Vương Kiệt thảnh thơi gọt vỏ táo, trong phòng bệnh này, trừ y và người đang nằm trên giường ra thì không còn ai cả.
Ngoài phần mặt bị hủy, trên người Âu Dương Chí không còn vết thương lớn nào khác. Hai tháng an dưỡng đủ để vết bầm tím trên người nhạt dần, cậu cũng đã có thể làm một số động tác bình thường. Thế nhưng, cho đến giờ, cậu vẫn luôn cố gắng nép mình ở góc xa Vương Kiệt nhất, vừa nhìn y vừa bấu chặt chăn.
Vương Kiệt gọt xong, y nhìn quả táo trong tay đầy vẻ tự hào, cười hỏi Âu Dương Chí: “Cậu nhìn xem, đẹp không?”
Âu Dương Chí gật đầu trong sợ hãi.
Vương Kiệt lại hỏi: “Thế cậu bảo xem Bạch tiên sinh có thích không?”
Âu Dương Chí tiếp tục gật đầu.
Vương Kiệt thấy vừa lòng, đưa quả táo cho cậu, Âu Dương Chí thấy y có vẻ vui liền vạch phần vải thưa bao quanh miệng, nhấm một miếng táo ngọt ngào. Thấy Vương Kiệt lại cầm tiếp quả khác lên, cậu hốt hoảng bỏ táo xuống.
Vương Kiệt không để tâm mấy động tác nhỏ của Âu Dương Chí, y thấy cậu ta rất thú vị, tuy rằng mãi đến giờ y vẫn không biết cậu ta thú vị chỗ nào nhưng điều này không ngăn cản y tới thăm bệnh để mua vui.
327.
Trong khi Trịnh Hòa quay Oan gia ngõ hẹp, Mạt Mạt đang phải đối mặt với một chuyện lớn.
Ban đầu, KUY bỏ việc, Mạt Mạt thấy cũng chẳng sao, mình là đàn ông, cũng có thể gánh lấy trọng trách kiếm tiền nuôi gia đình. Vậy nên cậu không hỏi lý do KUY từ chức mà chỉ cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa. Thế nhưng, một tuần sau, tối nào KUY cũng phải dọn phòng, ban ngày lại không thấy tăm hơi, Mạt Mạt mới cảm thấy bất thường.
Cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu nổi những hành vi của KUY gần đây. Cậu tình cờ nghe được từ một cô gái rằng, trước khi chia tay, bạn trai cô ấy có những biểu hiện dị thường. Thế là Mạt Mạt bắt đầu bồn chồn lo lắng. Cậu là kiểu người không giữ được chuyện trong lòng, vậy nên liền về nhà, hỏi thẳng: “Dạo này anh sao thế? Từ chức, còn dọn hành lý, chẳng nhẽ… anh muốn chia tay?” – Vẻ mặt Mạt Mạt như sắp khóc đến nơi.
KUY ôm Mạt Mạt vào lòng nói: “Anh vốn không muốn nói chuyện này cho em biết, nhưng…. anh phải về nước.”
Mạt Mạt trợn tròn mắt: “Sao lại thế, đột nhiên muốn về?”
KUY nói: “Người nhà cần anh, đó là trách nhiệm của anh.”
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má của Mạt Mạt, cậu nức nở: “Vậy…vậy anh có nghĩ cho em không?”
KUY cảm thấy kỳ quái: “Sao anh lại không nghĩ cho em?” anh chỉ vào đống thùng trong phòng, “Chẳng nhẽ em không phát hiện, trong đống này đa phần là đồ của em sao?”
Nghe thế, Mạt Mạt mới giật mình nhận ra… hình như đều là hành lý của mình.
328.
Bạch lão gia tử mặc một bộ đồ đời Đường trắng muốt, cầm một ly trà, ngồi bên cửa sổ, chậm rãi thưởng thức. Thiếu nữ bên cạnh cầm quạt hương bồ phe phẩy.
Trịnh Hòa cảm thấy có chút hoảng hốt, cậu nghĩ, khi Bạch tiên sinh già đi, có lẽ cũng sẽ giống ông ấy, tao nhã mà lại uy nghiêm.
Bạch tiên sinh kéo Trịnh Hòa ngồi xuống ghế bên cạnh, Bạch lão gia tử buông chén trà, hỏi: “Ta từng nghe nói về cậu, mãi đến giờ mới được gặp, cũng coi như thỏa ý nguyện. Lần trước Bạch Ân sinh bệnh khiến cậu bận trước vội sau, đã làm phiền rồi.”
Trịnh Hòa vội xua tay: “Không phiền, không phiền, là tôi làm phiền ông ấy mới đúng.”
Bạch tiên sinh dùng hai tay bao trọn bàn tay Trịnh Hòa, động tác thân thiết ấy khiến gương mặt cậu hồng lên.
Bạch tiên sinh nói: “Phụ thân, ngài gọi con về, nói là Bạch Nhuận Trạch xảy ra chuyện, vừa nãy nhìn, con thấy nó không vẫn bình thường, giờ đi được chưa?”
Bạch lão gia tử lạnh nhạt nói: “Vất vả lắm mới về một chuyến, ở lại vài ngày đi.”
Bạch tiên sinh trầm tư vài giây, đáp: “Được.”
Hai cha con đều mang toan tính riêng của mình.
Bạch lão gia tử nói: “Nhiều năm như vậy, con chỉ mang về hai người, Bạch Nhuận Trạch và cậu ta, xác định rồi à?”
Bàn tay ông ghì chặt tay cậu. Trịnh Hòa cảm thấy ông lo lắng bèn đáp lại, lồng tay mình vào tay ông. Bạch tiên sinh mỉm cười với cậu, ánh mắt tràn ngập tình yêu: “Ngài đã biết, đâu cần hỏi con.”
Bạch lão gia tử thờ dài: “Ta già rồi, dù biết không đúng nhưng không đủ sức ngăn lại nữa.”
Bạch tiên sinh khẽ cụp mi, đáp lại lạnh nhạt: “Con cháu tự có phúc của mình, phụ thân không cần lo nhiều cho con, dưỡng thọ mới là điều quan trọng.”
329.
Đèn phòng cấp cứu phụt tắt.
Thành thiếu xông lên, trong lòng anh nóng như lửa đốt, anh vội vã ghì lấy tay bác sĩ: “Cậu ấy thế nào? Thế nào!!!”
Bác sĩ cúi đầu, giọng điệu đau thương: “…Xin cậu nén bi thương.”
Thân hình Thành thiếu mềm nhũn, trượt xuống đất, anh nhìn thấy Tống Nhiên bị che khăn trắng, được người ta đẩy ra.
Trong óc anh lóe lên hình ảnh cậu nhóc Tống Nhiên thông minh của lần đầu gặp gỡ, cái đêm lần đầu nhận ra dục vọng của mình, bất giác tính lại giữa đêm, người thiếu niên đó sợ đánh thức anh, chỉ biết đi lại loanh quanh trong phòng, lần đầu tiên cãi nhau, người đàn ông đó bị lời nói lạnh lùng của mình khiến cho bật khóc.
Anh biết mình chần chừ vì sao, anh cũng biết Tống Nhiên cũng không cần để ý tới việc phải kết hôn hay đeo nhẫn cưới.
Chẳng nhẽ… chỉ khi cậu ấy chết, anh mới nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì sao?
Thành thiếu muốn gào lên, nhưng cuối cùng chỉ phát ra được tiếng khóc thất thanh.
Tống Nhiên… Tống Nhiên…
Nước mắt chảy xuống khóe mắt anh, nữ y tá lay lay Thành thiếu: “Cậu ơi, cậu ơi, tình lại đi.”
Thành thiếu vẫn còn lơ mơ, anh lau nước mắt và nước miếng trên mặt, liếc thấy đèn tường đã tắt, bèn nắm chặt tay y tá: “Tống Nhiên đâu? Thi thể cậu ấy ở chỗ nào? Tôi muốn nhìn cậu ấy lần cuối…” Chuyện xảy ra khiến anh gần như sụp đổ, vẻ mặt Thành thiếu cứ như cao tăng vừa khám phá hồng trần.
Y tá nhìn Thành thiếu, nói: “Thi thể cái gì mà thi thể, lần đầu tiên tôi thấy người như cậu đấy, lúc cấp cứu người ta thì ngủ như lợn, dậy rồi lại rủa người ta chết… Cậu Tống Nhiên đó đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, muốn rủa thì vào đó mà rủa!”
Bộ não thông minh của Thành thiếu hôm nay như bị chập, mãi một lúc sau mới hiểu được lời của nữ y tá, anh liền mừng rỡ chạy lên lầu.
Y tác nhìn theo, hô: “Phòng chăm sóc đặc biệt ở tầng dưới! Cậu đi nhầm rồi!”
Rầm!
Thành thiếu bước hụt, lăn từ cầu thang xuống.
Nữ y tá nói tiếp: “Nhưng tôi khuyên cậu nên sang khoa thần kinh khám trước đi!”
Đáp lại lời cô là một tiếng ‘Rầm’ thứ hai.
330.
Lúc nhìn thấy A Bối ở dưới tầng, Trịnh Hòa ngạc nhiên đến không thốt nên lời: “A Bối! Sao lại…” Cậu nhìn Bạch tiên sinh, muốn ông đưa ra đáp án.
Bạch tiên sinh chỉ vào A Bối, giới thiệu: “A Bối là vệ sĩ ngày xưa của tôi.”
A Bối vẫn giữ cái vẻ mềm oặt, không xương, cười nói: “Nếu trước đây biết Trịnh Hòa là người của Bạch tiên sinh, tôi nhất định sẽ giữ chặt cậu ấy không cho đi.”
Bạch tiên sinh cười nhạt, nụ cười ẩn giấu sát khí: “Cậu không giữ nổi.”
A Bối không dám nói tiếp, Trịnh Hòa cấu nhẹ Bạch tiên sinh một cái, nhìn ông thầm oán: “Nói đùa thôi mà, đừng nghĩ là thật chứ?”
Bạch tiên sinh lạnh lùng: “Đừng hòng mơ tưởng!”
Trịnh Hòa: “…”
Hơi tí là ghen, cái lão thần kinh này! Đừng có ngừng điều trị chứ! Cậu lầm bầm trong đầu.
Bạch tiên sinh nheo mắt: “Em — đang nghĩ gì thế?”
Trịnh Hòa có tật giật mình, cậu chớp chớp cặp mắt ngây thơ trong sáng của mình: “Không có, em có nghĩ gì đâu.” Nếu có đuôi, chắc chắn đuôi cậu sẽ xoay 360 độ giống cái của con Husky.