Minh Hư khi nhìn thấy đồ đệ Vinh Khách lập tức chột dạ không thôi, cũng không biết đồ đệ đoán được bao nhiêu. Có điều trước đó mình từng ám chỉ Đường Tam Dương có huyết mạch yêu thú, hẳn có thể lừa gạt cho qua.
Minh Hư trong lòng ầm ầm nổi sóng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh không lay động.
Hắn vô cùng tự nhiên thuận lợi đi đến trước mặt Vinh Khách, “Chi bằng ba vị nói chuyện, ta và đồ nhi đi trước.” Nói xong, không đợi Vinh Khách phản ứng liền kéo hắn đi.
Vinh Khách đúng là chưa kịp phản ứng.
Chẳng qua thấy sư phụ khó có khi giữ chặt tay mình, xúc cảm và nhiệt độ lòng bàn tay đều là sự quen thuộc đã lâu không gặp nên cứ để mặc. Từ khi hắn lớn lên, sư phụ không còn nắm tay hắn không chút kiêng dè như hồi bé, thậm chí vì bế quan quanh năm, muốn gặp một lần cũng vô cùng khó. Đợi mình vượt thiên môn thành công, sau này muốn gặp sư phụ càng khó hơn.
Tư tâm Vinh Khách không mong muốn đi tham dự vượt thiên môn, đi thượng giới, không nói đến tiên lộ phiêu mạc, gặp sư phụ cũng không biết phải chờ đến khi nào. Nhưng hắn là đại đệ tử của chưởng môn, nếu không thành công đến thượng giới, mất là thể diện của Minh Hư. Hắn muốn vượt qua sư phụ, bảo vệ sư phụ, cơ duyên và tài nguyên ở trung thế giới thiếu rất nhiều. Càng đừng nói sư phụ còn có huyết thống bán yêu đòi mạng, nhân tộc yêu tộc đều không liên quan, nếu mình không có sức mạnh và tu vi, lỡ như về sau có chuyện, chẳng những không thể giúp sư phụ mà còn cản trở.
Dù sao tính tình sư phụ lười biếng như thế, chắc sẽ không chủ động gây phiền phức đâu.
Vinh Khách nữa buồn rầu nửa ngọt ngào nghĩ.
Khổng Thanh Nghi dĩ nhiên cũng phát hiện Kiều Tranh.
Hắn hiểu Kiều Tranh không nhiều, chỉ biết đó là tu sĩ cứu Đường Tam Dương đồng thời cùng hắn lập khế ước. Với lại Kiều Tranh chăm sóc Đường Tam Dương rất không tệ, cũng không hà khắc. Do đó xem như là đại ân nhân tộc Khổng Tước bọn họ đi. Cho nên dù vừa rồi Kiều Tranh vô lễ tùy tiện xen ngang, Khổng Thanh Nghi cũng thấy không sao, ngược lại, tướng mạo Kiều Tranh tuy thanh tú, nhìn qua thì nhã nhặn đấy nhưng vẫn có thể lừa người. Đương nhiên, nếu là tướng mạo nguyên bản của y, có lẽ giá trị hảo cảm Khổng Thanh Nghi dành cho y sẽ tăng một khoảng lớn!
“Vị này hẳn là Kiều tu sĩ Kiều Tranh. Tuổi còn trẻ đã có tu vi này quả là hiếm thấy.” Khổng Thanh Nghi rất khách sáo với Kiều Tranh, “Tại hạ Khổng Thanh Nghi, đồng tộc của Tam Dương.”
“Tiền bối mạnh khỏe.” Kiều Tranh cũng khách sáo đáp lại. Nói xong thì quay đầu thoáng nhìn Đường Tam Dương, phát hiện Tam Dương cũng đang nhìn y. Mắt nhìn mắt, lập tức khiến tâm tình thấp thỏm của Kiều Tranh an định hẳn. Chỉ cần Tam Dương không muốn trở về, những chuyện khác đều có thể từ từ tính toán.
Lúc này trong động phủ chỉ còn ba người họ, Khổng Thanh Nghi không tránh được bày ra chút kiêu ngạo. Dẫu sao hiện tại hắn cũng là tu sĩ kỳ hóa thần, nếu quá hiền lành với tu sĩ kỳ kim đan, thật đúng là cho rằng hắn dễ bị bắt nạt. Nhân tu ấy mà, xưa nay đều là hiếp yếu sợ mạnh! Theo Khổng Thanh Nghi, Đường Tam Dương nhập kiếm lộ cũng bởi không có trưởng bối ở bên giáo dưỡng, sớm muộn gì cũng lạc đường quay lại. Nhưng Kiều Tranh này chính là trở ngại lớn nhất trong việc mang Đường Tam Dương về tộc.
“Vị tiểu hữu này hình như sắp phải chuẩn bị vượt thiên môn.” Khổng Thanh Nghi hiền hòa hướng Kiều Tranh cười, vung tay lên, mấy tia tinh quang bay ra từ tay áo, chưa đến nửa hơi thở đã nhoáng lên trước mắt Kiều Tranh, biến thành mấy món pháp bảo vàng óng sáng loáng, xem đẳng cấp này, từng món đều không phải vật phàm.
“Khổng tiền bối có ý gì?” Mặt Kiều Tranh không đổi sắc, hồi bé đi theo sư phụ đã thấy bao nhiêu pháp bảo, y cũng không để ý. Ngoại trừ pháp bảo bản mạng, những pháp bảo khác nói cho cùng chỉ là ngoại vật, mặc dù nói bảo nhiều không ép thân nhưng thực lực hiện tại của Kiều Tranh mà cầm nhiều pháp bảo như vậy, đoán chừng chỉ có thể biến thành dê béo trong mắt người khác.
“Tiểu hữu nhận ra những vật này?” Khổng Thanh Nghi thấy Kiều Tranh không đổi sắc mặt, trong lòng cũng không cho rằng một tu sĩ kim đan nho nhỏ sẽ không động tâm với những pháp bảo này, chắc là kiến thức kém, xem trân châu thành mắt cá.
“Pháp bảo cấp thuần dương, ta đương nhiên biết. Khổng tiền bối gia tài phong phú, khiến người hâm mộ.” Kiều Tranh gật đầu, nói nghiêm túc.
“… Hóa ra ngươi biết.” Khổng Thanh Nghi thu lại coi thường ban nãy, “Vậy ngươi có biết những pháp bảo này từ đâu đến không?”
“Đơn giản là… tiền bối thực lực siêu quần, cầm vào tay.” Kiều Tranh ban đầu muốn nói “hãm hại lừa gạt”, hầu hết tu sĩ gia sản phong phú đều là cướp pháp bảo trong tay người khác mà có, đi mua đi luyện chế hẳn hoi không có lời, không kiếm bộn tiền, muốn có nhiều pháp bảo thuần dương như vậy, haha, Kiều Tranh không ngây thơ đến mức ấy.
“Đây đều là dùng Ngũ Sắc Thần Quang chiếm được.” Khổng Thanh Nghi dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn Kiều Tranh, nói, “Kiều tiểu hữu, ngươi cứu Tam Dương lại dưỡng dục hắn lâu như vậy, tại hạ sẽ khắc ghi ân tình của ngươi. Chỉ là nhân yêu khác đường, Tam Dương nếu là thú con tộc ta, chúng ta dĩ nhiên không thể mặc hắn lưu lạc bên ngoài. Tam Dương tư chất như thế, chẳng những không thể cảm thấy thần thông thiên phú ngược lại còn vào kiếm đạo, có thể thấy tiểu hữu không hiểu biết nhiều về tộc Khổng Tước ta. Nếu đạo hữu bằng lòng, sau này đến đại thế giới Thiên Nguyên nếu nhớ nhung Tam Dương, chỉ cần thông báo một tiếng, tộc ta nhất định quét dọn giường chiếu đợi tiểu hữu ghé thăm.” Khổng Thanh Nghi nói lời này đã là cực kỳ khách sáo. Nếu không phải nể mặt Kiều Tranh là người của Minh Hư còn là ân nhân cứu mạng Tam Dương, Khổng Thanh Nghi tuyệt đối sẽ không nói năng khách sáo như vậy, còn đưa ra quyền lợi có thể đến gặp Tam Dương bất cứ lúc nào.
Thái độ chung của yêu thú với loài người đều không tốt. Dù là ai đang yên lành ở trong nhà mình đột nhiên bị một con kiến đuổi ra khỏi nhà, lại bởi số lượng kiến quá nhiều nên không thể không thỏa hiệp, thái độ với con kiến cũng sẽ không tốt. Loài người trong mắt yêu thú chính là con kiến đó.
“Nếu tiểu hữu thích, những pháp bảo này đạo hữu lấy hết cũng không sao.” Khổng Thanh Nghi chẳng hề đau lòng đem những món pháp bảo người người mơ ước nhẹ nhàng đưa cho Kiều Tranh. Dù sao nhân tu đánh chủ ý lên yêu thú bọn họ rất nhiều, tùy tiện thả ra chút tin bảo có yêu thú cấp cao trọng thương là sẽ có một đống nhân tu không muốn sống mang theo một đống pháp bảo đến vây bắt, dùng Ngũ Sắc Thần Quang quét xoạt một phát, pháp bảo đều vào túi.
Kiều Tranh nhìn Khổng Thanh Nghi một lúc, bỗng cười một tiếng, “Tiền bối nói đùa. Tại hạ chỉ là kim đan, nguyên bảo bản mạng chưa luyện chế, cho ta nhiều pháp bảo thuần dương như vậy cũng là có hại không lợi.”
“Nói vậy là tiểu hữu không muốn lấy?” Khổng Thanh Nhi dừng một chút, hỏi ngược lại.
Kiều Tranh cười không nói, chỉ có khóe mắt liếc Đường Tam Dương.
Đường Tam Dương bị Kiều Tranh nhìn như thế cũng ngồi không yên, nhẹ giọng ho khan, “Ta đã nhập kiếm đạo, cần cùng Kiều Tranh đi đại thế giới Thiên Nguyên du lịch, mở mang kiến thức, truy tìm đại đạo. Trong tộc đã không có kiếm tu và thân tộc trực hệ của ta, tạm cư là được.” Dứt lời, Đường Tam Dương cảm thấy thế này hình như chưa đủ đuổi Khổng Thanh Nghi đi liền bổ sung một câu, “Ta sẽ định kỳ trở về thăm, chỉ cần Khổng đạo hữu để lại địa chỉ.”
“Tam Dương nói đúng.” Kiều Tranh hết sức hài lòng gật đầu.
Khổng Thanh Nghi lần này thật sự bị họ chọc giận mà cười, một xướng một họa, ai không biết sẽ tưởng tộc Khổng Tước hắn là điện Diêm La, không được đi!
“Ngươi có biết thần thông thiên phú Ngũ Sắc Thần Quang đại biểu cho cái gì không?” Năm ngón tay Khổng Thanh Nghi vồ lấy, thu hết đống pháp bảo thuần dương vào tay áo, quay đầu hỏi Đường Tam Dương.
Đường Tam Dương lắc đầu nói không biết.
“Ngày xưa Khổng Tuyên tộc ta kế thừa sức mạnh Phượng Hoàng, lấy pháp lực vô biên tốn mấy vạn năm luyện hóa Ngũ Sắc Thần Quang thành thần thông. Về sau cố tình tìm khí hỗn độn tiên thiên, khắc Ngũ Sắc Thần Quang vào huyết mạch, trải qua mấy đời truyền thừa mới hóa thành thần thông thiên phú tộc ta. Bình thường mà nói, sau khi ngươi thay lông sẽ thức tỉnh thần thông thiên phú, tiếc rằng vì đủ loại thiếu hụt khó lường nhập kỳ môn lại nhập kiếm đạo. Nếu bây giờ trở về, các trưởng lão tất nhiên sẽ nghĩ ra biện pháp. Chờ ngươi thức tỉnh thiên phú sẽ là người kế thừa huyết mạch Phượng Hoàng Cửu Thiên thuần khiết, sau này bất kể yêu tu ma tu nhân tu, phàm là kẻ sử dụng pháp bảo trước mặt ngươi đều phải ngoan ngoãn dâng lên.” Khổng Thanh Nghi vừa nói vừa mở túi trữ vật của mình, bên trong lít nha lít nhít sắp đầy các loại pháp bảo, quả thật là một cái kho pháp bảo di động! Không biết là đánh cướp bao nhiêu thế giới rời rạc bao nhiêu tu sĩ mới góp nhặt được chừng đó tài sản, khó trách lúc nói đưa Kiều Tranh pháp bảo mắt cũng không thèm chớp lấy một cái.
Kiều Tranh đột nhiên nhìn thấy nhiều pháp bảo như vậy, suýt nữa đạo tâm bất ổn.
Chắc hẳn nhân tu thống hận yêu thu đến thế, giá trị cừu hận của nhân sĩ đáng thương bị Ngũ Sắc Thần Quang tộc Khổng Tước quét một phát là mất pháp bảo đã chiếm hơn phân nửa! Bản thân Ngũ Sắc Thần Quang là do chút khí hỗn độn tiên thiên biến thành, về sau hóa thành lông vũ dài khoảng ba thước, đều có màu sắc là xanh, vàng, đỏ, đen, trắng lẫn trong chùm lông đuôi của khổng tước. Năm xưa, Khổng Tuyên dựa vào Ngũ Sắc Thần Quang gần như quét sạch pháp bảo không địch thủ, cực kỳ lợi hại! Pháp bảo có lợi hại hơn cũng không thoát khỏi cấu trúc ngũ hành thiên địa, nói cách khác, chỉ cần là pháp bảo có mang thuộc tính ngũ hành, cho dù tâm huyết tương liên với chủ nhân, bị Ngũ Sắc Thần Quang chiếu một cái cũng sẽ mất hiệu lực, bị tộc Khổng Tước thu vào túi!
Loại thiên phú này trên một Khổng Tuyên đã là tai họa vô biên, cuối cùng vẫn xuất động thánh nhân mới giải quyết xong. Nếu tất cả Khổng Tước đều có năng lực này, chẳng phải còn nguy hiểm hơn rồng phượng sao? Bởi vậy thiên đạo liền định ra hạn chế, tộc Khổng Tước dòng phụ đông đảo, có năng lực thức tỉnh Ngũ Sắc Thần Quang cũng chỉ được vài chi, hơn nữa còn không thức tỉnh hoàn toàn.
Chẳng hạn như Khổng Thanh Nghi, thân là khổng tước xanh, thức tỉnh thì cơ bản chỉ có sức mạnh ba màu xanh vàng đen, thần thông thiên phú cũng chỉ có tác dụng với pháp bảo thuộc tính Mộc Kim Thổ, đồng thời đẳng cấp cao nhất là thuần dương, ở trong tộc Khổng Tước đã là thiên phú kinh người hiếm có. Trên thực tế, nhóm yêu tu khổng tước thức tỉnh Ngũ Sắc Thần Quang hầu hết đều chỉ có thể thức tỉnh hai màu xanh đen, cấp bậc pháp bảo cũng chỉ đến pháp bảo mà thôi.
Đến đây phải nói về đẳng cấp pháp bảo, bình thường chia thành pháp bảo phổ thông và pháp bảo thuần dương. Pháp bảo phổ thông thường sẽ không sinh ra linh tính cũng không thăng cấp; pháp bảo thuần dương phần lớn đều có linh tính, nếu đủ cơ duyên sẽ thăng cấp thành chân bảo, thậm chí là tiên khí, uy lực cũng lợi hại hơn pháp bảo bình thường rất nhiều. Tu sĩ có được được pháp bảo thuần dương cũng gần như xem chúng là mệnh căn tử.
Mệnh căn tử: đồ vật phát ra sinh mệnh hoặc tinh lực; ví von vãn bối được coi trọng nhất, sự vật quan trọng nhất hoặc được coi trọng nhất, đồ vật yêu thích nhất
Khổng Thanh Nghi thoáng cái cầm nhiều như vậy, ở các đại thế giới đều lưu lại truyền thuyết về hắn, tu sĩ mệnh danh “Đa Bảo” ban đầu thấy hắn cũng phải ngoan ngoãn nhường danh hiệu.
Về phần khổng tước trắng như Đường Tam Dương, trong lịch sử xưa nay chỉ thức tỉnh một màu là màu trắng, pháp bảo thuộc tính Thủy. Tiếc thay có câu “Thượng thiện nhược thủy”, pháp bảo thuộc tính Thủy không chỉ ít mà hầu hết đều không có đủ lực công kích, khiến địa vị khổng tước trắng năng lực thức tỉnh đã kém hơn khổng tước thường càng thêm lúng túng.
Chuyện này dĩ nhiên Khổng Thanh Nghi sẽ không giội nước lạnh cho Đường Tam Dương, bây giờ vẫn phải đem người về đã rồi tính sau.
“Ta đã nhập kiếm đạo, chính là cho ta tiên khí cũng không có tác dụng lớn.” Đường Tam Dương viện cớ không cần đổi, một câu ép hết nhiệt huyết của Khổng Thanh Nghi.
Đúng vậy, kiếm tu chính là không cần nhiều pháp bảo, pháp tu mới cần.
Bản thân kiếm tu là một thanh kiếm di động, có thể hủy hoại bất kỳ pháp bảo nào.
“Đạo hữu nhìn đi.” Đường Tam Dương sợ Khổng Thanh Nghi không tin, mở lòng bàn tay ra, trên lòng bàn tay bắn ra một thanh kiếm nhỏ bình bình thường thường, kiếm này nhìn bình thường nhưng vô cùng sắc bén, thần thức quấn quanh liền bị kiếm khí cắt phá thành mảnh nhỏ. Càng quan trọng hơn là thanh kiếm này tự mang thuộc tính bài trừ yêu tà, khiến Khổng Thanh Nghi nhìn rất không thoải mái.
Khổng Thanh Nghi vội vàng thu hồi thần thức, không dám nhìn thêm, trong lòng ai oán vô hạn.
Khổ sở thiên đạo quả thật không dung được Khổng Tước Cửu Thiên có thể thức tỉnh thần thông tứ sắc sao? Huyết mạch duy nhất chẳng những là bạch tử, còn là con trai kiếm đạo trời sinh?
Tin này nếu truyền về, chỉ sợ các trưởng lão sẽ đi nhảy sông tập thể mất.
Khổng Thanh Nghi khó chịu xoa trán, không khỏi nản chí ngã lòng, chán nản nói, “Ngươi mới nghĩ lại cho kỹ. Ta cũng chỉ là nhân vật nhỏ thôi, không có quyền thả ngươi đi. Chờ ta bẩm báo trưởng lão rồi sẽ nói cho ngươi biết quyết định.” Nói xong, Khổng Thanh Nghi liền nhắm mắt làm ngơ biến mất trong động phủ của Minh Hư.
Kiều Tranh trơ mắt nhìn Khổng Thanh Nghi mới đầu cao ngạo lúc đi buồn bã, trong lòng vô cùng sảng khoái, nhìn Đường Tam Dương, thật lòng nói, “Kiếm đạo đúng là không tệ.”
“Dĩ nhiên.” Đường Tam Dương gật gù.
Pháp tu có thể hiểu điểm này, thật đáng mừng, có tiến bộ.
Thời gian qua nhanh, thoáng chốc đã qua nửa năm.
Khổng Thanh Nghi cuối cùng không khuyên Đường Tam Dương trở về mà ở lại Thái Ngọ môn chờ vượt thiên môn kết thúc sẽ mang theo Minh Hư cùng đến đại thế giới Thiên Nguyên, hắn muốn đích thân trở về nói chuyện với trưởng lão. Dù sao nửa năm này, hắn thật sự hiểu biết thành tựu kiếm đạo của Đường Tam Dương.
Ngũ Sắc Thần Quang cái gì cũng có thể xoát, chỉ có kiếm ý hư vô mờ ảo là không có cách nào xoát.
Khổng Thanh Nghi nửa tháng liên tục xem Đường Tam Dương luyện kiếm, toàn thân đều không tốt đẹp nổi, nhìn qua không giống khổng tước cao ngạo, ngược lại giống gà trống bại trận hơn, thật là không nói đến cũng được.
Vượt thiên môn năm mươi năm một lần cuối cùng cũng đến trong sự chờ đợi tha thiết của mọi người.
Địa điểm vượt thiên môn thuộc một quần sơn ở thế giới Thần Nguyên. Quần sơn này linh khí mỏng manh nhưng sau khi được chọn, đại năng từ thượng giới đã tự tay trồng linh mạch, liền biến thành mười ngọn linh sơn nồng đậm linh khí.
Bởi lần đại hội này tên Vượt thiên môn nên mười ngọn núi này trực tiếp bị gán tên “Thập Thiên Môn”.
Tiếng chuông khai mạc pháp hội vượt thiên môn đã vang vọng khắp thế giới Thần Nguyên, mỗi tu sĩ tu vi trúc cơ trở lên đều có thể nghe thấy. Một tiếng lại một tiếng, khoảng chừng chín mươi chín tiếng, vang cả một ngày mới dừng.
Thái Ngọ môn, Tam Nguyên kiếm đạo môn, Đan Khuê môn, ba đại tông môn hàng đầu khi nghe thấy tiếng chuông thứ nhất liền tập trung mười đệ tử tham tuyển trong môn lại, mỗi người động viên một lần, chưởng môn các phái tự mình mang theo trưởng lão mở đường cho bọn họ, trùng trùng điệp điệp lao tới vị trí thiên môn.
Đường Tam Dương và Khổng Thanh Nghi cùng thay đổi tướng mạo, ngụy trang thành đệ tử tùy hành của Thái Ngọ môn đi theo. Trước kia Kiều Tranh còn muốn Đường Tam Dương biến thành yêu thú đi theo mình cùng trực tiếp vượt thiên môn, bởi yêu thú được tính là chiến lực của tu sĩ, được phép mang theo. Chỉ là bây giờ có Khổng Thanh Nghi, dĩ nhiên sẽ không để Kiều Tranh tổn hại tôn nghiêm tộc Khổng Tước như thế, nên Đường Tam Dương đành đi theo Minh Hư với Khổng Thanh Nghi. Kiều Tranh còn vì thế mà tranh chấp với Khổng Thanh Nghi, đáng tiếc chẳng làm nên trò trống gì bởi thái độ Khổng Thanh Nghi phi thường kiên quyết, cuối cùng chỉ có thể lấy cớ thân phận Đường Tam Dương có khả năng bị tu sĩ thượng giới nhận ra, lại có Minh Hư chính miệng bảo đảm mới khiến Kiều Tranh không thể không đồng ý.
“Hôm nay chính là kỳ vượt thiên môn, mười người các ngươi phải dốc hết toàn lực, không được làm mất danh tiếng Thái Ngọ môn ta. Bây giờ đi đi, các ngươi đã có được tư cách tiến vào.” Nói xong, Minh Hư búng ngón tay, mười tia sáng hóa thành một ấn ký “Thiên Nguyên” khắc lên ngực trái mười người, vô cùng bắt mắt.
“Đa tạ đại ân của chưởng môn, ân tình của tông môn, chúng con ghi nhớ trong lòng.” Mười người nhóm Vinh Khách cùng hành lễ với Minh Hư, vẻ mặt đều có không nỡ và trịnh trọng.
Sau này đi đại thế giới Thiên Nguyên, sư trưởng hảo hữu thế giới này không biết khi nào mới có thể gặp lại? Đại đạo cô tịch, đi đến cuối, bên cạnh có thể còn lại mấy người đây?
Kiều Tranh nhìn Đường Tam Dương sau lưng Minh Hư, vô cùng không nỡ nhưng cũng biết đây chỉ là chia ly ngắn ngủi. Y lưu lại thế giới Thần Nguyên đủ lâu rồi, sư phụ đang ở thượng giới chờ đợi. Đến đại thế giới Thiên Nguyên, không biết về sau sẽ là dáng vẻ như thế nào?
Mười người, từng người tạm biệt sư môn và hảo hữu, Vinh Khách và Hà Tất Khinh cũng nói chuyện với Minh Hư hồi lâu mới hóa thành vệt sáng rời đi.
Kiều Tranh im lặng làm khẩu hình “bảo trọng” với Đường Tam Dương, cưỡi mây phá mây mà đi.
Lúc này ở ngọn núi Thiên Môn thứ nhất đã có hơn mười tu sĩ đang đứng, trên ngực mỗi người đều thêu hai chữ “Thiên Nguyên”, chính là các tu sĩ có tư cách trực tiếp được tuyển chọn trong các môn phái. Mỗi người đều là kim đan trung tứ phẩm trở lên. Ngoài ba đại tông môn có mười suất, các môn phái khác chỉ có được hai đến ba suất mà thôi, tổng cộng cũng chỉ có khoảng sáu mươi suất vào thẳng. Có thể thấy ba đại tông môn ở thế giới Thần Nguyên có thế lực rất lớn, chiếm cứ nửa giang sơn.
Một lát sau, Nhạc Minh và Vệ Hàm Ương cũng dẫn đệ tử Tam Nguyên kiếm đạo môn chạy đến, Đan Tinh Bát Tử Đan Khuê môn cũng đến, Đan Ninh khi nhìn thấy Kiều Tranh còn cố tình nhìn chằm chặp. Chỉ là Kiều Tranh không hề đáp lại làm hắn rất phiền muộn.
Rất nhanh, sáu mươi tu sĩ đều tập trung một chỗ.
Trong này, dĩ nhiên Vinh Khách, Nhạc Minh và Kiều Tranh được chú ý nhiều nhất. Mỗi tu sĩ đến đây đều là thiên tài nên không tranh đấu miệng lưỡi nhiều như tu sĩ bình thường, chỉ âm thầm quan tâm kỹ càng chút thôi.
Đợi sáu mươi người đến đủ, trên bầu trời đột nhiên truyền đến tiếng tiên nhạc, thải quang dương dương sái sái, hình thành một thiên lộ đặc biệt. Có mấy tu sĩ giẫm lên mây mù, vấn búi tóc, đều mặc áo dài tơ trắng, mỗi bước bước trên thiên lộ đều man guy thế khiến núi sông biến sắc. Rõ ràng là khoảng cách giữa trời và đất, bọn họ lại chỉ đi ba bước, thoáng cái đã từ không trung đáp xuống trước mặt sáu mươi người.
Dẫn đầu là một nam tu hậu kỳ hóa thần, dung mạo phổ thông, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt không vui giận, nhìn sáu mươi tu sĩ trẻ tuổi tiền đồ vô hạn này cũng là thản nhiên liếc mắt, “Đến cả rồi thì chờ chọn xong một trăm tán tu đi. Có thể cùng quan sát hoặc chọn một động phủ ở hậu sơn yên lặng chờ.” Nam tu tiện tay chỉ về một ngọn núi, mở ra toàn bộ cấm chế trên động phủ phía sau núi, “Ta họ Phong, các ngươi gọi ta Phong đạo trưởng là được.”
Đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng vẫn là hai người Nhạc Minh và Vinh Khách cùng ra khỏi hàng, chắp tay nói, “Nguyện cùng đạo trưởng đi quan sát.”
“Vậy đi thôi.”
Nói xong, Phong đạo trưởng quay người, phất tay lên, cuốn trọn sáu mươi người vào trong tay áo cùng mang đi.
Thi đấu một trăm suất tán tu tiến hành ở ngọn núi thứ năm, chưởng môn và trưởng lão các môn phái dĩ nhiên cũng ngồi ở đó. Chỉ là vì lý do công bằng, sáu mươi người này sẽ không bị người trong môn phái nhìn thấy. Trên đấu trường có thiết trí trận pháp, ngăn cách thần thức và ánh mắt song phương, giống như đưa thân vào hai không gian vậy.
Nhóm Kiều Tranh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm liền có phong vân chợt đến, khi mở mat ra đã đứng trên một ngọn núi khác.
Thập Thiên Môn này nói dễ nghe là dãy núi, thật ra các đỉnh núi cách nhau cực xa, giữa mỗi ngọn núi còn có không ít nơi chướng khí hiểm yếu, từng có tu sĩ nguyên anh muốn nhảy đến xem cũng không thể. Nhưng mà trong chớp mắt, bọn họ đã đi qua năm ngọn núi đến sân tỷ thí.
Tu vi vị Phong đạo trưởng này, quả nhiên sâu không lường được!
Kiều Tranh đứng trên mặt đất, đệ tử tùy hành Thái Ngọ môn chiếm một góc sân, lấy ra bồ đoàn nhao nhao ngồi xuống.
Thật ra nơi này chưa chắc chỉ có sáu mươi người bọn họ, nhất định trưởng lão sư huynh đệ đồng môn của họ cũng ở chỗ này. Nhưng vì trận pháp không gian cách ly, bọn họ đều không thể nhìn thấy đối phương.
Trong lòng Kiều Tranh có cảm giác, nhìn sang hướng tây nam của mình.
Cho dù không nhìn thấy, y cũng biết Tam Dương chắc chắn đứng ở đó.
Kiều Tranh bất chợt nở nụ cười, nói với Vinh Khách một tiếng rồi cầm bồ đoàn, ngồi xuống nơi y cảm nhận được vị trí của Đường Tam Dương.