Tại sao anh trai có thể làm như vậy chứ? Tại saodám làm An Tiểu Yêu phải đau lòng? Nếu biết sẽ có chuyện này xảy ra thìdù thế nào anh cũng sẽ làm mọi cách để Tiểu Yêu không phải đau khổ nhưbây giờ. Long Quân An thầm nghĩ, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, trên mu bàn tay hiện lên từng đường gân, đây là lần đầu tiên trong đời LongQuân An tức giận đến vậy, mà đối tượng lại là anh trai của anh.
"Tiểu Yêu, chị thích anh Viêm Dạ phải không? Vì thích anh ấy nên chịmới thấy đau lòng như vậy. Em sẽ tìm lại công bằng cho chị, bằng mọicách, em cũng bắt anh ấy phải giải thích rõ với chị."
AnTiểu Yêu chỉ khẽ lắc đầu, trái tim cô như đã chết rồi. Thật ra thì LongViêm Dạ không có lỗi, vì hôm trước mình và Mị Âm Tuyết đã đồng ý sốngchung, anh ấy lại nghĩ Mị Âm Tuyết mới là cha Bảo Bảo, chứ đâu biết đêmđó người đưa mình đi chính là anh ấy, nên Viêm Dạ lại quay về với cáchsống trước đây.
Nhưng An Tiểu Yêu không làm thế nào để mìnhcó thể tiếp nhận chuyện Long Viêm Dạ ôm người phụ nữ khác mà không phảimình, nhất là sau khi cô xác định rõ tình cảm của mình lại phải thấycảnh đó. Nếu Long Quân An về nhà hỏi thì không biết anh ấy sẽ nói gì?Mặc dù An Tiểu Yêu từ chối nhưng trong lòng có chút hi vọng, hi vọngLong Viêm Dạ đến tìm cô, chỉ cần anh ấy giải thích hợp lý, dù đó là lờinói dối hay chỉ là viện cớ thì cô cũng chấp nhận.
An TiểuYêu rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ qua khám cho Tiểu Yêu, còn LongQuân An và Lâm Nha ngồ chờ bên ngoài. Long Quân An đột nhiên đứng dậy,anh không nên chờ như vậy, An Tiểu Yêu đang nằm bên trong thì người ngồi chờ bên ngoài lúc này nên là anh trai, Long Quân An khoác áo lên, cúingười nói với Lâm Nha.
"Tiểu Yêu giao cho cô, có chuyện gì thì điện ngay cho tôi. Tôi ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay ———"
"Anh đi tìm Long Viêm Dạ ư? Anh cảm thấy An Tiểu Yêu thích Long Viêm Dạ sao, tôi thì không nghĩ vậy. Long Viêm Dạ không hợp với Tiểu Yêu nênanh đừng tìm anh ta."
Lâm Nha muốn ngăn Long Quân An đi tìmanh trai, không biết vì lý do gì mà trong lòng Lâm Nha luôn cảm thấyLong Viêm Dạ không tốt, hơn nữa qua chuyện vừa rồi lại càng làm cô không thích Viêm Dạ. Sau khi thấy An Tiểu Yêu đau lòng thì Lâm Nha càng khẳng định Viêm Dạ không thích hợp ở cạnh Tiểu Yêu, cô ấy quá ngây thơ, cònLong Viêm Dạ lại có cuộc sống khá phức tạp, sau này sẽ chỉ mang đến choTiểu Yêu đau khổ mà thôi, cho dù An Tiểu Yêu có đang ở chung với Mị ÂmTuyết hay với bất kỳ ai thì Long Viêm Dạ cũng không nên thay đổi nhanhđến vậy, đúng là không có tính nhẫn nãi gì hết.
Long Quân An quan sát nét mặt của Lâm Nha, cuối cùng mới cười gian.
"Tôi biết cô là bạn tốt của Tiểu Yêu, cô hi vọng Tiểu Yêu có thể hạnhphúc, tôi cũng thế. Nhưng hai người họ có hợp nhau hay không thì khôngphải do cô hay tôi nói mà quyết định được, chỉ có An Tiểu Yêu mới biếtcó hạnh phúc hay không, cho nên tôi mới quyết định đi gặp anh trai mình. Nếu cô thật lòng muốn tốt cho Tiểu Yêu thì hãy ngoan ngoãn ngồi đâychăm sóc cô ấy ———"
Long Quân An ra khỏi bệnh viện, dù anhcũng thích An Tiểu Yêu nhưng e rằng trong lòng Tiểu Yêu chỉ có mỗi anhtrai anh mà thôi. Nếu anh trai không muốn chăm sóc, che chở cho Tiểu Yêu thì anh sẽ mang Tiểu Yêu về cạnh mình cả đời, mang hạnh phúc cho TiểuYêu.
Lần này Long Quân An rất thật lòng. Long Quân An phóngxe thật nhanh về nhà, gần đến cổng thì thấy Long Viêm Dạ đang xếp hànhlý vào xe. Quân An vội nhảy khỏi xe, bước tới cạnh Long Viêm Dạ, lấy tay ấn hành lý của Viêm Dạ xuống.
"Anh định đi đâu?"
"Anh có việc, cần đi châu Âu."
Long Viêm Dạ đã khôi phục dáng vẻ bình thường, người kia muốn buông tay thì anh chỉ có thể trốn tránh. Long Quân An nở nụ cười châm chọc, người anh dựa vào xe, lời nói không chút lưu tình.
"Anh đang trốn sao? Có phải do bị Tiểu Yêu nhìn thấy cảnh đấy nên anh bèn chọn cáchrời đi. Anh có biết bây giờ An Tiểu Yêu đang ở trong bệnh viện, nằm trên giường bệnh, nhưng anh không ở bên cạnh mà đang ở đây thu dọn đồ đạcchạy trốn, nếu cô ấy biết được có khi lại cười chính mình vì đã yêu nhầm người không nhỉ? Nếu ngay từ đầu cô ấy chọn em hay Mị Âm Tuyết thì cólẽ hạnh phúc hơn ———"
Đây là lần đầu Long Quân An dùng giọng điệu này mà nói chuyện với anh trai, nhưng vì Tiểu Yêu, cái gì anh cũng mặc kệ. Long Viêm Dạ đứng bất động, trong lòng cảm thấy đau đớn, anhkhông quan tâm tới những lời châm chọc của Quân An, nhưng vừa nghe tinAn Tiểu Yêu nằm viện, tim anh thắt lại, lo lắng. Lúc này anh mới gằntừng chữ hỏi.
"Cô ấy, cô ấy không sao chứ?"
"Emkhông phải bác sĩ, anh hỏi em, em biết trả lời thế nào? Muốn biết cô ấycó chuyện gì không thì anh nên qua xem thế nào. Em chưa từng thấy anhyếu đuối như bây giờ, nếu đã không dám đối mặt thì sao còn quan tâm tớicô ấy."
Long Viêm Dạ lấy một điếu thuốc ra, hít một hơi.Nhìn em trai đứng trước mặt mình, Long Viêm Dạ đột nhiên thấy em traimình trưởng thành, không còn là đứa bé chạy sau đuôi mình nữa, nhưngtrong chuyện liên quan tới An Tiểu Yêu thì e rằng trong lòng Long QuânAn cũng có bóng hình An Tiểu Yêu.
"Quân An, Tiểu Yêu nhờ emchăm sóc. Hãy chăm sóc tốt cho cô ấy, có thể chuyến này sẽ kéo dài vàinăm, mong cô ấy có thể tìm được người đàn ông tốt, em cũng rất tốt ———"
Bốp ———
Long Quân An không hề báo trước, đấm một phát trên mặt Long Viêm Dạ,Viêm Dạ bị bất ngờ ngã xuống đất. Mắt Long Quân An đỏ lên, sau khi đánhLong Viêm Dạ nhưng trong lòng vẫn chưa hả giận, chỉ tay về phía LongViêm Dạ, Long Quân An chưa từng tức giận như vậy. "Anh nói cái gì hả? Em chăm sóc cô ấy, em là gì mà đòi chăm sóc cô ấy, người trong lòng cô ấykhông phải em, sao lại đổ trách nhiệm của anh sang cho em hả? Anh trốntránh sự thật, anh nói em hợp với cô ấy, anh là cô ấy ư, anh biết cô ấynghĩ không, em khinh anh ———"
Long Quân An tức giận toànthân run lên, không nói gì nữa, xoay người chui vào xe, đóng mạnh cửaxe, rồi phóng xe đi. Long Viêm Dạ đứng dậy, lau vệt máu trên khoé miệng, từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu Long Quân An tự ra tay, anh biết em traimình nghĩ gì, cũng hiểu Long Quân An hi vọng điều gì, nhưng bây giờ anhkhông có đủ dũng khí đối mặt với An Tiểu Yêu.
Long Quân Annói không sai, anh quá yếu đuối, nhưng sau khi nghe thấy An Tiểu Yêu nói vậy thì thực sự anh không còn chút dũng khí nào. Cả đời này không baogiờ muốn gặp lại nhau! Đây chính là thể hiện hận anh ư? An Tiểu Yêu hậnanh, chỉ là anh không dám chấp nhận sự thật, tuy đó là sự thật. LongViêm Dạ đau khổ nhắm hai mắt lại.
Bỏ đi, đây là việc duynhất anh có thể làm cho Tiểu Yêu, chỉ cần anh đi, thời gian sẽ xoá nhòavết thương cho cô ấy. Đến khi cô ấy quên anh rồi sẽ tìm được người đànông tốt hơn anh, anh không xứng được sống cùng Tiểu Yêu. Long Viêm Dạxếp từ từ hành lý vào trong cốp xe, trên mặt đầy vẻ đau thương, anh láixe hướng về phía sân bay.
Thời gian, nó sẽ xoa dịu mọi nỗi đau ———
Trong bệnh viện, Lâm Nha ngồi cạnh An Tiểu Yêu, trách Tiểu Yêu.
"Cậu nhìn lại mình đi, bác sĩ đã dặn phải chú ý mà cậu còn không chịunghỉ ngơi cho tốt. Cậu không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho BảoBảo chứ, không phải cậu luôn nói muốn nó sinh ra thật khoẻ mạnh ư? Đúngrồi, nhắc đến chuyện này, mình muốn hỏi cậu, cậu có muốn nói cho LongViêm Dạ biết anh ta mới là cha Bảo Bảo không?"
Lâm Nha taybóc vỏ quýt, cũng may đưa đến bệnh viện kịp thời, bác sĩ nói Tiểu Yêukhông sao nhưng động đến đứa bé nên cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vàingày cho an toàn. An Tiểu Yêu dựa vào thành giường, khẽ lắc đầu, từ lúccô tỉnh lại tới giờ cũng chưa thấy bóng dáng Long Quân An đâu, dùng đầugối nghĩ cũng biết cậu ta đi đâu, không biết Long Viêm Dạ có cùng đi với cậu ta vào đây thăm cô không? !
"Tớ chưa nói và giờ cũngkhông muốn nói tới chuyện đó. Có một số chuyện, biết hay không biết cănbản cũng không khác biệt gì."
Đúng lúc An Tiểu Yêu đang nóithì Long Quân An như cơn gió lao vào phòng, túm tay An Tiểu Yêu, LongQuân An lúc này đang rất sốt ruột.
"Tiểu Yêu, mau đi cùng em ———"
Long Quân An quá hiểu tính cách của anh trai, e rằng cú đấm đó của anhcũng không làm cho anh trai tỉnh ra, cách duy nhất bây giờ chỉ có AnTiểu Yêu mới giữ anh ấy lại được, bây giờ mà không đi ngay thì e rằngkhông kịp mất.
An Tiểu Yêu cùng Lâm Nha đều ngơ ngác khônghiểu gì, không phải Long Quân An đi tìm Long Viêm Dạ ư? Sao lại chạy tới đây, còn lôi kéo An Tiểu Yêu đi đâu không biết nữa. Long Quân An càngsốt ruột khi thấy An Tiểu Yêu vẫn ngồi im trên giường, không động đậygì.