Thiên lôi vốn là khắc tinh của mọi vật tà yêu. Mà một thứ dùng máu tươi của vô số người để dưỡng hồn, dùng linh hồn của ngàn người để phi thăng, chính là thứ mà thiên lôi sẽ không bao giờ bỏ qua.
Tượng Hoa Thần như một yêu nữ yêu kiều diễm lệ, nâng chân bước đi uyển chuyển như một thiếu nữ đang nhảy múa. Bầu trời xám xịt trên núi Diễm Tuyết càng thêm đen đặc, mây mù xen lẫn tia lửa điện lập lòe đem đến cảm giác áp bách ngột ngạt. Tất cả mọi thứ đều ép Tiếu Mạn Sinh đến không thở được. Khi mây đen càng dày, không khí càng nặng trĩu, tượng Hoa Thần lại uyển chuyển bước khỏi miếu thờ, giống như thiếu nữ đang dạo chơi. Cuối cùng, dường như mây đen đã tích tụ đủ, một tia sét lớn nhanh chóng đánh xuống.
Tia sét ánh trắng xanh lập lòe, mang theo uy lực như muốn nghiền nát thứ nó đánh lên.
Tiếu Mạn Sinh biết, Hoa Thần là muốn độ kiếp phi thăng.
Vậy nhưng, để có thể xuất hiện, nó giẫm đạp lên hàng trăm hàng ngàn sinh linh khác. Việc tà ma ngoại đạo như vậy, sao có thể dễ dàng vượt qua lôi kiếp, đắc đạo thành tiên?
Thiên lôi giáng xuống như mưa bão, từng cột lôi điện đánh lên tượng đá, khiến cho khắp thân tượng đều là vết nứt vỡ chằng chịt. Tượng đá vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng đến nao lòng.
Giờ thì Tiếu Mạn Sinh cuối cùng cũng hiểu tại sao Tần Minh Tu luôn nở nụ cười dịu dàng cho dù ở bất kì hoàn cảnh nào. Một nụ cười không thật, khiêm cưỡng đến mức khiến người ta có cảm tưởng như được vẽ lên trên mặt hắn mà thôi. Mà nụ cười đó đâu khác gì Hoa Thần đang chịu lôi kiếp trên kia?
Tiếu Mạn Sinh qua hai thế giới tự nhận mình là người xuyên không thảm hại nhất, nhưng nhìn thấy Tần Minh Tu thành như vậy, cô tự an ủi mình. Ít ra hắn luôn đem đến cho cô cái chết nhẹ nhàng cùng nhanh chóng nhất, cái loại dằn vặt này, Tiếu Mạn Sinh không nghĩ bản thân mình sẽ chịu được.
Tròng mắt được tạc bằng đá chuyển động vô hồn nhìn chằm chằm Tiếu Mạn Sinh, cảm tưởng như thiên lôi chẳng khiến cho hắn chịu bất cứ tổn thương nào cả. Thế giới giờ phút này chỉ còn lại hai người, băng thiên tuyết địa bị sấm sét tàn phá.
Dưới nền tuyết trắng dường như văng vẳng tiếng rên khóc của hàng ngàn hàng vạn sinh linh đang chịu thống khổ. Tất cả mọi thứ, đám mây đen dày đặc trên bầu trời, dưới lòng đất sinh linh đồ thán, ngay cả người đang chịu thiên lôi kia cũng khiến cho Tiếu Mạn Sinh cảm thấy không thở nổi.
Thậm chí cô còn nảy sinh ý nghĩ ác độc, nếu như Tần Minh Tu bị thiên lôi đánh chết thì cô sẽ không phải chịu cảm giác này nữa.
Khi Tiếu Mạn Sinh đếm đến cột lôi thứ bốn mươi tám đánh xuống, có cảm tưởng đầu óc mình đã bắt đầu mơ hồ choáng váng, trước ngực bỗng nóng lên. Cô thuận tay sờ trước ngực liền chạm vào một vật cứng rắn nóng hổi. Viên đá mà Tần Minh Tu đã đưa cho cô để sưởi ấm. Giờ đây, viên đá sáng bóng rực rỡ, giống như được điểm xuyết vô vàn những ánh sao nhỏ. Tiếu Mạn Sinh rất thích viên đá này, cảm giác mỗi khi chạm vào nó đều có một dòng suối nóng chảy vào cơ thể, thoải mái đến mức từng lỗ chân lông đều giãn ra. Tiếu Mạn Sinh không nhớ là trong cuốn tiểu thuyết từng xuất hiện loại đá này, vậy nên chắc nó sẽ không dính dáng gì đến cái cốt truyện đã bị cô và Tần Minh Tu đá bay cả trăm dặm kia.
Cột lôi điện thứ bốn mươi chín, uy lực kinh người, nghiền xương phá gân, khiến cho người ta sống không bằng chết. Ngưỡng cửa cuối cùng trước khi bước vào hàng ngũ tiên ban, nghịch thiên chuyển mệnh.
Tiếu Mạn Sinh ôm viên đá trong lòng, nhìn chằm chằm bức tượng đá bị đánh nứt toác đã sắp bị chia năm xẻ bảy. Nếu như Tần Minh Tu phi thăng thành tiên thì sẽ thế nào? Hắn sẽ sống luôn ở thế giới này, tận hưởng sinh mệnh vĩnh hằng? Nếu như thế cô cũng có thế sắp xếp một cuộc sống yên bình đến cuối đời.
Nhưng nếu Tần Minh Tu bị tia sét cuối cùng này đánh chết? Cô và hắn có gặp lại nhau lần nữa ở thế giới khác hay không?
Trong khi bộn bề suy nghĩ, cột lôi đã đánh xuống, mạnh hơn rất nhiều so với cột lôi trước, giống như trút xuống oán hận của hàng ngàn hàng vạn sinh linh đã chết dưới chân hắn. Ánh lửa chớp sáng lóe lên, phản chiếu mặt tuyết biến cả ngọn núi lung linh rực sáng. Giữa ánh chớp mịt mù, bức tượng đá Hoa Thần như được tiếp thêm một sức sống mới, lớp vỏ đá rơi xuống, lộ ra bên trong là da thịt trắng nõn giống như con người. Đôi mắt dù còn vẩn đục ánh xanh lại dần phân ra đen trắng rõ ràng.
Tiếu Mạn Sinh ngơ ngẩn. Vậy là đã độ kiếp thành công?
Như để trả lời cho câu hỏi của cô, một cột lôi nữa lập tức giáng xuống, giống như trừng phạt, không cho Tần Minh Tu có cơ hội thở dốc.
Lần này, hắn đã thật sự lột xác thành người, có máu thịt, có cảm giác đau đớn, vậy nên nỗi đau khi điện truyền khắp người càng như nhân lên gấp bội. Khuôn mặt không còn là của tượng đá nữa mà là của một người con gái bình thường, sau khi chịu thiên lôi trở nên vặn vẹo vì đau đớn. Da thịt trắng nõn vừa được bóc ra bê bết máu và cháy xém.
Để độ kiếp phi thăng thành tiên phải chịu bảy bảy bốn chín lôi kiếp.
Mà nếu như thiên lôi đánh xuống chín chín tám mốt đạo lôi kiếp là ý gì?
Chính là, sao tên khốn này còn chưa chết đi?
Tiếu Mạn Sinh ôm chân ngồi xổm ở nơi xa, nhìn Tần Minh Tu quằn quại chịu từng đợt thiên kiếp, thậm chí có lúc còn bị chơi xấu hội đồng bởi ba bốn cột lôi một lúc, thảm không nỡ nhìn. Cô chậc lưỡi, hai thế giới trước bị hắn hành hạ đến mức người không ra người, nhìn thấy cảnh tượng này, bỏ qua cái gì mà thương xót đi, cô chỉ cảm thấy hắn đáng đời thôi.
Tiếu Mạn Sinh đưa tay kéo lại mái tóc vì tĩnh điện mà dựng đứng, vô tình xẹt qua một tia điện lạc, đầu ngón tay truyền đến cảm giác như điện giật. Luồng điện tuy nhỏ nhưng tàn phá mọi nơi nó lướt qua, ngay sau đó máu lập tức từ các vết thương trào ra, nhỏ giọt trên mặt đất, rơi trên tảng đá mà cô vẫn ôm trong lòng. Tảng đá vẫn ấm áp như xưa, khi lây dính máu của cô, chậm rãi tỏa ra nhiệt độ, máu đỏ cứ nhạt dần như bị hấp thu.
Tiếu Mạn Sinh có một cảm giác kì lạ bỗng dâng lên trong lòng.
Giống như...
Thật muốn bước đến gần bên Tần Minh Tu.
Danh Sách Chương: