Ôn Khởi Vân có thể nói là ngũ lôi oanh tạc rồi. Là một nữ nhân, bà có thể nhìn ra cảm xúc giờ khắc này của con gái. Đây không phải là hai cô bé đùa giỡn. Gò má con gái đỏ hồng, rõ ràng là động tình rồi.
"Mẹ......" Hai đứa bé cứ như vậy đứng ở trước mặt bà. "Con cùng Dung Tự......"
Con gái thông minh liền thể hiện trên mặt này sao, chuyện đến nước này, còn muốn biện bạch tình huống vừa rồi. Cho là bà mắt mù sao?
"Con đi mặc quần vào." Mặt Ôn Khởi Vân không hề có cảm xúc, bà nhìn cái chân trơn bóng của con gái một cái.
Chậm chậm chạp chạp, Ôn Khởi Vân chờ ở bên ngoài mười phút, bà hoài nghi bên trong có máy khâu, con gái đang ở trong khâu quần rồi. Mãi mới chờ đến lúc con gái đi ra, con gái tựa hồ muốn thừa dịp bà không chú ý đến, lén lút trốn. Ôn Khởi Vân không thể nhịn được nữa, hống Trình Cẩm Chi một câu. "Đi đâu?"
"Tới đây cho mẹ." Con gái như thỏ tinh, bị bà hống một tiếng, vai còn run lên một chút. Mở to viền mắt đỏ ửng, như là bị kinh sợ rồi. Không biết tại sao, Ôn Khởi Vân rất muốn cười. Thế nhưng là một người mẫu thân, đối mặt với trường hợp này là không thể cười.
"Mặc quần xong rồi?" Ôn Khởi Vân hạ thấp mí mắt, nhìn lướt qua quần của Trình Cẩm Chi.
"Mặc xong rồi." Nói rồi, Trình Cẩm Chi sờ sờ túi quần một chút. Có điểm không đúng, túi quần làm sao lại là mặt sau rồi. Liền khẩn trương, mặc ngược rồi.
Cũng đã lớn vậy rồi, còn không chịu nổi chuyện. Đụng chuyện liền luống cuống, bà còn đang nói chuyện, con gái liền bắt đầu chăm chú nhìn Dung Tự. Dung Tự tương đối trấn định, dĩ vãng bà rất thưởng thức Dung Tự như vậy. Nhưng là bây giờ, nếu như bà đi dép, bà còn muốn đập khuôn mặt có biến cũng không kinh sợ này của Dung Tự. Còn mặt? Chúng ta coi con là tiểu nữ nhi, con lại thượng tỷ con? Con lại còn trấn định như vậy, làm như một điểm cũng chưa phát sinh?
"Các con như vậy đã bao lâu?"
"Mẹ, con cùng Dung Tự chỉ đang trêu đùa......"
"Im miệng." Ôn Khởi Vân không muốn nghe con gái tiếp tục bán ngu xuẩn. "Con thắt nút cổ áo lại."
Con xem con cổ áo rộng mở, con xem cổ của con, trêu đùa sẽ cắn cổ thành như vậy? Con coi mẹ con là trí chướng sao? Thời điểm mẹ con đang yêu đương tha thiết, con còn chưa sinh ra. Trình Cẩm Chi hậu tri hậu giác sờ soạng cổ một chút, tai đỏ lên, lúc này mới ngoan ngoãn thắt nút cổ áo. Dung Tự cũng nhìn chằm chằm cổ Trình Cẩm Chi một cái, vốn đang rất bình tĩnh, hiện tại có chút ngượng ngùng, chủ ý của bà là làm cho hai đứa biết liêm sỉ, không nghĩ tới hai đứa còn thẹn thùng xấu hổ, còn liếc mắt đưa tình?
Trình Cẩm Chi, con nên may mắn tuổi mẹ con không cao lắm. Cao thêm chút nữa, cái gì xuất huyết não cao huyết áp, con liền đến bệnh viện khóc đi.
"Các con phát triển đến bước nào rồi hả?"
Con gái bà nhìn qua có điểm không đếm xỉa đến, ở trước mặt bà, liền dắt ngón tay Dung Tự, lôi kéo Dung Tự về bên cạnh người. "Tự Nhi, đã là người của con."
Mặt đâu? Con vừa nãy quấn người ta thành dạng gì? Người ta đem con thành dạng gì rồi, làm tới mẹ đều tin. Ôn Khởi Vân trừng mắt, đồng thời đứng dậy. Mới vừa đứng dậy, con gái liền tránh né về sau lưng Dung Tự. "Mẹ, mẹ đừng như vậy."
"Con không phải yêu thích Tự Nhi sao?" Trình Cẩm Chi trốn ở sau Dung Tự, nhược khí nói.
Ôn Khởi Vân cảm thấy đau lòng, bà mới vừa ôm ngực, Trình Cẩm Chi mở miệng, thanh âm còn có điểm run rẩy. "Mẹ, mẹ sẽ không phải muốn rút thương đó chứ?"
Rút mẹ con? Dù sao Ôn Khởi Vân đánh Trình Cẩm Chi rồi. Dung Tự còn lúng túng không khuyên can, sau đó Ôn Khởi Vân đánh cả tiểu nữ nhi nàng luôn thương yêu. Hai người bị đánh không đáp trả, lúc mắng, Trình Cẩm Chi còn xen miệng. "Mẹ của con không phải ngài sao?"
"Nếu như con còn nhận lời người mẹ này, liền dừng tại đây đi."
"Chấm dứt tại đây?"
"Các con không thể cùng nhau." Ôn Khởi Vân nói: "Mẹ không đồng ý các con cùng nhau."
"Nhưng là......" Trình Cẩm Chi lui đầu. "Con đã là người của Tự Nhi rồi."
"Con đem mình cho Tự Nhi rồi." Trình Cẩm Chi hít mũi, lắc lắc đầu. "Mẹ, con không muốn tách ra Tự Nhi."
Trình Cẩm Chi không khôn khéo, cũng không hiểu kéo dài chuyện để chu toàn.
Hai người cứ như vậy quỳ gối trước mặt Ôn Khởi Vân, Dung Tự kéo tay Trình Cẩm Chi, cầu xin Ôn Khởi Vân. "A di, là lỗi của con, dì đừng trách tỷ tỷ. Con...... từ nhỏ đã yêu thích tỷ tỷ, là con dẫn chị ấy đi loan lộ*. Ngày đó con đã nghĩ kĩ, ngài oán trách con, trừng phạt con đều được."
[*loan: cong, loan lộ: con đường "cong", ý chỉ bẻ cong]
"Ngài oán trách con, cho con dễ chịu một chút." Dung Tự viền mắt đỏ ngầu nhìn Ôn Khởi Vân.
Trong lòng Ôn Khởi Vân bị bóp chặt, quay mặt đi. "Nói như vậy, dì cũng thành bổng đả uyên ương*?"
[*bổng đả uyên ương: thành ngữ, ý chỉ chia cắt đôi uyên ương]
"A di......"
"Trình Cẩm Chi đứng dậy, theo mẹ đi về."
Trình Cẩm Chi ngồi quỳ trên đất, tựa hồ không muốn đứng dậy, không muốn cùng mẫu thân trở về.
"Mẹ......"
"Con nếu như không đứng dậy, cũng không cần trở về."
Trình Cẩm Chi siết chặt tay Dung Tự, nước mắt lã chã rơi xuống. "Mẹ, mẹ đừng bắt con lựa chọn có được không?"
"Con...... thích Tự Nhi. Tự Nhi nói dối, không phải em ấy dẫn con đi loan lộ. Con rất sớm đã thích em ấy, con không phải rất thông mình, vẫn luôn không rõ ý nghĩ mình đối với em ấy. Làm cho em ấy khổ sở, làm cho em ấy thương tâm. Hiện tại con xác định, con muốn ở bên em ấy. Con không thể không có em ấy."
Mũi Dung Tự hơi chua xót, nàng vỗ nhẹ mu bàn tay Trình Cẩm Chi. Lại ôm đầu nàng, ở bên tai nàng nói gì đó, Trình Cẩm Chi lắc lắc đầu.
"Chị cùng a di trở về, em sẽ tới đón chị."
"Chị không muốn. Bọn họ sẽ không cho em đi vào."
"Em sẽ nghĩ biện pháp." Dung Tự đương nhiên sẽ không để cho Trình Cẩm Chi làm ra quyết định "vứt bỏ người nhà" gì đó.
Dung Tự khuyên Trình Cẩm Chi trở về. Trình gia đối với nàng rất tốt, nàng không thể để Trình gia mất đi Trình Cẩm Chi. Vì vậy hiện tại, nàng phải nghĩ biện pháp. Có biện pháp gì? Dung Tự không có cách nào, nàng còn chưa chuẩn bị tốt cho ngày đó. Thái độ a di rất kiên quyết, bà không đồng ý các nàng ở bên nhau. Thúc thúc cũng sẽ không đồng ý. Lúc trước uống rượu, thúc thúc còn nói chuyện kết hôn của Trình Cẩm Chi. Nói hi vọng Trình Cẩm Chi tìm người đàn ông tốt, nam nhân phải tốt hơn so với ông, ông mới yên tâm. Tuy rằng thúc thúc không muốn Trình Cẩm Chi yêu đương quá sớm rồi kết hôn, nhưng trong dự tính của ông, Trình Cẩm Chi là có một gia đình. Tốt là nàng cùng Trình gia quan hệ tốt, xấu cũng là nàng cùng Trình gia quan hệ tốt. Trình gia đến bây giờ còn chưa tiêu hóa chuyện của nàng. Dưới cái nhìn của bọn họ, chính mình có lẽ là một con bạch nhãn lang.
"Tự Nhi, sao con ngồi dưới đất? Dì của con đâu?" Dung mẫu hôm nay tan tầm rất sớm. "Bà ấy không phải nói tới nhà ăn cơm sao? Mẹ còn cố ý đi siêu thị một chuyến."
"Tự Nhi?"
"Mẹ."
"Ân?"
"Con muốn nói với mẹ một chuyện."
Chuyện này, từ nàng nói, tốt hơn bất kỳ ai nói cho mẫu thân.
"Con nói cái gì?" Dung mẫu rất khiếp sợ, bà đã hoàn toàn không thể bình tĩnh, từ trên ghế đứng dậy. "Dung Tự, con đang nói đùa với mẹ đi?"
"Tỷ tỷ hiện tại trở về cùng a di rồi."
"Con...... làm ra chuyện gì vậy a?" Dung mẫu cực kỳ tức giận. "Chính là mẹ quá yên tâm con, con mới làm ra chuyện như vậy."
"Con làm sao lại yêu thích nữ sinh a?" Dung mẫu nắm chặt bả vai Dung Tự.
"Con......"
"Mẹ không nên cho còn tới nơi này đi học." Dung mẫu nói. "Là mẹ để con lớn lên sai lệch rồi."
"Mẹ." Dung Tự tay đặt trên mu bàn tay mẫu thân. "Con là người trưởng thành rồi, con có suy nghĩ của bản thân. Con thích chị ấy, không phải đứa nhỏ đùa giỡn, con là thật lòng. Con muốn ở bên chị ấy, tạo thành hình thức gia đình như nam nữ luyến ái."
"Con......"
"Vốn là con muốn chờ, nhưng là bị a di biết rồi, con chỉ có thể nói ra ý nghĩ chân thật của bản thân, không có ý nghĩ nhân tố khách quan chống đỡ, xác thực rất khó, nhưng con sẽ không bỏ đi. Mọi người ngăn cản, cũng sẽ không tạo thành áp lực ép con lùi bước." Dung Tự nói rất kiên định, mặc dù trong lòng nàng còn vô cùng lúng túng. Quả nhiên bộ dáng nàng biểu hiện ra, làm mẫu thân sinh ra do dự. Tách ra nhiều năm như vậy, mẫu thân cũng không biết nàng đến cùng là đang nghĩ gì. Mẫu thân chỉ biết là nàng rất quật cường.
Mẫu thân tựa hồ còn một bụng lời muốn nói, bà cúi đầu, thở dài một hơi. "Nhưng vì cái gì lại phải là tỷ tỷ con?"
"Trình gia đối với con tốt như vậy, con nên biết con làm như vậy, sẽ tạo thành thương tổn đối với nhà bọn họ." Dung mẫu nói. "Dung Tự, mẹ biết con bây giờ rất có suy nghĩ, con sau này cũng sẽ như lời con nói, có rất nhiều nhân tố khách quan có thể chống đỡ. Nhưng là người, không thể quên cội nguồn. Con không thể quên cội nguồn. Không có nhà bọn họ, có lẽ con ở một lúc nào đó không thể học tiếp, về quê nhà rồi."
"Dung Tự, mẹ nói, con có thể hiểu không?" Dung mẫu nhìn Dung Tự.
Dung Tự dừng một hồi mới mở miệng. "Mẹ, con rất ít cầu xin mẹ. Chuyện này......"
"Chuyện này, mẹ không thể không quan tâm. Mẹ vô pháp đồng ý con và tỷ tỷ con ở bên nhau." Dung mẫu gạt đi tay Dung Tự.
Mặc dù Dung Tự biết sẽ là tình hình như này, nhưng nàng không khỏi vẫn có chút khổ sở. "Mẹ, mẹ nói con rất có suy nghĩ, nhưng là từ nhỏ đến lớn, mẹ chưa từng hỏi qua suy nghĩ của con."
"Con biết mẹ muốn tốt cho con, mẹ đưa con tới Thân Thành, để con tiếp thu giáo dục tốt hơn. Mẹ ra sức làm việc, chỉ vì muốn kiếm lời 10 20 khối, có thể tăng ca đến rạng sáng 3, 4 giờ, vì tiết kiệm một khối hai khối, món đồ gì cũng dùng đến nát. Mẹ trả giá tình yêu của mẹ, nhưng là mẹ xưa nay chưa từng hỏi con, con muốn gì. Mẹ, con khả năng không muốn như trong tưởng tượng của mẹ. Tình yêu của mẹ để con trưởng thành đến thở không nổi, con từ nhỏ đến lớn, không có một khắc thoải mái. Con lo lo sợ sợ, những đứa bạn cùng lứa nói là trầm ổn, có thể chỉ có chính con biết, trong xương cốt con là tự ti. Lòng con có vết rách, hoài nghi với bất kỳ ý tốt nào, con thậm chí không cách nào nói thân tình với thúc thúc, con đã không còn tin tưởng rồi. Mẹ không biết những chuyện này, vì vậy mẹ không biết ý nghĩa Trình Cẩm Chi đối với con." Dung Tự nói. "Nếu như không phải chị ấy, mẹ nhìn thấy con, cũng chỉ là giả dối."
Người sinh ra không phải là kim cương. Tâm lớn lên là thịt, cũng biết đau.
Lời nói của Dung Tự, để Dung mẫu nhất thời lúng túng. Tình yêu của cha mẹ, đối với con cái mà nói, có đôi khi là tàn bạo đến không nói đạo lí. Nhưng đây lại là phương thức cha mẹ yêu. Bọn họ đang dùng giá trị quan của bọn họ để yêu một đứa bé. Dung Tự biết, cho nên nàng chưa bao giờ nói chưa bao giờ oán giận. Dung Tự chỉ hi vọng thông qua phương thức này, để mẫu thân hiểu được, Trình Cẩm Chi đối với nàng mà nói, là sự tồn tại không thể thay thế.
"Con đây là đang trách mẹ sao?" Dung mẫu dường như hơi thương tâm.
"Không phải. Con sẽ không từ bỏ Trình Cẩm Chi."
Nửa đời khổ cực, ở trong lời của con gái, tại sao liền biến thành gánh nặng rồi? Dung mẫu là triệt để thương tâm. Bà không nói gì, chỉ chọn một chỗ trên sofa, sợ hãi rụt rè ngồi xuống. Nhìn bộ dáng này của bà, con gái lúc này mới có điểm lúng túng. Nhưng là hai người tách ra quá lâu, đã không còn am hiểu biểu đạt cảm tình. Dung mẫu lúc này xem như là rõ ràng ý nghĩa của Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi như cầu nối câu thông giữa bà và Dung Tự. Trình Cẩm Chi hiểu ý của bà, cũng hiểu ý của Dung Tự. Trình Cẩm Chi có thể truyền đạt rất tốt. Không có Trình Cẩm Chi, trong lòng bọn họ rõ ràng không phải biểu đạt ý tứ trong lời nói, nói ra làm đối phương thương tâm, cũng là cho chính mình thương tâm.
Hai người vẫn ngồi yên đến rạng sáng.
"Nói như vậy, con tình nguyện đoạn tuyệt quan hệ cùng mẹ, cũng không nguyện ý tách ra Trình Cẩm Chi?"
**************************
Duẫn: Không nên nói Dung mẫu cổ hủ, bức ép Dung Tự, thật ra phần lớn là cảm thấy có lỗi với Trình gia. Cũng không nên nói những lời của Dung Tự là bất hiếu, Dung Tự yêu mẹ là điều thấy rõ, nhưng tình yêu của Dung mẫu làm cho Dung Tự thở không nổi cũng là đúng, người a, chỉ trải qua tình cảnh này mới thấm được, một lời khó nói hết.
Danh Sách Chương: