• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người nói chuyện một lúc lâu, sau đó Điệp Diêu hào phóng đẩy xe cho Mộ Dung Thanh trở về.


Cảnh Ngự nắn nắn tay của Mộ Dung Tinh: "Được rồi, bọn họ đều về hết rồi, ngươi không phải có điều muốn hỏi ta sao?"


"Sao người lại nhận hắn?" Mộ Dung Tinh đôi mắt đỏ hồng, ấm ức nói: "Người nói ngoài Tinh Nhi ra sẽ không có ai khác mà..."


Cảnh Ngự an ủi nó: "Ta là vì tốt cho ngươi."


Mộ Dung Tinh lập tức ngâm miệng, nước mắt lộp bộp rơi xuống.


Cảnh Ngự đối phó không được nhất chính là nước mắt của hài tử, lúc này mới kéo nó vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành: "Được rồi mà, nếu ta có thể đem Mộ Dung Thanh đào tới tay, ngươi không phải sẽ nhiều hơn một phần binh lực sao?"


Cái Cảnh Ngự nhìn trúng chính là nhà ngoại của Mộ Dung Thanh.


Long ca sẽ không để cho một phế nhân ngồi trên ngai vàng, hắn chỉ có ba hoàng tử, giờ chỉ còn lại Mộ Dung An với Tinh Nhi, trừ phi hắn muốn để cho công chúa nắm quyền, nếu không chính là Tinh Nhi sẽ đối đầu với nam chính.


Đó là nam chính nha, con cưng của trời, Cảnh Ngự đương nhiên sẽ vì cục cưng nhà mình kéo hết mọi tài nguyên có thể kéo.


Trong cốt truyện, sau khi để mặc Mộ Dung Thanh chết đói ở vực ranh, Mộ Dung An đi liên hệ với nhà ngoại của Mộ Dung Thanh, uốn muốn gãy cả lưỡi, cuối cùng cũng thành công đem binh lực đó quy thuận dưới trướng của mình.


Cộng thêm Mộ Dung Tinh lúc đó còn quá non nớt, cho nên hầu hết tất cả các đại thần đều đứng về phe của Mộ Dung An.


Mộ Dung Tinh ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên hỏi: "Người nói thật sao?"


"Thật chứ!" Cảnh Ngự xoa xoa đầu nó: "Vậy nên Tinh Nhi ngươi không cần nghĩ nhiều, mọi chuyện giao hết cho ta, chăm chỉ học tập là được rồi. Ta đây là vì ngươi mà suy nghĩ."


Cũng là vì tích phân của ta mà suy nghĩ.


Mộ Dung Tinh ngoan ngoãn đáp: "Tinh Nhi nghe lời tiểu nương nương."


"Thật ngoan."


Tiễn đi Mộ Dung Tinh về phòng, lúc này Cảnh Ngự mới nghe hệ thống thận trọng nói: [Ký chủ, cẩn thận Mộ Dung Thanh.]


"Sao thế?"


[Hắn không phải người của thế giới này.]


Cảnh Ngự trong lòng hoảng hốt một chút: "Sao ngươi biết."


[Ta cũng không rõ ràng. Chỉ là ta phát hiện khi ở gần hắn, ta không cách nào giao tiếp được với cô. Nói một cách dễ hiểu hơn, chính là tên này đẳng cấp cao hơn cô rất nhiều.]


"Vậy hắn có gây cản trở cho ta không?"


[Ta không rõ, trước mắt cô giúp ta theo dõi hắn. Ký chủ cô yên tâm, một khi hắn muốn gây bất lợi cho cô, ta sẽ lập tức đưa cô rời khỏi vị diện.]


"Được."Cảnh Ngự trong lòng cân nhắc một chút.
_______________


Từ sau hôm đó, Mộ Dung Tinh dốc sức khổ luyện bài vở, Cảnh Ngự cũng đặc biệt tìm người dạy võ công cho nó, chưa đầy mấy tháng, ánh mắt của Long ca cuối cùng cũng đặt lên người Mộ Dung Tinh.


Mộ Dung Tinh lớn rất nhanh. Hồi trước còn thấp hơn Cảnh Ngự, bây giờ đã cao hơn cô một cái đầu rồi.


Trường Doanh sau một thời gian bị Cảnh Ngự dày vò, bây giờ toàn thân đều treo hai chữ 'quy củ' trước mặt, còn đâu sự hoạt bát của nữ chính xuyên không?


Hơn nữa, sống ở Thượng Hòa cung đều được cung phụng sơn hào hải vị, ngày nào Trường Doanh cũng ăn uống thoải mái, bổ đến không thể bổ hơn, thân hình dĩ nhiên là vô pháp giữ được.


Cộng thêm Cảnh Ngự đặc biệt phân phó, nô tỳ hầu hạ bên cạnh Trường Doanh đều nhất nhất khen cô ta xinh đẹp. Lúc đầu Trường Doanh còn không tin, sau đó nghe nhiều rồi, tự nhiên những lời đó cũng sẽ chui vào vô thức, làm cho Trường Doanh tin tưởng rằng trên đời này, cô ta chính là đệ nhất mỹ nhân.


Đợi Mộ Dung An phát hiện ra điều không đúng thì đã quá muộn rồi. Đại thần trong triều gần một nửa đều đứng về phía Mộ Dung Tinh, tử sĩ huấn luyện thất bại, không còn cách nào khác nữa.


Mối hôn sự với thừa tướng vẫn là phải kết.


Cho nên Mộ Dung An vẫn là phải thành thân với Trường Doanh.


Nhưng mà đến lúc hắn nhìn thấy Trường Doanh lúc này, quả thật đều muốn nôn hết những thứ trong bụng ra ngoài.


Chuyện gì thế này?


Trường Doanh bây giờ đúng là béo không thể chịu nổi, ngũ quan xinh đẹp đã bị một lớp mỡ thật dày che khuất, không còn nhìn ra hình dạng, trên miệng còn dính vụn thức ăn với một chút nước gì đó màu vàng vàng. Đã vậy mỗi lần cô ta bước đi, cảm giác như mặt đất sắp sụp đến nơi rồi.


Mộ Dung An lập tức liền chạy đến tính sổ với Cảnh Ngự: "Quý phi, ngài đây là có ý gì?"


Cảnh Ngự bày ra bộ mặt oan ức: "Bổn cung đối với Trường tiểu thư chính là dốc tâm đối đãi. Mồm của nàng ta, nàng ta ăn nhiều lẽ nào lại trách bổn cung sao?"


"Ngươi..."


"Ngươi về hỏi nàng ta xem, là bổn cung cầm dao dí cổ nàng bắt nàng ăn sao?" Cảnh Ngự bày ra bộ dáng sắp khóc đến nơi rồi: "Nàng ta còn chưa trách bổn cung, sao ngươi lại trách bổn cung rồi?"


Mộ Dung An đành phải đen mặt quay về.


Đám cưới đã hạ thánh chỉ.


Không cưới?


Đó chính là không tuân thánh chỉ, khi quân phạm thượng.


Không gả?


Vậy ngươi lên đoạn đầu đài chịu chết đi!


Vì vậy, Mộ Dung An thành thật phải đi lấy Trường Doanh.


Nhị bái cao đường, tuy Cảnh Ngự thân là phi tử không được nhận bái, nhưng hoàng thượng lại ôm cô ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là hoàng hậu tức đến run người, Cảnh Ngự đường đường chính chính nhận một bái của Mộ Dung An.


Mộ Dung An hoàn thành lễ bái đường, đáy lòng lập tức sinh hận.


~~~~~~~~~


#Tân


Bùn nam chính một giây =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK