” Chỉ là để tiện chăm sóc lúc nửa đêm cô ấy khó chịu thôi ạ. “
” Coi như cậu biết lấy lí do. Ngày mai liền đưa Tiểu Uyển và Tiểu Mộc về “
” Cháu đã biết ạ! “
[……]
Lãnh Vân quay về phòng không thấy Nhan Thiên Uyển đâu liền gọi:
” Uyển Nhi, Uyển Nhi “
” Em ở trong phòng quần áo. “
” Em vào đây làm gì? Mau ngủ đi có thai ngủ muộn không tốt. ”
” Anh để quần áo của cô gái nào ở đây? Mà lại không cho em xem? “
” Thật sự không có. Anh chỉ muốn em ngủ sớm thôi sao em lại nói vậy. “
” Thật sự không có? “
” Tất nhiên. Tất cả đều là của em mà. “
Nhan Thiên Uyển đang đi bỗng đứng lại cầm một chiếc váy lên.
” Vậy cái này của ai? Đã không còn nhãn. Em cũng không mặc bộ đồ như thế này bao giờ! Anh đã bao nuôi cô gái nào? “
Đó là bộ váy hai dây màu bạch kim. Cô đã mặc khi đi dự tiệc với anh họ để chọc tức anh. Làm anh dở khóc dở cười.
” Còn nói không phải em mặc? “
” Em mặc đồ như thế nào em còn không biết? “
” Em đã mặc nó khi muốn chọc giận anh “
Cô lục lần kí ức một chút. Là lần đó đi dự tiệc cùng anh họ. Chết tiệt! Lại gậy ông đập lưng ông.
Anh nói.
” Anh đúng là có bao nuôi một cô gái nhưng đây đều là của anh mua cho cô ấy khi cô ấy vừa đến ở nhà anh. “
” Ai cần anh bao nuôi? ” Cô liếc xéo anh.
” Anh cứ thích bao nuôi thôi. “
[……]
Sáng hôm sau ở tập đoàn Lãnh Thị.
” Cậu cung cấp những thứ này cho công an kinh tế. “
” Được, tôi sẽ thực hiện ngay “
[……]
” Con mau nghĩ cách gì diệt bà già đó trước đi “
” Phải suy nghĩ cẩn trọng nếu không sẽ bị phát hiện. “
” Con đã nghĩ ra chưa? “
” Con đang suy nghĩ xem nên dùng cách gì để không bị lộ ” Jenny nhếch môi cười.
” Được. “
” Ba mẹ yên tâm con đã có cách rồi chỉ cần đợi kết quả thôi. “
[……]
” Cô đồng ý đi! Số tiền này là của cô. Không phải cô đang rất cần sao? ” Jenny vừa dúi tiền vừa nói với người phụ nữ.
” Tôi…. Tôi…cần thật nhưng…..nhưng tôi không muốn làm hại lão phu nhân “
” Cô chỉ cho bà ta uống thuốc ngủ thì có làm sao đâu? “
” Nhưng…nhưng…… “
” Nếu tôi không nhầm thì cô còn một đứa con trai đang thoi thóp trong bệnh viện. “
” Cô…. Cô…. “
” Vậy cô có làm không? Theo như tôi biết nếu không có số tiền này con trai cô cũng khó sống. “
” Được, tôi làm. “
[……]
” Lão phu nhân, tôi có nấu tổ yến cho bà “
” Được một lát tôi sẽ ăn “
” Lão phu nhân mau ăn đi kẻo nguội sẽ không còn ngon nữa. “
” Cô về phòng nghỉ đi cũng muộn rồi. Đồ đạc mai dọn dẹp cũng được. “
[……]
Đến sáng mẹ Lãnh Vân gọi bà nội anh dậy bởi vì thường ngày 6h bà đã dậy rồi. Nhưng hôm nay 9h vẫn chưa thấy xuống.
Mẹ Lãnh Vân gọi mãi nhưng vẫn không có ai trả lời.
Bà xuống lấy chìa khóa dự phòng mở cửa phòng bà nội. Thấy bà ngủ ở trêи giường.
Lại tiếp tục gọi nhưng vẫn không có động tĩnh. Mẹ Lãnh Vân vội vàng kiểm tra mạch thở thì thấy khá yếu. Liền gọi xe đến bệnh viện cấp cứu.
Vừa đẩy xe mẹ Lãnh Vân vừa khóc:
” Mẹ đừng làm con sợ mẹ mau dậy đi. “