Vì thấy mọi người phản ánh về vấn đề xưng hô quá nên tui sẽ đổi từ chương này nha. Mấy chương trước đợi tui rảnh hoặc tìm được beta sẽ sửa lại sau 😌
***
- Ừm... Có thể cho tôi hỏi một chút được không?- Tiếu Mạn Sinh đến cả quay đầu cũng không dám, cứng ngắc mở miệng.
- Ừm...?- Hơi thở đằng sau sát bên tai Tiếu Mạn Sinh.
Người kia dùng môi ngậm lấy chóp tai của cô, nhẹ nhàng nhay nghiến. Tiếu Mạn Sinh chỉ cảm thấy như có một dòng điện chạy thẳng từ tai lan xuống tim. Tâm rung động mãnh liệt, giống như có cả ngàn con kiến bò trong lòng, ngứa ngáy khó chịu.
- Anh... Là Dịch Quân?
- Ừ.
Tiếu Mạn Sinh lại hỏi:
- Anh cũng là Liên Túy?
- Ừ.
Người đằng sau dán sát trên người cô, như động vật máu lạnh không xương quấn quýt, hơi thở thanh lãnh phả trên gò má cô:
- Tôi vẫn luôn là tôi, chưa từng thay đổi.
Nhận thấy Tiếu Mạn Sinh không đáp lời, hắn tiếp tục ghé vào tai cô nói khẽ:
- Tôi từng có một giấc mơ. Từ rất lâu rồi, khi tôi còn là Dịch Quân, ngay từ ngày đầu tiên nhìn thấy em. Đêm trước đó, em biết không, từ khi trở thành tang thi, đó là lần đầu tiên tôi nằm mơ thấy thứ gì.
Trong đầu Tiếu Mạn Sinh chẳng hiểu sao vào lúc cấp bách như vậy lại tự động não bổ ra hình ảnh tang thi nằm ngủ. Quả thực không nỡ nhìn thẳng.
- Tôi mơ thấy một nơi. Không có tang thi, không có động vật biến dị, càng không có náy móc công nghệ tối tân.
- Đó là một nơi bình thường, một thế giới bình thường thuộc thế kỉ 21.
Giọng của hắn như mềm mại hẳn đi:
- Và tôi thấy em.
Tiếu Mạn Sinh quả thực không ngờ. Chỉ cần nghe thôi cô cũng có thể đoán được, thứ hắn đang kể là thế giới thực nơi cô đang sống.
- Lúc đó, tôi là một cảnh sát, em là nữ sinh đại học. Ngày nào em cũng đi qua chỗ tôi trực ban. Bộ dạng của em thật sự rất đẹp, lúc em cười rộ lên càng thêm rạng rỡ.
- Em đang nghĩ bản thân mình không có gì quyến rũ sao?- Người kia như nghe được tiếng lòng của cô, lập tức nói lên:- Em quả thực không hề gây cho tôi một chút ấn tượng nào, dù cho có khi chúng ta đã lướt qua nhau đến cả trăm nghìn lần.
- Nhưng lần đó, tôi thấy em, giết người.
...
Gì cơ?
Excuse me?
Tiếu Mạn Sinh đang nghe đến nhập tâm suýt nữa tưởng rằng mình đang lạc vào bộ truyện tâm thần biến thái giết người như ngóe.
Là anh giết hay tui giết cơ?
Mà giết ai cơ?
Tâm trạng Tiếu Mạn Sinh mông lung như trẻ nhỏ nhìn thấy thế giới của người lớn. Vừa nhìn cái liền muốn đem hai lỗ tai rửa sạch.
- Đêm 30, ngoài công viên, cách sở cảnh sát chưa đến 20 mét, hung khí là dao làm bếp, thời gian gây án vào nửa đêm.
- Người em giết lại là Cục trưởng của cục cảnh sát.
Hắn ta nói một cách chắc chắn giống như bản thân mình là người nhìn thấy tận mắt vậy. Chân thật đến mức khiến Tiếu Mạn Sinh có ảo giác hình như bản thân mình từng giết người thật.
Hắn tựa đầu trên vai Tiếu Mạn Sinh, khép hờ mắt, giống như đang nhớ về một kí ức xa xôi nào đó.
Hắn tên là Tần Minh Tu, cô vẫn là Tiếu Mạn Sinh.
Chẳng ai có thể ngờ được cô sẽ giết người. Một người con gái lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ. Một cuộc sống bình thường đến không thể bình thường hơn. Một thiếu nữ như thế, đáng lẽ còn đang hàng ngày bận học hành hoặc chăm chút cho nhan sắc chứ không phải cầm dao giết người.
Nhưng Tiếu Mạn Sinh lại làm đến trót lọt, không một kẽ hở. Không có lấy một nhân chứng hay vật chứng nào, thậm chí hướng điều tra của bọn họ còn chẳng hướng về cô. Tiếu Mạn Sinh vẫn đến trường một cách bình tĩnh đến lạ thường.
Tần Minh Tu khi đó vừa vặn là Cục phó, hắn đã muốn điên đầu với án này. Cục trưởng giống như bị một người qua đường từ trên trời rơi xuống đâm chết rồi trở về trời vậy, hoàn toàn không có chút dấu vết nào tại hiện trường.
Nhưng không chờ hắn mất phương hướng quá lâu, hung thủ đã tự xuất hiện trước mặt hắn.
Cô mặc váy ngắn màu nâu nhạt, đi giày búp bê màu đen, mái tóc đen dài vén bên tai, vừa dịu dàng lại thêm nét thơ ngây. Cái khoảnh khắc đó, chính Tần Minh Tu cũng bị cô hớp hồn. Chỉ trong một vài giây hắn ngẩn người, con dao trên tay cô đã đâm ngập vào ngực trái của hắn.
Cô nở nụ cười dịu dàng mà thì thầm:
- Tiếu Kính, chị giúp em trả thù.
Tiếu Kính, cái tên này giống như một hồi chuông lặng lẽ rung lên trong lòng hắn.
Đứa trẻ đó là nạn nhân của một vụ án cưỡng hiếp mà hắn từng tiếp nhận. Nhưng mà, hắn lựa chọn xếp nó vào những án treo chưa bắt được thủ phạm. Cục trưởng sau vụ án này mới bắt đầu cân nhắc một tên mới chân ướt chân ráo vào nghề như hắn dần dần lên chức Cục phó.
Tần Minh Tu không phải kẻ tham lợi lộc. Chỉ là hắn nhận ra được, nếu tiếp tục bóc trần sự thất, người chịu nguy hiểm sẽ là gia đình của nạn nhân.
Tần Minh Tu nhìn vào sâu đôi con ngươi xinh đẹp kia, buông tiếng thở dài. Là một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh, đáng tiếc, hắn thật sự muốn, nếu có thể, một cô gái như vậy, thật muốn cùng cô yêu đương.
***
Các thím nghĩ thế nào nếu tui mở comm, có thím nào ủng hộ không 🤔 tui muốn góp máu để đi ôn thi đại học đây.
Danh Sách Chương: