• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Bách Dạ Hành cùng Cảnh Ngự trở về là lúc Bách phu nhân ngồi ở phòng chính, Lý Nhã Kỳ đang đứng phía đối diện.


"Đứa bé là con của ai?" Lý phu nhân hiển nhiên không nhớ mọi chuyện xảy ra lúc kia, Lý Nhã Kỳ cũng thế.


Lúc này Lý Nhã Kỳ khẩn trương cắn chặt môi, cúi thấp đầu.


Bách phu nhân giận quá hoá cười, một lúc sau mới nói: "Không nói đưng không? Được rồi, cô cuốn gói, rút khỏi Bách gia đi."


Lý Nhã Kỳ kiên cường nắm chặt mép áo, vâng một tiếng, xoay người về sau thì đụng vô một lồng ngực chắc chắn.


Bách Dạ Hành nói: "Không cần."


Bách phu nhân không vui: "A Hành, cô ta..."


"Đứa bé là của con."


"..." Bách phu nhân khiếp sợ, đưa tay chỉ Bách Dạ Hành, sau đó lại hướng về Lý Nhã Kỳ.


"Các người..."


Lý Nhã Kỳ trong ngực hắn cũng khiếp sợ không kém.


Hắn biết? Hắn vẫn luôn biết?


Bách Dạ Hành nói: "Là con cưỡng bức cô ấy, cô ấy nhát gan, sợ liên luỵ đến con cho nên mới không nói ra."


Lý Nhã Kỳ gần như khuỵ xuống, nhưng Bách Dạ Hành nhanh tay ôm cô chặt vào lòng.


Bách phu nhân ngồi thơ thẩn rất lâu, giường như vẫn không chấp nhận được sự việc này.


Mồi hồi sau mới ra lệnh cho Bách Dạ Hành: "Mau, đỡ Nhã Nhã ngồi xuống."


"Từ lúc nào?"


Bách Dạ Hành thành thật nói: "Hơn sáu tháng trước."


"Sáu tháng?" Bách phu nhân nhìn bụng Lý Nhã Kỳ, đáy lòng không thể tin.


"Nhã Nhã rất gầy."


Bách phu nhân trầm ngâm: "Chuyện này vẫn nên để lão gia trở về xử lý đi. Truyền thông bên kia..."


Bách Dạ Hành lập tức nói: "Sẽ sắp xếp ổn thoả."


"Được rồi." Bách phu nhân đứng dậy, liếc hai người ngồi trên ghế một cái, sau đó đi lên phòng.


Phòng khách chỉ còn lại Lý Nhã Kỳ với Bách Dạ Hành.


"Ngài vẫn luôn biết sao? Đại thiếu." Lý Nhã Kỳ thấp giọng hỏi.


"Ân."


"Ngài..."


Bách Dạ Hành ôm cô một cái: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm."


Lý Nhã Kỳ thẩn thơ hồi lâu, nhẹ giọng đáp: "Ân."


Bách Dạ Hành giường như cảm nhận được sự bất an của cô, nhẹ nhàng bế cô lên lầu.


"A!!!"


"Suỵt, tôi kể em nghe một bí mật."


Bách Dạ Hành đưa cô ấy lên phòng, đóng cửa lại, kéo một chiếc ghế đến kế bên giường.


Hắn nói: "Em có biết vì sao thai nhi không phát triển không?"


Lý Nhã Kỳ ngước khuôn mặt nhỏ lên nhìn hắn.


"Thật ra tôi không phải Bách Dạ Hành trước đây, tôi là từ nơi khác tới."


Bách Dạ Hành nhỏ nhẹ nói cho Lý Nhã Kỳ mọi thứ.


Lý Nhã Kỳ được nghe Bà Tám trên trường kể không ít thứ, rất nhanh đã hiểu được vấn đề.


Bách Dạ Hành kéo tay cô ấy đặt lên thai nhi: "Em cảm nhận thử xem."


Lý Nhã Kỳ cảm nhận, đúng thật là có một thứ yếu ớt kéo tay cô, cọ cọ như làm nũng.


"Đó là con của chúng ta."


Lý Nhã Kỳ đỏ mặt, Bách Dạ Hành nâng khuôn mặt cô lên hôn một cái.


Hắn ôm cô vào lòng, sau đó nói: "Xin lỗi."


"Em không sao." Lý Nhã Kỳ thoạt nhìn thoải mái hơn rất nhiều.


"Chờ em tốt nghiệp, tôi sẽ cho em một đám cưới thật lớn."


"Đám... đám cưới sao?"


"Chẳng lẽ em không muốn?"


"Em..." Lý Nhã Kỳ không đáp.


Thế giới này một nhà vẫn có thể hai ba vợ. Lý Nhã Kỳ ước mơ sẽ trở thành một trong nhưng bà vợ nhỏ của hắn, nhưng không ngờ...


Bách Dạ Hành nhíu mày: "Em không muốn lấy tôi?"


"Muốn..." Lý Nhã Kỳ lập tức nói, nói xong liền đỏ hết khuôn mặt.


Bách Dạ Hành mỉm cười, đưa tay đến bé yêu sờ một cái, sau đó lại sờ đầu mẹ nó một cái.


"Ngủ sớm đi."


Lý Nhã Kỳ nhu thuận gật đầu: "Vâng."


Cảnh Ngự quan sát tình hình qua hệ thống, lúc này mở cửa đi vào.


Bách Dạ Hành nhìn thấy cô thì cười rạng rỡ như muốn khoe thành tích, lúc đi ngang qua cô, ỷ thân mình cao lớn mà xoa đầu cô một cái.


Cảnh Ngự nắm tay thật chặt, sau đó đóng cửa, ba giây sau liền nghe một âm thanh va chạm to tướng ở bên ngoài.


Cảnh Ngự: "..." Há Há Há!!!!


[...] Thần kinh!


__________


Cảnh Ngự khuyên Lý Nhã Kỳ đi ngủ, cô ấy dường như rất hạnh phúc, còn hỏi cô có thích con nít không.


Cảnh Ngự gật đầu, tắt đèn ngăn cản tâm sự tuổi hồng của cô ấy.


Sáng hôm sau truyền thông đúng là đều không nhắc một chữ đến chuyện này, Lý Nhã Kỳ cùng Bách phu nhân không hỏi nhiều, trái lại Bách phu nhân chăm sóc Lý Nhã Kỳ cực tốt.


Dù gì cũng là cháu nội đó!!!


Cận Đường sau khi tỉnh lại không còn nhớ gì, lại mắc bệnh trầm cảm quái lạ, đã được người nhà đưa sang nước ngoài chữa trị.


Lý Nhã Kỳ tiếp tục học hành, hai tháng sau xuất sắc đồng hạng nhất với Học Bá.


Học Bá trao cho Lý Nhã Kỳ một cái ôm thật sâu: "Nhã Nhã, cuối cùng cũng nghỉ hè rồi.


"Ừ."


"Hình như, kia là em gái cậu với thầy Bách đúng không?"


Lý Nhã Kỳ nhìn qua, thấy một tay Bách Dạ Hành ôm Bách Lạc, em gái ngồi trên vai hắn, cô ấy cũng có thể tưởng tượng được, gia đình nhỏ của mình sau này như thế nào.


"Ừ." Lý Nhã Kỳ gật đầu.


___________


Kỳ nghỉ hè trôi qua khá nhẹ nhàng. Bách phu nhân thích thú vây quanh Lý Nhã Kỳ sờ sờ bụng nhỏ, đứa bé thật sự rất thông minh, sờ vào liền có thể cảm nhận được nó chạm trở lại.


Một ngày, Bách phu nhân cùng Lý Nhã Kỳ đang gặm dưa hấu, bỗng nhiên có người làm hớt hải chạy vào: "Phu nhân, không xong rồi, lão gia xảy ra chuyện rồi!!!!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK