Kinh Hàn Chương quá mức cường thế, Yến Hành Dục cũng không còn cách nào khác, đành phải mang theo hắn về phủ Thừa Tướng.
Yến Kích không ở nhà, Triệu bá kinh sợ mà đi ra tiếp đãi khách quý.
Hắn nhìn thấy Thất hoàng tử hai tay khoanh trước ngực, đầy hưng trí cùng với Yến Hành Dục đi tới thiên viện, nhớ tới cảnh tượng mấy ngày trước Kinh Hàn Chương áp công tử nhà mình trên giường, không biết nghĩ tới cái gì mà thần sắc của Triệu bá càng thêm sợ hãi.
Thừa dịp Kinh Hàn Chương không chú ý, Triệu bá run rẩy phân phó một người hầu đi tìm Yến Kích.
Người hầu nhanh chóng chạy không ngừng nghỉ.
Đường tới thiên viện của phủ Thừa Tướng có chút khó đi, cần phải đi qua hai hoa viên nhỏ cùng với một dãy hành lang, A Mãn thử thăm dò nhìn nhìn Kinh Hàn Chương, mới làm ra vẻ cố gắng hết sức đẩy xe lăn.
Kinh Hàn Chương cười như không cười, đại khái là cảm thấy chơi rất vui, nghiêng đầu nhìn A Mãn mặt mũi đỏ bừng, như là đang xem cuộc vui.
A Mãn bị hắn nhìn đến bối rối.
Kinh Hàn Chương còn cố ý hỏi hắn: "Khó đẩy lắm sao?"
A Mãn sợ hãi nhìn hắn một cái, lại quay ra nhìn chủ tử, ánh mắt như muốn hỏi "Chủ tử, ta nên nói khó hay không khó đây?"
Yến Hành Dục đang không chút để ý mà xoay chuyển phật châu, không biết là đang suy nghĩ gì, mà cũng không chú ý tới A Mãn đang cầu cứu.
A Mãn đành phải bảo trì bộ dáng nhỏ bé khiếp nhược, đáng thương hề hề mà gật đầu: "Có một chút."
Kinh Hàn Chương đột nhiên cười, hắn hỏi: "Vậy có cần bản điện hạ giúp ngươi không?"
A Mãn vội nói: "Không làm phiền đến điện hạ, đường tuy khó đi, nhưng A Mãn..."
Lời cự tuyệt chưa kịp nói xong liền im bặt.
Yến Hành Dục đang không yên lòng mà nghĩ tới lời quốc sư nói đột nhiên cảm thấy xe lăn dừng lại, một bóng hình đỏ tươi khó lòng bỏ qua kia đột nhiên chẳng hiểu sao lại đi tới trước mặt mình.
Yến Hành Dục ngẩng đầu, nghi hoặc nói: "Điện hạ có chuyện gì..."
Y còn chưa nói xong, Kinh Hàn Chương liền cúi người xuống ôm lấy y từ xe lăn.
Yến Hành Dục: "..."
Kinh Hàn Chương chộp lấy Yến Hành Dục đem y ôm vào lòng, nhìn vào đôi mắt ẩn ẩn tức giận của Yến Hành Dục, có loại khoái cảm đã hoà vốn nhau.
"Công tử." Kinh Hàn Chương cười như không cười, "Ngươi phải bảo quản tốt nỏ trên cổ tay, nếu làm ta bị thương, toàn bộ phủ Thừa Tướng đều phải chịu tội đấy."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục rốt cuộc cũng không thèm tỏ vẻ thanh cao tao nhã nữa, đôi mắt xinh đẹp trừng hắn, nốt lệ chí đỏ tươi kiều diễm.
Kinh Hàn Chương nhìn thẳng vào ánh mắt y, lúc này mới phát hiện tiểu mỹ nhân này chỗ đuôi mắt có hai nốt lệ chí màu đỏ son, chỉ là nốt kia quá nhỏ, giống như vết kim châm, nếu không nhìn kĩ thì sẽ không rõ lắm.
Kinh Hàn Chương thất thần một chút, mới nhướng mày hỏi: "Ngươi tức giận?"
Yến Hành Dục bị người khác ôm trong lồng ngực, cảm thấy thập phần không an toàn, nhưng lại lo sợ người xấu này sẽ ném mình xuống, cho nên dù có bài xích cũng vẫn cưỡng bách chính mình vươn tay nắm chặt vạt áo của Kinh Hàn Chương.
Yến Hành Dục thở hổn hển mấy hơi, mới thấp giọng nói: "Ta lập tức phải tức giận."
Nghe xong, Kinh Hàn Chương cười to, tức giận lại còn phải báo trước một tiếng hay sao?
"Lập tức là lúc nào?" Kinh Hàn Chương cố ý hỏi, "Nửa khắc sau hay sao? Có cần ta tìm người tới tính thời gian cho ngươi không?"
Yến Hành Dục: "..."
Bàn tay cầm vạt áo của Kinh Hàn Chương nắm chặt lại.
Chớp mắt một cái, Kinh Hàn Chương rõ ràng nghe thấy tiếng bộ quần áo làm từ vải thượng đẳng của hắn bị xé toạc.
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục vội vàng buông tay khỏi vạt áo của Kinh Hàn Chương, tầm mắt hai người đặt tại chỗ nếp gấp kia, phát hiện xiêm y đã bị rách một lỗ.
Kinh Hàn Chương: "..."
Y vừa mới tức thành cái dạng gì, mà có thể dùng một bàn tay liền xé rách được áo của hắn vậy?
Yến Hành Dục không còn quan tâm tới tức hay không tức, lúng ta lúng túng nói: "Điện hạ thứ tội, Hành Dục... Sẽ đền lại một bộ xiêm y khác cho ngài."
Kinh Hàn Chương buồn bã nói: "Vải của bộ xiêm y này là được dâng tặng, bán ngươi đi cũng không đền lại được."
Yến Hành Dục cả người cứng đơ đờ đờ.
Kinh Hàn Chương thật ra cũng không tức gì cả, hắn cả ngày hầu như đều đánh đấm quyền cước ở võ trường, quần áo bị hỏng cũng là chuyện bình thường, nhưng hắn đang muốn thăm dò Yến Hành Dục một chút...
Kinh Hàn Chương mơ hồ nhớ được đêm trao đổi hồn phách đó, lúc ấy A Mãn hưng trí bừng bừng mà nhặt hai đồng về cho chủ tử nhà hắn nhìn, thần tình như thần giữ của, hai văn tiền đều có thể là bảo bối.
Kinh Hàn Chương thực hiếu kỳ, liệu Thừa Tướng công tử có phải là dạng người nặng của hơn người hay không.
Lần thử này, quả thực là như vậy.
Vừa nói rằng vải này rất quý, Yến Hành Dục một từ cũng không nói nổi, đem nửa khuôn mặt đều chôn trong cổ áo, hận không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Yến Hành..."
Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục liền sợ hãi mà vươn tay, nhẹ nhàng đem vạt áo có nếp nhăn vuốt phẳng lại, vuốt đến khi nào mà không nhìn rõ được chỗ bị rách kia y mới tiếp tục cúi đầu, giả chết.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương mặt không cảm xúc mà nói: "Giấu đi thì ta không nhìn thấy được à?"
Yến Hành Dục lúng ta lúng túng không nói lên lời.
Lúc này A Mãn bước nhanh đẩy xe lăn tới đây, lớn tiếng nói: "Không, không làm phiền điện hạ nha, đường này tuy khó đi, nhưng A Mãn vẫn có thể đẩy được, chắc chắn."
Hắn đem xe lăn đẩy về trước, thần tình cầu xin mà nhìn Kinh Hàn Chương, mong hắn sẽ trả công tử nhà hắn về.
Kinh Hàn Chương nghe xong lại không vui chút nào, hắn bị bại dưới tay Yến Hành Dục mấy lần, rốt cuộc cũng tìm ra biện pháp khiến cho hồ nước phẳng lặng này có gợn sóng, tất nhiên là sẽ không bỏ qua rồi.
Hắn không thèm quan tâm tới A Mãn, nhanh chóng ôm Yến Hành Dục đi tới thiên viện.
Yến Hành Dục còn đang rúc đầu giả chết, mưu toan tính toán trốn bồi thường.
Ngay khi sắp tới cửa viện, Kinh Hàn Chương mới cổ quái nhìn y, nói: "Ngươi không biết như thế nào là mất thể diện sao?"
Yến Hành Dục lén nhìn hắn một cái, thấy hắn có vẻ sẽ không nhắc tới việc đền tiền, mới nhỏ giọng mở miệng: "Ngài nói cái gì cơ?"
"Mất thể diện." Kinh Hàn Chương không biết lấy đâu ra tính nhẫn nãi, nói: "Là một nam nhân, bị một nam nhân khác ôm ngang đi đường, lại còn để hạ nhân nhìn thấy, đã sớm tức giận từ lâu."
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, mới hơi hơi cụp mắt.
Kinh Hàn Chương đáy lòng đột nhiên lộp bộp mấy cái, không hiểu sao lại có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, trong chốc lát, chợt nghe thấy Yến Hành Dục dùng một loại thanh âm mềm yếu lại giống như ủy khuất mà lẩm bẩm nói: "Ta lúc còn bé hai chân đã sớm bị thương, không thể đi lại nhiều năm, đều quen được người khác ôm đến ôm đi."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương lại bắt đầu cảm thấy chính mình là kẻ xấu.
Hắn oán hận mà ngậm miệng, nghĩ thầm Yến Hành Dục đúng là một người có năng lực, biết rõ là y nói có một phần thật chín phần giả, nhưng vẫn không thể nào nhẫn tâm được.
Dựa vào cái gì?
Bằng khuôn mặt này sao?
Kinh Hàn Chương bực tức mà một cước đá văng tấm cửa mới được sửa lại chưa đầy hai hôm, tính toán ném Yến Hành Dục về phòng lại cướp nai bỏ chạy.
Vừa mới vào trong viện, chợt nghe thấy tiếng nai kêu, Kinh Hàn Chương nhìn về phía có âm thanh, liền thấy nai con của hắn đang ăn cỏ trong viện, còn có một con mèo đen đang lười biếng ghé vào người nó mà phơi nắng.
Một nai một mèo, ở chung cực kỳ hài hoà.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc, không dấu vết mà lui về sau nửa bước.
Con nai con kia đã bị vấy bẩn rồi, hắn từ bỏ.
Yến Hành Dục gọi hắn: "Điện hạ?"
Kinh Hàn Chương mặt bình tĩnh hỏi: "Sao có bao nhiêu con vật, nuôi cái gì thì không nuôi sao nhất định phải nuôi mèo?"
Yến Hành Dục nhớ lại A Mãn nói những dị thường khi trao đổi hồn phách, thử thăm dò hỏi: "Mèo không tốt chỗ nào sao?"
Kinh Hàn Chương lạnh lùng nói: "Ta ghét mèo, ngươi không biết à?"
Yến Hành Dục: "..."
Câu này... Nói ra có chút không biết xấu hổ.
Yến Hành Dục vừa mới về kinh chưa được bao lâu, liền cha mẹ cũng chỉ gặp được vài lần, làm sao mà biết được sở thích của một người lạ mới có duyên mà gặp hai ba lần?
Yến Hành Dục nhỏ giọng nói: "Mèo đen... Có thể trừ tà, với chiêu tài."
Trừ tà chỉ là thứ yếu, còn chiêu tài mới là quan trọng nhất.
Ánh mắt của Kinh Hàn Chương còn lạnh hơn so với tuyết đọng trên đất: "Chiêu cái gì tài?"
Nói ra khỏi miệng, hắn mới nhớ tới tính yêu tiền của Yến Hành Dục, cười lạnh một tiếng, nói: "Ta cho ngươi một trăm lượng, hiện tại, ngay lập tức đuổi con mèo kia đi ra."
Nếu lần sau lại ngoài ý muốn mà trao đổi hồn phách, Kinh Hàn Chương cũng không muốn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một con mèo ngồi ngay đầu giường nhìn mình.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đã hiểu, quả nhiên là sợ mèo.
Y nhỏ giọng nói câu "Thành giao", phân phó A Mãn ôm mèo đi, Kinh Hàn Chương lúc này mới hít sâu một hơi, ôm y vào phòng.
Đi đi lại lại, Kinh Hàn Chương liền cảm thấy có chút kỳ quái, hắn vốn vì làm xấu mặt Yến Hành Dục mà ôm y, nhưng chính mình như thế nào lại trở thành xe lăn dạng người, còn có chức năng sưởi ấm nữa.
Kinh Hàn Chương càng nghĩ càng bực, nhưng do bản thân hắn chủ động ôm người ta, cũng không tiện trút giận được, chỉ có thể bình tĩnh mà cất bước đi về phía trước.
Một cước đá mở cửa phòng, Kinh Hàn Chương dứt khoát đi vào trong phòng, đặt Yến Hành Dục ngồi trên nhuyễn tháp.
Yến Hành Dục vội vàng chống tay ngồi vững, khom người muốn hành lễ: "Cảm ơn điện hạ."
"Được rồi." Kinh Hàn Chương cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống một bên, hừ cười nói: "Chắc ngươi đang thầm mắng ta trong lòng, dù là lén lút hay chỉ là diễn trò, ngươi không liên lụy tới ta đã tốt lắm rồi."
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, mới trả lời lại: "Ta sẽ không mắng chửi người khác."
Kinh Hàn Chương không tin.
Yến Hành Dục nói tiếp: "Nhưng ta có thể học."
Kinh Hàn Chương: "???"
Mày Kinh Hàn Chương cũng nhíu chặt lại, nhìn Yến Hành Dục dịu ngoan mà nói có thể học cách mắng chửi người, trong lúc nhất thời hắn không biết được y đang nghiêm túc, hay chỉ đơn thuần là muốn trêu chọc mình.
Câu này Yến Hành Dục ngược lại không có nói dối, y học cái gì cũng rất nhanh, mấy năm nay y đều đã đọc làu làu tất cả quyển sách trong Tàng Thư Các của chùa, sở dĩ phải rời Hàn Nhược Tự để về kinh, cũng có phần là vì không còn sách để đọc trong chùa nữa.
Bị nhốt ở một xó hẹp, không biết gì về đất trời bên ngoài, lục đục vô vị đến cuối cuộc đời.
Yến Hành Dục không muốn sống một cuộc sống như vậy.
Yến Hành Dục thấy Kinh Hàn Chương ngồi yên ở một bên, cũng không có ý định rời đi, chỉ có thể mở miệng thử thăm dò: "Điện hạ đã nhìn qua nai con rồi, còn có việc gì khác muốn phân phó sao?"
Y quang minh chính đại mà hạ lệnh đuổi khách, nhưng Kinh Hàn Chương cố ý nghe không hiểu, vắt chân dựa lưng vào ghế, phân phó A Mãn đi lấy rượu cho hắn, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
A Mãn lúng túng nói: "Công tử nhà ta không uống rượu."
Kinh Hàn Chương nhướng mày: "Cho nên?"
Việc công tử nhà các ngươi không uống rượu cùng với việc ta muốn uống rượu, có liên quan tới nhau không?
A Mãn: "..."
A Mãn đành phải chạy tới hỏi Triệu bá.
Yến Hành Dục lại hợp thời nhắc nhở: "Điện hạ."
"Gấp cái gì?" Kinh Hàn Chương nói, "Hôm nay, lát nữa tám phần sẽ có tuyết rơi. Lần trước chúng ta đổi hồn cũng vào đêm tuyết rơi, hôm nay cứ thử xem như thế nào."
Yến Hành Dục ngẩn ra: "Ngài muốn qua đêm ở phủ Thừa Tướng?"
Kinh Hàn Chương gật đầu, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Yến Hành Dục nhắc nhở hắn: "Điện hạ, như vậy không hợp quy củ."
Kinh Hàn Chương kiêu ngạo ương ngạnh, gác chân lên trên bàn, lạch cạch một tiếng.
"Bản điện hạ chính là quy củ. Ngươi nói không hợp quy củ gì, chỉ ra, ta cho người đi sửa lại."
Yến Hành Dục: "..."
⭐⭐⭐