."

Hiện tại Dung Tự đang thi đấu, trong tổ có vài người nước ngoài. Lúc đói bụng ban đêm, bọn họ liền đưa đồ ăn vặt cho Dung Tự. Dung Tự cảm thấy khá ngon, nên hỏi mua ké bọn họ một ít. Sau khi thử khẩu vị xong mới đưa cho Trình Cẩm Chi.

Dung Tự vừa về nhà trọ, liền thấy Trình Cẩm Chi đã bóc mở mười mấy túi ăn vặt, nhưng cũng không ăn hết, mà là mỗi túi nàng đều ăn một ít. Mới vừa bắt đầu ăn hai túi, còn leo lên weibo giới thiệu một hồi. Kết quả không ít người hỏi nàng link mua, còn có một vài người nhắn riêng nàng. Dù sao cũng rảnh chẳng có gì làm, nàng lại ở dưới weibo mình chia sẻ những trải nghiệm mùi vị của những đồ ăn vặt này. Thế là lượt comment của bài post này tích tắc sau đã đột phá 1000.

"Phí ship này không rẻ nhỉ." Trình Cẩm Chi nhìn phí ship, phí ship còn cao hơn cả đồ ăn vặt. Hai ngày sau, vẫn có người nhắn tin hỏi nàng khẩu vị là gì. Nàng cũng đặc biệt mở live-stream, chia sẻ về các đồ ăn vặt này một hồi. Lần live-stream này, lượng người xem lần đầu tiên đột phá tận một triệu. Thế là, Trình Cẩm Chi có một ý nghĩ cực kỳ to gan.

Dung Tự xem sách xong, vừa mới lên giường, Trình Cẩm Chi liền nấp vào trong lòng cô. "Tự Nhi."

"Hửm?"

"Chị muốn ra nước ngoài một chuyến."

"Ừ được, mấy ngày nay em cũng không bận." Dung Tự cho rằng Trình Cẩm Chi muốn ra bên ngoài giải sầu.

"Không phải. Chị muốn ra nước ngoài thu thập đồ ăn vặt một hồi."

"Hả?"

"Bây giờ chị có một ý tưởng, chị muốn mở shop online bán đồ ăn vặt."

"Mở shop online rất cực khổ."

"Chị rất rảnh." Trước đó mở live-stream, nàng cười nói mình có thể mở cửa tiệm luôn rồi. Sau đó, các bạn mạng cũng giật giây nàng, bảo chỉ cần nàng mở, họ lập tức order ngay.

"Vậy được rồi, chị muốn mở thì mở đi." Dung Tự biết Trình Cẩm Chi khoảng thời gian này tâm tình không tốt. "Ngày mai, em giúp chị xem tình hình của shop online."

"Yêu em lắm luôn."

Dung Tự cười cười, nặn lỗ tai Trình Cẩm Chi một cái. "Có cái gì mà yêu lắm, trên người em không có tiền, lại không thể giúp đỡ chị cái gì."

"Chị có tiền mà."

Dung Tự chạm mũi Trình Cẩm Chi một cái. "Tiết kiệm chút, em còn chưa nhận được học bổng đâu."

"Biết rồi." Trình Cẩm Chi hôn má Dung Tự một cái.

Trình Cẩm Chi nói làm liền làm, hoặc là do rảnh rỗi quá lâu rồi. Lộ trình nàng xuất ngoại "kiếm ăn" còn liên tục live-stream. "Bây giờ mình đến rồi. Tiếp đó mình sẽ đi mua đồ ăn."

Trình Cẩm Chi đưa danh sách trong tay lên xem. Nàng ở nước ngoài đi dạo một vòng, gần như đi dạo ba ngày, lại khiến danh sách tăng thêm không ít, mua tận 3 cái vali to. "Bây giờ mình sắp ăn thử nè."

Dằn vặt ở bên ngoài, nhưng Trình Cẩm Chi trông có vẻ sinh lực đầy mình. Dù sao thì đoạn thời gian rảnh rỗi khi đó, nàng như con cá mắm vậy. Hai tuần lễ này nàng live-stream, nền tảng live-stream cũng có tìm tới nàng. Do số liệu người xem của nàng vô cùng cao, live-stream hỏi nàng có muốn ký hợp đồng hay không, Trình Cẩm Chi liền tiện thể ký luôn nền tảng internet. Có thể kiếm lời được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Hai tuần lễ này, nàng gần như xài hết tiền tích góp rồi. Trình Cẩm Chi ăn thử hơn 2 tuần, liệt kê ra một vài danh sách. Bận rộn hơn 2 tuần, về nước cũng không ngủ, mở đèn bàn như đang sắp xếp gì đó. Dung Tự thấy nàng không ngủ, mình cũng không ngủ theo, mở máy tính giúp nàng sửa sang shop online. Tận ba giờ, nàng vẫn không ngẩng đầu lên, thi đại học còn chưa nghiêm túc như vậy. Dung Tự đứng dậy, rót ly sữa cho Trình Cẩm Chi. Đợi một hồi, cũng không thấy Trình Cẩm Chi uống, Dung Tự đành phải cầm lấy ly sữa, đút Trình Cẩm Chi một hơi. "Có nên đi mua ống hút cho chị luôn không đây?"

"Sắp xong rồi." Trình Cẩm Chi ngọt ngào nói. "Tự Nhi, em đi ngủ đi. Ngày mai em còn có lớp."

"Em lại xem video quảng cáo của shop đã."

Trình Cẩm Chi có lòng hăng hái như thế, Dung Tự đương nhiên là muốn ủng hộ nàng. Qua một tuần, cô đã thuộc làu làu một vải quy trình của shop online. Trình Cẩm Chi tuy rằng ở chuyện mở shop thì không nhanh nhẹn lắm, nhưng đối với tiêu thụ sản phẩm thì rất là linh hoạt, cái nào định giá bao nhiêu, cái nào tổ hợp với cái nào, hoàn toàn là dựa vào cảm giác và kinh nghiệm ăn thử của bản thân người bán là mình. Liên hệ nguồn hàng, đưa lên thông tin của shop mình. Lăn qua lăn lại lần này cũng mất hơn nửa tháng. Trình Cẩm Chi chạy đến khá nhiều nhà cung cấp, người gầy một chút, tinh thần thì vẫn khá không ít. Trình Cẩm Chi dự trữ một vài nguồn hàng, những hàng này đều là tài chính do ba mẹ nàng cung cấp. Vì biểu thị quyết tâm, Trình Cẩm Chi viết giấy nợ cho ba mẹ, còn tỏ vẻ như mình chẳng hề đếm xỉa chút tiền này. Chỉ có điều, ngày mở cửa tiệm, Trình Cẩm Chi có hơi cuống cuồng. "Tự Nhi, nếu không ai mua thì sao bây giờ? Hàng trữ trong kho nhiều thế kia."

"Nếu như không ai mua, chị nhất định là không ăn hết nổi đâu. Chị còn nợ ba mẹ nhiều tiền như vậy, đến lúc đó chắc phải đi bày sạp vỉa hè mất?"

Dung Tự cũng rất biết "an ủi" người. "Em sẽ đi bày sạp vỉa hè chung với chị."

"Nhiều như vậy, chúng ta phải bày sạp vỉa hè mất bao lâu đây." Trình Cẩm Chi có hơi phiền não. "Có phải chị tích trữ hơi nhiều không? Có cần chị hạ giá tiền xuống xíu không nhỉ?"

"Không sao đâu. Họ không mua thì em mua cho."

"Em có tiền đâu."

"Thì thiếu trước đã."

Trình Cẩm Chi trước đó đã làm không ít tuyên truyền, còn liên lạc nền tảng live-stream internet mà mình ký hợp đồng. Nền tảng nói không thành vấn đề, còn cho nàng một chỗ quảng cáo. Lượng share bài mở cửa tiệm trên weibo cũng đạt đến 5 vạn. Trong 5 vạn ấy chỉ cần có 1000 người mua, vậy bán từ từ thôi thì ắt sẽ không lỗ. Nhưng mà lại ra dự liệu của Trình Cẩm Chi, hàng của nàng không tới một giờ đã bị cướp sạch rồi. Không sai, cướp sạch rồi.

Không ít người còn nhắn riêng nàng. "Sao hết hàng rồi thế?"

Chẳng trách có không ít sao mạng bán quần áo, lợi nhuận của quần áo cao hơn so với đồ ăn vặt. Trình Cẩm Chi lần đầu tiên cảm nhận được sự vĩ đại của internet. Nàng vội vã đi liên hệ nguồn hàng, Dung Tự cũng giúp nàng lên giá. Hai người họ có hơi chân tay lúng túng, trước đó có bạn mạng còn hỏi nàng, hỏi xem có cần tuyển người trả lời khách hàng không, sợ họ bận quá. Trình Cẩm Chi còn tưởng rằng là người đó chọc nàng, tưởng là người đó đang chúc nàng làm ăn thịnh vượng mà thôi. Kết quả, lại thật là nhu thế.

Lúc bạn mạng giục Trình Cẩm Chi, cũng không ít người trả lời thay nàng. "Đoán chừng là bị dọa rồi, đừng nóng vội [cười ha ha] rất nhanh cậu ấy sẽ lên thông báo thôi."

"Mọi người chậm một chút [đáng thương] Tự Nhi còn đang gỡ rối." Liên hệ xong nhà cung cấp, Trình Cẩm Chi lập tức đăng bài lên weibo.

Lượng người mua có hơi lớn, làm cho quản lý viên của shop online phải ẩn shop của họ, vì bên đó tưởng là shop họ đang hack đơn.

"Ha ha ha, từ người qua đường chuyển thành fan luôn đây, lần đầu tiên nhìn thấy có sao mạng không bán quần áo không bán mỹ phẩm."

"A lập tức mua 1000 tệ, nội tâm có chút thỏa mãn, Cẩm Miêu là theo thứ tự mua mà giao hàng sao? [hình ảnh]." Hình ảnh là ảnh chụp màn hình mua sắm của bạn mạng này.

"Không mua được vị matcha!! Mọi người thật là đáng sợ! Tui chỉ mới từ phòng học trở về ký túc xá thôi mà!"

Trình Cẩm Chi và Dung Tự bận rộn một buổi tối, Dung Tự còn phải gọi cả bạn cùng phòng của cô vào, bảo bạn cùng phòng tạm thời đảm nhiệm công việc trả lời khách hàng. Ban ngày Trình Cẩm Chi đã đăng video tạ lỗi, nói là xưa nay chưa từng thấy nhiều người như vậy, nguồn cung cấp và nhân công không được chuẩn bị đầy đủ. Lần đầu tiên mở cửa tiệm, nên có hơi luống cuống tay chân, hi vọng mọi người có thể thông cảm, tiện thể làm event share bài nhận thưởng. Nhờ share bài nhận thưởng, người theo dõi của Trình Cẩm Chi lại tăng lên. Ròng rã một tuần, Dung Tự không đi học thì chính là giúp Trình Cẩm Chi xử lý chuyện bán hàng. Trình Cẩm Chi một tuần chỉ đi ngủ được mấy tiếng. Mặc dù đã có người trả lời khách, nhưng chuyện vẫn khá nhiều. Một mặt là phải nói chuyện với bên quản lý viên của shop online, mặt khác thì phải quảng cáo tuyên truyền. Cuối cùng, Trình Cẩm Chi còn kéo cả ba mẹ mình vào.

Hơn hai mươi năm qua, ngoài đóng phim ra, Trình ba Trình mẹ cũng là lần đầu tiên thấy Trình Cẩm Chi chuyên tâm như vậy. Trình Cẩm Chi thật ra là có phần ngượng ngùng. Lượng bạn mạng mua hàng của nàng, đều là những người ngày thường tương tác với nàng. Nếu như làm không tốt, cảm thấy như là những lần tương tác trước đó là để lót đường cho "kiếm tiền" hôm nay. Tuy đúng là kiếm tiền thật, nhưng Trình Cẩm Chi không muốn người khác cảm thấy nàng nịnh hót. Khổ cực nhiều một chút, mới cảm thấy lai lịch của tiền mình chính đáng.

Trình Cẩm Chi rốt cuộc biết kiếm tiền không phải chuyện nhẹ nhõm gì, trước đó nàng đần độn u mê đi theo Thích Tư Man, còn cho là phát ngôn quảng cáo và phim mới là dựa vào nỗ lực của nàng. Nếu như là nỗ lực, nhất định là còn thiếu rất nhiều. Không thể so với những người có thu nhập mấy triệu mấy chục triệu được, trong giới có rất nhiều người giống nàng, xem phong quang của người trước, tưởng rằng mình nỗ lực một chút là cũng có thể đạt đến. Có một số việc cũng thật là sau này đã nỗ lực xong rồi mới hiểu ra. Trình Cẩm Chi cảm khái rất nhiều, chờ đến lúc nghỉ ngơi, vừa mới lải nhải vài câu với Dung Tự, Dung Tự đã im bặt đi. Trình Cẩm Chi quay đầu lại nhìn, Dung Tự đã ngủ mất tiêu rồi. Một tuần này, Dung Tự còn mệt mỏi hơn nàng. Cô phải bận việc học, còn phải bận chuyện thi đấu. Phải may mắn đến mức nào, nàng mới có được một cô bạn gái tuyệt vời như vậy. Trình Cẩm Chi nhẹ nhàng hôn mắt Dung Tự một chút. Trước khi mở cửa tiệm, Dung Tự đã thuận theo ý nàng. Cả cha mẹ đều nói, không có kinh nghiệm thì không làm tốt được, mà Dung Tự thì vẫn ở cạnh bên nàng, thậm chí còn đi xem thông tin của shop online. Shop online cũng là tự tay Dung Tự làm lên, nếu như không có Dung Tự, Trình Cẩm Chi đoán chừng chắc phải cân nhắc một tháng. Sau khi mở shop rồi, lượng khách rất lớn nên đôi lúc cũng gặp một vài khách hàng khá là nóng ruột. Dung Tự vẫn vô cùng tốt tính mà lần lượt trả lời từng cái. Trận tuyến không chút nào loạn lạc cả. Trình Cẩm Chi vùi vào trong lòng của Dung Tự.

Người này, sao lại tốt như vậy.

Lời tác giả:

Tác giả: Miêu hôm nay là một con Miêu chăm chỉ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK