• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện Chu Thừa Phong và Kiều Tranh muốn đấu pháp nhanh chóng truyền đến tai các tiền bối Thái Ngọ Phong.

Trên danh nghĩa là để nhóm đệ tử mới vào này chờ một ngày, thực tế là muốn xem bọn họ sẽ làm ra chuyện gì trong một ngày này. Tình huống như Chu Thừa Phong không phải không có, muốn xác lập địa vị trước khi tiến vào Thái Nhất tiên tông là hành vi quá bình thường!

“Chu Thừa Phong đánh chủ ý không tệ, hắn là hậu kỳ kim đan thượng nhị phẩm, muốn ức hiếp một người mới kết đan như Kiều Tranh vẫn thừa sức.” Một lão giả tướng mạo hiền hòa vuốt chòm râu, cười tít mắt nói.

“Sư bá, tiền đề chẳng lẽ không phải Kiều Tranh là tu vi tiền kỳ kim đan ạ?” Một tu sĩ trẻ tuổi bất đắc dĩ nói, Kiều Tranh vượt thiên môn xong liền tiến giai, bọn họ đều thấy rõ ràng. Chu Thừa Phong không biết, bọn họ còn không biết sao?

Nếu Vinh Khách ở đây, có lẽ sẽ nhận ra tu sĩ tuấn lãng trẻ tuổi này.

Người này tên Thường Tu, là đại đệ tử Thái Ngọ môn thế hệ trước Vinh Khách, kim đan thượng nhị phẩm, từng chăm sóc Vinh Khách một hai năm, vô cùng sùng bái Minh Hư, giao tình với Minh Hư cũng xem là tốt. Cho nên khi đi tìm Minh Hư thấy đối phương đang bế quan thì mang Vinh Khách về động phủ của mình, là một người tốt ôn hòa và rất hiền lành. Bây giờ tu vi Thường Tu đã là trung kỳ nguyên anh.

Mới năm mươi năm, từ kỳ kim đan đột phá lên kỳ nguyên anh, có thể thấy Thái Nhất tiên tông ở đại thế giới Thiên Nguyên tài nguyên phong phú, đương nhiên cũng có liên quan đến việc Thường Tu khắc khổ tu luyện. Lúc Thường Tu nhìn thấy Vinh Khách trong thủy kính, trên mặt không khỏi lộ vẻ tươi cười, chớp mắt mà đứa bé con vây quanh trưởng lão Minh Hư năm xưa đã đến đại thế giới Thiên Nguyên rồi.

“A, vậy con cảm thấy Chu Thừa Phong không có sức liều mạng sao?” Lão giả hỏi ngược lại.

“Không.” Thường Tu lắc đầu, “Về mặt tu vi, Chu Thừa Phong có lẽ không áp chế Kiều Tranh được bao nhiêu, nhưng trên người hắn có không ít đồ vật không thuộc về hắn của bây giờ.” Lão tổ của Chu Thừa Phong hắn có biết, là người thường xuyên mềm nắn rắn buông. Lão cho Chu Thừa Phong không ít đồ tốt, đừng nói là dùng để đối phó kỳ kim đan, đối phó kỳ nguyên anh cũng đủ.

“Như thế mới thú vị.” Lão giả cười ha ha, “Con không cảm thấy tiết mục một người đầu tiên là dương dương đắc ý, cuối cùng bị người mình chướng mắt đánh bại hoàn toàn rất thú vị hả? Chuyện nếu không có chút ngoài ý muốn thì không còn thú vị. Con nhìn đi, Kiều Tranh này thật không đơn giản.”

Kiều Tranh và Chu Thừa Phong cùng tìm một chỗ yên tĩnh để đấu pháp.

“Kiều sư đệ, tuy nói sống chết có số nhưng chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, đến điểm là dừng nhé.” Chu Thừa Phong cuối cùng vẫn không bị lòng tham làm mất não. Đánh bại Kiều Tranh cướp tài nguyên là một chuyện, ở chỗ này hạ sát thủ giết chết Kiều Tranh là chuyện khác. Dù sao” đến điểm là dừng” còn không phải do hắn quy định chắc?

“Vậy xin Chu sư huynh chỉ giáo nhiều hơn.” Kiều Tranh hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Chu Thừa Phong, cả người lộ ra khí thế “ngươi không đáng để ta làm thật”, tự nhiên kéo không ít địch ý từ Chu Thừa Phong.

Không sai, Kiều Tranh chính là cố ý.

Tự Chu Thừa Phong đến làm cái bia cho y lập uy, nếu không thể hiện thực lực tuyệt đối thì đúng là uổng công bận rộn. Cho nên chọc giận Chu Thừa Phong là tất yếu, y nhất định phải bức ra thực lực mạnh nhất của Chu Thừa Phong, từ đó mới thể hiện được sự lợi hại của mình.

Kiều Tranh đã quyết định chủ kiến thì không có đạo lý xuống tay nương tình.

Y gẩy ngón tay, từng lá trận kỳ hóa thành tia sáng bay ra khỏi tay áo, phân tán xung quanh y và Chu Thừa Phong, giống như kiếm trận sừng sững bất động, phát ra uy thế hiển hách.

“Sư huynh đệ chúng ta đấu pháp, đừng tổn thương hoa cỏ.” Kiều Tranh mỉm cười, nghiêm túc đề nghị.

Theo Chu Thừa Phong, đây chính là coi thường trắng trợn.

Đấu pháp với hắn không lo bản thân bị thương mà lo cho sinh mạng của hoa cỏ? Ha, hắn thừa nhận Kiều Tranh có chút thực lực đó, nhưng ngông cuồng đến mức này có phải hơi quá mức không.

Ánh mắt Chu Thừa Phong nhìn Kiều Tranh càng thêm sâu xa, âm dương quái khí nói, “Kiều sư đệ đúng là an nhàn thoải mái.”

Không nhiều lời, đánh rồi mới biết.

“Xin sư huynh chỉ giáo.” Kiều Tranh chắp tay, cười nói.

Chu Thừa Phong khẽ quát một tiếng, trên dưới toàn thân “xẹt xẹt” lóe ra ánh chớp, từ lòng bàn chân xông thẳng một đường lên bầu trời, tiếng sấm đì đùng, vang ầm ầm, trực tiếp phá pháp trận của Kiều Tranh, ánh chớp chiếu sáng cả vùng trời, trong nháy mắt thế mà có uy thế chấn thiên động địa?!

Chu Thừa Phong đứng ngạo nghễ nhiều năm ở Thái Ngọ môn, cho dù đám Vinh Khách và Hứa Nhàn Vân cho rằng hắn không có tác dụng lớn, ngu như heo vẫn không chèn ép đến cùng chính vì một thân pháp lực lôi đình báo đạo cuộn trào này của hắn! Hắn tu luyện thiên Lôi pháp trong <Khí Tượng Tiến Đạo Chân Kinh>, không giống Trần Chi Dung tu tàn quyển, của hắn là bản hoàn chỉnh. Khác với loại công pháp công chính bình hòa của <Thái Nhất Hóa Thiên Đại Đạo Tâm Kinh> bản đơn giản của bản đơn giản mà Kiều Tranh tu, môn công pháp này từ đầu đến cuối đều bồi dưỡng lực công kích để pháp tu có thể quyết chiến chính diện với kiếm tu.

Chu Thừa Phong có linh căn lôi biến dị, cao hơn đơn linh căn bình thường một bậc, lại thêm căn cốt phi phàm, trước khi Vinh Khách hoành không xuất thế, vẫn luôn là họa lớn trong lòng Hứa Nhàn Vân. Mặc dù Chu Thừa Phong toàn cơ bắp đồng thời lòng dạ hẹp hòi, nhưng tư chất của hắn thật sự quá lợi hại, nên đạo tâm không thông suốt vẫn thành kim đan thượng nhị phẩm, luôn chiếm cứ vị trí thứ hai Thái Ngọ môn sau Vinh Khách. Nếu đấu pháp thật, luận uy lực sợ là có thể xưng đệ tử kim đan đệ nhất Thái Ngọ môn!

Hà Tất Khinh là người đến sau, hiển nhiên chưa từng thấy Chu Thừa Phong thực sự ra tay, các đệ tử Thái Ngọ môn phía sau hắn cũng vậy.

Chu Thừa Phong lần này quả thực khiến người ta kinh ngạc, dù bình thường Chu Thừa Phong có hình tượng không tốt nhưng thân pháp lực này vừa bày ra, đủ phá vỡ ấn tượng về hắn của không ít đệ tử. Giới tu chân, cuối cùng vẫn là người mạnh là vua.

Du Châu lưu chuyển mắt đẹp, trong giọng nói chứa ý cười, “Chu sư huynh vẫn ngang tàng như thế, pháp lực lợi hại hơn trước kia rồi. Kiều sư đệ nếu lơ là sẽ chịu thiệt đấy. Huynh nói xem đúng không, Hứa sư huynh?”

Hứa Nhàn Vân cười không nói, chỉ thản nhiên nhìn Vinh Khách.

Vinh Khách cũng là mặt không đổi sắc, hắn đương nhiên biết rõ thực lực Chu Thừa Phong. Chẳng qua xem Kiều Tranh đối phó thế nào mà thôi, đúng lúc quan sát kỹ tu vi của Kiều Tranh.

“Các ngươi xem cho kỹ.” Vinh Khách trầm giọng nói với đám đệ tử phía sau, “Nhìn cho kỹ, có không ít lợi cho các ngươi đấu pháp sau này.”

“Vâng.”

Cho dù Vinh Khách không nói, bây giờ cũng không có ai ngốc đến mức không xem. Vài đệ tử Thái Ngọ môn lén lấy ra đá lưu ảnh, định ghi lại trận đấu pháp này, mai sau tiện nghiền ngẫm. Vinh Khách nhìn thấy chỉ nói một câu “Không được truyền ra ngoài” rồi mặc kệ.

Kiều Tranh hơi ngửa đầu nhìn trời, may đen trong phạm vi năm mươi dặm giống như bị cái gì đó thu hút, nhanh chóng trôi đến chỗ Chu Thừa Phong đứng. Đợi đến lúc Chu Thừa Phong dùng pháp lực bản thân dung hợp với thiên lôi chân chính, sợ là uy lực khó tưởng tượng nổi.

Người bình thường nếu gặp chuyện này lẽ ra nên lập tức tiến lên cắt đứt tiến trình thi pháp của Chu Thừa Phong.

Nhưng Kiều Tranh lại không nhúc nhích, thậm chí không lấy pháp bảo ra.

Đại chiêu hiếm thấy, nên để Chu Thừa Phong thỏa thích thì hơn.

Lại nói, Chu Thừa Phong dám dùng đại chiêu thời gian dài ngay từ đầu trước mặt y, có lẽ đã có đề phòng, không phải người nào cũng có thể đến gần. So với tiến lên trước bị tiên cơ Chu Thừa Phong bày ra công kích, không bằng lấy tĩnh chế động, ngắm nghía cẩn thận uy lực chiêu số Chu Thừa Phong phát ra!

Kiều Tranh biết dù Chu Thừa Phong hợp nhất thiên lôi với pháp thuật bản thân, với y cũng chỉ là vết thương bình thường thôi. Y tu luyện, mỗi lần nâng phẩm cấp đều phải nhận lôi kiếp, bao năm qua không biết bị đánh bao nhiêu đạo rồi? Người bình thường trông thấy cảnh tượng như vậy quả thực sẽ sợ hãi, nhưng đối với Kiều Tranh, không có thứ nào quen thuộc hơn sấm sét này. Chu Thừa Phong lợi hại hơn nữa cũng không thể dẫn đến thiên lôi mạnh hơn lôi kiếp, lôi kiếp mà Kiều Tranh còn vượt qua được, còn có thể sợ chút phàm lôi này sao?

Kiều Tranh mặt không đổi sắc, ung dung vươn tay, lật ra cây bút diệu sinh, xoay chuyển trái phải, hào quang liên tục. Sau đó từ trong bút diệu sinh tỏa ra một đường hàn quang màu trắng, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hàn quang này chính là nhiều tia sáng vụn vặt hợp lại, bên trong thậm chí có cả hỏa diễm kỳ dị đang nhảy nhót, nguy hiểm ra trò.

Sau khi Kiều Tranh biết Đường Tam Dương huyết mạch chính tông, tuy Khổng Thanh Nghi vẫn làm người ta ghét như cũ nhưng Kiều Tranh vẫn ngoan ngoãn đi xin Khổng Thanh Nghi chỉ bảo cách dùng bút diệu sinh. So với Đường Tam Dương không có bao nhiêu ký ức truyền thừa liền vô ý thức đem lông vũ luyện chế thành pháp bảo cho Kiều Tranh, vẫn là Khổng Thanh Nghi căn chính miêu hồng trời sinh trời nuôi hiểu rõ pháp bảo luyện chế từ lông vũ tộc Khổng Tước hơn.

Lúc Khổng Thanh Nghi thấy Kiều Tranh lấy ra bút diệu sinh, đôi mắt liền trợn tròn.

Hiển nhiên hắn không thể nào hiểu được hành vi mang lông vũ của mình đi luyện chế pháp khí tặng cho người của Đường Tam Dương. Hơn nữa, cây bút diệu sinh này vừa nhìn là biết nó chứa đựng toàn bộ số lông vũ con non rụng xuống lần đầu, có thể nói là triệt triệt để để không giữ lại. Chỉ là nào có đạo lý quà tặng đi rồi lại đòi về, với lại đúng là Kiều Tranh chăm sóc Đường Tam Dương hết lòng hết sức, nên Khổng Thanh Nghi cũng dốc hết sức dạy Kiều Tranh sử dụng bút diệu sinh.

Chẳng hạn như đường hàn quang màu trắng này, chính là Kiều Tranh lấy tinh huyết của mình dung hợp với bút diệu sinh luyện chế thành. Thiên phú ngũ sắc thần quang của tộc Khổng Tước bắt nguồn từ lông đuôi bản thân, vậy nên khi mở rộng những phương diện khác của lông vũ xưa nay đều không keo kiệt thời gian và tinh lực.

Đường hàn quang màu trắng này có thể tính là một loại pháp thuật mở rộng, tên là Hàn Phách.

Hàn Phách được yêu khí và linh khí trong mỗi cọng lông vũ dung hợp với linh lực của Kiều Tranh luyện chế thành, chẳng những đồng thời có thuộc tính băng – hỏa mà còn mang thuộc tính của linh lực Kiều Tranh, cũng coi là bản lĩnh cuối cùng hạng nhất của Kiều Tranh. Lúc này cũng là lần đầu tiên dùng với người, nhưng bút diệu sinh trong tay Kiều Tranh rõ ràng đang nói với y rằng chiêu số của Chu Thừa Phong chỉ là trò mèo!

Không phải Kiều Tranh không có pháp khí khác, chỉ là không có món nào mang lại cảm giác như bút diệu sinh.

Khi Tam Dương không ở bên, bút diệu sinh dùng vật liệu là lông vũ của Tam Dương giống như Tam Dương đang kề vai chiến đấu cùng mình làm Kiều Tranh được an ủi không ít.

Nghĩ đến Đường Tam Dương, vẻ mặt của Kiều Tranh không khỏi nhu hòa hơn, biểu cảm cũng mang chút phong thái phong lưu, quả là đẹp mắt.

Nhưng mà nụ cười này vào mắt Chu Thừa Phong lại càng thêm châm chọc.

Được được được!

Không hổ là sư đệ tốt của Vinh Khách, quả nhiên là kim đan thượng nhất phẩm.

Chu Thừa Phong vốn định nương tay lúc này giận tím mặt mày, không thèm áp chế linh khí trong thân thể nữa mà nới lỏng quan khiếu, để mặc linh lực xông thẳng lên trời, không ngừng thu hút mây đen hội tụ về trên đầu mình. Tiếp theo, Chu Thừa Phong nuốt mấy viên đan dược, tiếp tục gia tăng linh lực phát ra.

Mây đen dày đặc cất giấu uy lực khiến người ta kinh hồn bạt vía, vài đệ tử Thái Ngọ môn đã có sắc mặt không tốt, ngay cả ba người thảnh thơi Hứa Nhàn Vân, Du Châu và Hà Tất Khinh cũng không khỏi cảm thấy nặng nề. Chu Thừa Phong đây rõ ràng là muốn một chiêu giải quyết Kiều Tranh, qua một chiêu này, Kiều Tranh có giữ được kim đan không cũng là vấn đề!

“Đại sư huynh, Chu sư huynh có phải hơi quá rồi không?” Một đệ tử khẽ hỏi Vinh Khách, nếu đại sư huynh đứng ra ngăn cản, nói không chừng có thể dừng lại. Cùng là sư huynh đệ một môn phái, đấu pháp thì chẳng sao cả nhưng ở cửa Thái Nhất tiên tông bày ra tư thế này cũng có chút mất thể diện không để ý tình đồng môn.

“Không sao.” Vinh Khách trầm mặt khoát tay, nói, “Có thể đánh một trận, tốt cho cả hai.”

Nói thì nói thế, Vinh Khách vẫn khó tránh lo lắng cho Kiều Tranh.

“Kiều Tranh, nếu ngươi nhận thua, sau này thấy ta liền đi đường vòng, ta sẽ thu hồi pháp thuật, bỏ qua chuyện này.” Chu Thừa Phong đã chuẩn bị xong đại chiêu, chỉ cần vung tay lên là có thể dẫn thiên lôi đến, đánh xuống Kiều Tranh. Đối với tu sĩ, kinh khủng nhất có lẽ là thiên lôi.

“Sư đệ ta thật tình muốn kiến thức uy lực pháp thuật của sư huynh, không cần khách sáo.” Kiều Tranh để một tay sau lưng, một tay cầm bút diệu sinh chấm mấy hư điểm trong hư không, Hàn Phách chia làm bốn, có thể xông lên trời đối kháng chính diện với thiên lôi bất kỳ lúc nào.

“Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.” Ánh mắt Chu Thừa Phong mãnh liệt, pháp lực xoay chuyển, bàn tay gạt xuống.

Thoáng chốc, mây đen dày đặc bị thiên lôi xé mở, mang theo tiếng ầm ầm cực to, hung hăng đánh xuống vị trí Kiều Tranh, dường như xé rách cả bầu trời, kim xà cuồng vũ, tấn mãnh mà uy lực kinh người!

Tấn mãnh: nhanh chóng và mãnh liệt

Vinh Khách khẽ búng ngón tay, bày ra một trận pháp ngăn trở dư âm của lôi quang.

Mấy người Hứa Nhàn Vân, Du Châu, Hà Tất Khinh cũng rối rít vận chuyển pháp lực bảo vệ bản thân.

Du Châu thầm kinh hãi, chưa từng nghĩ dư âm lôi quang này uy lực đến thế, khó trách năm xưa mình đề nghị Hứa Nhàn Vân cho Chu Thừa Phong biết tay lại bị Hứa Nhàn Vân can ngăn, bây giờ nghĩ đến, sợ là Hứa Nhàn Vân đã sớm liệu được. Chu Thừa Phong ngu xuẩn nhưng một thân pháp lực này thật đúng là khiến hắn nổi tiếng!

Kiều Tranh nhẹ nhàng vụt qua, bút diệu sinh trong tay hất lên, bốn điểm Hàn Phách giống như có mắt, linh hoạt tránh thoát lôi quang mạnh mẽ đánh tới, bay về phía mây đen lôi quang trên trời. Như cá gặp nước, mấy điểm Hàn Phách lập tức dung nhập vào mây đen. Sau đó xuất hiện một chuyện càng làm người ta kinh ngạc, chút xíu Hàn Phách ấy thế mà cắn nuốt triệt tiêu lôi quang?!

Mà Kiều Tranh thì vươn cái tay còn lại túm lấy lôi quang trống rỗng, cứ thế nắm trong tay, mặc cho lôi quang lấp lóe, bàn tay như bạch ngọc của Kiều Tranh lại không hề bị tổn thương.

“Chu sư huynh, chén rượu này vẫn là ngài uống đi!”

Nói xong, Kiều Tranh nở nụ cười vô cùng rực rỡ, một tay nắm lôi quang, xem nó như cây roi, mạnh mẽ quất về phía Chu Thừa Phong.

Ý tùy tâm động, lúc roi lôi cử động thì người Kiều Tranh cũng đuổi theo.

Roi lôi quất đến trước mặt Chu Thừa Phong, hắn thầm cười nhạo, thiên lôi chẳng lẽ có tác dụng khác đối với tu sĩ tu hành công pháp lôi linh sao? Năng lực kháng lôi của họ là gấp mấy lần tu sĩ bình thường.

Chu Thừa Phong một tay đập tan roi lôi, còn chưa kịp nói chuyện đã bị Kiều Tranh áp sát.

Dung mạo tinh xảo của Kiều Tranh phóng đại vô hạn trước mắt Chu Thừa Phong, Chu Thừa Phong chỉ thấy cùng bụng đau đớn, bị người đánh lui mấy bước.

Thân thể bị đánh còn bất ổn, phía sau lại truyền tới một trọng quyền, ngay sau đó là một cú đá vòng, mỗi lần công kích giống như có tảng đá ngàn cân đè lên người, chỗ bị đánh trúng muốn vận chuyển linh khí để bảo vệ cũng không thể, tắc nghẽn vô cùng. Thế công liên tục không ngớt đánh Chu Thừa Phong gần như không thở nổi.

Mặt chúng đệ tử Thái Ngọ môn đều biến thành =0=.

Nhìn đi, bọn họ vừa thấy cái gì?

Kiều sư huynh trông thì xinh đẹp yếu ớt thế mà ném bảo khí bút diệu sinh đi, tay không tấc sắt đánh tay không với Chu Thừa Phong!

Đánh tay không!!!

Quả thực kinh khủng được chưa.

Đợi chút, sư huynh Kiều Tranh, huynh là pháp tu chứ không phải thể tu trong truyền thuyết đâu.

Không không không, dù là thể tu cũng không có loại đấu pháp đánh nhau giống người phàm này đâu!

Đệ tử Thái Ngọ môn ai nấy nghẹn tim, vốn tưởng biểu hiện của sư huynh Kiều Tranh ở pháp hội đại điển kim đan đã đủ dọa người, nào ngờ lúc đó sư huynh Kiều Tranh thật sự chỉ chơi một chút. Có chiêu số cận chiến lợi hại như vậy mà sư huynh huynh còn che giấu dung mạo vì sợ người khác ngấp nghé…

Đúng là vẽ rắn thêm chân.

Bị sư huynh Kiều Tranh huynh đánh như thế, à không, bọn họ mà tiết lộ cảnh tượng trong đá lưu ảnh ra ngoài, sợ là tất cả tu sĩ thích mỹ nhân đều sẽ trốn tránh Kiều Tranh đó.

Rõ ràng Chu Thừa Phong bị Kiều Tranh đè đầu đánh, người đứng ngoài quan sát như bọn họ cũng thấy hết sức nhức nhối là tại vì sao? Du Châu thậm chí không nhịn được mà ôm ngực, hiển nhiên rất đau tim với đấu pháp hung tàn của Kiều Tranh.

Nếu Kiều Tranh đánh nữ tu như thế này một lần, e rằng nữ tu kia dù còn sống cũng không muốn làm nữ nhân nữa!

Còn một trưởng lão một thanh niên đứng trên Thái Ngọ Phong xem trận đấu này, con ngươi cũng suýt rớt hẳn ra.

Từng người gật gù đắc ý, thất sách thất sách, bọn họ nhìn nhầm rồi.

Đã bao nhiêu năm chưa thấy loại đấu pháp này nhỉ? Lại nói đây không phải là bản quyền cận chiến của kiếm tu và yêu tu sao!

Một già một trẻ liếc nhìn nhau, yên lặng lau mồ hôi trên trán.

Người tu chân đầu năm nay, bọn họ càng xem càng không hiểu.

Bụp bụp bụp.

Bốp bốp bốp!

Cơ thể Chu Thừa Phong không ngừng bị Kiều Tranh đả thương, loại cảm giác bị người đánh bằng tay chân này còn đau đớn hơn bị pháp bảo đánh trúng, đồng thời mang theo không ít khuất nhục. Chu Thừa Phong muốn phản kháng nhưng mỗi khi hắn muốn thi triển độn pháp rời đi, cuối cùng Kiều Tranh sẽ xuất hiện đúng chỗ hắn muốn bỏ chạy, tiếp tục phát động công kích.

À, hắn hẳn nên cảm ơn Kiều Tranh đánh đến giờ toàn đánh lên người chứ không trúng mặt.

Tu sĩ có thể trọng thương trên người chứ tuyệt đối không thể bị đánh vào mặt.

Kiều Tranh cũng không muốn nhìn một cái đầu heo đi theo mình tiến vào Thái Nhất tiên tông, đến lúc đó không chỉ mất mặt một mình y. Luôn phải lo lắng cho thể diện Thái Ngọ môn một chút.

Nụ cười trên mặt Kiều Tranh chưa từng tắt, bên tai luôn vang lên lời Đường Tam Dương nói với mình trước khi y vượt thiên môn.

Vượt thiên môn tuy không cố tình để tu sĩ chết nhưng nguy hiểm vẫn khó lòng đề phòng. Bản thân công pháp của Kiều Tranh lại khuyết thiếu thủ đoạn công kích mạnh nên Đường Tam Dương không nhìn vẻ khinh thường của Khổng Thanh Nghi, xách một mình Kiều Tranh ra tiến hành “phụ đạo đặc biệt” một đối một.

“Pháp tu các ngươi, nói cho cùng chính là nhục thân quá yếu ớt, luôn luôn ỷ vào pháp bảo bùa chú. Cho nên bất kể là đối chiến hay độ kiếp, một khi pháp bảo bị người bắt được, các ngươi cũng chơi xong.” Đường Tam Dương lúc nói lời này khuôn mặt vẫn như cũ, nhưng nội dung nói rất mới mẻ thú vị, với lại đôi mắt luôn không dám nhìn mặt Kiều Tranh, khóe mắt liếc qua cuối cùng sẽ lơ đãng tiết lộ sự lo lắng bất đắc dĩ biệt nữu của hắn.

Há miệng ngậm miệng đều là “pháp tu các ngươi”, giống như không nói thế thì không thể tách rời quan hệ của họ.

“Sở dĩ kiếm tu mạnh mẽ, nghiền ép pháp tu cùng giai không phải bởi vì kiếm ý, mà do bản thân họ đã là pháp bảo, viễn chiến có kiếm quang phân hóa, kiếm ý hóa hình, cận chiến dựa vào kiếm trong tay, một đôi tay, vạn vật có thể làm kiếm, cho nên kiếm tu có câu một kiếm phá vạn pháp!”

“Tố chất thân thể ngươi mạnh hơn cả thể tu bình thường, mặc dù ta không biết rốt cuộc ngươi luyện công pháp gì nhưng…” Đường Tam Dương chần chừ, hai tay đặt lên vai Kiều Tranh, “Khí hỗn độn tồn tại trong cơ thể, tay chân ngươi chính là pháp bảo công kích lớn nhất của ngươi. Cận chiến vô địch, viễn chiến lập trận ném bùa là đủ tự vệ.”

“Chu sư huynh, là ta thắng.”

Kiều Tranh cười to, vô cùng khí phách chỉ bầu trời, trên trời không có gì cả, Hàn Phách và lôi quang đã triệt tiêu lẫn nhau, biến mất sạch sẽ.

“Chu sư huynh, ngươi vẫn nên đi xuống đi.”

Nói xong, Kiều Tranh xoay người, đạp một cước lên bả vai Chu Thừa Phong, đá hắn rớt thẳng từ trên trời xuống.

Rầm!

Chu Thừa Phong rơi từ trên không xuống, nện ra một cái hố sâu hoắm, bụt đất tung bay!

Kiều Tranh sửa sang lại quần áo, phủi tay, mặt mang nụ cười hiền lành, tiên khí ẩn hiện, tao nhã lễ độ bước xuống từng bước, quả là mỹ nhân như ngọc, đẹp không gì sánh bằng!

Chỉ là chúng đệ tử Thái Ngọ môn vừa xem dáng vẻ đấu pháp của Kiều Tranh, ai nấy không khỏi dời mắt…

Lúc này Đường Tam Dương đang chuẩn bị truyền tống chợt có cảm giác, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Hắn sắp đến rồi.

Không biết giờ này khắc này Kiều Tranh đang làm gì đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK