Thời điểm cha bọn họ mới lên ngôi Quốc vương, tộc Hải Miên vẫn chưa bị diệt trừ hoàn toàn. Sắc lệnh vô lý ban hành khiến người trong tộc cực kỳ phẫn uất, bí mật liên kết với một số thế lực khác nổi dậy chống chính quyền. Cùng với đấy, bè phái của Thân vương Nhật Đức cũng rục rịch ngoi lên tranh chấp ngôi vị, đẩy Quốc vương vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Để bảo toàn ngai vàng, ông buộc phải phá vỡ lời hẹn ước với người con gái mình yêu, cưới em gái Sơn quân Lâm Khải và lập nàng ta làm Hoàng hậu.
Khi đó Thượng quân vẫn chưa xuất hiện còn thế lực của Sơn quân rất mạnh. Cuộc hôn nhân chính trị đã giúp Quốc vương nhận được sự hỗ trợ từ ông ta, đánh bại Thân vương đồng thời dẹp tan quân phản loạn, đưa vương quốc trở về thời kỳ hòa bình. Hoàng hậu là người vợ Quốc vương lựa chọn nhưng không phải người ông ta yêu. Ông ta vẫn không quên được mối tình sâu sắc của mình nên tìm mọi cách thuyết phục mẹ Nhật Vũ và đưa nàng vào lâu đài.
Hiển nhiên chẳng ai dị nghị với việc Quốc vương có nhân tình. Thậm chí, trong trường hợp Hoàng hậu không có con trai nối dõi thì đấy là điều cần thiết để duy trì huyết mạch. Sự phản đối chỉ xảy ra khi Quốc vương ban lệnh sắc phong mẹ của Nhật Vũ làm Hoàng phi, chuyện chưa từng có tiền lệ và người bác bỏ kịch liệt nhất là Sơn quân cùng đám người về phe lão. Tuy nhiên, nghi lễ cuối cùng vẫn được thực hiện nhờ sự ủng hộ của Thân vương Nhật Tuấn, người được cho là bạn thân thiết từ nhỏ của Hoàng phi và thế lực đã lớn mạnh nhất định.
Thái độ mập mờ của Quốc vương khiến Lâm tộc bất an. Sự ra đời của Nhật Vũ là mối nguy hại tiềm tàng cho việc thừa kế ngai vàng cũng như lợi ích của bọn họ về sau. Vậy nên hắn phải bị loại trừ. Công chúa Lệ Vy thì khác, nàng là con gái nên không mang tính uy hiếp. Còn Nhật Vũ ngay từ nhỏ đã phải học cách chạy trốn và tự bảo vệ mình. Hắn luôn theo đuổi những phép thuật bậc cao, bởi chỉ có sức mạnh mới giúp hắn được bình an. Tuổi thơ của hắn xoay quanh việc tu luyện, ít giao thiệp với người lạ và tính tình trở nên lầm lì khó gần. Nhiều kẻ khinh thường hắn, đám con cháu quý tộc cách ly hắn, đua nhau nịnh bợ Nhật Khánh vì e ngại thế lực của Sơn quân và muốn tỏ rõ lập trường. Sau này khi đã sở hữu pháp lực mạnh mẽ, hắn quay sang khinh bỉ lại bọn họ.
Lệ Vy kể, hồi nhỏ nàng khá sợ Nhật Vũ và ít gần gũi với hắn, cho dù hắn là anh ruột. Thay vào đấy nàng thích chơi với Nhật Khánh và Nhật Huy hơn, vì bọn họ luôn mang vẻ hiền hòa, thân thiện. Nhưng cả mẹ nàng và Hoàng hậu đều tỏ ra không mấy hài lòng, cố ý hạn chế ba người tiếp xúc với nhau. Tình cảm của Quốc vương dành cho bốn đứa con cũng theo kiểu phân biệt đối xử. Gần như bao chiều chuộng yêu thương đều đổ đồn vào cô Công chúa duy nhất, còn với ba Hoàng tử lại tương đối lạnh nhạt, nghiêm khắc. Tôi nghĩ ông ấy hẳn có dụng ý riêng.
Tinh thần cảnh giác của Nhật Vũ rất cao nhưng không phải với tất cả mọi người, ít nhất hắn không đề phòng em gái mình. Và chính điều này khiến hắn phải trả giá. Lệ Vy dẫn hắn đến bãi đá vắng ven biển trong tình trạng rối loạn linh lực mà hắn chỉ vừa nhận ra khi đã quá muộn. Để ý kĩ mới thấy cử chỉ của nàng bất thường, hiển nhiên đã bị điều khiển tuyệt đối. Phép thuật hoàn hảo tới mức ban đầu hắn chẳng hề phát giác. Hoặc do đối tượng hắn nghi kị vốn không bao gồm những người thân thiết nhất.
Ngay sau đó Hoàng hậu xuất hiện. Hắn lập tức hiểu ra rằng, đây là cái bẫy được thiết kế tỉ mỉ của bà ta, lợi dụng em gái hắn để đưa hắn vào tròng. Nếu Hoàng phi không kịp thời đến thì Nhật Vũ ắt phải bỏ mạng. Nhưng trên thực tế, Hoàng phi đã lập Sinh tử chú trên người con trai mình. Một khi hắn gặp nguy hiểm, bùa chú sẽ phát huy sức mạnh đưa bà dịch chuyển đến bên cạnh.
Vụ mưu sát bỗng chốc biến thành cuộc chiến sống còn giữa hai người phụ nữ. Khi thuộc hạ của Hoàng hậu chạy tới, trông thấy chủ nhân cao quý của bọn họ chỉ còn là cái xác trợn trừng đôi mắt trắng dã thì kinh hãi quay về bẩm báo Quốc vương. Triều đình được một phen chấn động. Lâm Khải đau lòng trước cái chết của em gái, tập hợp đầy đủ nhân chứng vật chứng buộc tội mẹ con Hoàng phi, giận dữ yêu cầu trừng phạt thích đáng để đòi lại công bằng.
Quốc vương cũng lập tức phái người điều tra sự việc. Y sư phát hiện trong người Nhật Vũ có thuốc gây rối loạn linh lực và khiến hắn mất khả năng sử dụng phép thuật trong khoảng thời gian nhất định. Nhưng việc Lệ Vy bị kẻ khác thôi miên cách đấy không lâu thì khó lòng chứng minh được. Hai bên tiếp tục giằng co với mớ lý lẽ của riêng mình. Cuối cùng, Hoàng phi chủ động đứng ra thừa nhận tội sát hại Hoàng hậu và chấp nhận bị tử hình. Bà biết Sơn quân sẽ không đời nào buông tha cho vụ việc, nhất định phải có kẻ bị trừng phạt, không phải bà thì sẽ là con trai bà.
Đến nước này, Quốc vương chẳng còn cơ sở để phủ nhận nữa. Ngày tử hình được ấn định nhanh chóng. Đúng hôm ấy, Thân vương Nhật Tuấn dẫn quân tấn công Đông Nghi đài hòng lật đổ triều đình hiện tại. Người người run sợ trước sức mạnh hung tàn của Quỷ vương. Việc tử hình bị gián đoạn trong cuộc chiến đẫm máu. Kết cục, Thượng quân và Thân vương đồng thời tử trận, Hoàng phi cũng bị sát hại không rõ nguyên do. Về sau chẳng còn ai truy cứu cái chết của bà.
Tất cả mọi chuyện đang diễn ra Nhật Vũ đều không hề hay biết. Lúc hắn vừa tỉnh dậy thì trông thấy Quốc vương. Ông bảo sẽ điều tra vụ việc, còn hắn phải rời khỏi lâu đài đi theo Trịnh Hùng học phép thuật. Mới đầu hắn nhất quyết không đồng ý, tới khi mẹ hắn hết lòng khuyên nhủ hắn mới miễn cưỡng chấp thuận. Trịnh Hùng nghiêm khắc lập kết giới không cho phép hắn ra ngoài. Cứ thế, hắn sống tách biệt với hết thảy, mọi tâm sức dồn vào việc tu luyện.
Tới khi quay về lâu đài, người ta nói với hắn, Hoàng hậu cùng Hoàng phi đều đã qua đời. Hắn quỳ trước mộ mẹ mình suốt ba ngày ba đêm rồi lầm lũi trở về nhà lão Trịnh, ở đó điên cuồng luyện phép thuật, trong vòng một năm liền không bước chân vào lâu đài. Từ đấy về sau, hắn chẳng dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai nữa, bao gồm cả những người thân cận.
Tâm trạng Lệ Vy biến đổi theo dòng hồi ức khơi gợi. Mi mắt nàng cụp xuống che giấu chuỗi cảm xúc tiêu cực, hồi lâu mới ngẩng lên, nghiêm túc bảo. “Ta thật sự không hy vọng Nhật Vũ khoá mình trong sự nghi kị đến hết đời. Cuộc sống như thế rất mệt mỏi." Ngừng lại chốc lát, nàng thêm vào. "Ta mong rằng ngươi có thể khiến anh ấy thay đổi."
Khi đó tôi chỉ nặng nề buông ra một tiếng thở dài. Trên đời này, không phải những việc mong muốn đều có thể làm được.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua trong yên bình. Từ phía triều đình cũng không có bất kỳ thông báo truy nã nào được đưa ra, như thể việc tôi vượt ngục chẳng phải điều gì quá to tát hay hệ trọng. Bằng năng lực của Nhật Vũ, việc tìm ra vị trí của tôi hết sức dễ dàng. Mới đầu tôi còn băn khoăn tại sao hắn biết rõ hành tung của mình đến vậy. Về sau vụ đánh cắp kiếm Thương Hải đã cho tôi gợi ý để tìm hiểu.
Sự thật là viên Huyết ngọc tôi mang trong người có mối liên kết với Huyết ngọc của Nhật Vũ và ý niệm của hắn. Cơ bản tôi chỉ được xem như đồng chủ nhân, không có quyền chuyển giao Huyết ngọc, còn hắn mới là chủ nhân thực sự, thông qua sự kết nối xác định rõ vị trí của nó cũng như vị trí của người mang nó là tôi. Vậy nên tôi cho rằng, chẳng mấy chốc hắn sẽ tới đây mang theo sự phẫn nộ và khẩn trương như lần trước. Tuy nhiên, nhiều ngày trôi qua vẫn chẳng có gì xảy ra.
Hắn thật sự đã quyết định bỏ mặc tôi. Đây rõ ràng là điều tôi muốn nhưng tại sao lại thấy khó chịu đến thế.
Hiện giờ Nhật Huy không có ở lâu đài. Một mình tôi giải quyết bữa tối thịnh soạn rồi như thường lệ lên phòng ngay sau đó. Ở nơi xa lạ này tôi chẳng dám tự do đi lung tung, đa phần khóa kín cửa nhốt mình bên trong. Đang nằm trên giường thi triển thuật Xuyên thấu với Tinh cầu của Huyền Điệp, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến một cách bất thường. Tôi thiếp đi, trong giấc mơ trông thấy bóng lưng của Nhật Vũ. Hắn đứng giữa quầng sáng hư ảo chầm chậm bước về phía xa, đi mãi mà không ngoảnh đầu. Tôi hốt hoảng đuổi theo, cuối cùng chỉ nắm được một dải sáng vô hình vô dạng, ngay cả ánh mắt cũng chẳng thể bắt gặp.
Lúc tỉnh dậy thấy toàn thân lạnh toát, có cảm giác mình vừa trải qua giấc ngủ rất dài. Hai mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, liền nhận thấy cách bài trí hoàn toàn biến đổi, vừa quen vừa lạ. Tôi loạng choạng đứng dậy, vỗ nhẹ lên cái đầu đang mơ hồ. Giây tiếp theo tôi chợt phát hiện đây chính là ngôi nhà Tổ Ong từng giam giữ mình và lão Trần trước kia. Nhìn xuyên qua cánh cửa, quả nhiên thấy hai tên đeo mặt nạ đang nghiêm chỉnh đứng canh gác.
Tôi nhíu mày nghi hoặc, thành viên của Hội Thiết Sát sao có thể đột nhập vào lâu đài bắt người một cách dễ dàng đến thế?
Mà không, điều quan trọng trước hết là phải rời khỏi đây.
Tôi mở túi Càn Khôn, lấy ra một viên thuốc cho vào miệng nuốt xuống và đợi chúng phát huy tác dụng. Kết giới quanh phòng không quá phức tạp, ít ra vẫn thuộc phạm vi năng lực hóa giải. Thuật Ảo ảnh của Hợp viên quả là loại phép đáng tu luyện. Tôi cứ thế dịch chuyển trong ngôi nhà mà chẳng gặp phải bất kỳ trở ngại nào, chỉ có điều sự biến mất của tôi đã bị phát hiện.
Kết giới kia không phải dạng thông thường. Nó giữ mối liên hệ trực tiếp với người tạo dựng, một khi có động tĩnh sẽ lập tức truyền tín hiệu thông báo. Đám thuộc hạ được huy động bắt đầu tuần tra gay gắt cả trong lẫn ngoài ngôi nhà, còn tôi mò mẫm quanh các gian phòng như kẻ lạc giữa mê cung. Hiển nhiên, thiếu lời chỉ dẫn của Lam Hương thì việc tìm lối ra trở nên phức tạp hơn nhiều.
Tôi mặc trang phục giống thành viên của Hội, đeo mặt nạ đen và thận trọng di chuyển trên hành lang, thi thoảng đảo mắt quan sát bốn phía phán đoán phương hướng. Bọn chúng quá đông, còn tôi thì không thể duy trì phép Ảo ảnh ở phạm vi quá rộng. Bằng mọi cách phải thoát khỏi đây trước thời hạn thuốc hết tác dụng.
Đang lúc hóa giải kết giới bao quanh cửa chính, chợt linh cảm có nguy hiểm sau lưng khiến tôi né sang một bên theo bản năng, vừa vặn tránh được đòn tấn công bất ngờ.
“Phản xạ không tồi.” Giọng nói cất lên nghe tương đối quen thuộc.
Tay chân tôi cứng đờ, chậm chạp xoay người, bắt gặp chiếc mặt nạ đỏ in hình đầu lâu trắng cùng cặp mắt sắc nhọn chĩa thẳng vào mình.
“Quanh đây đều có người của ta. Ngươi chạy không thoát đâu.” Hắn như thể đọc được ý định của tôi, lạnh lùng cảnh báo.
Mỗi lần nhìn tên thủ lĩnh, tôi lại nhớ đến cái chết của lão Trần. Mặc dù hắn không trực tiếp xuống tay sát hại nhưng trong mắt tôi hắn chẳng khác nào hung thủ. Chính những hành động của hắn đã dồn ép lão tới đường cùng. Tôi hận hắn, hận sự tàn ác và mưu tính quỷ quyệt của hắn. Hắn giống như thanh đao lơ lửng trên đầu tôi và sẵn sàng rơi xuống bất cứ khi nào.
“Ta không hiểu ngài đang nói gì.” Tôi cố gắng giữ giọng điệu bình thản.
“Hừ. Cho dù ngươi dùng thuật Biến hình hay uống thuốc thay đổi hình dạng thì ta vẫn có thể nhận ra. Khỏi cần diễn kịch nữa.”
Xem ra năng lực của hắn còn bí hiểm hơn những gì tôi biết.
Đối diện tên thủ lĩnh trong trạng thái cảnh giác cao độ, tôi nhướn mày chế giễu. “Kẻ thường xuyên phải dùng ngoại hình giả để ngụy trang thân phận như ngươi, chắc đã quá quen thuộc với những thủ thuật kia nhỉ. Hội Thiết Sát hẳn cũng quy tụ không ít người của tộc Hải Miên. Ta đã hiểu, tất cả những gì ngươi làm đều vì báo thù.”
Hai tay hắn khoanh lại trước ngực, hơi nheo mắt. “Điều ngươi biết quả thực không ít. Nhưng như thế càng khiến ta muốn giết ngươi hơn."
Tôi ném cho hắn cái nhìn sắc lẹm, đồng thời cầm sẵn dải lụa chuẩn bị ứng phó. Thế nhưng hắn chỉ đứng yên cất tiếng cười khùng khục.
"Có điều không phải bây giờ." Hắn nói. "Trước hết ta đưa ngươi đến gặp một người."
Tôi nửa tin nửa ngờ thận trọng bám theo. Cả hai di chuyển liên tục trên hành lang, cuối dừng chân tại căn phòng lớn nhuốm màu u ám. Viên dạ minh châu nhỏ xíu toả ra thứ ánh sáng yếu ớt mỏng tang. Tôi mở to mắt quan sát. Dáng người quen thuộc đang nằm trên phản gỗ trông tiều tuỵ và thảm hại. Máu loang lổ khắp áo choàng, khuôn mặt trắng bệch cùng làn da nhợt nhạt hơi tái.
"Nhật Huy!" Tôi lo lắng gọi, định rảo bước tới gần nhưng bị kết giới cản lại. Hắn không có phản ứng, chắc hẳn đã rơi vào trạng thái hôn mê.
"Ngươi điên rồi!" Tôi phẫn nộ quay sang tên thủ lĩnh hét lớn. "Ngươi đã làm gì hắn? Nhật Khánh mà biết em trai mình thành ra thế này, nhất định sẽ giết ngươi."
Tên thủ lĩnh chẳng hề e sợ đáp. "Ngươi yên tâm, hắn ta còn chưa chết. Có điều, linh lực bị rút cạn từng ngày thế này thì khoảng cách đi tới cái chết cũng không xa lắm. Về phía Thân vương Nhật Khánh, ta tự có cách khiến hắn tin rằng sự việc do Quốc vương tạo nên, và lời nói của kẻ không có bằng chứng như ngươi sẽ bị bỏ ngoài tai."
Tôi trừng mắt. "Rốt cuộc ngươi muốn gì? Chưa giết bọn ta hẳn là vì chúng ta còn giá trị lợi dụng."
“Ngươi rất biết điều.” Hắn gật gù tỏ ý khen ngợi, đáy mắt lóe lên vẻ tính toán. Tên quỷ quyệt trước mặt thật sự là kẻ mà tôi căm ghét đến cùng cực. Không nghi ngờ gì nữa, chí hướng bất đồng đã biến chúng tôi thành kẻ thù ngay từ đầu.