Tấm rèm ngọc rủ xuống tựa như hàng mi của người thiếu nữ đang tuổi xuân thì. Mùi trầm hương thoang thoảng trong phòng như mộng ảo. Nàng thiếu nữ dựa bên giường ngủ, cởi xuống quần áo nặng nề trên người, tháo bỏ trang sức trâm ngọc nặng nề trên tóc.
Nàng nhíu mày, đuôi mắt chân mày đều toát lên vẻ nhu hòa, có chút nũng nịu đặc trưng của người con gái. Môi son quyến rũ hé mở, lộ ra răng ngọc. Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, tiếng nói mềm mại như tơ lụa quấn quít trong lòng người nghe:
- Có chuyện gì sao?
Ngoài rèm từ lúc nào đã có một bóng người xuất hiện. Người đó vẫn y phục dạ hành, trên mặt đeo mặt nạ quỷ, quỳ một gối dưới đất, hướng về phía giường gỗ bẩm báo:
- Kim thiếu gia vừa rời khỏi thư phòng, có vẻ là muốn cùng bằng hữu đến hồ du ngoạn.
Thiếu nữ đã cởi ra bộ hỉ phục trên người, y phục đỏ thẫm chói mắt lại nặng nề như đè nặng thêm lòng nàng. Dù cho trong phòng vẫn còn người, nàng thản nhiên cởi đồ, lộ ra da thịt trắng nõn, vừa nghe người kia nói, nàng nhạt nhẽo ồ một tiếng coi như đáp lại.
- Kim thiếu gia không hề có biểu hiện gì khác lạ giống như người đã miêu tả, cũng không có dấu hiệu giống như bị người khác thế thân.
Tiếu Mạn Sinh lại ồ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Trải qua ba thế giới, lần này cô tiếp nhận thân phận thật dễ dàng. Chỉ có một điều nằm ngoài dự kiến là khi mở mắt, Tiếu Mạn Sinh phát hiện ra bản thân đã trở thành tân nương, còn đang ở trong đêm động phòng.
Tiếu Mạn Sinh cuối cùng cũng nhận ra được sức mạnh to lớn của cái thế lực đang núp sau màn kia. Ngay khi cô không đi theo kịch bản mà nó dựng sẵn thì dù cho có gượng ép mức nào cũng phải dùng sự việc khác tác động khiến cho cô đến với kết cục mà nó cảm thấy thỏa mãn nhất.
Cô cũng chẳng còn cách nào để ngăn cản cái chuyện cứ sống lại rồi chết đi này, chỉ đành thuận theo nó đi một bước liền tính một bước.
Cuốn truyện lần này khác hẳn với những cuốn truyện khác mà cô từng xuyên vào, cũng là cuốn truyện mà cô thề không bao giờ động vào lần nữa.
Nó...
Chưa hoàn thành.
Mở đầu câu chuyện đơn giản chỉ là nữ chính xuyên về thế giới cổ đại, phát hiện ra bản thân trở thành nữ phụ độc ác, còn đang trong ngày đại hỉ với nam phụ sau này sẽ lên giường với nữ chính trong truyện. Từ đầu đến cuối truyện đều là bàn tay vàng mở ra dẫn nữ chính đến đỉnh bao nhân sinh, kéo theo đó là đủ các loại bí ẩn của nhân vật trong truyện, yêu hận tình thù, tranh quyền đoạt vị, tất cả đều có đủ.
Sau đó cuốn truyện viết được nửa chừng thì, dừng rồi.
Mà Tiếu Mạn Sinh đang dùng thân phận của một người nữ phụ khác, rất hiếm khi xuất hiện, là em gái của nữ chính trong nguyên tác thay nữ chính kết tóc se tơ với nam nhân nàng yêu. Sau này nữ phụ này lộ ra bản thân vốn có quan hệ mật thiết các quan lại cốt cán trong triều đình, thân phận không hề nhỏ, liên hợp với chị gái định loại bỏ nữ phụ độc ác tức người nữ chính xuyên không đến, ai ngờ bị cắn trả, toàn bộ cơ nghiệp đều sụp đổ, gia đình thì bị chị gái phá hoại, bản thân bị đồn trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc của đôi kim đồng ngọc nữ, trong lúc tức giận liền buông bỏ toàn bộ xuống tóc đi tu.
Đó chỉ là một phần kịch tình nhỏ trong cuốn truyện vô cùng dài kia, sau đó không biết nữ chính nguyên tác bị nữ phụ ác độc xử lí thế nào, chỉ biết đất diễn quan trọng của người em gái đến đây là hết.
Cuộc sống của nàng chỉ là một nhánh rễ tách khỏi mạch truyện chính, đến nửa sau mới bắt đầu có liên quan, vậy nên sự việc đêm động phòng này không hề được ghi trong cuốn sách kia.
Tiếu Mạn Sinh nhận ra được thế lực đằng sau muốn cô trải qua loại tình cảm bi thống gặp mà không thể cầu, sống chết với đàn ông khác. Nhưng mà nữ phụ ấy, có bao giờ được tình cảm chân chính đâu, vậy nên nếu cô cứ bám theo cốt truyện đến cuối cùng oán hận đi tu không phải là vui vẻ độc thân đến cuối đời rồi hay sao?
Tiếu Mạn Sinh dịu dàng nở nụ cười, chỉ cần cô tương kính như tân đối với người phu quân hờ kia, chờ chị gái trở về sau đó chắp tay giao gia đình lại cho nàng ta là xong chuyện rồi.
***
Cuộc sống tách khỏi mạch truyện thật ra rất thoải mái, Tiếu Mạn Sinh không lo sợ gặp phải nhân vật có thể hô mưa gọi gió gì cả. Cô ngủ một giấc thật say sau đó đến tờ mờ sáng đã bị người khác gọi dậy, là tỳ nữ thân cận muốn kêu cô chải tóc thay đồ đi vấn an Kim phu nhân cũng là mẹ chồng của cô. Tiếu Mạn Sinh sợ người khác nhận ra điều khác lạ nên dù mệt mỏi cũng cố gượng dậy làm theo ý của tỳ nữ kia.
Những người hầu này thật ra đều là người được tuyển chọn khắt khe, dù sao là người có liên quan mật thiết đến triều đình, người bên cạnh cũng không thể kém cỏi, ngay cả người mặc đồ đen tối qua cũng là một ám vệ bên cạnh nàng mà thôi. Tiếu Mạn Sinh nhận thấy được tỳ nữ đang chải đầu cho mình cũng là người từng tập võ, cô chỉ cười, xem ra cô cần phải cẩn thận hơn nhiều rồi. Nhưng mà tinh thần lực của cô vốn vượt xa phạm trù người thường có thể lường được, không ai đi đề phòng một thứ bản thân còn không tin là có đâu.
Tiếu Mạn Sinh thay một bộ váy màu đỏ rực rỡ, nàng dâu sau ngày đại hỉ vẫn luôn phải mặc như vậy để ra mắt mẹ chồng. Tỳ nữ vấn tóc cho cô còn cài lên những trang sức tinh xảo, đại biểu việc cô đã trở thành phụ nữ có chồng. Tiếu Mạn Sinh dù không thích nhưng vẫn bị bức phải thoa một lớp phấn son nhạt mới được ra ngoài.
Trời còn chưa sáng tỏ, vào đầu xuân nên sương sớm còn dày đặc. Tiếu Mạn Sinh để một tỳ nữ dẫn đường đến nơi nghỉ ngơi của Kim phu nhân. Có lẽ là trùng hợp, con đường này lại đi qua thư phòng của Kim thiếu gia, cũng là người chồng hờ của cô.
Tiếu Mạn Sinh lúc đầu cũng không để ý, chỉ là tỳ nữ dẫn đường bỗng dưng thấy một bóng người từ thư phòng đi ra. Nàng ta vốn là tỳ nữ thân cận của thân thể này, đối với chủ tử luôn trung thành hết mực. Lúc này, nàng ta dừng bước, giọng điệu lạnh lùng mà bẩm báo với Tiếu Mạn Sinh:
- Đây là biểu muội của Kim thiếu gia, Lan Hiên Ý.
Tiếu Mạn Sinh nhớ rằng hôm qua cái người chồng hờ của cô chính là vì vị biểu muội này nên mới không trở về phòng tân hôn, bỏ mặc tân nương lạnh lẽo nơi khuê phòng. Nàng ta vào ngày đại hôn của biểu ca mình, chạy đến khoe một bức họa cổ của họa sư nổi tiếng đời trước, muốn Kim biểu ca cùng xem xét, bọn họ chẳng biết làm gì trong thư phòng cả đêm, đến nửa đêm gần sáng thì Kim thiếu gia rời đi muốn khoe với bằng hữu bức họa này, còn vị biểu muội chẳng biết vô tình hay cố ý giờ mới xuất hiện.
- Biểu tẩu.- Lan Hiên Ý nhìn thấy Tiếu Mạn Sinh như thấy con mồi, nở nụ cười mà nàng cho là xinh đẹp dịu dàng nhất, đến gần đoàn người của cô:- Biểu tẩu, thật xin lỗi. Sau khi muội có được bức họa kia liền vui đến mất trí, quên mất hôm nay là đại hôn của biểu ca. Chỉ là sau khi có vật quý như vậy nên muội muốn chia sẻ với người thân cận nhất mà thôi.
Tiếu Mạn Sinh cười lạnh. Người con gái dịu dàng trước mắt vừa gián tiếp đâm cô hai đao. Một là giá trị của cô trong lòng người chồng hờ kia không bằng một bức tranh vô tri, hai là quan hệ của họ rất thân cận. Nhưng mà so độ ôn hòa, làm gì có ai giành được cup Ảnh đế của cô nữa. Tiếu Mạn Sinh cúi đầu, tóc mai dịu dàng rơi trên trán, đuôi mắt dường như bẩm sinh đã có vẻ nhu hòa của riêng nó, khi nàng cúi đầu, đuôi mắt hơi cong lên như đang cười. Đôi môi thoa son đỏ cười rộ lên như trăm hoa đua nở, không hề có chút nào phiền muộn vì hôm qua mình bị người phu quân bỏ rơi ngay trong ngày trọng đại:
- Biểu muội không cần thấy hối lỗi. Dù sao ta và phu quân vẫn còn nhiều thời gian bù đắp tình cảm, không phải tối qua thì cũng còn vô số buổi tối khác cùng chung chăn chung gối, ta cũng không phải người hẹp hòi như vậy. Huống chi phu quân coi muội như em gái ruột thịt, tình cảm đó ta cũng cảm thấy ngưỡng mộ thay, đâu dám có lời cay độc.
Nghe thấy bốn chữ "em gái ruột thịt", hai tay Lan Hiên Ý siết muốn đứt, sắc mặt ôn hòa cũng đen đi nhiều. Tiếu Mạn Sinh thì thỏa mãn cực độ phất tay rời đi tiếp tục đến bái kiến Kim phu nhân, xem ra mấy chuyện đấu đá hậu viện này cô cũng rất có tiềm năng đấy chứ. Một biểu muội nho nhỏ cũng muốn chọc tức cô, không nghĩ xem ai là người từng diễn đủ mọi vai dưới trướng của Kim Ưu trong mạt thế, ai là người nín nhịn diễn chị gái nhu nhược của Dương Viễn, ai ngồi nhìn Tần Minh Tu thay đến ba bốn lớp da lượn qua lại trước mặt rồi.
Danh Sách Chương: