Trong chớp mắt khi bị hôn, lông mi Yến Hành Dục run rẩy, một tay bám lấy vạt áo của Kinh Hàn Chương, ngón tay dùng sức đến mức trắng bệch.
Kinh Hàn Chương vươn đầu lưỡi để mở ra đôi môi đóng chặt của Yến Hành Dục, xung quanh hơi thở đều là mùi thuốc nồng đậm không tiêu tan.
Yến Hành Dục quanh năm uống thuốc, cho nên cảm giác toàn bộ thân thể của y từ trong ra ngoài đều là mùi thuốc, Kinh Hàn Chương đỡ một bên mặt của y, nghe tiếng trái tim của Yến Hành Dục đập vang vọng bên tai hai người.
Một tiếng rồi một tiếng, tất cả đều là âm thanh đầy sức sống mà Kinh Hàn Chương chưa từng nghe qua.
Kinh Hàn Chương biết rõ thân thể này yếu ớt đến mức nào, ngày thường trái tim sẽ đập rất chậm, chỉ cần kích động một chút thôi cũng khiến trái tim phải quặn đau một trận, nhức nhối từng cơn, tuy không chết người được nhưng lại cực kỳ phiền phức.
Kinh Hàn Chương không dám đụng vào đôi môi kia quá lâu, rất nhanh đã cưỡng bách chính mình phải dứt ra, quan sát kỹ trạng thái của Yến Hành Dục.
Yến Hành Dục cũng không tái phát bệnh tim như hắn nghĩ, tóc y đã phát tán, trải đầy khắp giường, cánh môi nhợt nhạt cũng bị Kinh Hàn Chương gặm cắn ra chút màu máu.
Mới hôn được một lúc, mà trong đôi mắt của Yến Hành Dục đều là hơi nước, thất thần nhìn phía trên, gian nan thở dốc.
Kinh Hàn Chương chỉ mới nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa không nhịn được mà chộp tới lần nữa, cuối cùng lý trí xuất hiện khiến hắn cố gắng kìm nén chút xúc động này.
Thấy Yến Hành Dục không bị làm sao, Kinh Hàn Chương mới cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, hỏi y: "Học được chưa?"
Tay Yến Hành Dục vẫn bám chặt lấy vạt áo của Kinh Hàn Chương, nghe vậy thì lắc đầu, bởi vì động tác của y, hơi nước trong mắt y ngưng kết lại thành một giọt nước mắt rồi rơi xuống theo đuôi mắt, nhanh chóng biến mất trong mái tóc đen.
"Chưa được." Ánh mắt Yến Hành Dục đang nhìn vào hư không, nhưng vẫn cố gắng nhìn vào Kinh Hàn Chương, nói, "Điện hạ dạy lại đi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương cuồng vọng tự đại, thích lên mặt dạy đời, nghe được như vậy sợi dây lý trí lập tức đứt gãy.
Tiếp tục dạy.
Kinh Hàn Chương hoàn toàn quên mất Yến Hành Dục thông minh như thế nào, cứ một lần rồi một lần mà dạy y không biết chán, cuối cùng vẫn là do Ngư Tức không kiên nhẫn mà đá cửa đưa thuốc, thì hắn mới lưu luyến không thôi buông Yến Hành Dục ra.
Không biết là Ngư Tức có thành kiến gì với Kinh Hàn Chương hay là Yến Hành Dục, mà biểu cảm trên mặt hắn không hề giống một vị thần y diệu thủ hồi xuân, mà ngược lại giống như một đao phủ vô tình tàn nhẫn.
Hắn không kiên nhẫn mà ném chén thuốc lên trên mặt bàn, lạnh lùng nói với Kinh Hàn Chương: "Nếu ngươi không muốn y chết sớm hơn, thì tốt nhất đừng đụng vào y."
Kinh Hàn Chương mỗi lần ở trước mặt Yến Hành Dục đều sơ hở tý là đỏ mắt, nhưng đối với những người khác lại như một trời một vực, hắn hừ một tiếng: "Ai cần ngươi lo?"
Yến Hành Dục bị hôn tới tan chân mềm nhũn, đến giờ trái tim vẫn chưa đập chậm lại được, y hình như không nghe thấy Ngư Tức nói gì, mắt khẽ chớp nháy mấy cái, giọt nước mắt đọng trên lông mi trực tiếp lăn xuống hai má.
Ngư Tức sắc mặt khó coi mà trừng trừng nhìn y uống hết thuốc, không kiên nhẫn nói: "Ta tham mạch cho ngươi."
Yến Hành Dục gật đầu, Kinh Hàn Chương đứng một bên nhìn chằm chằm—— cứ như Ngư Tức không phải khám bệnh cho y, mà đang muốn mưu hại y vậy.
Nai con hắn bắt được, không thể để cho người khác làm hại được.
Tâm trạng của Ngư Tức càng xấu đi: "Ngươi bảo hắn đi ra ngoài đi."
Hắn ta biết nếu mình đuổi người đi, Kinh Hàn Chương nhất định sẽ lải nhải bên tai mà mắng hắn ta, cho nên đành nhờ Yến Hành Dục mở lời.
Yến Hành Dục gật đầu, hỏi Kinh Hàn Chương: "Không phải điện hạ có công việc sao?"
Kinh Hàn Chương biết Ngư Tức lòng muông dạ thú ra sao, vừa trừng hắn ta vừa thuận miệng kiêu oan với Yến Hành Dục: "Công việc quan trọng nhất của điện hạ của ngươi chính là ở bên cạnh ngươi."
Yến Hành Dục ngẩn ra, bên tai chậm rãi đỏ lên, thiếu chút nữa là úp hẳn mặt vào chén thuốc rồi.
Ngư Tức: "..."
Ngư Tức tức giận vỗ bàn, triệt để nổi giận: "Ngươi ở trong này, ta không tham mạch được."
Kinh Hàn Chương âm dương quái khí chất vấn: "Ngươi không phải là thần y sao? Thần y mà cũng có lúc không tham mạch được à? Thật đúng là quá bất ngờ."
Ngư Tức: "..."
Ngư Tức âm trầm nhìn Kinh Hàn Chương, vừa nói với hắn cũng như nói với Yến Hành Dục: "Nếu hắn mà không đi, thuốc tối nay ta sẽ bốc thêm ba sọt thuốc đắng."
Yến Hành Dục: "..."
Tại bay vạ gió cứ như vậy mà đập trúng đầu Yến Hành Dục, đập cho y ngơ ngác luôn: "Hả?"
Kinh Hàn Chương không đành lòng để y phải uống thuốc đắng, lúc này lạnh lùng nói: "Ta đi là được, ngươi đừng có mà thêm thuốc linh tinh cho y."
Hắn nói xong, ngoắc ngoắc đầu, khi đối diện với Yến Hành Dục lại là biểu tình không được tự nhiên.
"Ngươi... Sau giờ Ngọ ta phải dẫn người đi tìm Phong Trần Chu, buổi tối trở về..." Kinh Hàn Chương nói xong, ho khan một tiếng, lúng ta lúng túng nói, "Lại dạy ngươi tiếp."
Yến Hành Dục gật đầu, lung lay tay hắn: "Được, ta chờ điện hạ."
Kinh Hàn Chương nắm lại tay y một lúc, rồi mới chạy biến như một con thỏ.
Ngư Tức lạnh lùng hỏi: "Hắn có thể dạy ngươi được cái gì? Ngày cả chữ hắn cũng không thể nhận biết được."
Yến Hành Dục uống hết chỗ thuốc còn dư lại, nghiêng đầu trả lời: "Dạy ta hôn hắn."
Ngư Tức: "..."
Ngư Tức đập bàn một cái, cả giận nói: "Hắn đang lừa gạt ngươi đấy!"
Yến Hành Dục nhíu mày: "Hắn không có như vậy."
"Ngươi nghĩ xem hắn vừa mới nói những gì!" Ngư Tức tức giận đến nỗi giọng nói cũng phát run, "Hắn nhốt ngươi lại ở trong phủ đệ này không đi đâu được, còn bảo cái gì mà buổi tối trở về tìm ngươi. Những lời như thế... Đều là những lời mà nam nhân hay nói với thị thiếp trong phủ của mình! Hắn rốt cuộc đang coi ngươi là gì?!"
Yến Hành Dục ngẩn ra: "Thị thiếp?"
Y nhớ tới tối qua có nữ nhân đi ra từ trong phòng của Kinh Hàn Chương, lập tức truy hỏi: "Nữ nhân đi ra từ phòng của điện hạ tối qua là thị thiếp của hắn sao?"
Ngư Tức suýt nữa là giận điên lên, bắt đầu nói không lựa lời: "Trong phòng của hắn lại còn có nữ nhân khác sao?! Yến Hành Dục! Ngươi điên rồi sao?! Hắn đều có thị thiếp rồi mà ngươi còn dám tới quý phủ của hắn? Ngươi muốn mau chóng chạy tới làm luyến sủng của người khác đến thế à?!"
Yến Hành Dục bị hắn ta mắng đến mức trái tim đã tê rần, y ôm ngực mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra.
Ngư Tức hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy y giúp y thuận khí.
Yến Hành Dục không biết lấy đâu ra sức lực, lập tức đẩy tay Ngư Tức ra, ôm ngực gian nan tự điều chỉnh hô hấp hỗn loạn của mình.
Ngư Tức cứng tay, do dự hồi lâu mới thu tay lại, hắn ta cố gắng để bản thân không hành xử theo cảm tính, tránh cho Yến Hành Dục vốn không có sự tín nhiệm với hắn ta càng đẩy ra xa hơn.
"Tiểu Ngọc Nhi." Ngư Tức hạ thấp giọng, "Ngươi có thân phận tôn quý, không nên làm một con hoàng yến vì bị nhốt lại trong lồng mà mất đi tự do."
Nghe được ba chữ "chim hoàng yến", Yến Hành Dục vẫn luôn cố gắng điều chỉnh hô hấp đột nhiên khựng lại, cơ hồ là ngạc nhiên mà nhìn Ngư Tức.
Ngư Tức vẫn còn nói: "Kinh Hàn Chương đã tùy ý quen rồi, có lẽ chỉ đang coi ngươi là đồ chơi thôi."
Còn chưa nói xong, Yến Hành Dục luôn an tĩnh đột nhiên cầm lấy chén thuốc trên bàn ném xuống cạnh chân Ngư Tức.
Choáng một tiếng, chén thuốc chia năm xẻ bảy.
Trong đôi mắt tựa lưu ly của Yến Hành Dục đều là hận ý mà trước nay chưa từng có, y lạnh lùng nói: "Kẻ khiến ta không có sự tư do... Không phải vẫn luôn là các ngươi sao?"
Ngư Tức ngẩn ra.
Cả người Yến Hành Dục như nhũn ra, hô hấp hỗn loạn, nhưng vẫn giãy dụa cố chấp bám lấy vạt áo của Ngư Tức, sắc bén chất vấn: "Ta làm sai cái gì sao? Không một ai trong các ngươi nói với ta. Năm đó, ta... Ta đáng ra phải chết trên đường tới Hàn Nhược Tự, ta đáng ra phải chết không toàn thây không còn xót lại chút tro cốt nào, để cho các ngươi không bảo giờ có thể nắm giữ được mạng sống của ta khụ... Khụ..."
Hô hấp của y càng dồn dập hơn, chỉ mới nói được hai câu mà suýt nữa không hô hấp được nữa.
Ngư Tức sợ tới mức cả người run lên, lập tức đỡ lấy y để thuận khí.
Yến Hành Dục vẫn còn giữ chặt hắn ta, đôi mắt ngưng nước tràn đầy hận ý ngập trời, giọng nói chưa xót: "Mấy năm nay... Việc duy nhất các ngươi đã làm sai, chính là không thể ngăn cản ta về kinh, ngươi, ngươi đi hỏi thử Liên Trần..."
Giọng nói của Yến Hành Dục càng mỏng manh, nhưng vẫn cố gắng nói nốt câu cuối cùng: "Nếu sao Tử Vi và thất sát cách chạm mặt và ái mộ nhau, thì mệnh cách... Mệnh cách vẫn còn là như vậy sao?"
Ngư Tức ngạc nhiên nhìn y: "Ngươi..."
Yến Hành Dục vậy mà lại nở nụ cười, y suy yếu cười cợt, hơi nước ngưng tụ trong mắt cũng tích thành giọt chảy xuống theo đuôi mắt, còn ngươi trống rỗng nhìn chằm chằm vào hư không, lầm bẩm: "Các ngươi muốn sao Tử Vi..."
"Mệnh số đã sớm hỏng mất rồi."
***
Kinh Hàn Chương mang theo thân binh đi truy lùng Phong Trần Chu khắp kinh thành, nhưng lục soát hết một buổi chiều cũng không tìm thấy một chút dấu vết nào.
Kinh Hàn Chương tức muốn chết, vốn định về phủ luôn nhưng đi được nửa đường lại gặp mặt Thiếu giám của Tư Thiên giám.
Thần sắc của Thiếu giám Tư Thiên giám nhìn qua rất kích động, trong tay còn nắm chặt quyển trục của Tư Thiên giám, không biết Kinh Hàn Chương nhớ được gì đó, ra lệnh cho thân binh bắt người lại đây.
Thiếu giám nhìn thấy Kinh Hàn Chương, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Kinh Hàn Chương ngồi trên ngựa, cử chỉ kiêu ngạo: "Sao mà vội vàng thế, muốn đi làm cái gì à?"
Thiếu giám lúng ta lúng túng nói: "Tư Thiên giám thật thật giả giả xem dị tượng bói được quẻ đại hung, cho nên muốn mời quốc sư tới."
"Thật thật giả giả?" Kinh Hàn Chương nhướn mày, "Như thế nào mà là thật thật giả giả? Toàn bộ Tư Thiên giám các ngươi không ai có thể quyết định được sao, một cái việc con còn này mà cũng muốn mời quốc sư à?"
Thiếu giám không nói lên lời.
Kinh Hàn Chương nhướn mày, lười biếng nói: "Tới, để bản điện hạ quyết định trước cho ngươi vậy."
Thiếu giám: "..."
Thiếu giám lập tức quỳ sát đất, giọng nói run rẩy cầu xin: "Điện hạ, việc này trăm triệu lần không thể đâu!"
Kinh Hàn Chương mới không quan tâm là có thể hay không, hắn nói được là được, ra lệnh cho thân binh trực tiếp lấy quyển trục lại đây.
Mấy năm nay Tư Thiên giám đều không có động tĩnh gì lớn, nhưng có thể khiến cho Tư Thiên giám phải đi mời quốc sư, thì nhất định là việc lớn.
Kinh Hàn Chương tính toán trong lòng, quẻ đại hung lần này tám phần là liên quan tới mệnh cách thất sát cách của Yến Hành Dục, hoặc là mệnh cách sao Tử Vi của mình, bất luận là cái nào thì hắn không thể không quản được.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Thiếu giám đang lạnh run, Kinh Hàn Chương mở quyển trục ra, mặt trên viết vài chữ.
Kinh Hàn Chương nhìn lướt qua rồi lập tức đóng quyển trục lại.
Hắn quên mất, chính mình không hiểu chữ.
Kinh Hàn Chương nhắm mắt lại mắng câu thô tục trong lòng, làm bộ như đọc hiểu được quyển trục mà ném quyển trục lại cho Thiếu giám, hừ nói: "Bình tĩnh chút, việc nhỏ mà thôi, đừng vội vàng như vậy, đi thôi."
Thiếu giám hoảng sợ nhìn hắn, giống như bị những lời này doạ đến, nhưng Kinh Hàn Chương có thể để mình rời đi, cho nên Thiếu giám không nhiều lời mà ôm lấy quyển trục nhanh chóng chạy đi.
Kinh Hàn Chương không về phủ trước, mà đi ngược lại về phủ Thụy Vương.
Đầu óc của Kinh Hàn Chương rất thông minh, chỉ là có chút chướng ngại với việc đọc viết, sau khi tìm được Thụy Vương, Kinh Hàn Chương nhắm mắt nhớ lại rồi ghi ra giấy những chữ mà hắn nhớ được, viết xong thì đưa cho Thụy Vương đọc.
Những thân binh đó hắn cũng không tín nhiệm được, ngoại trừ Yến Hành Dục, thì người duy nhất hắn có thể tin là Thụy Vương.
Thụy Vương nhìn thấy chữ hắn, nhíu mày nói: "Chữ của ngươi cũng quá khó hiểu rồi, ta phải dịch đến ngày mai mất."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương hung ác nói: "Ngươi màu đọc cho ta!"
Thụy Vương nở nụ cười, dịch từng chữ của Kinh Hàn Chương, nhưng chỉ đọc hiểu vài chữ, nét cười trên mặt hắn không còn duy trì được nữa.
Ngay cả sắc mặt của Thụy Vương cũng trở nên khó coi, Kinh Hàn Chương lập tức hiểu được dị tượng mà Tư Thiên giám bói ra được vô cùng quan trọng, hắn truy vấn: "Viết cái gì?"
Thụy Vương nói từng chữ: "Sao Tử Vi ảm đạm, có dấu hiệu rơi xuống, mạng... Mạng không còn lâu."
Sắc mặt Kinh Hàn Chương cứng đờ.
Thụy Vương hít vào sâu một hơi, vò nát tờ giấy thành vụn nhỏ, giọng nói lạnh lùng: "Ngươi chắc chắn là những chữ này không?"
Kinh Hàn Chương cũng không thể tin được, nhưng hắn tin tưởng trí nhớ của mình, giật mình gật đầu.
Không phải Yến Hành Dục đã nói, sao Tử Vi là hắn sao?
Mà bây giờ hắn vẫn còn sống tốt, tại sao mà sao Tử Vi lại có dấu hiệu rơi xuống.
Một tia chớp loé lên, Kinh Hàn Chương giống như nghĩ thông suốt được gì đó, hắn hít vào một hơi khí lạnh, không nói một lời đã xông ra ngoài.
Thụy Vương: "Hàn Chương?!"
Kinh Hàn Chương bị giả thiết của mình làm cho sợ đến mức lông tơ dựng đứng lên, nháy mắt toàn thân hắn chảy đầy mồ hôi lạnh.
"Ta về phủ trước!"
⭐⭐⭐