• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tại sao phải đoạn tuyệt?" Dung Tự nói: "Mẹ, con không phải mẹ sinh sao?"

Dung Tự biết mẫu thân không phải nghĩ như vậy. Nàng đến bây giờ, vẫn cố thuyết phục mẫu thân. Loại này không phải tình yêu đại chúng, trong lòng các gia trưởng nhất định là có băn khoăn.

"Mẹ sẽ không đáp ứng." Dung mẫu cách một hồi lâu mới mở miệng.

Thái độ của Dung mẫu, đã không kiên quyết như lúc ban đầu. Đại khái ngữ khí mẫu thân đã trì hoãn, Dung Tự cũng không tiếp tục nói. Trên mặt mẫu thân đều là uể oải, dường như không muốn nói chuyện với Dung Tự. Thời điểm Dung mẫu đứng dậy, còn đập đập bả vai của mình, động tác này làm cho Dung Tự hơi khựng. Thân thể mẫu thân vẫn luôn không tốt lắm. Lao động chân tay nhiều như vậy, làm cho thân thể bà tích tụ không ít ốm đau.

"Mẹ......" Dung Tự mở miệng.

Con không phải cố ý nói như vậy. Con biết mẹ tốt với con. Chỉ là... Chỉ là nói ra miệng, liền biến vị rồi. Dung Tự cũng không muốn như vậy, nếu như có Trình Cẩm Chi, nàng sẽ không cùng mẫu thân náo tới cứng nhắc như này. Lời nói vừa rồi, nhất định thương tổn tâm mẫu thân rồi.

Dung mẫu không nói gì, thậm chí không quay đầu lại nhìn con gái mình. Bà chỉ phất phất tay về phía sau, để Dung Tự đi ngủ sớm một chút. Học kỳ này, Dung Tự mới vừa tiến vào năm hai, Dung Tự năm hai, Trình Cẩm Chi năm tư. Thời điểm lĩnh sách, các bạn học liền bắt đầu trêu chọc Dung Tự, hỏi Trình Cẩm Chi đi đâu rồi. Tính tình Trình Cẩm Chi khá thẳng thắn, không nói lớp học, trong khối đều ít nhiều biết Trình Cẩm Chi là bạn gái nàng.

"Cậu quên rồi sao, Trình học tỷ hôm nay cũng phải khai giảng." Một đồng học nói.

"Ừ ừ đúng, thiếu chút nữa đã quên, Trình học tỷ bây giờ còn chưa tốt nghiệp."

Trở lại phòng học, Dung Tự lại gọi điện thoại cho Trình Cẩm Chi. Điện thoại đã tắt, Dung Tự sáng sớm gọi vào máy bàn Trình gia, nhận điện thoại là Ôn a di. Ôn a di đối với nàng hơi lạnh nhạt, hỏi nàng có chuyện gì. Ôn a di giống như chưa nói cho Trình thúc thúc. Nàng liều lĩnh đến, nhất định sẽ khiến Trình thúc thúc sinh nghi. Trình thúc thúc là tin tưởng mình, nếu không lúc trước cũng không gọi mình tới phòng làm việc, hỏi chuyện của Trình Cẩm Chi. Trình thúc thúc không biết nàng đã sớm "giam thủ tự đạo"* rồi.

[*giam thủ tự đạo: đánh cắp tài vật công vụ mình trông coi]

"Ăn cơm." Ôn Khởi Vân nhìn Trình Cẩm Chi trên giường, Trình Cẩm Chi không nói câu nào, chỉ ôm đầu gối ngồi trên giường.

"Lại cãi nhau rồi à?" Trình Hoài Nam đến bây giờ còn chưa biết xảy ra chuyện gì, chẳng qua là cảm thấy vợ cùng con gái lại cãi nhau rồi. Kỳ quái, ầm ĩ gì mà làm lớn như vậy. Con gái rất ít khi giận hờn như vậy, mà vợ cũng trở thành một bộ dạng khác. Thường ngày con gái giận hờn, vợ bực bội hai câu cũng sẽ đi hống cục mụn bảo bối của bọn họ.

"Cẩm Chi, con đã không ăn cơm một ngày rồi, giảm béo cũng không phải giảm như vậy a." Trình Hoài Nam nói đùa, tựa hồ muốn hòa hoãn bầu không khí.

"Con không cần cáu kỉnh với mẹ." Ôn Khởi Vân trầm mặt. Trình Hoài Nam còn muốn tiếp lời, bị Ôn Khởi Vân trừng một cái. "Con bé bây giờ thành như vậy, hơn một nửa là do ông cưng chiều nó."

"Được được, hơn một nửa là tôi. Đừng tức giận." Trình Hoài Nam liếc nhìn con gái trên giường. "Cẩm Chi, con đừng cố chấp với mẹ con. Có chuyện gì, nhận sai với mẹ con."

"Con không sai." Trình Cẩm Chi kiên cường nửa giây, vừa thẳng cổ lên, bị mẫu thân trừng lại co lại. Thanh âm Trình Cẩm Chi lập tức nhược khí. "Dù sao, con sẽ không nhận sai."

Nhìn con gái "kiên định" như vậy, Trình Hoài Nam lại nhìn vợ mình. "Khởi Vân, Cẩm Chi không hiểu chuyện, bà hảo hảo nói chuyện với con bé."

Ôn Khởi Vân ôm cánh tay, mặt vẫn lạnh nhạt. "Nếu như ông biết xảy ra chuyện gì, tôi thấy a, trấn định của ông cũng không biết đi nơi nào."

"Vậy bà nói với tôi?" Trình Hoài Nam cũng muốn biết xảy ra chuyện gì. Vợ không nói, con gái cũng không nói.

Trình Cẩm Chi len lén liếc mẹ của mình một cái, nói thật, nàng vẫn sợ phụ thân biết được. Nàng sợ phụ thân làm ra chuyện gì với Dung Tự. Chờ ra phòng ngủ, Trình Hoài Nam kéo lại vợ mình. Ngoài phòng ngủ, Trình Hoài Nam nhìn vài lần bụng con gái mình. Cái tư thế này của con gái, cảm giác là muốn bảo vệ gì đó. "Lão bà, bà nói thật với tôi, tôi đã hơn bốn mươi, có thể chịu được."

"Cái gì?"

Trình Hoài Nam làm công tác chuẩn bị một hồi. "Cẩm Chi, mang thai?"

"Vậy thì Dung Tự có bản lãnh rồi." Ôn Khởi Vân cười lạnh một tiếng.

"Liên quan gì đến Dung Tự?" Trình Hoài Nam càng thêm nghĩ không ra.

Hôm sau đi công ty, trợ lý nói với Trình Hoài Nam chuyện từ chức của Lý Thanh. Lý Thanh là mẫu thân Dung Tự. Trợ lý biết Trình gia rất để tâm Dung Tự. Nghe xong tin tức này, Trình Hoài Nam quả nhiên rất kinh ngạc, ông buông xuống công việc trong tay, để trợ lý gọi mẹ Dung Tự đến. Mấy ngày trước, vợ còn nói với mình, mẹ Dung Tự hiện tại tham gia lớp đào tạo, chờ thi chứng chỉ, cũng có thể đi bộ ngành công ty. Làm sao nói từ chức liền từ chức rồi.

Trình Hoài Nam cho rằng Dung mẫu quá mệt mỏi, hoặc là không vừa ý vấn đề đãi ngộ. Dung mẫu vừa đến, ông liền bắt đầu khuyên. Khuyên chưa được hai câu, Ôn Khởi Vân tiến vào. Ôn Khởi Vân để chông mình đi họp, bà đến nói chuyện cùng Dung mẫu. Lý Thanh vừa tiến vào, Trình Hoài Nam mời bà ngồi xuống. Hiện tại Ôn Khởi Vân đi vào, Lý Thanh lại lập tức đứng lên. Chờ sau khi Trình Hoài Nam ra ngoài, biểu hiện của Lý Thanh càng lộ thêm áy náy.

"A Thanh, tôi biết bà từ chức, là vì chuyện hài tử." Ôn Khởi Vân ôn hòa nói.

"Tôi không còn mặt mũi đối diện với hai người." Lý Thanh hổ thẹn cúi thấp đầu.Ôn Khởi Vân cũng nhìn ra thái độ của Lý Thanh. Lý Thanh từ chức lần này, đại khái cũng là không muốn làm khó dễ con gái. Ở sự tình của con gái, Lý Thanh cũng không phản đối như Ôn Khởi Vân.

"Chuyện bà từ chức, Tự Nhi còn chưa biết đi?"

Lý Thanh lắc lắc đầu. "Dung Tự làm ra chuyện quá không giống chuyện người làm ra, hai người đối tốt với con bé như vậy, con bé......"

"Bọn nhỏ còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ bị mê muội." Ôn Khởi Vân nói. "Hai đứa mê muội, chúng ta cũng không thể mê muội."

Lý Thanh ngẩng đầu nhìn Ôn Khởi Vân, tay Ôn Khởi Vân đặt lên đơn từ chức trên bàn. Bà đẩy đơn từ chức tới trước mặt Lý Thanh. "Đơn từ chức này, bà cầm về đi."

"Đào tạo của bà cũng có lẽ cũng không tệ rồi, đợi lát nữa tôi để trợ lí dẫn bà đi bộ ngành." Ôn Khởi Vân nói.

Lý Thanh lần này càng do dự. "Tôi......"

"Tự Nhi là cô nương tốt, bà cũng không muốn con bé đi lạc đi?" Ôn Khởi Vân nói.

Lý Thanh cúi thấp đầu. "Tôi muốn con bé vui vẻ."

Bà muốn nói lại thôi, vuốt góc lá đơn từ chức. "Từ nhỏ đến lớn, con bé đều chưa từng yêu cầu tôi."

"A Thanh?"

"Tôi biết rồi." Lý Thanh nói. "Con bé cùng Cẩm Chi là không thể nào. Hai người đều là nữ hài tử, hơn nữa tình huống nhà tôi......"

"Không phải a, A Thanh bà nghĩ đi đâu vậy. Tôi không phải chê nhà hai người." Ôn Khởi Vân nói. "Bà nghe tôi nói, quan trọng nhất là, Tự Nhi là cô nương tốt. Chúng ta không thể để cho hai đứa càng sai thêm."

Lý Thanh gật gật đầu. Thái độ Trình gia rất kiên quyết. Trình Hoài Nam họp xong, liền đến thẳng phòng làm việc. Lý Thanh trở về đi làm rồi, Ôn Khởi Vân đang ngồi trước bàn xử lí văn kiện. "Đơn từ chức bà ấy lấy về rồi, không cần lo lắng."

"Ai." Trình Hoài Nam gật gật đầu. "Vẫn là hai người nữ nhân dễ nói chuyện."

"Làm sao đột nhiên muốn từ chức?" Trình Hoài Nam lại hỏi.

"Không có việc gì lớn." Ôn Khởi Vân đưa văn kiện trong tay cho Trình Hoài Nam. "Mấy ngày này công ty liền khổ cực ông rồi."

"A?"

"Tôi trở về chăm sóc cục mụn bảo bối của ông." Ôn Khởi Vân nói.

Quỷ tâm tư của Trình Cẩm Chi tương đối nhiều, Ôn Khởi Vân nghĩ vẫn là nên trở lại xem con bé.

"Bà a, nói chuyện với Cẩm Chi tốt chút. Đừng hung con bé." Trình Hoài Nam nói. "Nhìn đau lòng người."

"Ân."

Ôn Khởi Vân về đến nhà, liền để thư kí đi làm. Bà nhìn cơm trên bàn một cái, con gái chưa ăn cơm.

"Con là muốn bỏ đói bản thân sao?" Ôn Khởi Vân nhìn Trình Cẩm Chi nằm trên salon.

Trình Cẩm Chi nằm trên salon, như một con "cá mắm".

Trình Cẩm Chi không nói gì, tựa hồ có điểm "thần trí không rõ", nàng hơi cuộn thân thể mình, tay dài chân dài, cứ như vậy núp trên ghế salon.

"Vậy con liền bị đói đi." Ôn Khởi Vân nói: "Chờ con không tỉnh táo, mẹ lại kêu bác sĩ tới, cho con đường glucozo."

"Hừ." Trình Cẩm Chi khẽ hừ một tiếng.

"Làm sao? Con còn muốn rút đầu đến bao giờ?"

Con gái không nói. Ôn Khởi Vân ngồi ở bên sofa, lại sờ sờ tóc con gái một chút. "Con xem, con không ăn cơm, tóc đều khô rồi."

"Con muốn gặp Dung Tự."

"Con bị Dung Tự hạ độc rồi."

"Con cam tâm tình nguyện."

Mặt Trình Cẩm Chi tựa ở bên đùi Ôn Khởi Vân. "Mẹ, con nhớ em ấy."

"Con còn nhớ hôm nay là ngày gì không?"

"Sinh nhật vui vẻ."

Ôn Khởi Vân lườm một cái. "Mẹ thực sự là sinh được một đứa con gái tốt, mẹ một năm có thể sinh hai lần đúng không?"

"Hôm nay là ngày con khai giảng." Ôn Khởi Vân nói. "Con mấy ngày không gặp Dung Tự liền nói nhớ con bé, một mình con nghỉ hè không đi học, tại sao không nói muốn đọc sách?"

"Con không cần cùng ta làm ra cái gì kịch trường tình khổ. Chút tâm tư kia của con, chỉ có thể lừa gạt cha con." Ôn Khởi Vân vỗ về sau lưng con gái, từ dưới đệm sofa lấy ra mấy túi đồ ăn vặt. "Mẹ sẽ không cho con gặp Dung Tự."

"Mẹ, mẹ tại sao lại như vậy a." Trình Cẩm Chi lập tức liền sinh long hoạt hổ rồi. Nàng bắt đầu ăn vạ ở trên ghế salon.

"Con nếu thật sự có cốt khí, liền tuyệt hai ngày cho mẹ xem." Ôn Khởi Vân thu lại đồ ăn vặt của Trình Cẩm Chi.

"Con liền tuyệt cho mẹ xem." Tại sao có thể có mẹ như vậy, bắt con gái mình tuyệt thực?

Trình Hoài Nam tan tầm rất sớm, còn mang về không ít điểm tâm ngọt. Thấy con gái lại không ăn cơm tối, ông cầm điểm tâm ngọt đến trước mặt con gái. "Bảo bối, đây là ba ba đặc biệt đi mua."

"Con đừng đấu khí với mẹ con nữa." Tuy rằng Trình Hoài Nam không biết xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn muốn con gái và vợ nhường nhịn. Vợ cũng chỉ nói chuyện sắc bén, buổi tối mấy ngày này lăn qua lộn lại, cũng không ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK