• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lý Nhã Kỳ sau khi về Bách gia ăn uống rất đầy đủ.


Sáng hôm sau vẫn đi học bình thường.


Suốt năm tiết học buổi sáng vẫn chẳng có gì xảy ra cả.


Cho đến khi hết tiết cuối buổi chiều.


"Mọi người biết tin gì chưa? Lý Nhã Kỳ có thai, trên trang web trường đang đăng rất chi tiết về vụ này đó." Một nam sinh hớt hả chạy vào, hét toáng lên với mọi người.


Lý Nhã Kỳ bất giác sững sờ, cả người lạnh toát.


Cả lớp học đều đưa mắt nhìn về phía cô, đủ loại biểu cảm vị ý.


Học bá bên cạnh đang thảo luận chung với Lý Nhã Kỳ, lúc này đứng lên quát: "A Phúc, cậu đừng quá đáng!"


A Phúc là tên của bà tám.


Bà tám tức thì xèo đuôi xuống, gân cổ cãi: "Tớ không nói dối mà, trên trang web trường rõ ràng đang đăng rầm rộ chuyện này mà. Theo nhiều nguồn thông tin bí mật, giới hào môn cũng đang bàn rất sôi nổi về chuyện này đấy!"


Học bá nổi giận: "Nhưng mọi thứ còn chưa được điều tra rõ ràng, Nhã Nhã vẫn là một cô gái, sao cậu có thể đứng trước lớp nói cô ấy như vậy chứ?" Sau đó, cô ấy đặt một tay lên vai Lý Nhã Kỳ: "Không sao đâu, Nhã Nhã, mình đứng về phía cậu mà."


"Ừ..." Lý Nhã Kỳ hít sâu một hơi, tinh thần chuẩn bị đối mặt với tất cả.


Lúc này, trong phòng làm việc.


Cận Đường đang đưa cái máy tính bảng ra trước mặt Bách Dạ Hành, vui sướng nói: "Em không ngờ được Lý Nhã Kỳ có thể làm ra một hành động đê tiện như vậy. Đường đường là một nữ sinh, lại câu dẫn người khác, khiến người khác làm cô ta lớn bụng. Đúng là dâm đãng không còn gì có thể nói được..."


"Cô đủ chưa?" Bách Dạ Hành chán ghét cùng cực, cộng thêm ký ức của kiếp trước nhắc nhở hắn, nữ nhân trước mắt chỉ đem đến cho hắn dối trá cùng lừa gạt.


Huống hồ, Lý Nhã Kỳ là người phụ nữ của hắn, khi nào đến lượt ả bàn luận rồi?


Bách Dạ Hành đứng lên dọn dẹp đồ đạc, giống như ở lại thêm một giây hắn sẽ bị ô uế đến chết vậy.


Cận Đường đứng đó, trong lòng cảm thấy vô cùng tổn thương.


Cô ta khóc lóc, sau đó như lấy hết can đảm mà nói: "Thầy Bách, em thích thầy."


Bách Dạ Hành không quan tâm tới cô ta, nhanh chóng tiến tới cổng.


"Bách Dạ Hành, tại sao? Tại sao em yêu thầy như vậy, thầy tình nguyện yêu người phụ nữ đó cũng không chịu chấp nhận em?"


Bách Dạ Hành đứng im nghe hết lời khóc lóc thảm thiết của cô ta, sau khi đợi cô ta khóc xong mới lãnh đạm nói: "Cô xứng sao?"


"Rác trong hộp bàn, vết mỡ dưới cầu thang, bọn côn đồ sau giờ học,... và mới nhất là tin đồn trên trang web trường,..." Bách Dạ Hành khinh miệt nói: "Cô nghĩ tôi cần loại phụ nữ như cô sao?"


Bách Dạ Hành nhanh chóng bước ra khỏi phòng, để lại Cận Đường gục ngã ở bên trong.


Bỗng chốc một chùm khí đen bao trùm lấy cô ta, kéo theo đó là tràng cười điên dại.


_________________


Lý Nhã Kỳ ôm cặp về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy Bách phu nhân đứng đợi sẵn.


Bách phu nhân ném một sấp giấy tờ lên đằng trước, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập tức giận cùng thất vọng.


"Lý Nhã Kỳ, cho ta một lời giải thích!"


Lý Nhã Kỳ tiến đến lượm lên, sau đó quan sát.


Là giấy xét nghiệm siêu âm của cô.


Là bản photo, chắc hẳn có người cố ý giở trò.


Bách phu nhân nhìn khuôn mặt của Lý Nhã Kỳ: "Cô có gì muốn giải thích với ta không?"


Lý Nhã Kỳ lập tức phủ định: "Không có!"


"Cha của đứa bé là ai?"


"..." Lý Nhã Kỳ không nói.


Chát!


Thanh âm giòn giã vang lên, một bên má của Lý Nhã Kỳ đỏ lên một mảng.


"Lý Nhã Kỳ, ta đối xử với cô không tốt sao? Tại sao cô lại đối xử với ta như vậy..." Nói một tràng dài, cuối cùng Bách phu nhân chợt nói: "Không đúng, cô nói cho ta biết, có phải cô bị người ta cưỡng bức? Không sao hết, ta làm chủ cho cô."


Lý Nhã Kỳ cắn răng: "Là con tự nguyện."


"Cô!" Lý phu nhân có lẽ rất tức giận, chỉ tay thẳng mặt Lý Nhã Kỳ: "Bách gia bị cô bôi nhọ hết rồi, cô thu dọn hành lý, cút ra khỏi đây mau!"


Đau đớn.


Trong mắt Lý Nhã Kỳ tràn đầy sự giãy dụa, muốn nói gì đó, nhưng rồi hạ thấp giọng: "Vâng."


Bách phu nhân nói: "Lưu lại Lý Mẫn Kỳ!"


Lý Nhã Kỳ lập tức nói: "Không thể nào, tôi không thể sống mà không có em ấy!"


Bắt cô rời xa em gái của mình, chính là điều không thể nào!


Vị trí Lý Nhã Kỳ đứng bây giờ là bậc thềm cửa, bên dưới là hai mươi mấy bậc than, mắt Bách phu nhân hơi loé lên một chút.


"Mẫn Mẫn là nô lệ Bách gia mua về, có gì không thể?"


Lý Nhã Kỳ thất thần.


Thấy vậy Bách phu nhân mỉm cười: "Vậy nên, tạm biệt, Lý Nhã Kỳ!"


Bàn tay thon dài đẩy thiếu nữ xuống, khoé miệng là nụ cười có chút kinh diễm.


Lý Nhã Kỳ mở to hai mắt, dường như không tin được.


Cô đưa hai tay siết chặt bụng.


Con ơi...


_____________


#Bán mũ bảo hiểm đê, cẩn thận cua gấp mà té, một sao một cái, có phải rất rẻ hay không?


Muốn tết bạo chương thì vote nhiều vào nha!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK