• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đào Hồng nhìn thấy Nhạc Minh, chẳng những không bối rối, thậm chí còn hơi kinh hỉ.

Ả nhẹ nhàng phất tay đã đánh tan kiếm ý của Nhạc Minh, kiếm ý dù dày đặc nhưng cũng chỉ là một tu sĩ kim đan. Tu sĩ chính là vậy, mặc ngươi thiên tư cao hơn nữa, nếu không có đủ thời gian và tích lũy, muốn thắng những tu sĩ tuổi tác lớn vẫn là khó hơn lên trời. Cái gọi là thiên tài chẳng qua là so sánh giữa đồng bối. Nếu lúc này Nhạc Minh ở kỳ nguyên anh, nói không chừng ả sẽ mất chút thời gian phiền não.

Nhạc Minh cũng không mong chờ một kiếm kia có thể tổn thương yêu nhân chiếm thân thể Nhiếp Khiết, đó chỉ là chào hỏi bình thường thôi.

“Sư đệ, sư muội quấy rầy tiền bối đã lâu. Họ tư chất ngu dốt, không có triển vọng, kính xin tiền bối trả họ về, trưởng bối trong môn hơi nhớ nhung.” Nhạc Minh vẫn cầm bảo kiếm trong tay, miệng nói lời xã giao nhưng sắc mặt lạnh lẽo không kém núi băng là bao.

Kiều Tranh và Đương Tam Dương im lặng chờ phía sau, căn bản không nói tiếng nào, hoàn toàn là bộ dáng quần chúng. Chờ lời qua tiếng lại khách sáo xong tới màn đánh nhau là tốt rồi. Dù sao cũng là chuyện sư huynh đệ nhà người ta, hai người ngoài như họ xen vào xem xảy ra chuyện gì thôi, sao có thể quấy rầy người ta giao lưu tình cảm chứ!

Kiều Tranh cái được cái không vuốt tóc Đường Tam Dương, lẳng lặng nhìn Nhạc Minh và Vệ Hàm Ương mắt đi mày lại.

“Đâu có, ta rất vừa ý sư đệ với sư muội ngươi.” Đào Hồng che mặt cười, khuôn mặt diễm lệ của Nhiếp Khiết phát huy cực hạn, mang theo dụ hoặc khiến người ta không thể nào kháng cự, môi son hé mở, “Nếu ngươi lo lắng, không bằng đến làm bạn với sư đệ, sư muội ngươi nhé? Về phần trưởng bối trong môn, mấy tên gia hỏa già mà không chết thôi mà, không đáng sợ.”

“Phì.” Kiều Tranh bật cười chẳng khách sáo, “Già mà không chết… Tiền bối đang nói bản thân à?” Nhãn lực của Kiều Tranh dĩ nhiên cao hơn Nhạc Minh một chút, dù sao cũng xuất thân đại thế giới, “Yêu tu bình thường muốn hóa thân thành người phải mất trăm ngàn năm. Sau khi hóa thân lại qua năm này tháng nọ mới đạt tới tu vi như tiền bối. Tuổi tiển bối chỉ sợ không nhỏ hơn trưởng bối trong miệng Nhạc đạo hữu nhỉ.”

Kiều Tranh vạch trần không nể nang, cứ tiếp tục không phải cách, y không ngại cho thêm mồi lửa.

Quả nhiên, bất kể là người hay yêu, phàm là nữ tử phần lớn đều không dễ tha thứ cho người dám nói mình là lão yêu quái ngay trước mặt mình. Đào Hồng giận dữ, lông mày nhướng cao, khuôn mặt vốn đẹp đẽ cũng khó nhìn hơn, quát to, “Thằng nhãi ngông cuồng! Đã vậy, ta sẽ cho ngươi nếm thử sự lợi hại của lão yêu quái.” Dứt lời, trên người Đào Hồng dần hiện ra quầng sáng màu hồng phấn, mắt không thể thấy, bay thẳng về phía Kiều Tranh.

Đến hay lắm!

Hai người Kiều Tranh và Nhạc Minh cùng ra tay, một cầm kiếm một bóp phù, một kiếm quang một phù quang, một trước một sau bay về phía Đào Hồng. Có kiếm quang bảo vệ, linh phù của Kiều Tranh thuận lợi xông qua huyền quang màu hồng phấn đánh tới trước mặt Đào Hồng.

Đào Hồng lui lại hai nước, cười khẩy hai thằng nhóc không biết trời cao đất rộng, chỉ có chút bản lĩnh đó cũng dám khoe khoang trước mặt ả. Lại thêm một luồng huyền quang hồng phấn toát ra, đánh tới linh phù, lúc Đào Hồng đang đắc ý thì đằng sau có một luồng kiếm ý tập kích.

Đào Hồng dịch một bước, linh phù vốn nên bị huyền quang đánh tan lần nữa bay đến trước mặt, trái phải đều có kiếm quang lấp lánh, tránh được cái này cũng không trốn được cái kia!

“Rời khỏi thân thể Nhiếp sư muội cho ta!” Tay Vệ Hàm Ương cầm một thanh cự kiếm màu bạc, thân kiếm rộng như cánh tay nam tử trưởng thành, dài hơn chín thước, nhìn qua cực kỳ không hợp với hắn. Nhưng khí tức mà thanh cự kiếm tỏa ra lại khiến người ta cảm thấy vô cùng không rõ!

Kiếm này tên Trảm Tà, cái tên nghe cương trực thực ra lại là yêu kiếm chính cống. Tiền thân là một thanh trảm mã đao do một đại năng ma tu gom thiên tài địa bảo của mấy thế giới mời nhà luyện khí nổi danh nhất thời bấy giờ đúc ra, uống máu vô số, sát khí rất nặng. Sau này ma tu kia bị đại năng kiếm đạo chém giết, trảm mã đao cũng bị hủy thành mấy đoạn. Nhà luyện khí luyện chế ra thanh trảm mã đao này không nỡ để tâm huyết của mình bị phá hủy như vậy bèn lấy ra đoạn lớn nhất, thêm vào không ít vật liệu linh khí của phật môn ngăn chặn sát khí, luyện chế thành thanh kiếm khổng lồ như bây giờ tặng cho vị kiếm đạo đại năng nọ.

Vị đại năng vô cùng chán ghét thanh kiếm này nhưng không nhận không được, thỉnh thoảng mới lấy ra “tôi luyện” một phen, bảo kiếm vốn nên là pháp bảo đỉnh cấp bị đại năng cố ý hủy hoại nhiều năm như vậy thì rơi xuống bảo khí trung phẩm. Chờ nhà luyện khí thân tử đạo tiêu, thanh kiếm này liền bị đại năng kiếm đạo tùy ý thưởng gián tiếp cho Tam Nguyên kiếm đạo môn.

Nội tình trong này, ngoài vị đại năng kia thì không ai biết nên Tam Nguyên kiếm đạo môn chỉ xem nó là phần thưởng từ thượng giới mà nhận lấy.

Tuy là bảo khí trung phẩm nhưng vì sát khí còn sót lại vẫn quá nặng, thân kiếm quá khổng lồ không dễ dùng nên bị cất trong nhà kho của Tam Nguyên kiếm đạo môn mãi. Theo quy định, tu sĩ thành kim đan thượng phẩm đều có cơ hội được tông môn ban thưởng một món bảo khí hạ phẩm. Vệ Hàm Ương ban đầu không có quyền đạt được bảo khí trung phẩm, chỉ là thể chất hắn đặc biệt, cần vật đại hung áp chế âm khí tự thân, hai bên hỗ trợ nên chưởng môn mới phá lệ ban thưởng lẫn đặt tên là Trảm Tà!

Thanh kiếm Trảm Tà này dù Vệ Hàm Ương có thể dùng nhưng dẫu sao cũng là vật đại hung, dễ dẫn đến phiền phức, trừ khi cần thiết, Vệ Hàm Ương tuyệt đối không tùy tiện lấy ra. Lúc nhận được nó, Vệ Hàm Ương cũng cảm giác được đây chính là cơ duyên của mình, không tiếc tế luyện thành nguyên kiếm bản mạng mà bỏ ra vật liệu mình tìm được, dùng đan hỏa tiến hành rèn luyện.

Dùng ngoại vật tế luyện thành nguyên kiếm bản mạng tất nhiên hơi kém, không thuận buồm xuôi gió bằng bản thân tự rèn đúc, chỉ có những kiếm tu tư chất không tốt lắm mới tìm một thanh linh kiếm cấp bậc cao luyện chế thành nguyên kiếm bản mạng.

Hắn – một người nhận thể chất lô đỉnh tuyệt đỉnh khắp nơi mơ ước cùng một thanh bảo kiếm bị phỉ nhổ vẫn dùng một cách khác để tồn tại chẳng phải là trời đất tạo nên sao?!

Nhạc Minh cũng biết cơ duyên là thứ xưa nay có thể ngộ không thể cầu, sư đệ đã nhận định thanh kiếm này thì hắn dĩ nhiên sẽ tin tưởng ánh mắt Vệ Hàm Ương. Vì thế đã bảo đảm với tông môn, thuận tiện cho Vệ Hàm Ương đạt được thanh kiếm này.

Thanh kiếm này được Vệ Hàm Ương luyện chế làm nguyên kiếm bản mạng đến nay mới có mấy tháng, chưa từng sử dụng, mà bây giơ đối phó với yêu ma Đào Hồng, vừa vặn khai phong cho Trảm Tà!

Lúc Đào Hồng bị đánh, một cái bóng hư ảo hóa thành hơn ngàn cánh hoa đào hồng phấn chui ra khỏi thân thể Nhiếp Khiết. Thân thể Nhiếp Khiết thì ngã xuống đất, được Kiều Tranh đỡ sang một bên, lại lấy một thanh linh kiếm từ nhẫn trữ vật, bấm pháp quyết đặt nàng ta lên đưa thẳng về Tam Nguyên kiếm đạo môn, tránh trở thành gánh nặng.

Đám cánh hoa bị kiếm ý của Nhạc Minh quét sạch nhưng không có dấu hiệu cắt nát, ngược lại ngưng tụ thành bộ dáng nữ tử nhỏ bé. Ả ta lớn lên cực kì xinh đẹp, trông khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, chỗ khóe mắt có một vết thương màu hồng phấn, nhìn qua giống như cố ý làm ra để thêm phần quyến rũ.

“Hóa ra các ngươi còn có một trợ thủ!” Đào Hồng quay đầu nhìn Đường Tam Dương không có khí tức gì, trong đầu xem như rõ ràng mọi chuyện. Hóa ra lời nói của Kiều Tranh hay Nhạc Minh đều là thu hút sự chú ý của ả, mục đích là để người đằng sau này cởi bỏ trói buộc cho Vệ Hàm Ương!

“Chẳng qua là yêu thú con vừa hóa hình cũng dám tổn thương đồng tộc?” Đào Hồng hung tợn nhìn chằm chằm Đường Tam Dương, hận không thể ăn thịt hắn. Ả tu luyện thành người nhiều năm như vậy lại bị thú con ám toán!

Đường Tam Dương khinh thường nhìn Đào Hồng, “Nếu tu luyện nhiều năm chỉ tới được trình độ như ngươi không bằng chuyển thế trùng tu đi! Mạnh thắng yếu thua, ta có giết ngươi cũng không ai dám nói gì. Chỉ là một con sâu dựa vào hút tinh huyết của hoa đào yêu cưỡng ép đột phá, thật sự xem mình là hoa đào yêu à?” Đường Tam Dương cười lạnh, nói.

Đào Hồng thầm giật mình, vạn vạn không nghĩ đến Đường Tam Dương thế mà nhìn ra lai lịch ả.

Ngay cả đối thủ cũ cũng cho rằng ả là hoa đào thành yêu, khi đối phó ả cũng dùng chiêu thức đối phó đào yêu nên mỗi lần ả đều có cơ hội đột phá chạy trốn!

Con thú con này huyết mạch tuyệt đối không bình thường mới có thể xuyên qua truyền thừa quan sát tất cả!

“Thôi, có một kẻ đến một kẻ, ngươi đã tự dâng lên thì làm thú cưỡi của chủ thượng đi, nhất định càng làm chủ thượng vui vẻ.” Nói xong, Đào Hồng cong ngón tay, mấy chục cánh hoa đào hóa thành lưỡi dao, xông lên trước đánh cả bốn người, tốc độ nhanh hơn trước gấp bội!

Kiều Tranh, Nhạc Minh, Vệ Hàm Ương và Đường Tam Dương đã chuẩn bị xong từ sớm. Nhạc Minh và Vệ Hàm Ương đồng thời phóng kiếm ý, Kiều Tranh bấm pháp quyết, đầu ngón tay Đường Tam Dương chỉ một cái cũng có một tia sáng trắng đánh đến lưỡi dao. Nào ngỡ lưỡi dao cánh hoa này không kiêng dè gì cả, không tránh không né chiêu thức của họ mà đụng tan, bản thân cánh hoa cũng biến mất không còn tăm tích. Nhưng chưa đến một cái chớp mắt, những cánh hoa này lại tụ lại, lần nữa đánh tới.

Lần này, ngay cả mặt Đường Tam Dương cũng biến sắc.

Đào Hồng thấy thế thì vô cùng đắc ý, những cánh hoa này là do ả dùng hoa của cây đào yêu vạn năm tế luyện ra sau khi hút khô tinh huyết, mỗi cánh đều có uy lực bảo khí hạ phẩm. Ả tế luyện hơn trăm năm mới được khoảng ba mươi cánh, trước đó bị đối thủ cũ làm hỏng mất tầm mười cánh, bây giờ lấy ra đối phó đám tiểu bối này xem như coi trọng họ!

Nhạc Minh lạnh lùng nhìn, vẻ mặt không thay đổi nhưng khí thế trên người lại biến đổi, kiếm khí quanh người đột nhiên hóa thành một con cá chép trắng quẫy quẫy đuôi, tốc độ nhanh hơn cả cánh hoa của Đào Hồng, đuôi cá mang khí thế sấm vang chớp giật quét rụng mười mấy cánh hoa kia!

Kiếm khí hóa hình, uy lực nhường ấy!

Mà đây chỉ là giai đoạn đầu của kiếm khí hóa hình, do tu vi Nhạc Minh có hạn, chờ kiếm đạo của hắn tiến thêm một bước hoặc đến kỳ nguyên anh là có thể cá chép hóa rồng, uy lực mạnh gấp mười!

Cá chép vừa xuất hiện tình thế liền thay đổi, chớp mắt đã bơi quanh bốn người một vòng, quét rụng cánh hoa ở bốn phương tám hướng rồi trở vào kiếm trong tay Nhạc Minh.

Linh kiếm vốn bình thường sau khi cá chép quay về thì chuôi kiếm có biến hóa, một con bạch long quấn quanh chỗ đó, lập tức quý khí hẳn lên.

Thanh kiếm nhìn qua bình thường không có gì lạ trong tay Nhạc Minh là nguyên kiếm bản mạng do hắn tìm không ít vật liệu, còn nhờ mấy trưởng lão gom giúp rồi tự tế luyện nhiều năm. Trên thực tế, thanh bảo kiếm này đúng là có dùng vảy của một cá chép đã thức tỉnh huyết mạch sắp hóa thành bạch long. Là Nhạc Minh trăm cay nghìn đắng tìm được cây rong mà cá chép thích để đổi lấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK